Xuyên Thành Em Gái Vai Ác
Chương 10: Tường kính

Thẩm Du cảm thấy quái lạ, chẳng lẽ Thẩm Tiêu còn có đam mê phá nhà? Vừa mới đập nhà cô được mấy ngày, giờ lại bắt đầu đập nhà của chính mình. Tiếp tục tình trạng này, hắn còn có nhà để ở sao?

"Bức tường này có vấn đề gì?" Thẩm Du tò mò hỏi.

Chú Lý quay đầu lại nhìn cô, thở dài "Tiên sinh căn dặn, dỡ bức tường này xuống đổi thành mặt kính."

Thẩm Du nhíu mày, cảm thấy khó hiểu "Vậy sau đó toàn bộ phòng tập sẽ phơi bày ra ngay trước phòng khách? Có chỗ gì tốt sao?"

Lý thúc lắc đầu "Tâm tư của tiên sinh làm sao đoán được."

Nói xong liền vội đi, để lại Thẩm Du ngồi xổm một bên ôm Husky cùng nhau phát ngốc, nghĩ thầm: đem phòng tập bày lồ lộ ra ngay trước mặt khách, sẽ có mỹ cảm sao?

Bất quá, thẩm mỹ của xà tinh bệnh làm sao có thể giống người thường.

Cô là người thường, cô get không nổi.

Chú Lý hiệu suất thực cao, chỉ dùng vỏn vẹn hai ngày, đem bức tường ban đầu cải tạo thành vách thuỷ tinh trong suốt, lại còn thuận tiện lắp thêm mấy cái đèn nhỏ hai bên. Ánh sáng nhu hoà hắt vào, phòng tập thể thao sau khi đổi thành vách kính thoạt nhìn rộng rãi lên nhiều.

Lúc nghiệm thu công tình, Thẩm Tiêu cũng ở đó, hắn sờ sờ mặt thuỷ tinh trơn bóng hỏi Thẩm Du "Cảm thấy thế nào?"

Thẩm Du không nghi ngờ gì, thành thật mà đáp "Ánh sáng tốt, tầm nhìn tốt, còn mỹ quan, cũng khá!"

Thẩm Tiêu cười đến cao thâm khó đoán "Em cảm thấy tốt là được."

Thẩm Du:......

Câu này nghe cứ quái quái, thật giống như mặt tường kính này là chuyên môn vì cô mà kiến tạo.

Kết quả, chờ đến lần kế tiếp Thẩm Du đến rèn luyện, chân tướng liền bại lộ.

Cô ở trên máy chạy bộ chạy được nửa ngày, lơ đãng xoay đầu, vừa xuyên qua lớp kính nhìn về phòng khách liền phát hiện Thẩm Tiêu đang ngậm điếu thuốc, vắt chéo chân, nhàn nhã mà ngồi trên sô-pha.

Chiếc sô-pha nọ, vừa vặn đối diện phòng tập.

Ánh mắt Thẩm Tiêu lại còn là gắt gao mà khoá trên người cô. Xem đến Thẩm Du sởn tóc gáy.

Ban đầu cô còn có điểm buồn bực, cũng không biết hắn ngồi kia từ lúc nào, liền định đi ra ngoài chào hỏi một tiếng. Kết quả vừa ra tới cửa, lọt vào tai là tiếng Thẩm Tiêu nói với chú Lý bên cạnh "Nhìn nó chạy thế này, tôi đột nhiên nhớ tới một loài vật."

Chú Lý hỏi "Giống con gì?"

Thẩm Tiêu trả lời "Một con hamster nhỏ đang chạy trong lồng."

Thẩm Du:......

Cô hiện tại tuy rằng gầy chút, nhưng ít nhất vẫn là 70kg, chỗ nào nhìn giống hamster nhỏ? Không đúng, hắn cư nhiên đem cô so sánh với thú cưng! Thật đúng là coi cô như chó nhỏ mèo con mà giỡn hay sao?

Thấy Thẩm Du đi ra, Thẩm Tiêu không vui mà nhíu mày "Sao lại đi ra rồi? Còn chưa có xoạc chân."

Cho nên hắn tan ca sớm, chính là để về xem cô giảm béo?

"Anh xem em tập?" Thẩm Du khó có thể tin mà dò hỏi.

Thẩm Tiêu sảng khoái thừa nhận "Đúng vậy."

"Vì cái gì?"

Thẩm Tiêu cười như một tên lưu manh "Nhìn người khác tập đến nhe răng trợn mắt, rất thú vị."

Khó trách ngày đó lúc Thẩm Du xoạc chân kéo gân, hắn liền đứng ở cửa xem đến say sưa, hoá ra là thích nhìn bộ dáng chật vật của cô!

Cho nên, vui sướng của tên này một hai phải thành lập trên niềm đau của người khác? Sửa cả một căn phòng, liền chỉ để nhìn cô trợn mắt nhe răng?

Mẹ nó, cô về sau không bao giờ bước vào phòng tập!

"Có phải hay không đang nghĩ, về sau không đến phòng tập nữa?"

Thẩm Du:......

Người này không chỉ bệnh xà tinh mà còn có thuật đọc tâm sao? Đến trong đầu cô nghĩ gì cũng biết!

Giật giật khoé môi, Thẩm Du tránh đi tầm mắt của hắn, nhỏ giọng phản bác "Em không thích bị người ta nhìn."

Thẩm Tiêu tấm tắc một tiếng "Tốn công tốn sức như vậy, rốt cuộc không ai biểu diễn cho xem, có điểm đáng tiếc."

Nói xong, hắn nhìn nhìn chú Lý, rồi lại ngó qua Husky, thật mau làm ra quyết định.

"Như vầy đi, về sau lúc nào tôi muốn xem, chú Lý, chú đi chạy bộ, còn con Husky kia xoạc chân."

Thẩm Du:......

Chú Lý:......

Husky:????

Người này là ma quỷ? Chú Lý lớn tuổi như vậy lại bắt đi chạy bộ cho hắn xem, còn có Husky, một con chó làm cách nào xoạc được chân? Còn không bằng trực tiếp đem chân bẻ gãy!

Thẩm Tiêu đổi cái dáng ngồi, toàn thân thả lỏng mà dựa vào sô-pha "Nếu mọi người không có ý kiến, vậy vui vẻ mà quyết định như thế đi."

Như thế nào không ý kiến, ý kiến lớn là khác!

Thẩm Du nghiến răng nghiến lợi, căm giận mà nói "Anh đừng bắt nạt bọn họ, em tiếp tục tập."

Nói xong thở phì phì mà xoay người vào trong đi xoạc chân.

Nhìn bộ dáng giận dữ của Thẩm Du, ý cười trong mắt Thẩm Tiêu càng nùng liệt, giống như muốn tràn cả ra ngoài. Chú Lý đứng cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ "Tiểu thư nhát gan, tiên sinh đừng lúc nào cũng đem người khi dễ."

Một giây trước còn tràn đầy ý cười, một giây sau sắc mặt Thẩm Tiêu đã nhanh chóng trầm xuống, quay đầu lại lạnh lùng nhìn về phía chú Lý "Từ bao giờ tới lượt chú đến giáo huấn tôi?"

Chú Lý lập tức im lặng, dưới đáy lòng bất đắc dĩ mà cảm thán, xem ra tiên sinh còn bắt nạt tiểu thư dài dài.

Thẩm Du trong lòng nghẹn uất nhưng lại không dám nói gì, cuối cùng chỉ có thể lấy chính mình xả giận, lúc kéo gân xuống tay so với ngày thường đặc biệt tàn nhẫn. Cảm giác đau đớn càng thêm rõ ràng, xoạc một cái đã muốn rớt nước mắt. Nhưng tưởng tượng đến bên ngoài còn có tên xà tinh bệnh đang ngồi thưởng thức, Thẩm Du liền cắn răng khống chế chính mình, kết quả uất ức lăn lộn ra một thân đầy mồ hôi.

Chờ rèn luyện xong, về phòng tắm, sau đó Thẩm Du liền nằm liệt trên giường không nhúc nhích, nghĩ đến dưới lầu có tên biến thái, cô một chút cũng không muốn xuống ăn cơm chiều.

Thẩm Tiêu quả nhiên là một tên đại vai ác tiêu chuẩn, phương thức uy hiếp đe dọa người vô cùng đa dạng, hắn biết rõ nhược điểm của cô là ở đâu. Trảo một cái liền bắt dính.

Trước đó cô còn cùng với chú Lý thảo luận, vì cái gì Thẩm Tiêu sẽ mua Husky cho cô? Hôm nay mới thình lình phát hiện, mua Husky không phải vì dỗ cho cô vui vẻ, mà là để nắm trong tay càng nhiều nhược điểm. Cùng Nhị Cẩu Tử ở chung nhiều ngày như vậy, sớm đã sinh ra cảm tình, cô thật sự không cách nào mặc kệ nó được.

Thẩm Du càng phân tích càng buồn bực, Thẩm Tiêu đích xác là cái đồ quỷ kế đa đoan, tâm tư thuần khiết như cô đứng trước mặt hắn liền biến thành con kiến, tùy thời đều có thể bị lòng bàn chân nghiền chết!

Trốn không thoát, đấu không lại, Thẩm Du thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.

Chẳng lẽ cứ phải bị hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay, cuối cùng còn bị liên lụy đến mức rơi vào thảm cảnh hay sao?

Thẩm Du bực bội lăn qua lăn lại trên giường, tưởng rằng ông trời cho cô một lần cơ hội tái sinh, kết quả vòng đi vòng lại, bỗng nhiên phát hiện cơ hội này vốn dĩ là cái tử cục.

Thật không cam lòng!

Liền trong lúc Thẩm Du miên man suy nghĩ, chú Lý đã đến gõ cửa phòng "Tiểu thư, cơm chiều làm xong rồi, mau xuống ăn đi."

Thẩm Du lúc này thật sự không muốn đối mặt với Thẩm Tiêu, rầu rĩ mà nói "Mọi người ăn đi, cháu không có tâm trạng để ăn uống."

Chú Lý im lặng một lúc.

"Tiên sinh dặn, nếu tiểu thư đêm nay không ăn cơm thì Nhị Cẩu Tử cũng không được ăn."

***

Thẩm Du đến dưới lầu liền trông thấy Thẩm Tiêu đang nhàn nhã ngồi trước bàn ăn, tay cầm di động, thấy cô đi xuống liền làm cho Thẩm Du ngoan ngoãn ngồi yên, sau đó mới tiếp tục cầm di động gõ gõ.

Thẩm Tiêu không động đũa, Thẩm Du cũng liền không nhúc nhích, chỉ ngồi đối diện nhìn đến phát ngốc, thẳng đến khi Thẩm Tiêu buông điện thoại xuống bàn.

"Biết Bạch Mộ Tình không?" Thẩm Tiêu giương mắt hỏi.

Thẩm Du tạm dừng hai giây mới gật gật đầu "Đại minh tinh."

Thẩm Tiêu cười cười, nói với cô "Ngoan ngoãn ăn cơm, ngày mai lấy mấy tấm ảnh có chữ ký về cho em."

Thẩm Du lúc này mới đem tư tưởng đang phát tán khắp nơi tập trung lại, do dự hỏi "Hai người hiện tại đang yêu nhau sao?"

Thẩm Tiêu nhướng mày, chậc lưỡi hai tiếng, ghét bỏ mà trả lời "Yêu đương, cái loại đồ vật này chỉ có não tàn mới thích."

Thẩm Du:......

Cho nên, hắn cùng với bạch liên hoa rốt cuộc có thông đồng hay chưa?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương