Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính
-
Chương 48: Đánh Rắm Cầu Vồng 2
Cô cười yếu ớt, ôn nhu hỏi: "Các cháu sao lại đến đây?"
Ánh mắt di chuyển nhìn về phía sau, liền thấy mười mấy người của tổng cục cảnh sát, đứng một bên đông nghịt.
Bạch Khởi La cười giòn tan: "Dù sao dượng bị thương ở nhà họ Bạch, chúng cháu làm sao có thể bỏ mặc được? Chớ đừng nói chi là, tất cả mọi người đều là người nhà! À, đúng rồi, lúc ở dưới tầng cháu gặp bọn họ cũng đến thăm bệnh, liền dẫn mọi người cùng tới đây."
Đám người nhìn Chương Thự Trường bị bó thành dạng này, hoảng sợ nói , cảnh sát trưởng, anh bị thương nặng đến vậy sao?"
Chương Thự Trường uy nghiêm: "Còn tốt, cũng không tính là quá nặng. Chỉ có điều do Mạn Du lo lắng không yên lòng, lúc này bác sĩ mới bó chặt thêm một chút."
Trong lòng mọi người: Đây không phải là chặt, là quá chặt mới đúng.
Phùng Kiêu cười nhắc nhở: "Dì ơi, cũng không thể để mọi người đứng ở hành lang như vậy được ạ."
"A đúng đúng, mọi người mau vào đây ngồi đi. Thật là, mấy người xem một chút mấy người kìa, tới thì cứ tới, sao lại còn mang theo quà làm gì." Trần Mạn Du mời một đoàn người vào trong, nói: "Mau ngồi xuống đi."
Trong phòng lập tức lít nha lít nhít người đông như kiến.
"Cảm ơn phu nhân cảnh sát trưởng."
Trần Mạn Du ôn nhu: "Xem mọi người kìa, xưng hô kiểu gì thế chứ. Mọi người đều đi theo lão Chương vào sinh ra tử, tất cả mọi người là anh em, gọi phu nhân cảnh sát trưởng không phải quá xa lạ hay sao. Từ nay về sau gọi tôi là chị dâu thôi. Nếu để cho tôi nghe được mọi người gọi khác, tôi sẽ tức giận. Anh nói xem có đúng không?"
Nói đến đây, Trần Mạn Du quay đầu lại hỏi một tiếng, Chương Thự Trường nhếch miệng, ừ một tiếng.
Cho dù bất mãn trong lòng, cũng không thể biểu hiện sự bất mãn trong hôn nhân ấy ra ngoài trước người khác.
Nữ nhân ngu xuẩn Trần Mạn Du này, thật khiến cho người ta chướng mắt!
Chương Thự Trường là loại người như thế nào, người đi theo gã ta làm việc sao có thể không biết, nhưng lúc này cũng không thể không để ý tới mặt mũi của Trần Mạn Du, tất cả đều cười một cách đầy lúng túng: "Chị dâu."
Trần Mạn Du ừ một tiếng, mỉm cười: "Tôi đi rửa hoa quả cho mọi người."
Phó cảnh sát trưởng dẫn đầu, lập tức nói: "Chị dâu không cần làm thế, chúng em đều là ăn cơm xong mới tới, không ăn nổi nữa."
Thấy phu nhân cảnh sát trưởng mới vừa ôn nhu lại nhiệt tình như thế, ngược lại làm bọn họ không biết phải làm như thế nào, hơn nữa rõ ràng là cảnh sát trưởng không muốn gặp bọn họ, mọi người quyết định đưa tiền rồi rời khỏi đây.
Anh ta suy nghĩ một chút, lấy ra bao lì xì, nói: "Đây là chút tâm ý của em cùng các anh em, phía trên là của em, phía dưới là tâm ý của các anh em góp cùng một chỗ, cái này. . ."
Đặc điểm lớn nhất của Chương Thự Trường chính là tham tiền, giọt nước cũng không lọt, đến cả bọn họ gã ta cũng chưa từng buông tha. Liền xem như bị tiêu chảy, cũng phải lấy từ chỗ bọn họ chút tiền thăm bệnh. Chưa bao giờ chịu buông tha, bởi vậy lần này bọn họ cũng chỉ có thể đau khổ mà chuẩn bị tiền.
Mà phó cảnh sát trưởng như anh ta, so với người khác liền nhiều hơn không ít.
Chỉ là anh ta vừa mới lấy tiền ra, lại thấy sắc mặt Trần Mạn Du lập tức lạnh xuống, cô nặng nề hừ một tiếng, nói: "Mau mang tiền lấy về!"
Chương Thự Trường: "! ! !"
Trần Mạn Du: "Mấy người đây là đang làm cái gì! Coi lão Chương thành loại người nào? Anh ấy là cảnh sát trưởng, so với mấy người kiếm được tiền nhiều hơn không biết bao nhiêu lần. Sao lại có thể muốn lấy tiền của mấy người chứ?"
Chương Thự Trường: "! ! !"
Ánh mắt di chuyển nhìn về phía sau, liền thấy mười mấy người của tổng cục cảnh sát, đứng một bên đông nghịt.
Bạch Khởi La cười giòn tan: "Dù sao dượng bị thương ở nhà họ Bạch, chúng cháu làm sao có thể bỏ mặc được? Chớ đừng nói chi là, tất cả mọi người đều là người nhà! À, đúng rồi, lúc ở dưới tầng cháu gặp bọn họ cũng đến thăm bệnh, liền dẫn mọi người cùng tới đây."
Đám người nhìn Chương Thự Trường bị bó thành dạng này, hoảng sợ nói , cảnh sát trưởng, anh bị thương nặng đến vậy sao?"
Chương Thự Trường uy nghiêm: "Còn tốt, cũng không tính là quá nặng. Chỉ có điều do Mạn Du lo lắng không yên lòng, lúc này bác sĩ mới bó chặt thêm một chút."
Trong lòng mọi người: Đây không phải là chặt, là quá chặt mới đúng.
Phùng Kiêu cười nhắc nhở: "Dì ơi, cũng không thể để mọi người đứng ở hành lang như vậy được ạ."
"A đúng đúng, mọi người mau vào đây ngồi đi. Thật là, mấy người xem một chút mấy người kìa, tới thì cứ tới, sao lại còn mang theo quà làm gì." Trần Mạn Du mời một đoàn người vào trong, nói: "Mau ngồi xuống đi."
Trong phòng lập tức lít nha lít nhít người đông như kiến.
"Cảm ơn phu nhân cảnh sát trưởng."
Trần Mạn Du ôn nhu: "Xem mọi người kìa, xưng hô kiểu gì thế chứ. Mọi người đều đi theo lão Chương vào sinh ra tử, tất cả mọi người là anh em, gọi phu nhân cảnh sát trưởng không phải quá xa lạ hay sao. Từ nay về sau gọi tôi là chị dâu thôi. Nếu để cho tôi nghe được mọi người gọi khác, tôi sẽ tức giận. Anh nói xem có đúng không?"
Nói đến đây, Trần Mạn Du quay đầu lại hỏi một tiếng, Chương Thự Trường nhếch miệng, ừ một tiếng.
Cho dù bất mãn trong lòng, cũng không thể biểu hiện sự bất mãn trong hôn nhân ấy ra ngoài trước người khác.
Nữ nhân ngu xuẩn Trần Mạn Du này, thật khiến cho người ta chướng mắt!
Chương Thự Trường là loại người như thế nào, người đi theo gã ta làm việc sao có thể không biết, nhưng lúc này cũng không thể không để ý tới mặt mũi của Trần Mạn Du, tất cả đều cười một cách đầy lúng túng: "Chị dâu."
Trần Mạn Du ừ một tiếng, mỉm cười: "Tôi đi rửa hoa quả cho mọi người."
Phó cảnh sát trưởng dẫn đầu, lập tức nói: "Chị dâu không cần làm thế, chúng em đều là ăn cơm xong mới tới, không ăn nổi nữa."
Thấy phu nhân cảnh sát trưởng mới vừa ôn nhu lại nhiệt tình như thế, ngược lại làm bọn họ không biết phải làm như thế nào, hơn nữa rõ ràng là cảnh sát trưởng không muốn gặp bọn họ, mọi người quyết định đưa tiền rồi rời khỏi đây.
Anh ta suy nghĩ một chút, lấy ra bao lì xì, nói: "Đây là chút tâm ý của em cùng các anh em, phía trên là của em, phía dưới là tâm ý của các anh em góp cùng một chỗ, cái này. . ."
Đặc điểm lớn nhất của Chương Thự Trường chính là tham tiền, giọt nước cũng không lọt, đến cả bọn họ gã ta cũng chưa từng buông tha. Liền xem như bị tiêu chảy, cũng phải lấy từ chỗ bọn họ chút tiền thăm bệnh. Chưa bao giờ chịu buông tha, bởi vậy lần này bọn họ cũng chỉ có thể đau khổ mà chuẩn bị tiền.
Mà phó cảnh sát trưởng như anh ta, so với người khác liền nhiều hơn không ít.
Chỉ là anh ta vừa mới lấy tiền ra, lại thấy sắc mặt Trần Mạn Du lập tức lạnh xuống, cô nặng nề hừ một tiếng, nói: "Mau mang tiền lấy về!"
Chương Thự Trường: "! ! !"
Trần Mạn Du: "Mấy người đây là đang làm cái gì! Coi lão Chương thành loại người nào? Anh ấy là cảnh sát trưởng, so với mấy người kiếm được tiền nhiều hơn không biết bao nhiêu lần. Sao lại có thể muốn lấy tiền của mấy người chứ?"
Chương Thự Trường: "! ! !"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook