Edit: Pu

Beta: Vân Nhi

Tiết Giai Duyệt đặt mình vào vị trí của Hứa Ngạn Văn, đối với sự việc kia mà nói, nếu là cô cô cũng không tình nguyện cùng nhau trở về nhà cũ.

Dù Hứa Ngạn Văn cũng đã thực sự cùng Tiết Giai Duyệt trở về mấy lần, nhưng lần nào về Hứa lão gia cũng hỏi xem khi nào hai người có ý định sinh con.

Vậy cũng quá khó xử rồi. Phải biết Hứa Ngạn Văn không yêu cô, giỏi lắm thì coi cô như em gái trong nhà, hai người từ lúc kết hôn đến giờ mỗi người một giang sơn, lấy cái gì mà nói chuyện sinh con đẻ cái nhân giống nhân loại?????

Đương nhiên là không thể!

Cho nên về sau mỗi lần Hứa lão gia gọi hai người về nhà cũ, Hứa Ngạn Văn đều kiếm cớ bận bịu xin vắng, chỉ có mình cô về. Đợi đến khi Tiết Giai Duyệt không có mặt, Hứa Ngạn Văn mới tới thăm Hứa lão gia, tránh để ông trước mặt cô hỏi hắn khi nào mới tính sinh con.

Nghĩ thông suốt, Tiết Giai Duyệt đối với việc Hứa Ngạn Văn khó xử tỏ ra là đã hiểu, lại còn rất thông cảm với hắn. Hắn bị Hứa lão gia bức bách hẳn cũng rất khổ, nếu như bắt cô cùng một người bản thân không có tình cảm gì sinh con, cô cũng tuyệt đối nói không.

Cũng may Hứa Ngạn Văn không muốn cùng cô trở về nhà cũ, mà hắn cũng tìm cớ bận rộn công việc, điều này không chỉ là quan tâm đến tâm trạng của cô, mà còn giữ lại mặt mũi cho Tiết Giai Duyệt.

Nếu là đổi lại là nguyên chủ, đảm bảo sẽ cùng hắn cãi cự một trận ầm ĩ, sau đó lại chạy về nhà cũ để mách lẻo.

Chẳng qua cô đây lại không phải loại không biết tốt xấu, nếu Hứa Ngạn Văn không tình nguyện cùng cô trở về, cô cũng sẽ không ép buộc hắn, tự mình về cho khỏe.


Khó trách vừa rồi Hứa Ngạn Văn vừa nghe đến nói muốn về nhà cũ liền đổi sắc mặt, chạy như bay về phòng, đây là sợ cô lôi kéo hắn cùng về sao?

Ha hả... Tiết Giai Duyệt nghĩ thầm, cô không có nhàm chán như vậy!

Tiết Giai Duyệt đi đến phòng ngủ của Hứa Ngạn Văn gõ cửa, dùng mười phần bình thản nói:

"Ngày mai em sẽ tự qua chỗ ông, nếu anh có việc bận thì cứ xử lý đi, em sẽ nói rõ với ông giúp anh."

Bên trong không có phản ứng đáp lại, cũng không biết Hứa Ngạn Văn có nghe thấy không.

Tiết Giai Duyệt nghĩ nghĩ, cô không muốn hắn hiểu lầm ý của mình, lại tiếp tục giải thích

"Em nói nghiêm túc, anh đừng lo lắng. Anh có việc bận thì cứ giải quyết đi, em sẽ giải thích tử tế với ông, đảm bảo ông sẽ không trách anh đâu."

Cô nói một hơi, bên trong phòng vẫn không ai đáp lại. Tiết Giai Duyệt cắn cắn môi, nghĩ đến Hứa Ngạn Văn chắc sẽ không trả lời đâu. Nghĩ xong liền chúc ngủ ngon hắn, quay mông về phía phòng mình. Đột nhiên cửa phòng mở ra, Hứa Ngạn Văn thò mặt ra, gọi một tiếng, "Giai Duyệt."

Tiết Giai Duyệt dừng lại, quay đầu nhìn hắn, "Hả?"

Hứa Ngạn Văn nhìn cô 10 phần bình tĩnh cảm thấy không quen. Trước kia nếu hắn không cùng cô trở về, đảm bảo cô sẽ 1 nháo 2 khóc loạn 3 trách móc.

"Em... Ngày mai em cùng ông trò chuyện nhiều một chút. Thân thể của ông không tốt, em nhớ giúp anh chăm sóc ông, căn dặn ông uống thuốc đúng giờ." Hứa Ngạn Văn nhìn Tiết Giai Duyệt.


Tiết Giai Duyệt gật đầu, làm ra vẻ ok con dê be be, "Không vấn đề gì, ông đối tốt với em như vậy, em cũng coi ông như là ông nội của mình mà chăm sóc."

Hứa Ngạn Văn cau mày một cái, làm sao hắn nghe lời Tiết Giai Duyệt vừa nói lại cảm thấy như cô đang vội vội vàng vàng phủi sạch quan hệ giữa bọn họ. Có điều nghe xong lại không mấy dễ chịu, đổi lại còn thấy hơi bực dọc.

Tiết Giai Duyệt không biết Hứa Ngạn Văn đang rối nùi, cô phẩy phẩy tay, thuận miệng: "Muộn rồi, em ngủ đây, ngủ ngon."

Hứa Ngạn Văn không nhúc nhích, nhìn Tiết Giai Duyệt đi vào phòng rồi lại quay đầu nhìn hắn, vẫy vẫy tay còn nói chúc ngủ ngon.

Cho đến khi nghe tiếng đóng sập cửa, Hứa Ngạn Văn mới khôi phục tinh thần.



Ngày hôm sau, Tiết Giai Duyệt tự mình trở về nhà cũ.

Hứa lão gia thấy Tiết Giai Duyệt một mình trở về, liền lập tức không vui vẻ, sắc mặt âm u hỏi Tiết Giai Duyệt đã có chuyện gì xảy ra.

"Thằng ranh Hứa Ngạn Văn đâu? Vì sao không cùng cháu trở về?" Hứa lão gia thấy Hứa Ngạn Văn không về rất tức giận, liền chửi mắng một trận. Ai không biết có khi còn tưởng hắn ta là được nhặt từ khe núi hay bãi rác nào về ở rể.

Tiết Giai Duyệt bước nhanh về phía ông, đỡ Hứa lão gia đến ghế sa lon bên cạnh, dỗ dành nói:


"Ông đừng nóng giận, như thế sẽ không tốt cho bản thân. Anh ấy thật sự có việc mới không tới được, hôm nay có hội nghị quan trọng, anh ấy còn cố ý dặn dò con nói với ông một tiếng, nói khi khác bọn con lại cùng nhau tới."

Trước kia Tiết Giai Duyệt về một mình, hẳn cô sẽ ầm ĩ mách tội Hứa Ngạn Văn một trận, nhưng hôm nay lại ngoại lệ, chẳng những không có tố cáo mà cô còn giúp Hứa Ngạn Văn nói tốt. Thái độ thay đổi quá lớn, điều này làm Hứa lão gia không thể không tin tưởng Hứa Ngạn Văn là thật sự bận công việc mới không trở về chứ không phải trốn tránh ông.

Hứa lão gia hỏi: "Nó bận rộn như vậy sao?"

Tiết Giai Duyệt nói dối không chớp mắt, nghiêm túc gật đầu.

"Hứa Ngạn Văn anh ấy mấy ngày nay đều phải tăng ca, ban đêm làm việc đến tận khuya. Công việc chất đống ở công ty, thực sự rất vất vả."

"Con không cần giúp tên tiểu tử kia nói tốt, ta còn có thể không biết nó thế nào à?" Hứa lão gia bất mãn hừ một tiếng.

Tiết Giai Duyệt nhìn Hứa lão gia, mặc dù ngoài miệng nói ghét bỏ, nhưng ông cũng không phải là tức giận thật. Chung quy Hứa Ngạn Văn vẫn là cháu trai ruột, lại là đứa xuất sắc nhất, lão gia thật ra cực kì yêu thích hắn thì có.

"Ông nội, anh ấy rất vất vả. Một mình quản lý một cái công ty lớn như vậy, mấy năm này lại còn mở rộng quy mô. Anh ấy tài giỏi đến đáng gờm, không phải ai cũng có thể làm tốt như vậy." Tiết Giai Duyệt tiếp tục giúp Hứa Ngạn Văn nói tốt vài câu.

Hứa lão gia kéo nàng tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ, "Ta biết, ta biết. Ngạn Văn tài giỏi, con cũng một lòng hướng về nó. Ta càng hi vọng hai đứa ở cạnh nhau thật tốt, vậy thì ta cũng yên lòng."

Tiết Giai Duyệt không muốn Hứa lão gia lo lắng, cô coi ông như ông nội mình, dỗ dành nói: "Gia gia yên tâm nhé, tụi con sống rất tốt. Ăn được ngủ được, thân thể vô cùng khỏe mạnh!"

Một lời nói này đã đem Hứa lão gia chọc cười thành tiếng, trong phòng khách liền trở nên vui vẻ hơn.

"Mọi người đang nói cái gì mà cười vui vẻ vậy?" Giọng nam nhân từ cửa truyền tới.
1


Tiết Giai Duyệt ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, khi nhìn rõ đó là ai, trong lòng lập tức ầm ĩ một hồi báo động.

Hứa Ngạn Lâm - con trai út của chú hai Hứa Ngạn Văn. Thằng ranh này năm nay vừa tròn mười tuổi, từ nhỏ đã được chiều đến không biết sợ trời cao đất dày. Người duy nhất nó sợ là Hứa Ngạn Văn. Trước mặt Hứa Ngạn Văn thì sẽ thu liễm tỏ ra ngoan ngoãn, khuất mắt lại là quỷ nhỏ, cực kỳ thích tìm Tiết Giai Duyệt để gây khó dễ.

Tiết Giai Duyệt chợt nhớ tới một đoạn trong sách.

Thằng oắt con này có một lần cố ý gây sự với cô, còn lấy trộm đồ trong túi Tiết Giai Duyệt. Tiết Giai Duyệt rất tức giận, đuổi theo muốn giành lại món đồ kia.

Mà thằng quỷ này không chịu trả, hai người liền giằng co một trận, Hứa lão gia tới khuyên can nhưng hai bên không má nào chịu thua má nào, giằng co một lúc không cẩn thận đẩy ngã Hứa lão gia từ trên thang xuống dưới, làm ông bị thương ở chân, còn phải nhập viện.

Hứa Ngạn Văn về sau biết chuyện, lập tức nổi giận đùng đùng quở trách Tiết Giai Duyệt sao không biết dừng lại, mà Tiết Giai Duyệt cảm thấy rất ủy khuất, cùng Hứa Ngạn Văn cãi nhau ầm ĩ một trận. Cũng vì thế mà Hứa Ngạn Văn rất thất vọng về cô, hảo cảm cũng dần dần bay biến sạch sẽ.

Lúc này, Hứa lão gia quay lại nhìn Hứa Ngạn Lâm đang đi tới, nhíu mày một cái, "Sao chỉ có một mình cháu tới? Ba mẹ cháu đâu?"

Hứa Ngạn Lâm không sợ Hứa lão gia, nó biết Hứa lão gia nghiêm khắc thì nghiêm khắc, nhưng thật ra rất cưng chiều nó cho nên thản nhiên nói: "Đi chơi rồi, cũng không biết đi chơi chỗ quỷ nào."

Hứa lão gia sắc mặt âm trầm quát: "Đây là kiểu ăn nói gì?"

"Ông nội." Hứa Ngạn Lâm lao vào lòng Hứa lão gia, cười hì hì. Hứa lão gia nguýt nó một cái.

Nó cũng không quan tâm, quay đầu nhìn về phía Tiết Giai Duyệt, khóe môi nhếch lên, cười nhạo hỏi: "Tiết Giai Duyệt, cô làm sao lại về rồi? Lại đến tìm ông nội kiện cáo à?"

Tiết Giai Duyệt nhìn thằng nhóc trước mặt, trong lòng sinh ra chán ghét.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương