Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính
-
Chương 41: Ngoài Ý Muốn, Đều Là Ngoài Ý Muốn 4
Phùng Kiêu nhướng mày: “Cho nên lát nữa chúng ta phải cho gã ăn đủ! Em giận giữ như vậy thì người ta sẽ nhận ra em cố ý đấy? Nào, cười cho tôi xem một cái nào. Để tôi dạy em một câu khẩu lệnh nhé.”
“Meo?” Bạch Khởi La nhăn mũi.
Phùng Kiêu: “Cuộc sống như một bộ phim truyền hình, tất cả phải phụ thuộc vào kỹ thuật diễn. Cô gái à, đây chính là lúc thể hiện kỹ năng diễn xuất thực sự của em đấy!”
Bạch Khởi La giữ chặt tay Phùng Kiêu làm anh hét lên: “Á á á, em sao thế, muốn đánh tôi à?”
Bạch Khởi La: “Mấy thứ này cứ để ngày mai mà làm, bây giờ về nhà đã! Tôi nóng lòng muốn thể hiện kỹ thuật diễn rồi!”
******
Đúng 8 giờ tối.
Xe của Phùng Kiêu dừng ở sân nhà họ Bạch, trong sân rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không nghe thấy cả tiếng chó sủa.
Phùng Kiêu đi vào ghế phụ và mỉm cười: “Xin mời, cô gái xinh đẹp.”
Bạch Khởi La liếc anh một cái, cô đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, Phùng Kiêu bật cười đỡ cô xuống xe, anh khẽ nói: “Bà Tám nhà em đang đứng trên ban công tầng 2 nhìn chúng ta kìa.”
Bạch Khởi La đột nhiên ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt của bà Tám, cô không nhướng mày không thèm để ý đến cô ta.
Hôm nay, cũng không phải là sân khấu của Hứa Giai Di nhé!
Bạch Khởi La nhanh chóng dời mắt và cùng Phùng Kiêu sóng vai đi vào trong nhà.
Hai người nhanh chóng vào cửa, vừa mở cửa ra thì tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Bạch Tu Nhiên, Lục thiếu soái, Lục Mỹ Lệ, và còn ... nhiều người khác.
Bạch Khởi La nhìn một lượt, có những người cô quen nhưng lại có hai gương mặt xa lạ.
Mặc dù cô không quen sở trưởng Chương, nhưng dù sao cũng từng nhìn thoáng qua, chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Sở trưởng Chương mặc một kiểu áo Tôn Trung Sơn, dáng người vừa phải, mặc dù khuôn mặt bình thường, nhưng do thân phận không thấp nên có sự kiêu ngạo của kẻ bề trên. Thoạt nhìn cũng không đến nỗi nào, nhưng lượng tóc khá ít, suýt nữa đầu trọc.
Gã tôi ngồi cười và người ngồi bên cạnh gã đúng là dì nhỏ Trần Mạn Du của cô, dì nhỏ cười dịu dàng mang theo mùi chua lòm của tình yêu.
Bạch Khởi La: “Cha ơi, chúng con về rồi. Mọi người sốt ruột lắm phải không?”
Cô tủm tỉm cười chắp tay trước ngực, gương mặt đầy ngọt ngào và dễ thương: “Thật sự xin lỗi vì làm trễ bữa tối của mọi người.”
Bạch Tu Nhiên cười: “Không trễ đâu, dù sao mọi người cũng chưa đói.”
Trong lòng mọi người gào thét: Không, chúng tôi rất đói.
Ánh mắt Bạch Tu Nhiên dừng lại trên quần áo Bạch Khởi La đang mặt và còn cười tươi hơn: “Hôm nay A Chu dọn dẹp phòng cho con, lỡ làm rơi túi của con ra, dì Hai của con không biết có đồ gì quan trọng không nên cũng không dám mở ra xem, cả ngày đứng ngồi không yên. Vừa khéo con về rồi thì lên tầng nhìn một chút nhé.”
Bạch Khởi La ồ một tiếng, cô nở một nụ cười ngọt ngào, đúng thật là một cô gái dễ thương, khi cô cười rạng rỡ có má lúm ở hai bên má.
Dì Hai lập tức ôm tay của Bạch Khởi La và bảo: “Chúng ta cùng lên tầng nhé.”
Bạch Tu Nhiên nói tiếp: “Phùng Kiêu ngồi xuống đi, đứng làm gì, đều là nhà mình cả, đừng tỏ ra xa lạ như thế.”
Phùng Kiêu cười thưa vâng, anh đi đến bên cạnh sở trưởng Chương: “Đây là dượng họ phải không ạ? Ngài ngồi dịch vào trong một chút, để tôi ngồi bên ngoài này cho.”
Sô pha to như vậy còn đòi ngồi cạnh tôi làm gì!
Sở trưởng Chương thấy bất ngờ lắm nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Cháu rể đúng không? Thật là đẹp trai, tôi nghe đồng cậu Phùng đẹp trai tài giỏi, hôm nay được gặp mới thấy đúng thật. Ha ha, ha ha ha.”
“Đâu có, ngài quá khen.”
“Meo?” Bạch Khởi La nhăn mũi.
Phùng Kiêu: “Cuộc sống như một bộ phim truyền hình, tất cả phải phụ thuộc vào kỹ thuật diễn. Cô gái à, đây chính là lúc thể hiện kỹ năng diễn xuất thực sự của em đấy!”
Bạch Khởi La giữ chặt tay Phùng Kiêu làm anh hét lên: “Á á á, em sao thế, muốn đánh tôi à?”
Bạch Khởi La: “Mấy thứ này cứ để ngày mai mà làm, bây giờ về nhà đã! Tôi nóng lòng muốn thể hiện kỹ thuật diễn rồi!”
******
Đúng 8 giờ tối.
Xe của Phùng Kiêu dừng ở sân nhà họ Bạch, trong sân rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không nghe thấy cả tiếng chó sủa.
Phùng Kiêu đi vào ghế phụ và mỉm cười: “Xin mời, cô gái xinh đẹp.”
Bạch Khởi La liếc anh một cái, cô đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, Phùng Kiêu bật cười đỡ cô xuống xe, anh khẽ nói: “Bà Tám nhà em đang đứng trên ban công tầng 2 nhìn chúng ta kìa.”
Bạch Khởi La đột nhiên ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt của bà Tám, cô không nhướng mày không thèm để ý đến cô ta.
Hôm nay, cũng không phải là sân khấu của Hứa Giai Di nhé!
Bạch Khởi La nhanh chóng dời mắt và cùng Phùng Kiêu sóng vai đi vào trong nhà.
Hai người nhanh chóng vào cửa, vừa mở cửa ra thì tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Bạch Tu Nhiên, Lục thiếu soái, Lục Mỹ Lệ, và còn ... nhiều người khác.
Bạch Khởi La nhìn một lượt, có những người cô quen nhưng lại có hai gương mặt xa lạ.
Mặc dù cô không quen sở trưởng Chương, nhưng dù sao cũng từng nhìn thoáng qua, chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Sở trưởng Chương mặc một kiểu áo Tôn Trung Sơn, dáng người vừa phải, mặc dù khuôn mặt bình thường, nhưng do thân phận không thấp nên có sự kiêu ngạo của kẻ bề trên. Thoạt nhìn cũng không đến nỗi nào, nhưng lượng tóc khá ít, suýt nữa đầu trọc.
Gã tôi ngồi cười và người ngồi bên cạnh gã đúng là dì nhỏ Trần Mạn Du của cô, dì nhỏ cười dịu dàng mang theo mùi chua lòm của tình yêu.
Bạch Khởi La: “Cha ơi, chúng con về rồi. Mọi người sốt ruột lắm phải không?”
Cô tủm tỉm cười chắp tay trước ngực, gương mặt đầy ngọt ngào và dễ thương: “Thật sự xin lỗi vì làm trễ bữa tối của mọi người.”
Bạch Tu Nhiên cười: “Không trễ đâu, dù sao mọi người cũng chưa đói.”
Trong lòng mọi người gào thét: Không, chúng tôi rất đói.
Ánh mắt Bạch Tu Nhiên dừng lại trên quần áo Bạch Khởi La đang mặt và còn cười tươi hơn: “Hôm nay A Chu dọn dẹp phòng cho con, lỡ làm rơi túi của con ra, dì Hai của con không biết có đồ gì quan trọng không nên cũng không dám mở ra xem, cả ngày đứng ngồi không yên. Vừa khéo con về rồi thì lên tầng nhìn một chút nhé.”
Bạch Khởi La ồ một tiếng, cô nở một nụ cười ngọt ngào, đúng thật là một cô gái dễ thương, khi cô cười rạng rỡ có má lúm ở hai bên má.
Dì Hai lập tức ôm tay của Bạch Khởi La và bảo: “Chúng ta cùng lên tầng nhé.”
Bạch Tu Nhiên nói tiếp: “Phùng Kiêu ngồi xuống đi, đứng làm gì, đều là nhà mình cả, đừng tỏ ra xa lạ như thế.”
Phùng Kiêu cười thưa vâng, anh đi đến bên cạnh sở trưởng Chương: “Đây là dượng họ phải không ạ? Ngài ngồi dịch vào trong một chút, để tôi ngồi bên ngoài này cho.”
Sô pha to như vậy còn đòi ngồi cạnh tôi làm gì!
Sở trưởng Chương thấy bất ngờ lắm nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Cháu rể đúng không? Thật là đẹp trai, tôi nghe đồng cậu Phùng đẹp trai tài giỏi, hôm nay được gặp mới thấy đúng thật. Ha ha, ha ha ha.”
“Đâu có, ngài quá khen.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook