Edit: Trang

Beta: wlft

Hứa Ngạn Văn lái xe đến quảng trường An Khang, Tiết Giai Duyệt cầm túi xách xuống xe, cười vẫy tay với Hứa Ngạn Văn trong xe, "Đi đường cẩn thận."

Đối với khuôn mặt tươi cười của cô, khóe miệng ngọt ngào khẽ nhếch lên, đôi mắt đằng sau chiếc kính không gọng của Hứa Ngạn Văn hơi tối đi, gật đầu nói: "Được, anh về công ty."

Mãi cho đến khi nhìn thấy chiếc xe của Hứa Ngạn Văn đã đi xa, Tiết Giai Duyết mới xoay người bước vào trung tâm mua sắm với chiếc túi của mình.

Tầng một của trung tâm mua sắm là đồ trang sức, mỹ phẩm, giày dép. Tầng hai và ba là quần áo phụ nữ, tầng bốn là quần áo trẻ em, tầng năm là quần áo nam và tầng sáu là máy tập thể hình và đồ ngủ.

Tiết Gia Duyệt trực tiếp đi thang cuốn tham quan lên tầng ba.

Nhìn xung quanh, tầng lầu đều chật kín các cửa hàng quần áo dành cho phụ nữ, Tiết Giai Duyệt bước vào một cửa hàng đồ hiệu, người hướng dẫn từ quần áo và túi xách của cô liền đoán cô là một khách hàng tiềm năng, vội vàng cười rạng rỡ lên tiếp đón.

"Tiểu thư, những chiếc váy này của chúng tôi đều là kiểu mới nhất được ra mắt vào mùa này, mặc lên người mang lại hiệu ứng rất tốt. Nếu cô có quan tâm món nào cô có thể thử trong phòng thử đồ." Người hướng dẫn thân thiết nói.

Tiết Giai Duyệt đi dạo quanh cửa hàng, ánh mắt cô rơi vào một chiếc váy xanh trắng đan xen, cô nói với người hướng dẫn: "Tôi muốn thử chiếc váy này."

Người hướng dẫn vội vàng khen: "Tiểu thư, cô có con mắt thật tinh tường. Chiếc váy này và phong cách chủ đạo của cửa hàng chúng tôi mùa này, mặc lên sẽ rất đẹp."

Trong khi nói chuyện, người hướng dẫn đã lấy chiếc váy xuống, dẫn Tiết Giai Duyệt đến phòng thử đồ, người hướng dẫn nói: "Tôi sẽ đợi cô ở bên ngoài, nếu cần gì hãy gọi cho tôi."

Tiết Giai Duyệt cầm váy vào phòng thử đồ, một lúc sau cô thay xong chiếc váy và đi ra ngoài, người hướng dẫn và đồng nghiệp của cô ấy hết lòng khen ngợi.

"Thưa cô, dáng cô thật đẹp, cái váy này mặc lên người cô rất tuyệt, tôn lên dáng người cô một cách hoàn hảo."

Trong khi người hướng dẫn và đồng nghiệp của cô ấy hết lời khen ngợi vẻ đẹp của Tiết Giai Duyệt thì có hai cô gái trẻ bước vào.

"Hoan nghênh quý khách, xin cứ chọn tùy thích." Một người hướng dẫn khác nói.


Lâm Đạt cùng bạn thân của cô ấy là Trần Hiểu Mai liền đi lên phía trước, ánh mắt đảo quanh những bộ đồ trong cửa hàng, liếc mắt thấy Tiết Giai Duyệt đang mặc chiếc váy xanh trắng đan xen.

Trần Hiểu Mai kéo Lâm Đạt bên cạnh cô ấy, nhỏ giọng nói: "Thật xinh đẹp!"

Theo tầm mắt của Trần Hiểu Mai, Lâm Đạt cũng nhìn thấy Tiết Giai Duyệt, ngay lập tức sửng sốt, không khỏi thốt lên: "Thật sự rất đẹp!"

Chiếc váy xanh trắng này khiến làn da của Tiết Giai Duyệt càng thêm trắng mịn, lông mi cao vút, đôi mắt to tròn linh động và đôi môi hồng hào xinh đẹp như những cánh hoa anh đào.

Lúc này, Tiết Giai Duyệt đang soi gương ngắm nhìn chiếc váy trên người mình, người hướng dẫn vẫn đang kiên nhẫn thuyết phục cô ấy mua chiếc váy.

Lâm Đạt nhìn chằm chằm vào Tiết Giai Duyệt, cô ấy nghĩ chiếc váy này mặc lên người Tiết Giai Duyệt thật sự rất đẹp.

Chiếc váy chỉ cao hơn đầu gối một chút, để lộ bắp chân mảnh mai và thẳng tắp của Tiết Giai Duyệt, khi cô bước đi, chiếc váy khẽ lay động tạo thành những gợn sóng như thể nó có thể lắc lư trong lòng người. Đôi giày cao gót màu nude trên chân giúp cho đôi chân trông dài hơn, lại càng thêm cao ráo, mảnh mai và duyên dáng.

Tiết Giai Duyệt cũng cảm thấy thiết kế của chiếc váy này rất tốt, mặc dù giá cả có hơi đắt, nhưng với mức giá như vậy có thể mua được chiếc váy này cô cũng thấy rất hài lòng.

"Giúp tôi thanh toán chiếc váy này." Tiết Giai Duyệt lấy thẻ ngân hàng từ trong ví ra và quẹt thẻ.

Người hướng dẫn rất vui vì cô ấy đã thực hiện đơn hàng này, tiền lương của cô ấy tháng này lại trích được không ít hoa hồng, trong lòng vô cùng vui vẻ, động tác quẹt thẻ cũng rất nhanh.

Sau khi Tiết Giai Duyệt quẹt thẻ xong, người hướng dẫn đã đóng gói cẩn thận chiếc váy này và đưa túi cho Tiết Giai Duyệt.

Tiết Giai Duyệt quay đầu lại thấy có hai cô gái trẻ vẫn đang nhìn mình liền mỉm cười với họ rồi rời đi với chiếc túi của mình.

"Thật đẹp, chiếc váy đó cũng thật đẹp." Trần Hiểu Mai không khỏi ngưỡng mộ nhìn theo bóng lưng Tiết Giai Duyệt.

Lâm Đạt nhìn bạn thân mình một chút rồi tiến lên hỏi người hướng dẫn: "Chiếc váy trắng xanh đan xen kia có còn không?"

Người hướng dẫn nói: "Còn một cái nữa."

"Tôi muốn thử chiếc váy đó."


"Được." Người hướng dẫn đồng ý vội vàng đi lấy váy.

Váy được mang đến, Lâm Đạt nhận váy từ tay người hướng dẫn, đang định vào phòng thử đồ thì Trần Hiểu Mai liếc nhìn cái mác trên váy.

"Ai da, chiếc váy này có hơi đắt đấy!" Trần Hiểu Mai đau lòng nói, chiếc váy này bằng hai tháng lương của cô đó.

Lâm Đạt cũng xem giá trên mác áo, quả thực hơi đắt, nhưng cô nghĩ lại và tự an ủi mình, quý có đạo lý của quý, muốn xinh đẹp thì phải trả giá đắt, cô gái kia mặc đẹp như vậy còn không phải nhờ vào chiếc váy này sao, nếu cô có chiếc váy này cô cũng sẽ trở nên xinh đẹp.

"Tớ muốn thử chiếc váy này." Lâm Đạt cầm váy đi vào phòng thử đồ.

Trần Hiểu Mai chờ bên ngoài và tìm kiếm những chiếc váy khác, cô ấy nhìn trúng một chiếc váy màu đen, thầm nghĩ Lâm Đạt mặc sẽ rất đẹp nên đã nhờ người hướng dẫn lấy xuống, nghĩ rằng một lát nữa sẽ bảo Lâm Đạt mặc thử.

Một lúc sau, Lâm Đạt đi từ phòng thử đồ ra, mặc chiếc váy giống hệt Tiết Giai Duyệt, cô bước đến chiếc gương hài lòng ngắm nhìn vẻ ngoài của mình.

"Có đẹp không?" Lâm Đạt hỏi Trần Hiểu Mai.

Trần Hiểu Mai nhìn và nói: "Rất đẹp."

Khóe miệng Lâm Đạt cong lên, cô lại hỏi Trần Hiểu Mai: "Tớ với cô gái vừa nãy ai đẹp hơn?"

Trần Hiểu Mai do dự một lúc lâu, mặc dù Lâm Đạt là bạn tốt của cô ấy và cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng hai người rõ ràng không cùng phong cách nên không thể so sánh được với nhau, không so sánh thì không có tổn thương, nếu so sánh Lâm Đạt còn kém xa.

Lo lắng nói ra sự thật sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Lâm Đạt, Trần Hiểu Mai nghĩ trong lòng phải nói một câu không làm mất lòng ai.

"Mỗi người đều có một vẻ đẹp riêng, câu phải tin rằng cậu là người độc nhất trên thế giới này, giống như tớ thấy cậu rất đẹp."

Những lời của Trần Hiểu Mai khiến Lâm Đạt rất hài lòng, nhìn mình trong gương, Lâm Đạt càng cảm thấy hài lòng và quyết định mua chiếc váy này.

"Tôi muốn mua chiếc váy này."


Trần Hiểu Mai nghĩ rằng giá của chiếc váy quá đắt nên muốn khuyên nhủ Lâm Đạt, vì vậy cô đã kéo tay Lâm Đạt lại và nói: "Tớ vừa nhìn trúng một chiếc váy rất hợp với cậu nhưng giá chỉ bằng một nửa, cậu có muốn xem thử không?"

Lâm Đạt liếc nhìn chiếc váy đen mà Trần Hiểu Mai chọn, chiếc váy trên tay cô ấy làm sao có thể có màu sắc tươi sáng và kiểu dáng thời trang hơn? Cô chán ghét lắc đầu: "Tớ không thích màu đen, cho nên mới mua cái này."

Trần Hiểu Mai nuốt nước bọt nói: "Nhưng nó hơi đắt!"

Lâm Đạt thờ ơ nói: "Hiện tại tớ đã gia nhập tập đoàn Hứa thị, làm việc bên cạnh Hứa tổng tiền lương không thấp, tớ nên chăm chút vấn đề ăn mặc hơn, nếu không sẽ rất khó xử."

Trần Hiểu Mai vừa nghe đã hiểu, bạn cô không phải là muốn mua váy, rõ ràng là muốn lấy lòng nam thần trong lòng.

Thấy Lâm Đạt đã đưa ra quyết định, Trần Hiểu Mai cũng không khuyên can nữa.

Giá của chiếc váy này bằng hai tháng lương của Lâm Đạt, nhưng lúc này, trong đầu cô ấy chỉ toàn là hình ảnh cô ấy mặc chiếc váy xuất hiện trước mặt Hứa Ngạn Văn, vì vậy cô ấy không nghĩ giá của chiếc váy này là đắt.

Lâm Đạt vay tiền từ Alipay để mua chiếc váy, cô vui vẻ bước ra khỏi cửa hàng quần áo với chiếc túi trong tay.

Trần Hiểu Mai đi theo sau Lâm Đạt, nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô ấy do dự nói: "Tớ nghe nói ông chủ Hứa đã kết hôn rồi."

Lâm Đạt bật cười khi nghe câu nói đó: "Có lẽ họ sẽ sớm ly hôn thôi."

"Hả?"

"Từ khi tớ vào công ty, tớ nghe nói quan hệ giữa Hứa tổng và vợ của anh ấy không được tốt. Trước khi tớ vào công ty mấy ngày, họ đã cãi nhau trong văn phòng, vợ anh ấy còn khóc nữa."

"Nhưng mà tớ nghe nói hai người họ là thanh mai trúc mã, tại sao quan hệ hai người họ lại không tốt?" Trần Hiểu Mai nghi hoặc nói.

"Đương nhiên là không tốt, anh ấy căn bản không muốn lấy cô ta!" Lâm Đạt đã sớm dò hỏi mọi chuyện, đối với Hứa Ngạn Văn cảm thấy vô cùng thông cảm.

"Hứa tổng một chút cũng không thích vợ của mình, nếu không phải vì Hứa lão gia tử, anh ấy căn bản sẽ không kết hôn với cô ta, nói không chừng bọn họ còn đang chuẩn bị ly hôn nữa." Lâm Đạt đối với mình tin tưởng mười phần, cô cảm thấy cô trẻ tuổi lại xinh đẹp, lại có năng lực làm việc tốt, vất vả lắm mới nhận được cơ hội làm việc bên cạnh Hứa tổng, cô nhất định phải nắm bắt cơ hội này!

......

Tiết Giai Duyệt đi dạo tại cửa hàng thêm một vòng nữa và mua về một đôi giày nữa.

Về đến nhà, Tiết Giai Duyệt đem bản thiết kế hôm qua còn chưa vẽ xong hoàn thiện nốt, nhoáng một cái đã mấy giờ trôi qua.


Đợi lúc ngẩng đầu lên đã là sáu giờ chiều, cô thu lại bản thảo, đi xuống phòng bếp làm cơm tối.

Khi Hứa Ngạn Văn về đến nhà, Tiết Giai Duyệt vừa hay bưng món gà xé phay và canh tam tiên bày lên bàn ăn.

Ngửi được mùi thơm của thức ăn, bụng của Hứa Ngạn Văn vô cùng hợp hoàn cảnh kêu lên một tiếng.

Tiết Giai Duyệt cũng nghe thấy, cô ngẩng đầu lên nói: "Đi rửa tay đi, có thể ăn cơm rồi."

"Được." Hứa Ngạn Văn quay người vào toilet.

Đợi đến khi Hứa Ngạn Văn rửa tay xong ra bên ngoài, Tiết Giai Duyệt cũng đã dọn xong bát đũa, chỉ chờ Hứa Ngạn Văn ngồi vàn bàn ăn.

Hứa Ngạn Văn đi qua, ngồi xuống, cầm chén đũa bắt đầu ăn cơm.

Tiết Giai Duyệt nhìn anh ăn vài miếng mới cười nói: "Đây đều là do tự tay em làm, anh thấy hương vị thế nào?"

Rất ngon.

Hứa Ngạn Văn dừng đũa, nghiêm túc nói: "Hương vị không tệ."

Được nghe những lời khen luôn vui vẻ, Tiết Giai Duyệt cao hứng lại hỏi: "So với chị Trân tốt hơn sao?"

Chị Trân là đầu bếp bên nhà cũ thường xuyên giúp Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn làm đồ ăn.

Hứa Ngạn Văn mười phần cổ vũ nói: "Tốt hơn."

Tiết Giai Duyệt nghe vậy càng cao hứng, gắp cho anh một miếng gà xé phay, "Ăn nhiều một chút."

Hứa Ngạn Văn nhìn chằm chằm vào miếng gà xé phay cô gắp cho sững sờ, ánh mắt lóe lên một cái, nhanh chóng cúi đầu ăn.

Cơm nước xong xuôi, Hứa Ngạn Văn chủ động bưng đống chén đũa đi rửa, Tiết Giai Duyệt có một chút cảm thấy anh vô cùng tốt.

Tiết Giai Duyệt nhìn Hứa Ngạn Văn đang rửa chén đũa trong bếp, thầm nghĩ nếu anh không phải nam chủ, cô là vợ của anh, như hiện tại cũng rất tốt, nhưng cuối cùng đều về tay nữ chủ, hai người hiện đang ở hai trường phái hoàn toàn đối lập, cô không nhịn được mà thốt lên một câu: "Quả là một người đàn ông tốt."

Hứa Ngạn Văn quay đầu thấy cô đang nhìn mình chằm chằm thì cất tiếng hỏi: "Sao lại nhìn anh như vậy?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương