Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Vân Nhi

Trước cửa chung cư, trên tay chị Trân cầm theo cặp lồng giữ nhiệt, cặp mắt sáng rực nhìn chằm chằm Tiết Giai Duyệt.

"Chị...Trân." Tiết Giai Duyệt lo lắng nuốt nước bọt, cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh, tự hỏi liệu Hứa lão gia tử cũng có ở đây không, lo lắng thấp thỏm hỏi: "Ông nội có đi cùng chị không?"

"Lão gia tử không tới." Chị Trân tiến lên phía trước, ánh mắt quan tâm nhìn cục u trên đầu cô, đau lòng hỏi: "Vì sao em lại bị thương ở trán?"

Tiết Giai Duyệt nghe thấy Hứa lão gia không đi cùng, sự căng thẳng trong lòng cũng giảm xuống một nửa, đối diện lời hỏi thăm của chị Trân, cô xấu hổ sờ tay lên trán, cười ha ha: "Em đi đường không để ý nên vô tình đụng trúng vào tường."

Dù sao ngày hôm đó lúc cô xảy ra chuyện, đúng là không cẩn thận nên bị trượt cầu thang, nếu hôm đó cô chạy vững hơn, không vội vàng hấp tấp, chắc chắn Tô Tử Kiều không thể đuổi kịp, cô có thuận lợi bỏ trốn!

Chị Trân nhìn cục u trên trán cô hỏi: : "Còn đau không? Cục u lớn như vậy, chắc chắn rất đau?"

Tiết Giai Duyệt gật đầu, lại lắc đầu, "Lúc đầu có hơi đau. Bây giờ không còn đau nữa."

"Sao em lại bất cẩn như vậy hả? Sau này không được để bản thân bị thương nữa." Chị Trân thật lòng yêu thương cô, ánh mắt nhìn cô tràn ngập tình yêu thương. Chị ấy hồi còn trẻ từng kết hôn, cũng sinh ra một đứa con gái đáng yêu, nhưng vì một vụ tai nạn ngoài ý muốn, chồng và con gái đã qua đời. Chị Trân rất đau khổ, vô cùng nhớ chồng và đứa con. Chị ấy quyết định không tái hôn, ở lại Hứa gia làm người giúp việc.

Sau này, khi Hứa lão gia tử đưa Tiết Giai Duyệt về Hứa gia. Chị Trân cảm thấy Tiết Giai Duyệt rất đáng yêu, nhìn dáng vẻ giống hệt con gái chị hồi còn bé. Chị ấy đối xử với Tiết Giai Duyệt như con gái đẻ của mình. Vẫn luôn quan tâm chăm sóc cô, chị ấy không bao giờ muốn nhìn thấy cô bị thương.

"Em biết rồi. Chị Trân, chị đừng lo lắng." Tiết Giai Duyệt dỗ dành chị ấy, trông giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Chị Trân nhìn cô bằng ánh mắt vừa đau lòng vừa bất lực, lại nhớ lúc Hứa lão gia tử gọi điện thoại cho Tiết Giai Duyệt. Hỏi cô vì sao không về nhà chính, chắc là vì bị thương, về thì sợ Hứa lão gia tử nhìn thấy, nên quyết định trốn không về nhà.

"Tuần này em không về nhà thăm lão gia. Có phải bởi vì vết thương trên trán đúng không? Sợ lão gia nhìn thấy sẽ lo lắng?"

"Quả nhiên là không giấu được chị Trân." Tiết Giai Duyệt nở nụ cười nịnh nọt: "Em không về nhà vì sợ ông nội nhìn thấy sẽ lo lắng. Sức khỏe của ông nội không được tốt, lại còn phải lo lắng cho em. Em trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Cho nên lúc chị Trân quay về nhà, có thể đừng nói cho ông nội biết chuyện này được không? Em sợ ông nội sẽ lo lắng!"

Chị Trân nhìn cô, không lên tiếng, dường như có chút do dự.

Tiết Giai Duyệt vội nắm lấy chị ấy lắc lắc, năn nỉ nói: "Đi mà chị Trân. Chị Trân là tuyệt nhất. Chị hứa với em, đừng nói chuyện này cho ông nội biết được không!"

Lúc này Hứa Ngạn Văn đi tới, thấy chị Trân đang do dự, lên tiếng: "Sức khỏe ông nội không được tốt. Chuyện này đừng nói cho ông biết, đừng để ông nội lo lắng, bọn em đã làm phiền chị Trân."

Hứa Ngạn Văn đã lên tiếng, chị Trân đành phải đồng ý, "Được. Chị không nói cho lão gia biết."

Tiết Giai Duyệt cảm thấy nhẹ nhõm, nắm lấy tay chị Trân, lại nhìn cặp lồng giữ nhiệt trong tay chị ấy, bật cười hỏi: "Chị Trân, chị chuẩn bị món canh gì vậy? Đặc biệt mang đến đây cho bọn em thưởng thức ạ?"


Chị Trân nói: "Là canh gà mái hầm sâm. Lão gia đặc biệt dặn chị mang qua đây cho em ăn."

Lúc ở nhà chính, chị Trân thường xuyên làm các món ăn ngon cho Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn, sau này khi Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn kết hôn, chuyển đến căn hộ chung cư trong nội thành sinh sống. Chị Trân lo lắng Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn không được ăn tử tế, không ai chăm sóc. Ngày nào cũng đi đến chung cư nấu ăn cho hai người.

Cho đến khi, nguyên chủ nói muốn đi học nấu ăn, muốn học làm người vợ đảm đang. Nhắc chị Trân không cần giúp nữa, chị Trân mới không đi đến đây nữa.

Tuần này, Tiết Giai Duyệt bị thương không quay về nhà chính. Hứa lão gia tử gọi điện hỏi thăm đã có chuyện gì xảy ra, lúc đó Tiết Giai Duyệt giải thích mình có việc bận, nên không quay về gặp Hứa lão gia tử được. Hứa lão gia tử tin, không nghĩ gì nhiều về chuyện này. Hôm nay vừa lúc mua chú gà mái ngon, Hứa lão gia tử kêu chị Trân hầm canh. Mang đến cho Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn bồi bổ cơ thể.

Vừa nghe chị Trân nói mang canh gà đến đây. Sắc mặt của Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn ngay lập tức thay đổi, lần trước hai người bọn họ lúc ở nhà chính, cũng uống canh gà Hứa lão gia tử đặc biệt chuẩn bị, kết quả suýt chút nữa xảy ra chuyện. Nên cả hai đều bị để lại bóng ma tâm lý về chuyện này.

"Hóa ra là canh gà!" Tiết Giai Duyệt vừa nhớ tới liền cảm thấy sợ hãi.

Hứa Ngạn Văn so với cô thì bình tĩnh hơn nhiều, đưa tay về chị Trân, ý bảo chị Trân đưa canh gà cho anh, "Đưa canh cho em."

Chị Trân không nghĩ gì nhiều, liền đưa canh gà cho Hứa Ngạn Văn.

"Cảm ơn chị Trân đặc biệt mang canh gà đến cho bọn em." Hứa Ngạn Văn bình tĩnh nói: "Lúc về nhà, chị về báo lại ông nội, bảo mấy hôm nay bọn em bận, chờ mấy hôm nữa sẽ về thăm ông nội sau."

Chị Trân không nghi ngờ, mỉm cười đồng ý: "Được rồi."

"Chị Trân không có việc gì nữa thì về trước đi ạ. Chị chăm sóc cho ông nội thật tốt nhé" Hứa Ngạn Văn lại nói.

Chị Trân khẽ gật đầu nói: "Vậy chị về đây, hôm nào lại đến thăm bọn em sau."

Hứa Ngạn Văn khẽ "Ừ" một tiếng.

"Chị Trân, hẹn gặp lại." Tiết Giai Duyệt vẫy tay chào chị Trân.

Chị Trân bật cười, vẫy tay chào lại Tiết Giai Duyệt, xoay người rời đi.

Lúc chị Trân quay về nhà chính, không phát hiện mình bị Hứa Ngạn Văn lừa, vẫn làm theo đúng lời hứa, không kể cho Hứa lão gia tử biết chuyện Tiết Giai Duyệt bị thương.

Mặt khác ở căn hộ chung cư bên này, Tiết Giai Duyệt nhìn canh gà Hứa Ngạn Văn đang cầm, do dự nói: "Canh gà này định xử lý như thế nào?"

Bỏ vào thùng rác thì quá lãng phí, dù sao chị Trân cũng mất công chuẩn bị.

Hứa Ngạn Văn ngẩng đầu lên nhìn cô, thản nhiên hỏi: "Em có muốn ăn không?"


Tiết Giai Duyệt vội vàng lắc đầu, cô đương nhiên không muốn ăn, một miếng cũng không ăn, vừa nghe canh gà trong lòng cô lại sợ hãi.

"Em không muốn ăn thì anh đem đi cho người khác." Hứa Ngạn Văn nói.

Tiết Giai Duyệt gật đầu, "Được, anh cầm đi cho người khác đi."

Sau đó, Hứa Ngạn Văn đưa canh gà cho người ăn xin.

May là lần này canh gà không bỏ thêm mấy thứ kỳ cục, người ăn xin không hề xảy ra chuyện, ngược lại vui vẻ vì gặp được người tốt.

. . .

Mấy hôm sau, Tiết Giai Duyệt vẫn ở nhà dưỡng thương, vết thương trên trán gần khỏi hẳn, không còn nhìn thấy rõ nữa.

Hôm nay là ngày cuối tuần, Hứa Ngạn Văn được nghỉ, không cần đi đến công ty nên đang ngồi trong phòng khách xem tài liệu. Tiết Giai Duyệt tập yoga suốt 1 tiếng đồng hồ, cơ thể đổ mồ hôi, anh định lấy quần áo để đi tắm.

Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Hứa Ngạn Văn nhìn lướt qua điện thoại của Tiết Giai Duyệt đang đặt trên bàn, cặp mắt sâu hút khẽ lóe lên.

Là Hứa lão gia tử gọi điện thoại đến.

Hứa Ngạn Văn nhìn về phía nhà tắm, Tiết Giai Duyệt chắc là không đi ra sớm như vậy đâu. Anh cầm điện thoại lên nghe.

"Ông nội."

Nghe thấy giọng nói của Hứa Ngạn Văn, Hứa lão gia tử liền hỏi: "Duyệt Duyệt đâu rồi?"

Hứa Ngạn Văn thản nhiên nói: "Cô ấy đang đi tắm."

Hứa lão gia tử lại hỏi: "Tại sao tuần này mấy đứa không về nhà?"

Hứa Ngạn Văn khẽ dừng lại, mặt không biến sắc tim không đập nói: "Cháu với Giai Duyệt không có ở nhà."

"Không ở nhà thì đang đi đâu?" Hứa lão gia tử có chút không vui, so với việc về nhà cũ thăm ông già này còn có chuyện quan trọng hơn sao?

Hứa Ngạn Văn bình tĩnh tiếp tục nói dối, "Vâng. Hiện tại cháu với Giai Duyệt đến thành phố bên cạnh du lịch. Hai hôm nữa mới về."

Ở đầu dây bên kia Hứa lão gia tử khẽ dừng lại một lúc, lập tức trở nên vui vẻ, giọng nói còn mang theo sự phấn kích: "Cháu với Giai Duyệt cùng nhau đi du lịch?"


"Vâng, ông nội."

"Có vui không?" Hứa lão gia tử hỏi.

"Cũng được." Hứa Ngạn Văn nói.

"Vậy hai đứa ở lại chơi thêm mấy hôm. Đi đến một vài địa điểm thú vị, đi ra ngoài phải chơi cho thật đã." Hứa lão gia tử trong lòng rất vui vẻ, quan hệ hai đứa cuối cùng cũng có tiến triển, ông lão này đã có thể yên tâm hơn.

Hứa Ngạn Văn khẽ "ừ" một tiếng.

Hứa lão gia tử lại nói: "Đi ra ngoài chơi cháu nhớ chăm sóc Giai Duyệt, có nghe không hả?"

Hứa Ngạn Văn biết được suy nghĩ trong lòng Hứa lão gia tử, khuôn mặt đẹp trai không thay đổi, anh chỉ muốn an ủi Hứa lão gia tử, để ông vui hơn, thuận theo ý của ông lão, "Cháu biết rồi. Ông nội, ông cứ yên tâm."

"Được rồi. Thôi nhé, ông không quấy rầy hai đứa nữa." Hứa lão gia tử nói xong liền cúp máy, trong lòng rất vui, ước gì tình cảm giữa Hứa Ngạn Văn và Tiết Giai Duyệt ngày càng tốt.

Chị Trân- người hầu thấy Hứa lão tử coa vẻ vui sau khi cúp máy, tâm trạng tốt hơn nên bật cười hỏi: "Lão gia có chuyện gì vui ạ?"

"Đương nhiên là có chuyện vui rồi." Hứa lão gia tử vui vẻ hớn hở nói: "Mối quan hệ giữa Ngạn Văn và Duyệt Duyệt ngày càng tiến triển. Lần trước khi Giai Duyệt tìm được việc làm, Ngạn Văn đặc biệt chuẩn bị bữa tiệc cho con bé. Lần này vào ngày cuối tuần, hai đứa không quay về nhà cũ, hóa ra đi đến thành phố bên cạnh du lịch. Từ sau chuyện kia, quan hệ giữa hai đứa trẻ ngày càng căng thẳng. Mặc dù hai đứa đứng trước tôi vẫn cố tỏ ra thân thiết, nhưng quan hệ có tốt hay không vừa nhìn đã biết. Ai thông minh nhìn phát thấy ngay. Hiện tại hai đứa nhỏ sống bên nhau ngày càng hạnh phúc, lại cùng nhau đi chơi, điều này chứng tỏ Ngạn Văn đã dần tiếp nhận Duyệt Duyệt? Có lẽ ước nguyện của tôi sắp được hoàn thành."

Chị Trân bên cạnh chăm sóc Hứa lão gia tử suốt bao nhiêu năm qua. Hứa lão gia tử thường xuyên tâm sự với chị ấy, khi nghe nguyện vọng của Hứa lão gia tử sắp được hoàn thành. Chị Trân rất vui. Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn là những đứa trẻ chị chăm sóc từ nhỏ, chị cũng hy vọng bọn họ cùng sống hạnh phúc bên nhau.

"Xem ra không bao lâu nữa, lão gia sẽ được ôm chắt nội. Đây đúng một tin vui."

Hứa lão gia tử nghe thấy vậy liền bật cười, chống gậy đứng dậy, ra ngoài sân đi dạo, "Như vậy tôi mới có thể ăn nói với lão Tiết."

. . .

Ở trong chung cư, Tiết Giai Duyệt vừa mới tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, nhìn lướt qua, thấy Hứa Ngạn Văn đang cầm điện thoại của cô, có vẻ vừa nghe điện thoại xong, màn hình điện thoại vẫn còn sáng.

"Tại sao anh lại nghe điện thoại của em?" Tiết Giai Duyệt đi tới, trên mặt để lộ sự khó chịu. Anh không thèm bảo cô một câu liền tự ý nghe điện thoại của cô, quá đáng!

"Vừa nãy ai gọi điện thoại đến?"

Hứa Ngạn Văn mở mắt ra nhìn cô, khuôn mặt bình tĩnh, cảm thấy mình không hề làm gì sai.

Anh bình tĩnh trả lời: "Là ông nội gọi điện thoại đến. Ông giục chúng ta quay về nhà chính. Vết thương trên trán của em vẫn chưa khỏi hẳn. Nếu về nhà ông nhìn thấy, em định giải thích với ông nội về chuyện này như thế nào? Chẳng lẽ em định kể ông nội nghe chuyện em bị Trương Nhân Diễm cùng Tô Tử Kiều bắt cóc sao? Nếu ông biết chuyện này, chắc chắn sẽ rất lo lắng."

Sự thật giống như những gì Hứa Ngạn Văn vừa nói. Tiết Giai Duyệt không muốn để Hứa lão gia tử phải lo lắng, chuyện cô bị Trương Nhân Diễm và Tô Tử Kiều bắt cóc cô không muốn nói cho Hứa lão gia tử biết. Cô cũng không có ý định kể cho ông lão nghe.

Có lẽ do tích cách của cô, từ khi trưởng thành, cô đi đến nơi khác học cấp ba, rồi lên đại học, học cách tự lập, cô dần hiểu được nỗi vất vả khó khăn của người lớn, học thói quen chuyện tốt thì khoe chuyện xấu thì che đậy. Từ khi xuyên sách, dù không còn ở thế giới cũ, cô vẫn hy vọng cha mình trải qua cuộc sống hạnh phúc. Cô cũng mong Hứa lão gia tử như vậy, coi ông ấy như ông nội của mình.

"Vậy anh đã giải thích với ông nội như thế nào?" Tiết Giai Duyệt hỏi.


Hứa Ngạn Văn thản nhiên trả lời: "Anh nói với ông chúng ta đi đến thành phố bên cạnh du lịch. Nên tuần này không thể về nhà chính được."

Tiết Giai Duyệt mở to mắt lên nhìn, nhìn lướt qua căn hộ chung cư một vòng, giơ tay lên chỉ vào mũi của anh nói: "Tại sao anh lại nói dối ông nội? Rõ ràng chúng ta đang ở nhà. Anh lại nói với ông nội chúng ta đi sang thành phố bên cạnh du lịch!"

Thực sự nhìn không ra, bình thường nhìn Hứa Ngạn Văn có vẻ trưởng thành chững chạc. Ở trong mắt Hứa lão gia tử là người thẳng thắn ngay thẳng, không nói hai lời. Không ngờ ở sau lưng Hứa lão gia tử, hóa ra anh cũng có lúc nói dối lừa gạt người khác. Quả nhiên là thương nhân, đều là những tên cáo giáo, trong ngoài không đồng nhất, ở trước mặt làm một đằng sau lưng làm một nẻo.

"Em đang nghĩ về anh?" Hứa Ngạn Văn dùng cặp mắt sắc bén nhìn Tiết Giai Duyệt,

mặc dù cô che giấu khá tốt, nhưng chỉ nhìn lướt qua đã biết. Anh đoán gần hết suy nghĩ của cô.

Ách. . .

Tiết Giai Duyệt nào dám nói anh biết suy nghĩ thật trong lòng mình. Dù gì người ta cũng là nam chính, chỉ cần không vui, có thể giải quyết nữ phụ trong vòng một nốt nhạc, cô vội vàng xua tay nói: "Không có gì. Em cảm thấy anh dùng cách này rất thông minh!"

Hứa Ngạn Văn ánh mắt tối sầm lại, "Anh làm như vậy là vì ai hả?"

"Vì em." Tiết Giai Duyệt trả lời rất nhanh, điều này cô có thể hiểu được.

Hứa Ngạn Văn hừ một tiếng, "Em biết như vậy là tốt rồi."

Lời nói này lọt vào tai cô, giống như đang cảnh cáo cô? Ừ, đúng là cảnh cáo cô!

Tiết Giai Duyệt lập tức trở nên ngoan ngoãn, cười híp mắt nhìn Hứa Ngạn Văn nói: "Vậy mấy hôm nay chúng ta nên ở trong nhà? Không được phép đi đâu?"

Hứa Ngạn Văn nhìn cô, "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra."

"Ý của em là." Tiết Giai Duyệt nhấp nháy khóe môi, lo lắng đến mức tim đập thình thịch, giống như một chú thỏ con, "Nếu mấy ngày hôm nay chúng ta đi ra ngoài. Bị người quen nhìn thấy, thể nào cũng truyền đến tai ông nội. Chúng ta không thể nào giải thích. Cho nên, mấy hôm nay chúng ta tốt nhất không nên đi ra ngoài. Ngoan ngoãn ở trong nhà sẽ tốt hơn, vừa tránh được phiền phức, anh thấy em phân tích có đúng không?"

Nói xong Tiết Giai Duyệt còn chớp chớp mắt, mong chờ Hứa Ngạn Văn đồng ý với ý kiến cô.

Hứa Ngạn Văn sống bên cạnh Tiết Giai Duyệt suốt bao nhiêu năm qua, mặc dù gần đây cô có chút thay đổi, nhưng vẫn còn một vài suy nghĩ giống hệt như lúc còn bé. Giống như hiện tại, thực ra cô rất muốn đi ra ngoài chơi, nhưng lại sợ đụng phải người quen, sợ lời nói dối bị bại lộ, cố tình nói giảm nói tránh, nghĩ rằng anh nghe không hiểu?

"Anh cảm thấy em nói rất đúng. Mấy ngày hôm nay tốt nhất chúng ta nên ở nhà, đừng có đi đâu." Hứa Ngạn Văn cố tình nói.

Điều này. . .

Tiết Giai Duyệt rất muốn bật khóc, điều này hoàn toàn trái ngược với điều cô đang suy nghĩ, rất khác!

Cô còn tưởng rằng Hứa Ngạn Văn có thể hiểu được ý của cô, nào ngờ anh lại nói "không được ra khỏi nhà", đúng là đồ đáng ghét!

Tức giận!

Tiết Giai Duyệt bĩu môi, quay người đi.

Thấy Tiết Giai Duyệt xoay người rời đi. Hứa Ngạn Văn giật giật khóe môi, đang định đuổi theo, điện thoại anh đặt trên bàn vang lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương