Xuyên Thành Con Gái Tu Tiên Đại Thần
-
Chương 24: Thật Sự Là Con Hổ Đưa Tận Tay
Tiểu Bạch Quả biết cha cô không có tri thức phổ thông nhưng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới cha mình còn có thể không có văn hóa.
Đại trùng có thể tùy tiện bắt sao?
Đây chính là động vật hoang dã quốc gia bảo vệ bậc nhất, tên thường gọi là lao đế ngồi xuyên thú.
Một con cũng đủ để cha cô ngồi xổm trong cục cảnh sát ba, bốn năm.
Còn bắt mấy con, cha cô có lẽ là chán ghét nhân gian tốt đẹp nên chuẩn bị ăn bát sắt của nhà nước cả đời rồi.
(đại trùng là hổ nha mọi người)
Con đường dẫn dắt cha mình thích ứng với xã hội hiện đại này, gánh nặng đường xa mà.
Việc cấp bách bây giờ là ngăn ý tưởng không đáng tin này của cha cô lại.
"Con này không thể bắt!"
Tiểu Bạch Quả nỗ lực dùng khuôn mặt nhỏ mềm mại đáng yêu của mình làm thành biểu tình của Chủ Nhiệm Giáo Dục.
Đồng chí Bạch Xuyên thật sự hoang mang:
"Vì sao?"
Hắn thấy thợ săn trên thế gian giao lưu, đề tài không ngoại lệ luôn xoay quanh loại súc vật này, nghĩ rằng chắc hẳn là mười phần đáng giá.
Thế giới này cũng có loại động vật tên là đại trùng, sao lại không thể săn bán lấy tiền?
Ngẫm lại người cha này của cô là cái kẻ tà tu khoái ý ân cừu, Tiểu Bạch Quả cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thử dùng đạo lý của Tu Tiên giới giảng giải chính sách pháp luật:
"Chuyện này...!Nếu ba là tà tu hẳn là không ít lần đánh nhau với chính tu nhỉ?"
Cô tương tự với danh môn chính phái hô bằng gọi hữu, đem con cháu lão hổ bị hắn bắt nạt thành chính phái.
Đương cha hừ lạnh một tiếng:
"Hừ, đều là một đám phế vật.
Thêm mười môn phái nữa cũng không chặn được một chiêu của cha."
Tiểu Bạch Quả:...!
Thì ra ba là cái dạng cục súc này.jpg
Tiểu Bạch Quả từ bỏ việc trực tiếp giảng đạo lý.
"Ba, thế giới này của chúng ta không giống thế giới kia của ba.
Thế giới nhân loại bình thường này có tổ chức, có kỷ luật, ba cũng biết phải không?"
Tiểu Bạch Quả vẽ một vòng tròn trên mặt đất:
"Tổ chức kỷ luật của chúng ta ở đây rất toàn diện.
Các động vật hoang dã trên núi cũng bao gồm trong đó.
Con đại trùng mà ba chuẩn bị mang con lên núi bắt ấy thuộc về động vật được bảo vệ trọng điểm bậc nhất của quốc gia.
Nếu ba chuẩn bị ăn cơm tù trong ngục giam cả đời thì có thể bắt mấy con."
"...!Cơm tù trong ngục giam này của các ngươi ăn ngon không?"
Diệp Bạch Xuyên thật sự nghiêm túc suy xét tính khả thi của kế hoạch.
Nhánh cây trong tay Tiểu Bạch Quả sắp cầm không nổi.
Cô hít sâu hai hơi, buột miệng thốt ra một chuỗi tên đồ ăn:
"Thịt viên tứ hỉ, thịt dê xiên cay Bắc Kinh, vịt quay bát đại kim cương Bắc Kinh, thịt kho tàu, chân giò heo ninh măng, gà ăn mày hong gió, gà hầm Đức Châu, cá quế chiên xù, Lư Đả Cổn (một trong những thức ăn vặt truyền thống của Trung Quốc, vì nguyên liệu chính là bột đậu nành, nên còn được gọi là "Đậu Diện Cao"), gà hầm nấm, đậu hũ thối,...!tất cả món này trong ngục giam đều không có."
Mấy thứ này chưa từng ăn qua, lão cha nghiêm túc tưởng tượng diện mạo và hương vị của bọn chúng một phen, dứt khoát từ bỏ đại trùng.
"Vi phụ đột nhiên cảm thấy đại trùng là động vật bảo hộ trọng điểm bậc nhất của quốc gia cũng coi như là một loại linh vật, cứ để cho chúng tự do chạy nhảy giữa đất trời này đi.
Ngày mai vi phụ mang con lên núi hái thuốc, được không?"
Tảng đá lớn trong lòng Tiểu Bạch Quả rốt cuộc cũng rơi xuống đất.
Thấy mấy ngày thu hoạch vụ thu cũng tới ngay đây rồi, nếu bây giờ lão cha nhà cô vì săn trộm động vật bảo hộ trọng điểm quốc gia bậc một mà bị vào đồn cảnh sát, dựa vào nhân thủ nhà mình hiện tại căn bản không có khả năng lo liệu chuyện này.
Diệp gia không thể chịu nổi tổn thất kinh tế thêm nữa.
Lão cha đồng ý đi hái thuốc tất nhiên là tốt.
Tiểu Bạch Quả ngoan ngoãn gật đầu, hai cái tiểu nhăn nhếch nhếch lên, Diệp Bạch Xuyên giơ tay nhéo nhéo mấy cái, ngậm ngùi nói:
"Không ngờ tổ chức người phàm trên thế gian này lại kiện toàn đến nông nỗi như thế, thực sự muốn làm người lang bạt thiên hạ một phen, chỉ là chưa bao giờ biết được muốn du biến thế giới, hưởng thụ mỹ thực trong thiên hạ cần tiêu tốn nhiều tiền của.
Vạn nguyên hộ cũng không đủ."
Tiểu Bạch Quả:...!
Mộng tưởng có hơi lớn.
Cô cũng không chọc phá mộng đẹp của lão cha nhà mình.
Nào ngờ thuộc tính cục súc ngày thường của lão cha giờ phút này đột nhiên thức tỉnh trí tuệ không thuộc về hắn.
Tiểu Bạch Quả từ trong biểu tình nhỏ đọc được ý tứ, nhíu mày:
"Vạn nguyên hộ cũng không được?"
Nếu người ta đã nhìn ra, Tiểu Bạch Quả cũng nghiêm túc giải thích cho hắn,
"Cái đó tất nhiên là không có khả năng."
Cô đếm đầu ngón tay, giải thích cho Diệp Bạch Xuyên:
"Thiên hạ này rất rộng lớn.
Bên ngoài thôn là huyện thành, bên ngoài huyện thành là thành phố, bên ngoài thành phố là tỉnh, ngoài tỉnh là quốc gia, ngoài quốc gia là thế giới, thế giới lại rất lớn! Bảy châu lục bốn đại dương, mỗi lục địa lại có rất nhiều quốc gia, mà mỗi quốc gia lại có ẩm thực văn hóa độc đáo của riêng họ.
Vạn nguyên hộ ra tới thủ đô đã không đủ rồi."
Cục súc ở thế giới tu tiên lần đầu tiên nghe tới mấy danh từ mới mẻ này, hắn bừng tỉnh, ý thức được thế giới này so với thế giới kia của hắn lớn hơn rất nhiều, phàm nhân sinh hoạt cũng muôn màu muôn vẻ hơn.
Lão cha nhíu mày, minh tư khổ tưởng, thử đưa ra một con số khá là ghê gớm:
"Vậy còn...!Năm ngàn vạn nguyên hộ?
Diệp Bạch Xuyên thực tình không có khái niệm với mấy cái con số này.
Hắn là tà tu, có bao giờ phải sầu lo vì tiền tài đâu.
Không đủ tiền thì chỉ cần chuyển địa bàn đến địa bàn của chính phái, tự khắc có vô số đệ tử chính phái xông tới kêu đánh kêu giết.
Sau khi bị hắn thu thập một đám, hốt sạch túi Càn Khôn thì lại bị ném về môn phái.
Muốn đồ gì, ngoại trừ thiên tài địa bảo cần bản lĩnh cao chứ linh đan diệu dược, thần binh lợi khí gì đó hắn đều có thể luyện chế.
Tùy tay luyện một lò đan dược hỏng cũng có thể ném vào phòng bán đấu giá, bỏ ra hai ba ngày là thật sự không còn khái niệm đặc biệt gì về tiền tài.
Hắn cho rằng kiếm năm ngàn vạn không có khác biệt quá lớn gì với việc kiếm năm vạn.
Lão cha chỉ quan tâm một chút chuyện, tiền này có đủ cho hắn mang con gái đi khắp thế giới không thôi.
Lão cha hỏi Tiểu Bạch Quả:
"Có đủ không?"
Tiểu Bạch Quả bị con số không có khả năng kiếm được này trấn trụ.
Lão cha hỏi cô vài lần, cô mới tỉnh lại, vội gật đầu không ngừng làm hai cái tiểu nhăn đều rung rung:
"Năm ngàn vạn có thể đi rất nhiều rất nhiều chỗ! Có thể ăn được đồ ăn thật ngon!"
Có thể đi là tốt rồi.
Diệp Bạch Xuyên nhặt cái kẹp tóc hoa rơi dưới đất lên, xoay người Tiểu Bạch Quả đi.
Ngón tay mang theo vài phần ấm áp xuyên qua giữa sợi tóc mềm mại của Tiểu Bạch Quả, nhẹ nhàng túm lên một đám tóc đen kẹp lai thành hai cái bím tóc xiêu xiêu vẹo vẹo.
Lão cha hết sức vừa lòng quan sát trái phải một lần thành quả của mình:
"Tiếp tục tu luyện!"
Tiểu Bạch Quả:...!
Thôi được.
__________________________
Nếu muốn dẫn Tiểu Bạch Quả vào trong núi, tất nhiên không thể gạt hai ông bà già.
Thừa dịp ăn sáng, Diệp Bạch Xuyên nói ra.
Hai vợ chồng già còn chưa phát biểu ý kiến gì thì bảy đứa anh họ đã phản đối trước ------- dẫn Tiểu Bạch Quả lên núi vẫn là đặc quyền của bọn chúng, Diệp Bạch Xuyên đột nhiên nhảy ra cướp quyền lợi này đương nhiên chúng không vui.
Cái miệng nhỏ của Diệp Võ mếu máo muốn khóc.
Hắn vừa uất ức nhìn Diệp Bạch Xuyên vừa trông mong nhìn Tiểu Bạch Quả.
Đôi mắt nhỏ kia đáng thương vô cùng, tựa như con cún bị bỏ rơi im lặng trách chủ nhân tàn nhẫn.
Tiểu Bạch Quả mềm lòng, không nhịn được nhìn về phía lão cha.
Thật ra Diệp Bạch Xuyên chẳng cảm thấy gì cả.
Mang theo một đứa cũng là mang, dắt theo một đám cũng là dắt, nghĩ đám nhỏ này cũng coi như là nghe lời hẳn là sẽ không phiền toái gì tới hắn nên mang theo cả bọn nhỏ Diệp gia đi cùng.
Ba đứa anh lớn nhất mỗi đứa cõng một cái sọt ở phía sau.
Còn bốn đứa anh còn lại đi cùng Tiểu Bạch Quả ở phía trước.
Diệp Bạch Xuyên đi ở giữa, tiện nắm tình hình cả hai hướng trước sau.
Mặc dù trong mắt người lớn khác thì Diệp Bạch Xuyên không đáng tin cậy nhưng đối với một đám trẻ con mà nói, có một người lớn như hắn ở đây vẫn thật sự tăng dũng khí cho chúng, đủ để chúng thăm dò vào chỗ núi sâu ngày thường chúng chưa từng đặt chân vào.
Mọi người vẫn luôn đi theo một hướng, vượt qua phạm vi thăm dò ngày thường mà tiến vào sâu trong núi, đồ trong sọt lập tức nhiều lên.
Đồ trong núi sâu so với bên ngoài tốt hơn nhiều.
Ngoài cây tề thái (một loại cây thuốc thân cỏ), hành hương (cũng là hành lá nhưng màu xanh đậm hơn, thân dài hơn), mướp đắng, rau sam, hoa hồi, bồ công anh, Tiểu Bạch Quả còn thấy một loại nấm cô chưa từng thấy.
Anh trai sinh đôi của Diệp Võ là Diệp Văn nói cho cô biết nấm này gọi là nấm dương bụng, lúc hầm canh gà mà thêm vào là ngon nhất.
Bọn nhỏ vừa đùa giỡn vừa hái rau dại trên đường, bất tri bất giác đã qua một buổi sáng, mọi người tạm nghỉ bên bờ một con suối.
Nước suối thoạt nhìn cực kỳ trong, cỏ lau phiêu diêu theo gió, hẳn là ngày thường ít người lui tới.
Cá trong nước chưa gặp qua người, tùy tiện ghé vào đáy nước.
Người Diệp gia tới mà nó cũng không động một chút nào.
Bọn nhỏ nhìn thấy mà tức, nhìn nhau liền đồng tình quan điểm.
Cá này.
Bẩm sinh thiếu dạy dỗ.
Mọi người liền đơn giản đem cái sọt quăng xuống đất, xắn ống quần lên, lẹp xà lẹp xẹp xuống nước.
Tiểu Bạch Quả cũng bước hai bước nhỏ muốn xuống bị lão cha duỗi chân ra chặn.
Tiểu cô nương ủy ủy khuất khuất nhìn hắn.
Diệp Bạch Xuyên khoa tay múa chân đo chiều cao của cô:
"Con đi xuống nước sẽ ngập đến eo."
Tiểu Bạch Quả:...!
Đả kích!!!
"Huống hồ..."
Lão cha nhìn về phía đám cỏ lau, tùy tay bẻ gãy một nhánh cây ở trên cây nhỏ bên cạnh, như lơ đang vứt ra một cái.
Bên trong đám cỏ lau lập tức truyền đến một trận âm thanh hỗn loạn làm đám cháu trai trong nước sợ tới mức không dám động đậy.
Chờ đến khi động tính bên trong bụi cỏ lau ngừng lại, Diệp Phi cẩn thận đi qua, lật bụi cỏ ra, suýt nữa thì ngồi bệt xuống nước.
Chỉ thấy trên một cục đá lớn trong bụi cỏ lau có một con rắn hoa văn sặc sỡ bị đính xuyên sọ não, đã chết ngắc.
Mấy đứa bé trai khác cũng đi qua nhìn thấy con rắn hoa bị đính trên đá liền kêu oa oa lên.
Không phải là bị con rắn dọa, trẻ con ở nông thôn gặp mấy thứ này cũng nhiều.
Bọn họ kinh ngạc là vì con rắn này có thể bị một nhánh cây nhỏ ghim đầu vào tảng đá.
Diệp Võ là đứa sùng bái công phu nhất, lập tức gỡ con rắn xuống ném vào một cái sọt, chạy loạn quanh Diệp Bạch Xuyên:
"Chú ba, chú ba, sao chú lợi hại thế? Chú có thể dạy cháu không chú ba? Cháu cũng muốn học công phu này, cháu cũng muốn có thể dễ dàng giết rắn! Cháu học được công phu này rồi có thể bảo vệ em gái.
Chú dạy cho cháu đi chú ba."
Diệp Võ lớn hơn Tiểu Bạch Quả một chút, hắn đứng cạnh Tiểu Bạch Quả cùng ngước nhìn Diệp Bạch Xuyên.
Tuy cũng có ánh mắt trong suốt y hệt nhưng trong mắt lão cha quả thực là một trời một vực.
Trời đương nhiên là Bạch Quả nhà hắn.
Trong mắt lão cha, Tiểu Bạch Quả chỗ nào cũng tốt, cho dù là trên đầu có hai cái bím tóc xiêu xiêu vẹo vẹo hắn kẹp cũng đẹp.
Diệp Võ chính là cái còn lại.
Không hề có linh căn gì đặc sắc.
Nếu không phải nhãi con của anh em nhà mình cũng có ít nhiều quan hệ, ngay cả nhìn hắn cũng không muốn nhìn.
Suy xét tốt xấu gì cũng là trẻ nhỏ nhà mình, chơi khá tốt với Tiểu Bạch Quả, Diệp Bạch Xuyên cố gắng thử dùng cách nói tương đối không tổn thương lòng tự trọng trẻ nhỏ nói với hắn rằng hắn thật sự không có thiên phú, cho dù là luyện một trăm năm cũng không có thành tích như mình.
"Ngươi học không được.
Không có thiên phú.
Học một trăm năm cũng không học được."
Lão cha hiển nhiên là không biết rốt cuộc miệng mình thu hút cừu hận của người khác bao nhiêu.
Hắn cho rằng mình đã rất uyển chuyển hàm súc không làm tổn thương lòng tự trọng của trẻ nhỏ.
Diệp Võ nghe xong liền òa khóc.
Diệp Bạch Xuyên làm sao mà ngờ được hắn sẽ bật khóc, luống cuống tay chân dỗ một lúc, thật sự không còn cách nào nên chỉ có thể ho nhẹ một tiếng:
"Đừng khóc, ta sẽ dạy cho ngươi.
Có thể học được hay không là do bản lĩnh của ngươi."
Diệp Võ nín khóc, mỉm cười.
Không đợi Diệp Bạch Xuyên thở phào nhẹ nhõm, hắn liền cảm nhận được tầm mắt nóng rát bên cạnh, giật giật khoe miệng, xoay người sang chỗ khác.
Diệp Phi và năm đứa em còn lại ánh mắt trông mong nhìn hắn, rất có tư thế một lời không hợp liền khóc.
Đầu lão cha sắp phình to.
"Dạy dạy dạy!! Đều dạy!! Đừng khóc, đừng khóc."
Trên thế giới này làm gì có công kích ma âm nào có thể ồn ào được như vậy!
__________________________
Lão cha muốn dạy bản lĩnh cho các anh họ, Tiểu Bạch Quả lại không muốn học cái này.
Cô chỉ muốn làm một tiểu tiên nữ có thể lên trời xuống đất, tùy tay biến ra đồ ăn vặt chứ không muốn làm một nữ hán tử dùng nhánh cây làm ám khí.
Ở phương diện này, Tiểu Bạch Quả tin tưởng vào cái ná nhỏ của mình.
Tiểu Bạch Quả có Mộc linh căn thuần khiết.
Núi lớn đối với cô chỉ như trò chơi thiên nhiên.
Nếu chỉ có một mình cô, núi lớn sẽ tản mát ra thiện ý nồng đậm, các con vật căn bản cũng sẽ không tập kích cô.
Ví dụ như con rắn lớn sặc sỡ vừa rồi chỉ nhắm về phía nhóm bé trai Diệp gia.
Bây giờ Diệp Bạch Xuyên muốn dạy công phu cho bọn họ, Tiểu Bạch Quả liền đơn giản cầm ná của mình chuẩn bị đi tới chỗ gần đó.
Tiểu Bạch Quả theo lão cha tu luyện đã nhiều ngày thế này mà một cái pháp thuật gì cũng chưa học được.
Phương pháp xả ra nạp vào hấp thu linh khí thật ra cũng miễn cưỡng nắm được.
Vừa rồi ở cạnh mọi người, cô chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được lực tương tác của thiên nhiên đối với mình.
Bây giờ một mình hành động, Tiểu Bạch Quả hoàn toàn cảm nhận được sự hoan nghênh của thiên nhiên.
Lực tương tác đặc thù truyền đến từ mấy hướng, hấp dẫn Tiểu Bạch Quả đi qua.
Tiểu Bạch Quả cẩn thận nghiền ngẫm, đi về một nơi khá gần, là hướng lực hấp dẫn mạnh nhất.
Đó là một cây cổ thụ rỗng.
Xem ra là từng bị sét đánh.
(Sau khi đọc bộ Nàng là đại thần bắt yêu của Con cua táo bạo, t đều cho rằng mấy cái cây bị sét đánh đều là yêu, tu luyện độ kiếp thất bại.
Bộ đó khá hay, giới thiệu cho mọi người cùng đọc)
Thân cây một nửa đứng thẳng, một nửa lại phủ phục trên mặt đất, thoạt nhìn trông giống hình người.
Tiểu Bạch Quả đi một vòng quanh cái cây, tìm được một khe hở ở bộ rễ.
Rẽ cỏ xung quanh ra không ngờ thấy mấy quả nhỏ màu đỏ.
Tiểu Bạch Quả không biết đây là gì nhưng cô có thể đoán được đây hẳn là thứ tốt gì đó bởi vì ngọn núi lớn này liên tục muốn đưa loại thực vật này cho cô.
Nhìn bàn tay trắng trẻo, móng tay nhỏ cắt tỉa sạch sẽ của mình, Tiểu Bạch Quả bất đắc dĩ đành từ bỏ chuyện đào lên xem.
Cô đang chuẩn bị đi chỗ khác xem thử, lúc xoay người không dự liệu được nghe thấy tiếng lão cha nhà mình sâu kín vang lên phía sau.
"Nhân sâm trăm năm."
Trong rừng rậm u tĩnh đột nhiên không kịp đề phòng vang lên âm thanh này, trái tim Tiểu Bạch Quả suýt nữa nhảy ra khỏi miệng.
Cô như nhảy cao ba thước, bay nhanh lui về phía sau, lưng áp sát vào thân cây cổ thụ, hít sâu từng hơi, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại, thở phì phì giơ nắm tay nhỏ lên muốn đánh người.
"Làm con sợ muốn chết!! Ba sao lại đi qua đây? Các anh đâu?"
Diệp Bạch Xuyên thở dài.
"Ta phân thân, phó thác bọn chúng cho phân thân."
Tiểu Bạch Quả bi thống.
Cách âm tráo, xem bói, phân thân thuật.
Thật tức giận.
Một cái cô cũng không biết.
Dỗi.
Diệp Bạch Xuyên đi qua, chọc tay xuống đất phía dưới cây sâm, nhìn xem phiến lá, nghiên cứu một phen, không biết từ chỗ nào móc ra cái cuốc và một khúc gỗ biến thành cái rương, vô cùng cẩn thận đào ra hai củ sâm trăm năm, cả cái rễ nhỏ nhất cũng không làm đứt, vừa nhìn đã biết là một tay già đời am hiểu sâu sắc việc này.
Lão cha bỏ nhân sâm vào rương rồi giấu rương vào trong không gian, xoay người vung tay lên, một cái lò luyện thuốc xuất hiện trước mặt Tiểu Bạch Quả.
"Vi phụ luyện cao dưỡng nhan sâm tuyết liên trăm năm cho con."
Tiểu Bạch Quả:!!!
Cả, cả luyện dược cũng biết sao??
_______________________
Tiểu Bạch Quả cũng không thất thần quá lâu.
Cô rốt cuộc cũng chưa học pháp thuật phân thân, nhìn lão cha ở bên cạnh luyện dược một lúc lại đi đến chỗ mà ngọn núi lớn muốn cô đi rồi về lại bên cạnh các anh, ngoan ngoãn ngồi trên tảng đá.
Hai bàn chân cô đặt trong nước, cá nhỏ tới gặm chân cô ngưa ngứa.
Tiểu Bạch Quả vừa cười vừa chơi đùa với lũ cá nhỏ lại vừa xem biểu hiện của các anh.
Nhìn một chút là nhìn hơn nửa ngày.
Mãi cho đến khi mặt trời sắp khuất núi, phải về nhà, đám bé trai cũng không có tiến triển gì.
Nhóm trẻ nhỏ Diệp gia ở trong núi cả ngày luyện ném, cánh tay đều không nâng nổi nữa rồi mà cũng chỉ có thể phóng thẳng được cây gỗ ra ngoài.
Uy lực hữu hạn đến cả da thịt động vật nhỏ cũng không xuyên qua được thì càng miễn bàn đến việc ghim con mồi trên tảng đá.
Trẻ nhỏ tính kiên nhẫn kém, hùng tâm tráng chí lúc đầu đã sớm không còn, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi cho tốt một chút.
Tiểu Bạch Quả lại chẳng mệt nhọc gì.
Tu luyện trong núi sâu có lợi lớn cho cô.
Cô có thể cảm nhận được tu vi của mình so với buổi sáng tăng lên một đoạn.
Nhưng mọi người đều mệt muốn chết rồi, cô cũng không dám làm ra bộ dáng tinh thần sáng láng mà chỉ có thể giả vờ mệt nhọc bước từng bước nhỏ.
Cứ đi tiếp đi tiếp, không biết bắt đầu từ khi nào xung quanh trở nên an tĩnh lạ thường.
Không có tiếng chim hót, cũng không có tiếng động vật khác hoạt động.
Không đợi Tiểu Bạch Quả nghĩ kỹ chuyện này rốt cuộc là thế nào, thoắt một cái, một con điếu tình bạch ngạch đại trùng đùng một cái nhảy ra trước mặt bọn họ.
Một con hổ hoang dã lớn sống sờ sờ, cái loại chấn động này khác hẳn mấy con hổ sống trong nhung lụa ở vườn bách thú.
Vạm vỡ, màu lông đẹp đẽ, hai mắt không giận tự uy thẳng tắp nhìn chằm chằm đoàn người.
Mồ hôi lạnh của bọn Diệp Phi liền toát ra.
Bắp chân cũng run run.
Nhưng lại không có ai quay đầu chạy.
Ngược lại đồng loạt cúi đầu xuống, không nhìn vào mắt con hổ.
Diệp Phi chuẩn bị kéo Tiểu Bạch Quả.
Người già trong thôn từng nói, không được nhìn vào mắt hổ.
Nếu đối mặt chính diện với một con hổ thì phải chậm rãi lùi về phía sau.
Khả năng cao là con hổ sẽ không làm người bị thương.
Nào ngờ hắn vừa duỗi tay còn chưa đụng tới Tiểu Bạch Quả, con hổ kia liền gầm lên một tiếng.
Cái gì gọi là hổ gầm? Tiểu Bạch Quả chính xác cảm nhận được rõ ràng cái này.
Diệp Phi không dám động.
Diệp Bạch Xuyên ngại ba năm ăn cơm tù nên không dám ra tay lúc con hổ còn chưa có biểu hiện công kích.
Con hổ chậm rãi đi ra từ trong bụi cỏ.
Một đôi mắt to màu hổ phách thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiểu Bạch Quả.
Sau một lúc lâu, một tiếng gầm nhẹ vang lên.
Trong bụi cỏ chui ra hai con hổ con, một trắng một vàng.
Miệng của nó ngậm lấy con màu trắng, nhét vào trong tay Tiểu Bạch Quả, dụi đầu vào trên người cô hai cái rồi ngậm con màu vàng còn lại lên, hai ba bước chui vào trong rừng núi.
Tiểu Bạch Quả:...!
Lão cha:...!
Làm khó rồi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook