Sau khi anh có được ký ức của nguyên chủ, mới hiểu vì sao người phụ nữ trước mặt lại mang tới cho người ta cảm giác thổn thức không thôi.

Nhưng nếu người phụ nữ trước mặt có quan hệ chị gái em trai với anh, chắc hẳn khuôn mặt của thân thể này cũng rất dễ nhìn? Dừng, đây không phải vấn đề mấu chốt cần quan tâm.

Hơn phân nửa thân thể Lục Xuân Nùng đã trở nên vô lực, cô ấy dựa vào người thím Chu, đôi mắt cơ hồ không còn ánh sáng chỉ còn sự mỏi mệt vô cùng.

Khi Lục Tần nói chuyện, tầm mắt của cô ấy vẫn đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh.

Xin lỗi ư? Cô ấy nghe rất nhiều, rất nhiều những lời xin lỗi rồi, thậm chí còn có thể nhớ như in biểu cảm trên gương mặt kia lúc nói lời xin lỗi.

Chỉ vì những chuyện em trai làm chưa chạm đến điểm mấu chốt cho nên cô ấy chưa từng vạch trần ra.

Có khả năng chính bản thân em trai cũng không phát hiện nhưng cô lại biết, lúc em trai nói dối đôi mắt sẽ chớp thật nhanh.


Lạ một điều là lần này không hề có.

Cô ấy không biết mình có nên tin con người đó thêm một lần nữa không? Lục Xuân Nùng quay đầu nâng lên cổ tay áo, lau lau khóe mắt.

Lục Tần thấy cô ấy không ngất xỉu đi như cốt truyện, thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩa là những lời nói của anh đã có tác dụng, tích cóp được chút hy vọng cứu vãn nào hay chút ấy.

Thím Chu phát hiện sức nặng trên người mình đã nhẹ đi một chút, cũng thầm buông lỏng, trên mặt bà nở nụ cười: “Ai, cháu nghe một chút, còn lấy về được là còn lấy về được.” Bà ấy cho rằng đứa nhỏ này vẫn còn cứu vãn được, nhìn trên mặt Lục Tần tràn đầy áy náy, chắc hẳn thằng nhóc này biết tốt xấu, cũng biết sai rồi.

Giang Mãn Trụ cũng đỡ căng thẳng, sắc mặt đã dễ nhìn hơn không ít, ông mở miệng, nói lời thấm thía: “Nếu còn có thể đòi lại, thế thì cháu nhanh đi lấy về, đừng để lâu lỡ xảy ra biến cố.

Có cần chú đi cùng với cháu hay không?” Lục Tần liếc nhìn chị gái của nguyên thân qua khóe mắt, rất sợ cô ấy lại tức giận, anh chỉ có thể căng da đầu tiến thêm một bước giải thích: “Không cần đâu chú.

Món tiền đó cháu đều cho bạn cùng lớp mượn, chờ chút nữa cháu sẽ qua nhà người ta cầm về.

Tiền…tiền, cháu bảo đảm muộn nhất là giữa trưa ngày mai cháu có thể mang về.


Cứ để cháu đi một mình là được.” Đánh rắm, tiền đã bị người lừa đi.

Nếu để chú đi theo, làm sao mà giấu được? Nhưng trước đó, Lục Tần nhớ lại nội dung trong câu chuyện này, khóe mắt anh vẫn còn đang lơ đãng đánh giá chị gái của nguyên thân, lại mở miệng nhẹ giọng nhờ vả Giang Mãn Trụ: “Chú, hiện giờ trên người chị gái của cháu chẳng có lấy một cắc bạc.

Nếu đợi lát nữa có chỗ nào đó cần dùng tới tiền, hy vọng chú thím có thể hỗ trợ trước một chút, muộn nhất là ngày mai cháu sẽ trả lại hai người.

Nếu chú còn lo lắng, hiện giờ cháu có thể đi tìm hộ sĩ mượn tờ giấy viết sẵn một cái giấy vay nợ cho chú.” Hiện giờ nếu anh lập tức rời đi, chắc chắn chốc lát nữa lại xảy ra vấn đề.

Nếu anh đã xuyên thành người này, tốt xấu gì cũng phải thay hắn thu xếp xong xuôi cục diện rối rắm này.

Động tác cắn tẩu hút thuốc của Giang Mãn Trụ lập tức ngừng lại, ánh mắt ông đối diện với Chu Quế Hương.

Có lẽ vì thái độ chân thành của anh, sau khi Chu Quế Hương im lặng một hồi, mí mắt bà khẽ mấp máy một cái tỏ vẻ nhận lời.

Giang Mãn Trụ đành chịu thua, mở miệng đồng ý: “Được rồi, nhưng không cần giấy vay nợ, có chú ở nơi này, cháu không cần lo lắng, cứ đi lấy tiền về rồi lại nói.”Nhưng vẫn chưa có xong, ông ấy lại nói một câu: “Nếu cháu sớm nói ra mấy câu này một chút, sẽ không đến mức làm chị gái cháu giận dữ thành như vậy!” Lục Tần nhẹ nhàng mím khóe môi.

Sớm một chút ư? Lúc đó anh còn chưa xuyên qua mà?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương