Thời gian gần đây, cuộc sống của Đoạn Như Lan không hề thuận lợi một chút nào.

Đầu tiên là chồng bà, Kỷ Văn Chương càng ngày càng trở nên lạnh nhạt. Dù rằng trước kia mỗi người đều có cuộc vui của riêng mình, quan hệ cũng không được coi là thân mật nhưng tốt xấu bọn họ vẫn tôn trọng lẫn nhau. Còn bây giờ, Kỷ Văn Chương thể hiện thái độ ghét bà ra mặt! Hai người đều ở dưới một mái hiên, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, thế mà 10 ngày rồi ông ta cũng không thèm nói với bà một câu! Từ khi gả vào Kỷ gia tới giờ, sống trong nhung lụa quen rồi, bà làm sao có thể chịu được cảnh bị đối xử như thế này, dù trong lòng tức giận cực kì nhưng lại không dám oán trách nửa lời.

Người khôn khéo như Đoạn Như Lan sao lại không biết Kỷ Văn Chương đang có thành kiến với bà, chẳng may cãi nhau to, ông ta tìm cớ ly hôn thì sao? Bà còn chưa làm Kỷ thái thái đủ đâu!

Kế đến là Kỷ Lâm, nghĩ đến đứa con trai này, Đoạn Như Lan cảm thấy đau đầu vô cùng. Lúc bà sinh nó ra cũng là lúc vừa gả vào Kỷ gia không lâu. Lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác làm phu nhân nhà giàu, bà sung sướng muốn điên rồi, mỗi ngày chỉ thích ra ngoài khoe khoang, làm gì có thời gian quan tâm đứa con còn đỏ hỏn, vì thế ném Kỷ Lâm cho bảo mẫu chăm sóc. Do đó cho đến lúc Kỷ Lâm trưởng thành, thật sự không có một tí tình cảm nào với bà.

Không có tình cảm thì không có tình cảm, Kỷ Lâm là máu mủ ruột thịt của bà, chẳng nhẽ nó lại không hiếu kính mẹ ruột? Đoạn Như Lan tự an ủi bản thân mình như vậy, mặc kệ Kỷ Lâm muốn làm gì thì làm. Nhưng bà không ngờ đứa con trai này rất không biết điều – thà đi chống lưng cho con bé Chu Tư Vũ chết tiệt còn hơn nói giúp người mẹ này một câu!

Đoạn Như Lan thật sự không biết mọi chuyện vì sao lại đi đến nước này.

Nhưng bà lại biết rõ một điều - bởi vì Chu Tư Vũ nên bà mới xui xẻo như vậy. Bây giờ Kỷ gia đắc tội Lục Ngũ gia, cuộc sống càng ngày càng trở nên khó khăn: những phu nhân quyền quý từng thân thiết với bà từng người đều tìm cớ tránh né thật xa, công ty của Kỷ Văn Chương cũng gặp không ít trở ngại, vô duyên vô cớ tăng thêm một đống kẻ thù – Vốn Kỷ gia trước kia không khác gì mặt trời ban trưa, hiện giờ đế chế này lại dần dần có dấu hiệu suy bại.

Đoạn Như Lan suy nghĩ rất lâu, mãi đến khi nghe được quan hệ giữa Lục Ngũ gia và Tư Vũ, bấy giờ bà mới nhận ra mọi chuyện đều xuất phát từ đứa con gái bị bà vứt bỏ năm nào.

Nhưng giờ mới nghĩ tới thì đã quá muộn rồi, xưa kia bà đối xử với Tư Vũ thế nào chứ, bây giờ sao có thể gặp mặt thành công?

Quả nhiên, sau khi bị Sở Song Nghiên quả quyết từ chối, Đoạn Như Lan đen mặt trở về nhà, lại thấy chồng đang từ cầu thang bước xuống. Kỷ Văn Chương nhìn sắc mặt khó coi của bà, biết rõ lần này lại thất bại, trong lòng ông không khỏi có chút bực bội.

Đoạn Như Lan không quan tâm đến chuyện của công ty nhưng Kỷ Văn Chương lại rõ ràng cực kì. Nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy, công ty của ông sớm hay muộn cũng bị đám người muốn nịnh bợ Lục gia hại chết!

Đều do người đàn bà này, tự dưng chọc phải tai họa lớn... Kỷ Văn Chương đứng ở trên cao nhìn xuống vợ mình, giọng nói lạnh băng: "Bà không phải là mẹ ruột của Chu Tư Vũ à, tại sao nó lại không nghe lời bà? Còn không phải vì bà không đối xử tốt với nó, phế vật!"

Ông càng nghĩ càng tức: "Bà có biết thân phận của nó bây giờ là gì không! Là phu nhân của Lục Ngũ gia! Nếu nó mà là người của Lục gia... Phế vật! Ngoài đi dạo phố với chơi mạt chược ra thì bà còn biết làm gì hả, việc nhỏ thế này cũng không làm được, trước kia mắt tôi bị mù mới đi cưới bà!"

Lời này khiến Đoạn Như Lan càng thêm tức giận, nay đã khác xưa, kẻ nào cũng xem thường bà, bây giờ chồng lại đùn đẩy mọi trách nhiệm lên đầu, thế này thì ai chịu đựng được? Bà quẳng túi xách lên ghế sofa, thét lớn: "Kỷ Văn Chương ông nói vậy là có ý gì? Lúc trước tôi nói muốn dạy dỗ con bé chết tiệt kia, ông có khuyên tôi được câu nào chưa? Rõ ràng ông cũng đồng ý! Bây giờ lại trách tôi, chẳng nhẽ ông không có tí trách nhiệm nào à?"

Bà cười lạnh một tiếng, châm chọc: "Không biết là ai thấy nó tìm tới cửa, nói Kỷ gia không có đứa con gái xuất thân nghèo hèn thế này, tuyệt đối không chấp nhận cho nó vào cửa. Còn không phải là ông sao!"

Lúc hai vợ chồng chuẩn bị lao vào đánh nhau, ngoài cửa lại truyền tới một giọng nói trong trẻo: "Tôi chỉ quen một người họ Kỷ là A Lâm. Mấy người không cần thấy người sang bắt quàng làm họ."

Vợ chồng Kỷ gia cả kinh, hoang mang rối loạn nhìn về phía cửa lớn, lại thấy Tư Vũ đang nắm tay Lục Ngũ gia, đôi mắt lẳng lặng nhìn bọn họ. Còn quản gia chỉ biết cúi đầu khom lưng đứng ở đằng sau, mồ hôi lạnh trên trán chảy không ngừng, có lẽ là không dám ngăn cản, trơ mắt nhìn hai người họ bước vào.

Kỷ Văn Chương lập tức thay đổi thái độ, vội vàng chạy xuống cầu thang, trong lòng liên tục mắng quản gia có người tới mà không thèm thông báo một tiếng, chẳng biết Lục Ngũ gia có nghe được cuộc cãi vã vừa rồi không nữa? Bên ngoài ông lại ra vẻ niềm nở, nhìn ngón tay hai người đan chặt vào nhau, vô cùng cẩn thận nói: "Ngũ gia, chúng tôi cũng vừa nhắc đến ngài, ngài thế nhưng lại tới đây, thật sự rất có duyên đó ạ."

"Tư, Tư Vũ...?" Đoạn Như Lan theo bản năng thu hồi nước mắt, sửng sốt vài giây rồi mới phản ứng lại, bà bước tới muốn nắm lấy tay cô: "Sao con lại tới đây, cũng không nói trước với mẹ một tiếng..."

Nhưng còn chưa kịp chạm vào người Tư Vũ, ánh mắt lạnh lẽo của Lục Ngũ gia khiến cả người Đoạn Như Lan cứng đờ, phản xạ có điều kiện rụt tay về. Khí tràng quá cường đại! Giống như nếu bà dám chạm vào người Tư Vũ, bàn tay chắc chắn sẽ bị băm nát nhừ...

Kỷ Văn Chương đứng ở đằng sau nhìn, trong lòng không ngừng chửi rủa người vợ đầu gối tay ấp. Quan hệ của bà với Tư Vũ trước kia căng thẳng như vậy, bây giờ lại thay đổi thái độ chạy lên xum xoe, người bình thường còn cảm thấy chối!

Ông vội vàng đứng ra hoà giải, cung kính mời hai người vào trong ngồi, lại tự mình pha một bình trà nóng, lúc này mới tươi cười nhìn Tư Vũ nói: "A Lâm thường xuyên nhắc tới con, chú và Như Lan cũng rất thích con. Mấy ngày hôm trước chú còn mắng nó sao không chịu mời con về nhà ăn một bữa cơm gia đình. Đều là người một nhà cả, những hiểu lầm trước kia nếu xóa bỏ được thì xóa đi con ạ."

Kỷ Văn Chương rất muốn cải thiện mối quan hệ giữa Kỷ gia và Tư Vũ nên toàn nói những lời hay ý đẹp - lúc đầu thì thể hiện vợ chồng hai người nhớ "con gái" thế nào, lát sau lại nói mua bao nhiều quà cáp chỉ chờ Tư Vũ tới sẽ đưa cho cô, tóm lại là tìm mọi cách để lấy lòng Tư Vũ, mặt mũi là thứ gì ông ta không quan tâm, còn chấp nhận khom lưng cúi đầu xin lỗi.

"Trước kia là Như Lan không hiểu chuyện nên mới nói vài câu không đúng. Nhưng... trong lòng bà ấy vẫn rất nhớ con. Nhìn thấy con sống tốt như vậy, bà ấy cũng rất vui vẻ. Tư Vũ, xem ở phần Như Lan là mẹ ruột của con, tha thứ cho bà ấy một lần được không?" Kỷ Văn Chương nói vô cùng chân thành, người không biết còn tưởng ông là trưởng bối trong nhà Tư Vũ ấy chứ.

Vừa nói Kỷ Văn Chương vừa liếc Đoạn Như Lan, ý bảo bà còn không mau nói chêm vào, lúc trước muốn gặp Tư Vũ còn không được, bây giờ người ta chủ động tìm tới cửa còn ngây ngốc cái gì không biết!

Thật ra lúc Đoạn Như Lan đi tìm Tư Vũ khắp nơi đã nghĩ sẵn trong đầu nên nói những gì để lừa gạt cô nối lại tình mẫu tử. Dù gì ở trong mắt bà, Tư Vũ chỉ là một đứa nhà quê không có học thức, nịnh bợ hai ba câu là xong chuyện.

Nhưng không biết vì sao, lời còn chưa ra khỏi miệng, Đoạn Như Lan ngẩng đầu trông thấy đôi mắt lạnh băng của Lục Ngũ gia là không suy nghĩ được điều gì nữa, lắp bắp một hồi mới miễn cưỡng thốt ra một câu: "Tư Vũ, con và A Lâm đều là con của mẹ, con, có bạn trai sao lại không nói với mẹ một tiếng?"

Kỷ Văn Chương âm thầm kêu khổ, hận không thể lập tức đứng lên mắng bà ta không có đầu óc.

Quả nhiên, Tư Vũ cười như không cười hỏi lại: "Tôi có nghĩa vụ phải báo cho bà biết nữa à?"

Cũng không biết có phải cô ở chung với Lục Ngũ gia quá lâu rồi hay không mà nụ cười cũng giống nhau cực kì, Đoạn Như Lan nổi hết cả da gà da vịt lên.

Bà há miệng thở dốc, muốn nói gì nhưng Tư Vũ lại không hề cho bà ta cơ hội, cô quay đầu nhìn về phía Lục Ngũ gia, nói: "Hôm nay với tôi và Uyên Hòa tới đây là để nói cho bà một chuyện."

Lục Ngũ gia rút ra một tệp tài liệu ném lên trên bàn: "Mẹ của Tư Vũ vì khó sinh nên qua đời, cha đành phải gà trống nuôi con. Về sau cha lại gặp tai nạn lao động, ông ta không qua khỏi nên em ấy dọn về sống chung với ông bà nội. Tất nhiên là có giấy xác minh của bệnh viện, cũng có giấy kiểm tra DNA, mẹ của em ấy đã qua đời từ lâu rồi, Tư Vũ không có quan hệ gì với bà cả."

Đoạn Như Lan bị dọa ngốc, bà run rẩy mở tệp tài liệu ra, đọc kĩ từng tờ từng tờ một, tất cả đều là hàng thật giá thật, có cả con dấu của chính phủ — chứng minh mẹ của Tư Vũ không phải bà mà là một người khác.

"Nói hươu nói vượn!" Quá khủng hoảng, Đoạn Như Lan bất chấp Lục Ngũ gia còn đang ngồi ở trước mặt, chỉ vào Tư Vũ, hoảng loạn gào lên: "Tôi mới là mẹ nó, thứ này là giả!"

Lục Ngũ gia khí định thần nhàn, không những không phủ nhận còn cong môi, gật đầu: "Không sai, là giả. Nhưng tôi nói là thật thì nó chính là thật."

Hắn nói vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ. Sửa đổi xuất thân của một người không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng đối với hắn hay là Lục gia mà nói – nó rất nhỏ không tốn chút sức lực nào. Dù Đoạn Như Lan kiên trì muốn mang Tư Vũ đi xét nghiệm DNA, đến bất kỳ bệnh viện nào cũng sẽ chỉ nhận được một kết quả — mẹ đẻ của Tư Vũ không phải là bà.

Chuyện này có ý nghĩa gì không người nào hiểu rõ hơn Đoạn Như Lan. Nếu mất đi thân phận mẹ ruột, bà sẽ không có tư cách tự xưng là trưởng bối của Tư Vũ, cũng không lấy được thứ gì tốt trên người cô!

Kỷ Văn Chương cũng vô cùng khiếp sợ. Dù ông đã đoán trước được thái độ của Lục Ngũ gia sẽ không quá tốt, nhưng không ngờ vị này lại tuyệt tình đến vậy — đâu chỉ là rút củi dưới đáy nồi, rõ ràng là nhổ cỏ tận gốc!

Vợ chồng Kỷ gia cả kinh nói không nên lời. Bấy giờ Tư Vũ mới mỉm cười, nhìn Đoạn Như Lan nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không có người mẹ như bà! Bà không tin nên tôi đành phải mang giấy chứng nhận đến thôi. Nếu lại nghe thấy bà tự xưng là mẹ ruột của tôi, hoặc là lấy danh nghĩa đó làm chuyện gì xấu xa... Bà tự biết hậu quả."

Đoạn Như Lan sở dĩ vẫn hy vọng là vì thân phận mẹ ruột còn ở đó. Vậy cô sẽ tự tay xé thân phận này xuống, đỡ khiến bản thân phải phiền lòng.

Tuy rằng chuyện này sẽ khiến quan hệ chị em của cô và Kỷ Lâm không thể công bố ra ngoài, nhưng em ấy lại tỏ vẻ không sao cả - Tư Vũ chính là chị ruột của Kỷ Lâm, chỉ cần hai người hiểu rõ là được rồi, dù sao dân mạng cũng không tin em ấy... Vậy cứ để bọn họ hiểu lầm đi.

Nói xong, Tư Vũ trộm nhéo tay Lục Ngũ gia, ý bảo hắn mau nói tiếp. Bạn trai mà, phải kịp thời chống lưng cho cô chứ.

Lục Ngũ gia nhíu mày, cũng không ý kiến với hành động lớn mật của cô gái nhỏ nhà mình, dù sao về sau còn rất nhiều thời gian để "dạy dỗ" con thỏ này.

Lúc hắn nhìn Tư Vũ - ánh mắt vô cùng dung túng, nhưng vừa quay sang nhìn vợ chồng Kỷ gia, đôi mắt đó lại trở nên lạnh nhạt cực kì: "Nếu bà không phải là mẹ ruột của Tư Vũ, vậy sẽ không có quyền lợi được đặc xá. Thế nên những chuyện bà làm trước đây, hôm nay tính sổ một thể đi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương