Xuyên Thành Cô Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Chính
-
C29: Chương 28
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vân Nhi
Hứa Ngạn Văn gửi đến, một hình gif, có một bàn tay đang xoa đầu con mèo, con mèo kêu meo meo, bên cạnh có dòng chữ "ngoan".
Tiết Giai Duyệt cảm thấy chú mèo con rất đáng yêu, bật cười thành tiếng.
Đường Hân Điềm bên cạnh nghe thấy tiếng cười, liền quay sang nhìn cô, tò mò hỏi: "Cô đang cười chuyện gì mà vui thế?"
Tiết Giai Duyệt không kể Đường Hân Điềm về tin nhắn Hứa Ngạn Văn gửi cho cô, nhanh chóng thu lại nụ cười, nét mặt không thay đổi tim không đập nói: "Là tin nhắn của em trai gửi cho tôi, gửi một hình ảnh thú vị."
Khi nói chuyện, Tiết Giai Duyệt trong lòng thầm nghĩ, xin lỗi, nam chính đại nhân, hiện tại đành để anh bị chịu thiệt, tạm thời làm em trai danh nghĩa của tôi vậy.
Trong đầu, Tiết Giai Duyệt tưởng tượng ra vẻ mặt của Hứa Ngạn Văn khi biết cô nói anh làm em trai của cô, có lẽ là một khuôn mặt bình tĩnh, cặp mắt đen nháy đằng sau lớp kính lóe lên tia lạnh lùng, cái ánh mắt sắc lạnh hơn cả băng tuyết, giống như thanh kiếm cắm vào cơ thể cô. Cô sẽ giống nhân vật pháo hôi trong anime, run rẩy quỳ xuống đất, khóc lóc cầu xin tha thứ!
Đường Hân Điềm không để tâm đến suy nghĩ trong lòng của Tiết Giai Duyệt, cũng không biết suy nghĩ trong lòng cô. Còn tưởng rằng cô thực sự đang nhắn tin cho em trai, bật cười nói: "Mối quan hệ giữa cô và em trai có vẻ tốt?"
"Tạm ổn." Tiết Giai Duyệt lại nhớ tên quỷ nhỏ Hứa Ngạn Lâm, trước kia mối quan hệ giữa hai người không được tốt, nhưng sau chuyện lần trước, không biết Hứa Ngạn Văn làm gì cậu nhóc. Bây giờ khi Hứa Ngạn Lâm nhìn thấy cô đều hành động lễ phép, ngoan ngoãn gọi cô là "chị dâu", không còn đi trêu chọc cô. So với trước kia thì khác một trời một vực.
Xe thuận lợi chạy trên đường, sắp đi đến thành cổ Hương Quốc. Tiết Giai Duyệt cùng Đường Hân Điềm bước xuống xe, đi dọc con đường có lát đá xanh bước vào thành cổ.
Dọc hai bên đường là các cửa hàng bán đồ cổ, trước cửa treo tấm biển phấp phới trong gió, giống như đang mời chào khách hàng.
Dọc đường, còn có cửa hàng bánh ngọt, cửa hàng vải, cửa hàng chữ thư pháp và tranh, quán trà, quán ăn...
Lúc hai người đi bộ đến rạp hát lớn đặt ở trung tâm, có một đoàn làm phim đang quay phim ở đó, khu vực xung quanh đều bị dựng rào chắn, có nhân viên chịu trách nhiệm duy trì trật tự, du khách đi qua muốn vào xem cũng không được, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa ngắm.
"Nhìn có vẻ thú vị." Tiết Giai Duyệt đứng lại ngó vào bên trong xem thử, "Không biết nam nữ diễn viên chính là ai nhỉ? Có phải là ngôi sao đang nổi tiếng dạo gần đây không?"
Đường Hân Điềm đang đeo kính râm, trên đầu còn đội chiếc mũ che nắng, vành mũ kéo xuống thấp, che khuất gần hết khuôn mặt cô ấy, cô ấy kéo tay Tiết Giai Duyệt nói: "Chúng ta đi đến nơi khác xem thử đi."
"Được." Tiết Giai Duyệt không phản đối, cùng Đường Hân Điềm đi đến nơi khác.
Thành cổ Hương Quốc không quá lớn, đi dạo một vòng mất tầm khoảng 40 phút, sau khi hoàn thành xong chuyến tham quan, Tiết Giai Duyệt mới phát hiện ra, đúng như những gì Hứa Ngạn Văn nói, hình ảnh trên mạng quá đẹp, nhưng khi thực sự đi đến đây, tận mắt nhìn thấy, chẳng có điểm nổi bật cả.
"Chúng ta đi đến nơi khác chơi đi?" Đường Hân Điềm xin ý kiến của Tiết Giai Duyệt.
Tiết Giai Duyệt đồng ý, hai người lại trèo xe taxi đi đến tháp chuông chơi, nhưng khi đi đến nơi, tháp chuông giống hệt những gì Hứa Ngạn Văn miêu tả, chỉ là tòa nhà trơ trọi, đi lượn mấy vòng liền có mất đúng khoảng 30 phút.
"Tôi cảm thấy mình đã bị lừa." Tiết Giai Duyệt có chút thất vọng.
Đường Hân Điềm bật cười, "Những nơi này chỉ là một vài điểm vui chơi. Sau này chúng ta cùng nhau hẹn đi du lịch ở Hải Nam hoặc Vân Nam, hay đi tham quan Tây Tạng."
"Tôi chưa từng đi Tây Tạng." Tiết Giai Duyệt lập tức trở nên hào hứng, "Khi nào chúng ta hẹn cùng đi chơi nhé?"
"Được, chúng đặt lịch hẹn trước." Đường Hân Điềm rất dễ nói chuyện, hai người hứa khi nào rảnh cùng nhau đi đến Tây Tạng chơi.
Sau khi đi tham quan một vài địa điểm thấy không có điều gì thú vị. Tiết Giai Duyệt cùng Đường Hân Điềm đi dạo thấm mệt, cả hai tìm quán cafe uống trà chiều. Sau đó lại dạo một vòng quanh cửa hàng gần đây, vui vẻ mua sắm.
Đợi khi hai người bọn họ mua đồ xong, bây giờ không còn sớm nữa. Đúng lúc Hứa Ngạn Văn cùng Cố Đình Thâm gọi điện thoại tới.
Ở trong điện thoại Hứa Ngạn Văn hỏi Tiết Giai Duyệt đang ở đâu. Cô nói cho anh địa chỉ. Khoảng tầm 20 phút sau, Hứa Ngạn Văn cùng Cố Đình Thâm lái xe đi tới.
Bốn người bọn họ hẹn gặp nhau ở trước cửa trung tâm thương mại. Buổi tối Cố Đình Thâm còn phải tham dự buổi tiệc tối, liền chào tạm biệt và đưa Đường Hâm Điềm đi trước.
Nhìn thấy xe ô tô chở Cố Đình Thâm và Đường Hân Điềm đi khuất. Hứa Ngạn Văn quay sang nhìn Tiết Giai Duyệt đang đứng bên cạnh, trong tay còn cầm theo mấy túi đồ, xem ra thu hoạch có vẻ tốt.
"Hôm nay đi chơi có vui không?"
Tiết Giai Duyệt khẽ lắc đầu, "Không vui."
Không vui mà em còn mua nhiều đồ như vậy?
Hứa Ngạn Văn đưa tay về phía cô.
"Anh định... làm gì vậy?" Tiết Giai Duyệt nghi ngờ nhìn bàn tay trước mặt, anh... có ý gì?
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tiết Giai Duyệt không di chuyển, Hứa Ngạn Văn dùng ngón tay chọc trán của cô, "Em nghĩ gì vậy?"
Tiết Giai Duyệt dùng tay che trán lại.
"Em đưa túi cho anh cầm?" Hứa Ngạn Văn quyết định dứt lấy túi đồ trên tay của cô.
Chỉ là khi bàn tay của anh vươn ra, vô tình đụng trúng tay của Tiết Giai Duyệt. Tiết Giai Duyệt giống như chú thỏ con hoảng sợ, bàn tay rụt về phía sau.
Hứa Ngạn Văn có vẻ sững sờ, trên khuôn hiện lên tia kỳ quái, nói: "Em mua nhiều đồ như vậy. Có thể tự cầm được không?"
"Em. . ."
"Đưa cho anh, để anh cầm hộ em."
Tiết Giai Duyệt muốn nói cô có thể tự cầm được, không cần làm phiền đến Hứa Ngạn Văn, nhưng cô chưa kịp lên tiếng, Hứa Ngạn Văn đã cướp lấy mấy túi đồ.
"Đi thôi." Hứa Ngạn Văn cầm theo túi đồ, cặp chân dài đi về phía trước. Tiết Giai Duyệt nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của anh, nhấp nháy khóe môi, vội vàng chạy theo.
Tài xế lái xe đi tới đây. Hứa Ngạn Văn mở cốp xe ra, bỏ từng túi đồ vào trong cốp xe.
Tiết Giai Duyệt ngồi lên xe, Hứa Ngạn Văn cũng trèo lên xe. Tiếng chuông điện thoại của Tiết Giai Duyệt vang lên, mở ra thì thấy Đường Hân Điềm gọi điện đến.
Không biết vào giờ này Đường Hân Điềm còn gọi điện thoại cho cô làm gì, Tiết Giai Duyệt vội vàng nghe máy: "Alo, chị Đường."
Giọng nói ngọt ngào của Đường Hân Điềm truyền từ điện thoại ra, "Giai Duyệt, vừa nãy chị mới cởi một đôi giày ra. Em có nhìn thấy không, chính là đôi giày cao gót màu trắng chị mới mua."
Tiết Giai Duyệt thử suy nghĩ một lúc, sau khi Đường Hân Điềm mua đôi giày, cô ấy không thể cầm hết số đồ đó, nên cô cầm hộ giúp cô ấy. Có lẽ vừa nãy Đường Hân Điềm đi vội quá nên quên không lấy về, chắc là đôi giày đó vẫn còn chỗ cô.
"Ở chỗ em."
"Vậy ngày mai chị tới lấy." Đường Hân Điềm nói: "Ngày mai chúng ta lại cùng nhau đi chơi nhé."
"Vâng." Tiết Giai Duyệt nhanh chóng đồng ý, lại hỏi: "Ngày mai chúng ta hẹn gặp nhau lúc mấy giờ?"
Đường Hân Điềm nói: "10h30 sáng mai, chị muốn ngủ thêm một lúc."
"Vâng. Hẹn gặp chị vào 10h30 ngày mai."
Sau khi thống nhất về thời gian và địa điểm gặp nhau vào ngày mai. Tiết Giai Duyệt mới cúp máy.
"Ngày mai chị Đường rủ em đi chơi." Tiết Giai Duyệt vui vẻ nói với Hứa Ngạn Văn, cô rất quý Đường Hân Điềm, trò chuyện với cô ấy rất vui.
Hứa Ngạn Văn thản nhiên nói: "Mừng vì em có thể kết bạn với Cố phu nhân. Chọn bạn để chơi nên chọn những người kiểu như Cố phu nhân."
Tiết Giai Duyệt trợn mắt lên nhìn, mặc dù Hứa Ngạn Văn không nói rõ, nhưng cô vẫn có thể nghe hiểu được. Anh ẩn ý nhắc trước đây cô không nên kết bạn loại người như Trương Nhân Diễm, nếu cô muốn kết bạn nên chọn người xứng đáng để kết bạn.
Nhưng câu nói này lại khiến Tiết Giai Duyệt cảm thấy tủi thân, Người kết bạn với Trương Nhân Diễm, rõ ràng do nguyên chủ, tại sao lại trách cô!
"Em chấm dứt tình bạn với cô ta." Tiết Giai Duyệt nghiêm túc nói: "Về sau sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa." Trương Nhân Diễm đã bị nhốt trong tù, cô ta bây giờ không còn là người quan trọng nữa.
Hứa Ngạn Văn quay sang nhìn cô, biết cô đã nghe thấy, liền yên tâm, nói: "Trước đây Cố phu nhân từng làm minh tinh."
"Chuyện xảy ra từ khi nào?" Tiết Giai Duyệt mới xuyên đến đây không bao lâu, không rõ mấy chuyện trước kia.
Hứa Ngạn Văn ngạc nhiên khẽ nhíu mày, "Em không nhớ sao?"
Tiết Giai Duyệt đương nhiên là không nhớ, đành cười trừ nói: "Anh cũng biết là em không quan tâm đến mấy chuyện này."
Nghe cô nói như vậy, Hứa Ngạn Văn nhớ lại trước kia Tiết Giai Duyệt hình như không đu idol, lúc còn bé cô thường chạy theo phía sau anh.
"7 hoặc 8 năm trước cô ấy từng làm minh tinh. Diễn tầm được khoảng 2 đến 3 bộ phim, cũng khá nổi tiếng." Hứa Ngạn Văn tóm tắt ngắn gọn về chuyện năm đó.
Tiết Giai Duyệt nghe thấy vậy liền hào hứng, "Vậy em về xem lại các bộ phim chị ấy từng đóng, không biết chị ấy đóng phim như thế nào? Em thực sự nghĩ không ra."
Chẳng mấy chốc xe ô tô đi đến khách sạn.
Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn bước vào khách sạn, đi quầy lễ tân đăng ký phòng.
Nhân viên lễ tân hỏi: "Hai người thuê chung một phòng?"
"Đúng vậy." Hứa Ngạn Văn nói.
"Hai phòng." Tiết Giai Duyệt vội vàng nói.
Hứa Ngạn Văn quay sang nhìn Tiết Giai Duyệt, đối diện ánh mắt lạnh lùng của anh, Tiết Giai Duyệt có chút lo lắng, nuốt nước bọt, hất cằm lên nói: "Tôi muốn thuê 2 phòng."
Cô không muốn ở chung phòng với anh. Sau khi tắm vào buổi tối cô thường mặc đồ ngủ, hai người thể nào cũng chạm mặt nhau, cô không muốn mặc đồ ngủ xuất hiện trước mặt anh, chuyện lần trước quá xấu hổ, bây giờ nghĩ lại cô vẫn cảm thấy mất mặt.
Hứa Ngạn Văn chưa kịp lên tiếng, Tiết Giai Duyệt vội vàng nói: "Buổi tối lúc em đi ngủ thường ngáy và nói mê sảng, sẽ ảnh hưởng đến anh. Tốt nhất chúng ta nên mỗi người một phòng."
Quyết tâm muốn ngủ riêng.
Ngày trước, Tiết Giai Duyệt tìm đủ mọi kế để được ở chung phòng với anh. Bây giờ tìm cớ để không ở chung phòng.
Cặp mắt đen nháy của Hứa Ngạn Văn khẽ lóe sáng lên.
Tiết Giai Duyệt không chờ anh đồng ý, quay đầu lại vội vàng nói với nhân viên lễ tân: "Thống nhất như vậy nhé. Cho chúng tôi thuê hai phòng."
Nhân viên lễ tân quay sang nhìn Hứa Ngạn Văn vẫn đang giữ im lặng, thấy anh không hề lên tiếng ngăn cản, lại nghĩ hai người thương lượng với nhau xong. Làm theo lời dặn của Tiết Giai Duyệt "thuê hai phòng".
"Đây là thẻ phòng của hai vị." Nhân viên lễ tân giao thẻ phòng cho Tiết Giai Duyệt.
"Cảm ơn." Tiết Giai Duyệt nhận lấy thẻ phòng, cầm lên nhìn, đưa một tấm thẻ cho Hứa Ngạn Văn, "Đây là phòng của anh."
Hứa Ngạn Văn nhìn cô, khuôn mặt không cảm xúc nhận lấy thẻ, cầm túi đồ Tiết Giai Duyệt vừa mua đi về phía thang máy.
Tiết Giai Duyệt không nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo.
Lúc đi thang máy, đến trước cửa phòng. Tiết Giai Duyệt xoay người nhìn Hứa Ngạn Văn đứng bên cạnh, đưa tay về phía anh, ý bảo anh đưa đồ cho cô, nói: "Đến phòng em rồi. Cảm ơn anh."
Nhìn cô rất dễ thương, nhưng toàn nói ra lời khó nghe chọc cho người khác tức chết!
Bàn tay cầm túi đồ của Hứa Ngạn Văn siết chặt lại, cúi đầu nhìn Tiết Giai Duyệt, từ từ đưa tay ra, đưa túi đồ cho cô.
"Ngủ ngon, mơ giấc mơ đẹp!" Tiết Giai Duyệt tay cầm theo túi đồ, quét thẻ, trước khi bước vào phòng không quên chào tạm biệt Hứa Ngạn Văn.
Tiết Giai Duyệt vui vẻ bước vào phòng, bỏ mặc Hứa Ngạn Văn đứng ngoài cửa.
Ánh mắt trầm lặng nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt. Hứa Ngạn Văn lẻ loi đứng một mình hành lang, anh còn nghe tiếng hát của Tiết Giai Duyệt từ trong phòng vọng ra.
"Hôm nay là ngày tốt lành, mọi thứ tôi muốn đều thành hiện thực. La la la là... Tôi là cô gái, một cô gái xinh đẹp.... Tôi rất thích tắm, làn da tôi rất đẹp, tôi rất thích, có thật nhiều bong bóng, a a a a
"Hôm nay là ngày tháng tốt, nghĩ thầm sự tình đều có thể thành, lạp lạp lạp lạp lạp. . . Ta là nữ sinh, xinh đẹp nữ sinh. . . Ta yêu tắm rửa, làn da thật tốt, ta yêu tắm rửa, thật nhiều bong bóng, úc úc úc úc. . ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook