Xuyên Thành Cô Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Chính
-
C33: Chương 32
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: wlft
Hà tổng đúng là đồ đần, anh không muốn bị bại lộ.
Nhưng Hà tổng không hiểu được hành động nháy mắt của Hứa Ngạn Văn. Thấy Hứa Ngạn Văn nhếch khóe môi, lại nháy mắt, ông ta tưởng anh có chỗ nào không thoải mái, vì vậy ông ta nhiệt tình quan tâm hỏi: "Hứa tổng. Có phải mắt của ngài không thoải mái? Có phải bị hạt bụi rơi vào mắt?"
Giọng nói Hà tổng rất lớn, tất cả mọi người đứng gần đó đều nghe thấy. Tiết Giai Duyệt đứng bên cạnh, vốn dĩ chuẩn bị rời đi, lại không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Hứa Ngạn Văn.
Hứa Ngạn Văn nghe thấy vậy, khuôn mặt đen sì. Lúc về anh nhất định nhắc trợ lý Phùng, nếu không phải trợ lý Phùng bị sa thải, nhất định phải sai thải tên ngu này!
Nhưng mà Hà tổng không hề biết những tiếng gào thét trong lòng Hứa Ngạn Văn. Khi nhìn thấy sắc mặt tối sầm của anh, trong đầu còn tự hỏi rốt cuộc anh đang gặp chuyện gì?
Suy nghĩ một lúc, Hà tổng cuối cùng tìm ra được câu trả lời. Hứa Ngạn Văn chính là người thành lập phòng làm việc X.W. Anh là ông chủ lớn đứng phía sau. Mặc dù trợ lý Phùng dặn dò ông ta không được nói cho người ngoài biết. Ông ta tự nhận bản thân hoàn thành rất tốt. Nhưng rốt cuộc thì Hứa Ngạn Văn vẫn là sếp, là vị sếp chân chính! Hiện tại ông ta dẫn nhân viên đi ra ngoài ăn liên hoan, tình cờ gặp sếp lớn, chạy đến chào hỏi cũng là đương nhiên. Nhân viên khi nhìn thấy sếp không chào hỏi thì quá mất lịch sự.
Vì vậy, Hà tổng sau khi động não lại làm ra hành động khiến Hứa Ngạn Văn càng tức giận.
Hà tổng quay đầu lại, nói mấy người Tiết Giai Duyệt đang đứng phía sau: "Lại đây. Giới thiệu với mọi người. Đây là Hứa tổng."
Vương Đan Trình Vĩ và mấy người khác không biết thân phận của Hứa Ngạn Văn. Không biết mối quan hệ giữa Hứa Ngạn Văn và Tiết Giai Duyệt, lúc Hà tổng giới thiệu, mọi người đương nhiên nhiệt tình chào: "Hứa tổng."
Về phần Tiết Giai Duyệt, thấy tình huống trước mặt có vẻ thú vị. Hứa Ngạn Văn dẫn cô gái khác đi hẹn hò. Bị vợ chính thức là cô đây bắt gặp được. Sau đó cô - người vợ chính thức, giống như những người khác, gọi anh là "Hứa tổng", điều này thực sự rất thú vị.
Tiết Giai Duyệt cảm thấy rất vui, không muốn bản thân khác biệt. Làm theo giống với những người khác, nở nụ cười chào Hứa Ngạn Văn, "Hứa tổng."
Hứa Ngạn Văn nghe thấy Tiết Giai Duyệt gọi anh là Hứa tổng, cùng nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, sắc mặt ngày càng đen.
Tiết Giai Duyệt khi nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Hứa Ngạn Văn thì càng vui vẻ. Trong lòng không nhịn được cười. Bất kỳ người đàn ông nào dẫn người phụ nữ khác đi hẹn hò, bị người vợ chính thức bắt gặp đều cảm thấy không vui, ha ha ha ha!
Nhưng Hà tổng lại không biết được suy nghĩ trong lòng Hứa Ngạn Văn, còn định nói thêm với anh mấy câu nữa.
Chẳng qua là Hứa Ngạn Văn không muốn nhìn mặt ông ta, vẻ mặt bình tĩnh nói với Hà tổng: "Mọi người định đi ăn liên hoan đúng không? Mau đi đi, tôi còn đang bận chuyện khác."
Lời nói rõ ràng minh bạch. Hứa Ngạn Văn không cần tiếp tục nháy mắt nhếch khóe môi. Hà tổng ngay lập tức hiểu rõ, vội vàng gật đầu nói: "Vâng. Phòng làm việc của chúng tôi vừa đón người mới. Nên tối nay chúng tôi quyết định tổ chức tiệc chào mừng. Nếu Hứa tổng có việc bận thì chúng tôi không làm phiền ngài nữa. Hẹn gặp lại."
Nghe được lời chào tạm biệt của Hà tổng, trong lòng Hứa Ngạn Văn thở phào nhẹ nhõm. Anh mong Hà tổng mau dẫn mấy người Tiết Giai Duyệt đi càng nhanh càng tốt.
Tiết Giai Duyệt - đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ sự việc. Cô tinh ý phát hiện, Hứa Ngạn Văn sau khi nghe Hà tổng nói rời đi, rõ ràng đang thở phào nhẹ nhõm.
Tiết Giai Duyệt lại không nhịn cười. Nghe thấy cô chuẩn bị rời đi. Bày ra dáng vẻ mong cô mau chóng rời đi. Có vẻ nóng lòng muốn đi hẹn hò với mỹ nhân! Không thành vấn đề. Bên cạnh cô có những người đồng nghiệp đáng yêu, cô muốn đi tụ tập, không hề cô đơn! La la la!
Hà tổng tập hợp mọi người lại cùng nhau bước vào khách sạn. Trình Vĩ đi bên cạnh Tiết Giai Duyệt, cúi đầu xuống hỏi Tiết Giai Duyệt, "Giai Duyệt, cô có chơi game trên điện thoại không?"
Tiết Giai Duyệt bật cười nói: "Có chơi. Nhưng tôi chơi dở lắm."
Trình Vĩ cười tủm tỉm, "Tôi rất giỏi. Là cao thủ đó. Có muốn tôi dẫn cô theo không?"
Tiết Giai Duyệt nói: "Được. Tôi có nhiệm vụ mãi không qua. Chơi mấy hôm liền đều chết ở ải cuối cùng. Cậu chơi giỏi như vậy, dẫn tôi theo nhé."
Trình Vĩ lập tức đồng ý, "Không thành vấn đề. Tí nữa chúng ta bàn bạc thảo luận sau."
Tiết Giai Duyệt gật đầu lia lịa, "Được."
Phía sau cách đó không xa, Hứa Ngạn Văn vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sâu thẳm dõi theo bóng lưng Tiết Giai Duyệt cùng Trình Vĩ cười nói vui vẻ bước vào khách sạn. Hai người bọn họ nói chuyện quá tập trung, không thèm để ý tới những người khác.
Lâm Đạt nhìn theo ánh mắt của anh, chỉ nhìn thấy bóng lưng Tiết Giai Duyệt rẽ vào một góc. Dù không muốn thừa nhận, bóng lưng của Tiết Giai Duyệt nhìn rất đẹp, mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai, dáng người thon thả, cặp chân dài thẳng tắp. Khiến Lâm Đạt cũng phải ghen tỵ.
"Hứa tổng." Lâm Đạt khẽ gọi Hứa Ngạn Văn, kéo sự chú ý của Hứa Ngạn về, nở nụ cười ngọt ngào nói: "Chú đặt phòng đầu tiên bên trái. Chúng ta đi thôi."
Hứa Ngạn Văn do dự một lúc, khẽ gật đầu, "Đi thôi."
Lâm Đạt trong lòng phấn kích. Vội vàng chạy theo Hứa Ngạn Văn. Đi đến căn phòng bao phía trước.
Tiết Giai Duyệt đi theo mấy người Hà tổng bước vào phòng ngồi xuống. Trình Vĩ ngồi bên cạnh Tiết Giai Duyệt. Anh ta lôi điện thoại ra, mở game, cùng Tiết Giai Duyệt đăng trò chơi, hai người kết bạn với đối phương.
"Thiên hạ đệ nhất kiếm. Tên của cậu ngầu quá!" Tiết Giai Duyệt bật cười nói.
Trình Vĩ đắc ý nhường mày, "Đương nhiên rồi. Để anh dẫn em vượt qua bàn!"
Hà tổng - ngồi bên cạnh nghe thấy đập đầu anh ta một cái, "Vượt cái gì mà vượt. Đừng dạy hư đồng nghiệp mới của chúng ta!"
"Hà tổng." Trình Vĩ bật cười khúc khích, "Tôi chỉ nói đùa thôi mà."
"Nói đùa cũng không được, nhất định phải phạt rượu!" Hà tổng đặt chai rượu trước mặt Trình Vĩ, "Ra đây ăn liên hoan không được phép chơi game. Muốn chơi thì về nhà mà chơi. Còn bây giờ cậu nghiêm túc ăn cơm đi."
"Vậy thì tôi nghiêm túc ăn cơm." Trình Vĩ nói.
Hà tổng lại đánh vào tay anh ta, "Uống rượu đi! Hiếm khi đi ra ngoài tụ tập một bữa, uống đi nào. Mọi người náo nhiệt lên!"
Sau mọi người ai cũng đều phấn kích náo nhiệt. Lúc Tiết Giai Duyệt từ chối nói mình không biết uống rượu. Cuối cùng cũng bị mấy người Hà tổng ép uống mấy chén.
Tuy rằng nói con gái có tửu lượng 3 điểm, nhưng sau khi uống mấy chén rượu, vẫn cảm thấy khó chịu. Tiết Giai Duyệt lấy cớ đi vệ sinh, lén trốn ra khỏi phòng bao.
Tiết Giai Duyệt đứng trước bồn rửa tay trong toilet. Muốn kéo dài thêm thời gian rồi mới quay về phòng.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bên cạnh mở ra. Lâm Đạt từ bên trong bước ra.
Cứ như vậy, hai cô gái vô tình gặp lại nhau!
Lâm Đạt lúc nhìn thấy Tiết Giai Duyệt có hơi bất ngờ. Không ngờ lại gặp cô ở đấy. Do dự một lúc vẫn đi tới.
Cô ta đứng bên cạnh Tiết Giai Duyệt, đưa tay ra mở vòi nước.
Nước từ bên trong vòi chảy ra. Cô ta nhân lúc rửa tay, lén quan sát Tiết Giai Duyệt đang đứng bên cạnh.
Ánh mắt phụ nữ khi nhìn phụ nữ rất khắt khe. Lâm Đạt dùng ánh mắt soi xét nhìn Tiết Giai Duyệt, nhưng cô ta vẫn không tìm ra được khuyết điểm. Cô ta buộc phải thừa nhận rằng, Tiết Giai Duyệt sở hữu ngoại hình xinh đẹp, làn da trắng nõn như đậu hũ non. Trên khuôn mặt không nhìn thấy lỗ chân lông, chứ đừng nói đến mụn. Cặp mắt tròn sáng long lanh như nước giống như biết nói. Lông mi vừa dài vừa dày cong vút, rung rinh như chiếc lá rẻ quạt, mũi cao thẳng, đôi môi đỏ thắm xinh đẹp giống như quả cherry, đây đúng là một mỹ nhân đích thực.
Ánh mắt Lâm Đạt rõ ràng như vậy, Tiết Giai Duyệt giả bộ như không nhìn thấy, ánh mắt soi xét của cô ta, rốt cuộc là có ý gì?
Trong khi Lâm Đạt vẫn còn đang tiếp tục quan sát cô. Tiết Giai Duyệt ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, đôi môi đỏ thắm khẽ mở ra, "Tại sao cô lại nhìn tôi?"
Lâm Đạt bị tóm, không thể ngụy biện được, chỉ có cắn răng nở nụ cười: "Tôi nhìn thấy cô có vẻ quen. Hình như trước đó hai người chúng ta từng gặp nhau?"
"Không có ấn tượng." Tiết Giai Duyệt lạnh lùng nói.
Lâm Đạt nhớ lại. Đúng cô ta từng gặp cô. Lần đầu tiên gặp mặt để lại cho cô ta ấn tượng sâu sắc.
"Cô chính người mua váy sọc trắng xanh ở quảng trường Khang Lâm đúng không?" Lâm Đạt hỏi.
Tiết Giai Duyệt nhớ lại, ngày hôm đó lúc cô mua chiếc váy, tình cờ gặp được hai cô gái. Và một trong số họ có ngoại hình rất giống cô gái trước mặt.
"Cô làm thiết kế thời trang? Thảo nào gu ăn mặc của cô đẹp như vậy!" Lâm Đạt nói: "Chúng ta có làm quen với nhau được không? Sau này khi tôi lựa chọn mua đồ, cô có thể cho tôi ý kiến."
Tiết Giai Duyệt không nhịn được cười, cô gái này đúng là mặt dày. Còn muốn người vợ chính thức thiết kế quần áo cho cô ta? Không biết Hứa Ngạn Văn nhìn trúng cô ta vì lý do vì? Não mọc ở đ*t? Anh không sợ cô làm cô tình nhân của mình bẽ mặt sao? Rốt cuộc là cô ta không biết cô là vợ của Hứa Ngạn Văn? Hay là cố tình giả bộ ngây thơ ở trước mặt cô?
Mặc kệ tình huống gì. Tiết Giai Duyệt không có nghĩa vụ phải cụng phụng cô ta!
"Xin lỗi, tôi không rảnh." Tiết Giai Duyệt rút một tờ giấy lau sạch nước ở trên tay. Để lộ chiếc vòng tay nhãn hiệu K đang đeo trên tay, nhẹ nhàng từ chối Lâm Đạt. Quay người lại đi đôi giày cao gót rời khỏi nhà vệ sinh.
Khuôn mặt Lâm Đạt đỏ bừng lên, cô ta nhận ra vòng tay mà Tiết Giai Duyệt đang đeo, là sản phẩm mới nhất chiến dịch mùa thu của nhãn hàng K, dù không được đính kim cương nhưng giá lên tận 5 vạn NDT. Còn vòng tay Tiết Giai Duyệt lại được đính kim cương, giá ít nhất mấy chục vạn NDT.
Rõ ràng hành động vừa nãy của cô đang khinh thường cô ta, giễu cợt cô ta không biết lượng sức mình, khinh thường cô ta không xứng, giễu cợt cô ta là con nhà nghèo kiếp xác, không đủ tư cách để cô tư vấn quần áo!
Lâm Đạt trong lòng vừa ghen tị vừa tức giận. Ghen tị bởi vì Tiết Giai Duyệt vừa có tiền vừa xinh đẹp, cô ta không phải đối thủ. Tức giận vì Tiết Giai Duyệt kinh thường cô ta, coi thường ra mắt.
"Có tiền thì hay lắm sao!" Lâm Đạt căm hận, một ngày nào đó. Những người ngày xưa coi thường cô ta, tất cả cúi đầu xuống cầu xin cô ta. Cô ta hả hê giẫm bọn họ xuống dưới chân. Không muốn thiết kế quần áo cô ta sao? Cô ta nhất định bắt cô thiết kế 10 bộ quần áo. À, không, phải 100 bộ, 1000 bộ!
Sau khi phát tiết cảm xúc ra ngoài, Lâm Đạt nhìn vào gương nhìn thấy vẻ mặt hung tợn của mình, ngay lập tức khôi phục dáng vẻ bình tĩnh. Xoay người lại rời khỏi phòng vệ sinh.
Lâm Đạt đi đến trước cửa phòng bao, dù cửa phòng bao đang đóng, nhưng cô ta nghe được cuộc nói chuyện giữa Hứa Ngạn Văn và giáo sư Hàn.
Giáo sư Hàn nói: "Thầy chỉ còn mình đứa cháu là Lâm Đạt. Con bé vẫn luôn chăm chỉ cố gắng phấn đầu. Mong được ở lại Hứa thị làm việc, tiếp tục cống hiến cho Hứa thị. Thầy mong Hứa tổng có thể xem xét lại điều này."
Hứa Ngạn Văn cân nhắc một lúc: "Giáo sư Hàn, ngài cũng biết. Muốn được ở lại Hứa thị làm việc cần phải thông qua bài kiểm tra. Nếu Lâm Đạt vượt qua bài kiểm trai. Hứa thị đương nhiên giữ cô ấy lại làm việc."
Anh nói đó chỉ là một bài kiểm tra bình tĩnh, chỉ cần Lâm Đạt vượt qua. Hứa thị không sa thải người có năng lực.
Nhưng giáo sư Hàn vẫn nói tiếp: "Thầy hy vọng em có thể tạo điều kiện cho con bé. Bài kiểm tra của Hứa thị luôn đánh giá là rất khó. Chỉ dựa vào một bài kiểm tra không thể đánh giá chính xác năng lực của mỗi người? Lâm Đạt rất thông minh tài năng, để con bé ở lại Hứa thị làm việc. Chắc chắn sẽ làm một nhân viên xuất sắc."
Hứa Ngạn Văn im lặng, anh vẫn luôn tôn trọng giáo sư Hàn. Dù sao trước kia lúc còn học ở trường, thí nghiệm lần đó xảy ra sai sót. May giáo sư Hàn kịp thời ngăn cản anh. Cứa anh một mạng trong lúc nguy hiểm. Nhưng ngày hôm nay, giáo sư Hàn nhờ anh chuyện này, anh cảm thấy có chút thất vọng.
Giáo sư Hàn thấy anh không lên tiếng, lại nói: "Thầy biết thầy nhờ em như vậy sẽ khiến em khó xử. Nhưng thầy hy vọng em có thể suy nghĩ lại."
Hứa Ngạn Văn lạnh lùng "ừ" một tiếng, nói: "Chờ sau khi kiểm tra xong. Em xem xét trả lời ngài sau."
Đây là câu trả lời tốt nhất, giáo sư Hàn biết không yêu cầu quá nhiều. Cẩn thận tác dụng người lại, bật cười nói được, lại cầm đũa lên gắp thức ăn cho Hứa Ngạn Văn, giọng điệu thân thiện niềm mở, "Dùng bữa đi. Đồ ăn đã nguội hết rồi."
Lâm Đạt đang đứng ở cửa nghe lén, khi nghe Hứa Ngạn đồng ý sau khi làm xong bài kiểm tra sẽ đưa ra câu trả lời, phấn khích như điên. Hứa Ngạn Văn đã đồng ý, cô ta có thể tiếp tục ở lại Hứa thị làm việc, ở bên cạnh Hứa Ngạn Văn, kích động suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
. . .
Tiết Giai Duyệt không hề biết suy nghĩ trong lòng Lâm Đạt. Cô về phòng, vui vẻ ngồi nói chuyện với đồng nghiệp.
Mọi người đều đang hưng phấn, đặc biệt là Hà tổng là người hưng phấn nhất. Ăn xong bữa tối, không cho phép ai về, muốn mọi người cùng nhau đi hát karaoke.
Tiết Giai Duyệt mở điện thoại lên xem giờ, đã hơn 8h tối. Cô vừa định nói muốn về nhà, nghe được Hà tổng lớn tiếng nói: "Đã nói rõ rồi. Cho dù ai cũng không phép tự ý bỏ về. Nếu ai bỏ về, có nghĩ là không nể mặt tôi. Tôi sẽ từ mặt người đó!"
"Được được được. Không ai tự ý bỏ về. Chúng ta cùng nhau đi karaoke." Vương Đan bật cười nói.
Hà tổng đập tay lên vai của Trình Vĩ, vung tay lên trời, "Đi nào. Mọi người đi thôi!"
Vậy là tất cả mọi người đều đi theo Hà tổng
Vương Đan nhìn thấy Tiết Giai Duyệt không đứng dậy. Chạy ra hỏi cô có chuyện gì vậy?
Tiết Giai Duyệt mím môi: "Em thấy Hà tổng có vẻ đã say. Bây giờ đã muộn mọi người còn định đi hát?"
Ai ngờ Vương Đan lại bật cười, hỏi lại cô, "Bây giờ muộn lắm sao?"
Tiết Giai Duyệt gật đầu, "Gần 9h rồi." Hứa Ngạn Văn quy định cô phải về nhà trước 10h.
Vương Đan kéo tay cô, "Bây giờ vẫn còn sớm. Mới hơn 8h tối. Cuộc sống về đêm chính thức bắt đầu, đi chơi nào."
"Em. . ."
"Đi một lúc thôi." Vương Đan không cho Tiết Giai Duyệt giải thích, vội kéo cô đi hát karaoke cùng mọi người.
Kết quả là, Tiết Giai Duyệt không thể từ chối, đành đi theo mọi người đi hát karaoke.
Lúc đến KTV, Tiết Giai Duyệt mới nhận ra, Hà tổng sau khi uống rượu say đúng là danh bất hư truyền. Mặc dù giọng hát không đến nỗi nghe, nhưng không thể được tính hát hay.
Từ lúc bước vào phòng KTV cứ lấy microphone không chịu bỏ ra. Hát lần lượt các bài hát như "Ngàn năm chờ đợi" đến "Người se duyên", lại hát "10 năm", "Hồng nhan", "Tình bạn vĩnh cửu". Cả căn phòng chìm đắm trong tiếng hát khó quên của Hà tổng.
Hà tổng một mình chiếm lấy microphone, không cho phép ai cướp mic đi. Đành ngồi xuống nghe ông ấy hát, mỗi lần sau khi hát xong, ông ấy quay lại hỏi xem mọi người có thấy ông ấy hát hay không.
Những người ngồi bên dưới ai lại nỡ để sếp mất mặt, đều nói hát rất hay. Ông ta nghe thấy vậy thì rất vui, phấn khích bảo mọi người vỗ tay. Mọi người phối hợp vỗ tay.
Sau khi nhận được tràng pháo tay, Hà tổng càng phấn kích. Lại tiếp tục hát. Những người khác ngồi bên dưới, chơi oẳn tù tì, đoán xúc xắc, uống rượu giết thời gian.
Một mình Hà tổng hát suốt 2 tiếng đồng hồ. Hát đến mức cổ họng bị khàn tiếng và không thể hát được nữa. Thì mới chịu ngồi xuống đưa microphone cho người khác.
Trình Vĩ kéo Tiết Giai Duyệt lên sân khấu, "Chúng ta cùng nhau hát một bài."
Lúc đầu Tiết Giai Duyệt định từ chối, mấy người bên dưới bắt đầu la hét, đặc biệt là Hà tổng, chỉ vào bọn họ nói, "Hát đi nào, náo nhiệt lên."
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Tiết Gia Duyệt không thể từ chối.
Trình Vĩ chọn bài hát « Lúm đồng tiền », đưa microphone cho Tiết Giai Duyệt, nói: "Chúng ta cùng nhau hát bài này nhé."
Tiết Giai Duyệt nhìn thử, may là bài này cô biết hát, cầm mic lên, hòa giọng cùng Trình Vĩ.
Hai người mỗi người hát câu, nhanh chóng hát xong bài hát.
Đồng nghiệp ngồi bên dưới hào hứng vỗ tay, khen hát hay.
Hà tổng cầm chai rượu lên, rót cho Trình Vĩ cùng Tiết Giai Duyệt mỗi người một chén rượu. Bật cười nói: "Hai người bọn cậu hát rất hay. Mau ngồi xuống, uống chén rượu."
Tiết Giai Duyệt không còn lựa chọn nào khác cầm chén rượu lên, Trình Vĩ cùng Hà tổng cụng ly, cầm chén rượu lên uống.
Mọi người ở trong KTV vui đùa thỏa thích, gần 12h mới chịu đi về.
Lúc Tiết Giai Duyệt về đến nhà, vừa mở cửa ra thấy Hứa Ngạn Văn đang ngồi trên ghế sofa. Khuôn mặt không biểu cảm nhìn về phía cô, hỏi: "Đi đâu mà giờ này mới về?"
Tiết Giai Duyệt đứng thay giày, vừa trả lời: "Cùng đồng nghiệp đi hát karaoke."
Hứa Ngạn Văn sau đó lại hỏi: "Tại sao em không nghe điện thoại?"
Tiết Giai Duyệt trả lời: "Điện thoại em để trong ví. KTV quá ồn, nên em không nghe thấy."
Hứa Ngạn Văn bình tĩnh nói: "Nhà chúng ta quy định phải về nhà trước 10h tối."
Tiết Giai Duyệt nghe thấy vậy không nhịn được cười, trong lòng thầm nghĩ, làm ơn, anh đi hẹn hò cùng nhân tình vui vẻ ăn tiệc. Cô không thèm trách, anh không biết xấu hổ còn hỏi cô vì sao lại về muộn như vậy? Có về nhà đúng giờ không?
Cô xoay người sang chỗ khác, ngẩng đầu lên nhìn Hứa Ngạn Văn nói: "Em đã là lớn rồi. Không còn trẻ con đừng có dùng mấy quy tắc để quản em? Em cùng đồng nghiệp đi hát karaoke. Không giống với anh ở bên ngoài chơi đùa lêu lỏng!"
"Tiết Giai Duyệt!" Hứa Ngạn Văn tức giận, giọng nói trở nên nghiêm khắc hơn.
Tiết Giai Duyệt không muốn đôi co với anh, xua tay nói: "Em không muốn cãi nhau. Em mệt rồi, bây giờ đã muộn, em đi ngủ đây. . ."
Hứa Ngạn Văn đứng dậy nắm tay cô.
"Anh đang làm gì vậy?" Tiết Giai Duyệt quay đầu lại lườm anh.
Hứa Ngạn Văn quay lưng về phía bóng đèn, cơ thể bao trùm màn đêm u tối. Sắc mắt tối sầm hỏi: "Em mau nói rõ ràng cho anh nghe!"
Tiết Giai Duyệt bật cười, chính anh đi ra ngoài hẹn hò với người khác. Anh chính là người hiểu rõ nhất, còn bắt cô phải nói ra.
"Thả tay em ra!" Tiết Giai Duyệt giãy dụa vùng vẫy muốn thoát ra ngoài.
Giọng nói của cô không hề gay gắt, nhưng Hứa Ngạn Văn cảm nhận sự chán ghét bên trong đó. Ánh mắt đang nhìn anh tràn ngập sự chán ghét. Tay của anh mềm nhũn, từ từ thả tay cô ra.
Tiết Giai Duyệt nhân cơ hội rút tay về, vội vàng chạy về phòng ngủ trốn, vội vàng khóa cửa phòng lại.
Hứa Ngạn Văn ngơ ngác đứng yên, nhìn Tiết Giai Duyệt vội vàng chạy về phòng, anh không nhúc nhích.
Một lúc sau, Hứa Ngạn Văn nở nụ cười chế giễu, quay người đi về phòng của mình.
Tiết Giai Duyệt trốn trong phòng sau đó không dám đi ra ngoài. Cô không biết vì sao Hứa Ngạn Văn lại tức giận, vẻ mặt lạnh lùng của anh thực sự rất đáng sợ. Từ trước đến này cô chưa từng nhìn thấy anh như vậy.
Sợ Hứa Ngạn Văn đi đến phòng của mình. Tiết Giai Duyệt vội vàng khóa trái cửa phòng, còn kéo bàn trang điểm cùng chiếc ghế giữ cửa. Làm như vậy cô mới cảm thấy an toàn.
Nằm trên giường, Tiết Giai Duyệt vẫn còn sợ hãi, mãi mà không ngủ được, cứ trợn mắt nhìn lên trần nhà. Sợ nửa đêm Hứa Ngạn Văn phá cửa phòng, sau đó không thể nhịn được nữa, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cả đêm đó, Tiết Giai Duyệt nằm ngủ mê man. Mới ngủ được một lúc liền tỉnh dậy. Lôi điện thoại ra xem giờ, mới 5h30 sáng. Cô không dám ngủ nữa, vì quá sợ hãi nên không dám ngủ vậy. Vội vàng bật dậy, rón rén đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Thay quần áo trang điểm xong, lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.
Bây giờ vẫn còn sớm, lúc Tiết Giai Duyệt ra khỏi nhà, trên đường không một bóng người. Bây giờ còn quá sớm phòng làm việc chưa mở cửa. Cô quyết định tìm cửa hàng để ăn sáng trước.
Thấy cửa hàng bên đường trang trí khá đẹp, khá ngăn nắp gọn gàng. Bây giờ vẫn còn sớm, quán vẫn chưa có khách. Tiết Giai Duyệt quyết định đi vào trong đó.
"Tiểu thư, ngài muốn ăn gì?"
"Cho một bát mì thịt bò." Tiết Giai Duyệt nhìn thử menu, gọi bát mì thịt bò
"Được, cô thoải mái chọn chỗ ngồi."
Sau khi ông chủ chào hỏi Tiết Giai Duyệt xong, quay lại mở nắp nồi ra, hơi nóng bốc lên, ông ta nhanh nhẹ gắp mì ném trong nồi, đập nắp nồi lại, sau đó lôi cái bát ra chuẩn bị nước dùng, động tác vô cùng nhanh nhẹ thoát vác.
Một lúc sau, bát mì thịt bò đã được nấu xong, ông chủ bưng lên. Tiết Giai Duyệt ngửi được hương vị của mì thịt bò, cảm thấy rất thơm, cô nuốt nước miếng. Cầm đũa lên ăn thử một miếng, ngay lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, trong lòng vô cùng ấm áp.
Ở chung cư, lúc Hứa Ngạn Văn thức dậy. Tiết Giai Duyệt sớm rời đi. Anh nhìn thấy căn phòng trống rỗng, định lôi điện thoại ra hỏi cô sao hôm nay đi làm sớm vậy, nhưng lại nhớ đến chuyện xảy ra tối qua, lại do dự.
Lúc này tiếng chuông điện thoại của anh vang lên. Anh nhấn nút nghe, nghe được giọng điệu nghiêm trọng đối phương. Anh nhận ra mức độ nghiêm trọng sự việc, nhanh chóng rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook