Editor: Gà
Ăn xong một mẻ sủi cảo, nước vẫn còn chưa sôi.

Nếu muốn ăn nữa phải chờ thêm một khắc đồng hồ, đến lúc đó mỗi người ăn một hai cái không biết khi nào mới no bụng.
Đáng giận nhất là, mỗi lần Cố Diệu sẽ cho Từ Yến Chu nếm thử xem đã chín hay chưa, đành rằng nếm một cái cũng thôi đi, thế nhưng chàng ta lại nếm tới hai cái, riêng bọn họ chỉ ngồi chồng hỗng ra nhìn.
Nước miếng cũng muốn rớt ròng ròng.
Sủi cảo nhân rau đắng nhồi thịt ba chỉ băm tươi ngon, vừa ngọt vừa mềm, vỏ mỏng nhân lại to, cắn một miếng nước thịt trong nhân bánh lập tức tràn ra khắp khoang miệng, mùi vị tuyệt hảo.
Rau đắng không hề đắng chút nào mà còn ăn rất ngon.

Một nồi nấu sủi cảo quá chậm, sau đó lại bắc thêm một cái nồi khác, giấm pha sa tế chấm sủi cảo cũng không thừa lại một giọt.

Lấy lý do chính đáng là để tiêu thực, thậm chí là súp sủi cảo cũng uống sạch bách.
Rau dại đầu mùa xuân còn non, được ăn một bữa sủi cảo nhân rau dại tuyệt vô cùng, qua thêm mấy ngày nữa rau dại lớn hơn, nở hoa già đi sẽ không thể ăn được nữa.

Rau đắng cũng vậy, chỉ ăn được một khoảng thời gian đầu xuân mà thôi.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.

Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Đối với Cố Diệu mà nói, ăn một bữa đã ghiền là được rồi.
Nhưng Lưu Vĩ Trạm thì khác: “Đồ ăn ngon như thế, chỉ ăn một bữa sao đáng với cách nó mọc lên mềm mại tươi non đến vậy? Tất cả mọi người đều thích, đương nhiên phải ăn thêm vài bữa nữa!”
Chu Tước Vệ đông người, hai mươi người ăn cũng nhiều.

Lão thừa tướng nhìn thì lớn tuổi nhưng răng miệng vẫn vô cùng tốt, một bữa có thể ăn hơn hai mươi cái.

Ngay cả một đứa nhỏ như Từ Yến Nam cũng ăn được mười tám cái.

Càng không cần phải nói đến hắn, để nhét no bụng phải ba mươi cái.
Lưu Vĩ Trạm chỉ hận không thể ăn rau đắng cả ba bữa sáng trưa tối.

Không nhất thiết phải là sủi cảo, bánh nướng nhân thịt là được.
Cố Diệu lại nói: “Làm gì có nhiều rau đắng như vậy, bên Ngọc Khê Sơn chỉ lấy được ba bao tải, thứ này nhìn thì nhiều nhưng chụng qua nước sẽ không còn lại bao nhiêu.”
Thời điểm này nhà nào cũng không có đồ ăn, phải vào rừng hái rau dại, kiếm đâu ra nhiều như vậy chứ.
Lưu Vĩ Trạm nhanh trí: “Trên núi Lĩnh có đó, ta dẫn người đi nhổ.”
“Đúng vậy, Lĩnh Nam nhiều núi mà, chắc chắn rau đắng mọc rất nhiều!”
“Nhổ hết, một cây cũng không chừa!”
“Đến mùa thu còn hái được cả nấm.”
“Quả dại cũng hái!”
Không công phá thành Tương Dương thì dẫn người đi đánh cá, không tấn công Lĩnh Nam thì dẫn người vào núi nhổ rau dại.

Thậm chí đã nghĩ đến việc đi hái nấm vào mùa thu.
Cố Diệu: “…”
Từ Yến Chu: “Tính ra chúng ra chiếm một nửa dãy núi, đi vòng quanh đó thôi, đừng vượt qua ranh giới.”
Binh khí đều do thợ mộc làm, dùng gỗ lim trên Ngọc Khê Sơn tạo ra, vị trí cũng cách khá xa hoàn toàn không lo nguy hiểm.
Từ Yến Chu: “Nhân tiệm tìm hiểu địa hình, A Diệu, ta sẽ dẫn người đi.”
Từ Yến Chu dẫn theo hai ngàn người, phái một nửa trấn thủ trên núi, nửa kia mang theo bao tải và một cái xẻng nhỏ đi đào đồ ăn.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.


Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Trên núi lá cây xanh tươi um tùm, mùi hương cỏ cây nồng đậm, mọc rất nhiều hoa dại đủ màu sắc không biết tên, Từ Yến Chu tiện tay hái một hai đóa.
Chàng nhớ trên đầu Cố Diệu chỉ cài một cây trâm gỗ, dù chàng đã mua châu hoa cũng không thể dùng, ngược lại hoa dại trên núi nhỏ xinh, nhìn rất tươi đẹp.
Từ Yến Chu không muốn tìm thức ăn nữa, chàng chuyên tâm hái hoa trên núi.
Sau một khắc bao tải của mọi người đều phồng to lên, ngoại trừ Từ Yến Chu.
Bọn Giang Nhất rất không đồng tình cau mày nhìn sang, bọn họ là những kẻ thô lỗ không nhìn ra hoa có gì đẹp mắt, ít nhất không xanh mượt tươi non bằng rau đắng.
Lưu Vĩ Trạm trợn trắng mắt, đè thấp giọng hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy, hái cái này làm gì? Có ăn có uống được không, để xa một chút, mùi sặc muốn chết!”
Từ Yến Chu: “…Đem về cắm trong nhà.”
“Không phải, ý ta là trong phủ tướng quân có bao nhiều hoa quý trong hoa viên đều bị nhổ hết để trồng rau, ngươi mang cái này về lợi ích gì?” Lưu Vĩ Trạm chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: “Ngươi nhổ nhiều thêm ít rau đắng, một bọc lớn như thế này này, biết đâu Cố Diệu còn vui hơn đấy!”
Giang Nhất bồi thêm: “Chưa về tới nhà đã héo rũ hết, xấu quắc.”
“Đại tướng quân, ngươi phải nhổ thật nhanh lên mới đuổi kịp bọn ta…”
Từ Yến Chu: “…”
Chàng cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, quyết định không vứt, chàng muốn tặng cho Cố Diệu, có đẹp hay không có thích hay không bọn họ không có quyền lên tiếng, Cố Diệu mới có quyền.
Chỉ cần là chàng tặng, nhất định Cố Diệu sẽ thích.
Từ Yến Chu: “Các ngươi chưa thành thân sao mà hiểu được, phải thường xuyên tặng đồ cho phu nhân, vàng bạc hoặc châu báu, đôi khi chỉ một bó hoa cỏ bình thường cũng được, nàng không thể đến Lĩnh Nam, nhìn thấy hoa nơi này cũng xem như đã tới.”
Chàng nói tiếp: “Các ngươi thích hay không không quan trọng, chỉ cần nàng thích là được, thôi quên đi, có nói các ngươi cũng không hiểu.”
“…”
Nháy mắt cái xẻng trong tay không thể nâng lên nổi.
Từ Yến Chu: “Lên núi nửa ngày trời rất đói bụng đúng không, phu nhân nhà ta chuẩn bị bánh cho ta đem theo.”
Bánh nguội còn dư lại ngày hôm qua đã khô quắt lại, Cố Diệu tiện tay đưa cho Từ Yến Chu.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.

Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Nhưng những người khác không có.
Chỉ cần mình không có, nhìn người khác gặm xương cũng thơm.

Lưu Vĩ Trạm nuốt nước miếng một cái, quay đầu tiếp tục nhổ đồ ăn.

Đào được hai nhát hắn lại dừng lại, quay đầu liếc thấy Từ Yến Chu đã ăn được hơn nửa cái bánh, cho dù đã lạnh vẫn vàng óng ánh.
Trông thật là ngon.
Lưu Vĩ Trạm: “Nhổ, nhổ nhanh lên, trở về ăn sủi cảo.”
Trong một buổi bọn họ thu được rất nhiều rau đắng, nhóm đầu bếp nữ đã bằm xong nhân bánh từ lâu, chỉ đợi mang rau về chụng nước là bắt đầu làm sủi cảo.
Một nồi sủi cảo lớn nấu trong quân doanh, do thám nằm sấp trên núi Lĩnh cả ngày thăm dò, đội cỏ ngụy trang từ đầu đến đuôi.
Bọn hắn mai phục tại nơi này, đột nhiên phát hiện có rất nhiều người trên núi, tay trái cầm binh khí, tay phái xách bao tải và một cái xẻng nhỏ.

Quân do thám còn tưởng rằng họ sẽ lẻn vào núi Lĩnh sau đó nhét Trấn Viễn Hầu và các tướng lĩnh khác vào bao tải vác đi, kết quả, bọn họ chỉ xách xẻng lên núi đào rau đắng về ăn.
Từng người từng người đào móc vô cùng hăng say.
Do thám không dám nhúc nhích, nằm rạp trên mặt đất nửa canh giờ, cuối cùng phát hiện Từ Yến Chu bỏ xẻng xuống, bắt đầu hái hoa.
Do thám: “…”
Hết cả một buổi sáng đều nằm sấp trên mặt cỏ không dám cử động, rốt cuộc cũng chờ đến lúc đám người kia khiêng bao tải xuống núi, nhóm quân do thám xoa bóp chân tay tê dại chạy xuống núi trở về Lĩnh Nam.
Về đến doanh trại, bọn hắn báo cáo tất thảy những gì đã chứng kiến cho Trấn Viễn Hầu nghe: “Toàn bộ rau dại trên núi đều bị bọn chúng nhổ hết.”
Vẻ mặt Trấn Viễn Hầu một lời khó nói hết: “Chỉ nhổ rau dại?”
Quân do thám theo dõi quá trình đào bới trong một buổi sáng, nhiều như vậy đủ để ăn được rất nhiều ngày, nhưng tại sao chỉ đào mỗi rau dại?
“Tướng quân, bọn chúng dám công khai xâm lấn đất Lĩnh nam, hôm nay ở phía bắc, nói không chừng ngày mai sẽ đến phía nam đào thì phải làm sao?”
Trấn Viễn Hầu ôm trán thở dài: “Vậy cũng phải để cho bọn chúng đào, nếu không phải làm sao?”
Chẳng lẽ phái binh canh giữ ở trên núi, không cho bọn chúng vượt quá giới hạn?
Trấn Viễn Hầu nói: “Đây cũng là chuyện tốt, bọn chúng đào rau dại chứng tỏ chỉ có thể dựa vào việc ăn rau rừng để no bụng.


E rằng không bao lâu nữa thành Tương Dương sẽ tự sụp đổ.”
Do thám nghĩ đến chiếc bánh Từ Yến Chu lấy ra nửa chừng liền cảm thấy có lý: “Vậy thuộc hạ sẽ tiếp tục theo dõi sát sao.”
Ngày kế, nhóm do thám tiếp tục đợi đám người kia ở trên núi, phát hiện mặt mũi bọn họ hồng hào, tay này cầm binh khí tay kia cầm xẻng nhỏ, lên núi không thèm thám thính gì đã cúi xuống đào đồ ăn.
Ngày hôm qua đã đào gần hết chẳng còn lại bao nhiêu, nửa canh giờ trôi qua mới chỉ tìm được một ít.
“Hay là…chúng ta sang đầu bên kia tìm thử xem sao?”
“Ta thấy được đó, chỉ ở giữa sườn núi, cho người ở lại canh gác nếu có động tĩnh lạ lập tức rời đi ngay.”
“Đi, động tác nhanh nhẹn lên, đào nhiều một chút, đợi mấy ngày nữa mưa xuống lại mọc lên thôi.”
Quân do thám nghĩ thầm, ăn rau dại, ăn rau đắng, haha.

Ăn đến mặt cũng chuyển thành màu đất.

Hẳn là đói bụng lắm, cứ để bọn chúng đào đi, Đại Sở không tiếc mấy cây rau dại này.
Một đám người khom lưng nhổ đồ ăn, ánh mặt trời sau lưng chiếu rọi vô cùng rực rỡ, họ thắc mắc không biết sủi cảo lần này có được ngon như lần trước hay không.
Hết một buổi đã đào xong chuẩn bị trở về, trước khi đi đột nhiên Lưu Vĩ Trạm tần ngần trước khóm hoa dại: “…Hay chúng ta cũng hái ít hoa về nhé?”
Hôm qua nhìn Cố Diệu hình như rất vui.
Tặng ít hoa, biết đâu sẽ được ăn thêm hai cái sủi cảo.
Giang Thập Tam: “Ta khuyên người đừng nên nghĩ mấy việc linh tinh đấy, tướng quân tặng cho phu nhân bởi vì bọn họ là phu thê, ngươi mà tặng chỉ có bị ăn đòn.

Có thể ngươi sẽ đánh thắng phu nhân, nhưng ngươi có dám chắc sẽ thắng được tướng quân không?”
Nói thật, một trong hai người Cố Diệu hay Từ Yến Chu, đều có thể quật ngã Lưu Vĩ Trạm một cách dễ dàng.
Lưu Vĩ Trạm: “…Quên đi quên đi, về ăn cơm thôi.”
Buổi trưa tiếp tục ăn bánh nhân thịt rau đắng, đây là bữa cuối cùng, dù muốn ăn tiếp cũng không còn.

Rau dại trên núi đã bị đào sạch sẽ, có điều bọn họ cũng đã được cho ăn bõ thèm.
Bên kia dãy núi Lĩnh, thành Lĩnh Nam tạm thời vẫn giữ được, chưa bị công phá, Vân Châu của Đại Sở trong lúc này đang bình an vô sự, chưa biết khi nào chiến tranh lại bùng nổ.
Đảo mắt đã tới tháng ba, sau tiết xuân phân liên tiếp có mấy trận mưa, ruộng trên núi cỏ sinh trưởng rất tốt, nông dân bắt đầu chuẩn bị hạt giống và phân bón gieo trồng vụ xuân.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.

Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Mấy người Cố Diệu cũng muốn làm ruộng.

Chẳng qua dân chúng gieo trồng trên thửa ruộng được truyền lại từ đời này sang đời khác, còn bọn họ phải khai hoang mở ruộng mới.
Mấy miếng đất lớn ở ngoại thành đều được khai khẩn, đậu tương trồng ở Vân Thành, Túc Châu trồng đậu phộng, Uyển Thành chuyên trồng củ cải đường, còn Tương Dương thì trồng ngô và lúa mì.
Liêu An, Phụng Dương và những nơi khác phía Đông Bắc trồng lúa nước.

Mà tống quân đình ở ngoại thành Tương Dương, Cố Diệu cho người mở mấy thửa ruộng chuẩn bị trồng lúa nước.
Vung củ ấu hạt sen xuống hồ, sang mùa thu sẽ có củ sen mát ngọt để ăn.

Mua thêm mấy ngàn con cá bột và cua giống của ngư dân thả vào hồ, đến mùa thu gạch cua nhiều, cá lớn khoảng năm sáu cân là ăn được.
Chỉ cần nghĩ đến đó, làm việc nhiều bao nhiêu cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Các loại hạt giống khác chỉ cần vung lên rồi rải phân là được, nhưng trồng lúa nước bắt buộc phải ươm giống, có lều giữ ấm ươm giống không khó khăn bao nhiêu.
Người nhiều làm việc rất nhanh, đến đầu tháng tư, mấy cánh đồng gần như đã sẵn dàng để gieo hạt.

Mạ non trong ruộng xanh như ngọc, lâu lâu lại có vài bọt cá nổi lên bề mặt nước.

Những ngày gần đây trời không mưa nên Cố Diệu đã thả linh tuyền vào hồ, cho người xách nước đó tưới xuống ruộng.
Cũng không biết có phải vì nguyên này hay không, vốn dĩ ban đầu mỗi ngày chỉ có mười giọt linh tuyền, nhưng kể từ khi thả linh tuyền xuống hồ, linh tuyền của nàng ngày càng nhiều, hiện tại mỗi ngày có tới hai mươi giọt.
Hơn thế, mạ non trong ruộng phát triển rất tốt, đoán không được đến mùa thu sẽ thu hoạch được bao nhiêu lương thực.
Khắp nơi đều gieo trồng vào mùa xuân.

Đất đai và lương thực vốn là nguồn sống của dân chúng, không có lương thực con người sẽ chết đói.

Gặp phải những năm tồi tệ, lũ lụt hạn hán kéo dài liên miên, thu hoạch của một năm cũng không đủ để nộp thuế má.

Dân chúng chỉ trông mong vào một năm thời tiết thịnh vượng, mùa màng bội thu.
Gieo trồng mùa xuân xong, người dân sẽ làm những việc lặt vặt để trợ cấp cho gia đình, nông trang là việc khẩn yếu, triều đình coi trọng mười phần, mấy ngày nay Chu Ninh Sâm cũng bận rộn vì việc này.
Ngoài ra còn phải quan tâm đến tình hình ở Lĩnh Nam, cách một dãy núi quân do thám rất khó thu được tin tức, Chu Ninh Sâm chỉ hy vọng thành công vượt qua những ngày mùa bận rộn này.
“Trấn Viễn Hầu an tâm thủ thành, có thừa tướng hiệp trợ trẫm cũng yên lòng, chắc hẳn Từ Yến Chu sẽ không còn kiên trì được bao lâu nữa.”
Bọn họ không có muối.
Hành quân tác chiến, lương thảo và muối là thứ quan trọng không thể thiếu, muối lấy từ biển, dù có dự trữ muối từ trước thì lâu như vậy cũng đã ăn hết.
Không có muối Từ Yến Chu dùng cái gì để đánh Đại Sở, thật sự coi hắn là thần thánh hạ phàm, bất khả chiến bại sao?
Chu Ninh Sâm tiếp tục: “Theo dõi thật kỹ các nơi coi trọng nông trang, nếu có biến động gì thì báo cáo kịp thời.”
Y cũng ngóng trông có một năm bội thu, năm ngoái chiến tranh, năm nay lại có chiến tranh, nếu thu hoạch không tốt sẽ không đủ lương thảo.
Chu Ninh Sâm xử lý tấu chương trong ngự thư phòng, Nguyên Bảo lặng lẽ tiến vào: “Hoàng thượng, Hi Ninh cung cho truyền Thái y.”
Lệ phi hiện giờ đang ở trong Hi Ninh cung, trong một tháng này hết nửa tháng Chu Ninh Sâm đều ở lại cung của nàng ta, nửa còn lại nghỉ trong điện Thái Hòa.
Thi thoảng Tô Tuyết Nịnh sẽ đến điện Thái Hòa, nàng ta vẫn giữ thân phận phế phi ở lãnh cung, một thân thường phục ngay cả trang sức cũng không có, nhưng Chu Ninh Sâm lại thích nàng ta trong dáng vẻ này.
Hi Ninh cung truyền thái y.
Đã hơn một tháng, cũng nên có thai, Chu Ninh Sâm thở phào nhẹ nhõm, Lệ phi mang thai thì tốt rồi.
“Đến Hi Ninh cung.” Chu Ninh Sâm đặt tấu chương xuống, đứng dậy đi đến Hi Ninh Cung.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.

Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Những ngày tháng tư ấm áp dễ chịu, khi Lệ phi dùng cơm trưa, trong bữa ăn có một món cá, nàng ta ngửi thấy mùi liền không chịu nổi nôn ọe một lúc lâu, sau đó cho truyền thái y liền chẩn ra hỉ mạch.
Lệ phi vui mừng ra mặt, sắc mặt khó coi vì nôn nghén cũng dễ nhìn hơn rất nhiều, đây là đứa con đầu lòng của Hoàng thượng, chỉ cần là con trai sẽ chính là hoàng trưởng tử.
Lệ phi biết ngoại trừ nghỉ trong điện Thái Hòa, Hoàng thượng cũng chỉ ghé đến cung của nàng ta, có lẽ đây là đứa nhỏ duy nhất của hoàng thượng.
Trong tương lai…
Đang suy nghĩ miên man thì cung nữ báo tin Hoàng thượng đã đến.

Lệ phi vội vàng đứng lên, đột nhiên chóng mặt, ngay cả hành lễ cũng quên: “Hoàng thượng…”
Chu Ninh Sâm gật đầu, hỏi thái y: “Lệ phi thế nào rồi?”
Thái y: “Hồi hoàng thượng, là hỉ mạch, mạch tượng của Lệ phi nương nương rất ổn định, nương nương đang nôn nghén nên ăn nhiều đồ ăn thanh đạm hơn.”
Chu Ninh Sâm: “Thiếu cái gì cứ đến phủ nội vụ lấy, muốn ăn gì phân phó ngự thiện phòng làm, Hi Ninh cung có phòng bếp nhỏ chứ?”
Hai má Lệ phi ửng hồng: “Vâng, chỉ cần nghĩ đến đứa nhỏ sẽ không muốn ăn cá, thần thiếp ăn đồ thanh đạm là được.”
“Ngươi cứ an tâm dưỡng thai trong Hi Ninh cung, miễn vấn an mỗi ngày, nếu có người đến không muốn gặp cũng không cần tiếp.” Y nói tiếp: “Đừng bận tâm đến những chuyện khác, bình an sinh đứa bé ra.”
Đối với Lệ phi, Chu ninh Sâm chỉ cho được đến mức này, đợi sinh xong đứa bé chỉ cần nàng ta an phận, không nảy sinh những tâm tư khác, y sẽ cấp cho nàng đủ tôn vinh.
Sắc mặt lệ phi khẽ biến, nàng ngước đôi mắt sáng ngời lên hỏi: “Vậy Hoàng thượng còn thường xuyên đến đây không?”
Chu Ninh Sâm đáp: “Trẫm còn chính vụ phải xử lý.”
Y quay trở lại ngự thư phòng, xử lý xong chính sự y mới đến điện Thái Hòa, trong điện, Tô Tuyết Nịnh đang đứng bên song cửa sổ, nghe thấy tiếng động nàng quay đầu lại: “Hoàng thượng đã trở lại?”
Nàng ta thả tay đang đặt trên bụng xuống, đi tới hầu hạ Chu Ninh Sâm thay y phục.
Tô Tuyết Nịnh biết Lệ phi đã mang thai.
Vốn là chuyện vui, hận không thể khiến toàn bộ người trong cung đều biết.
Chu Ninh Sâm: “Nàng để ý sao?”
Tất nhiên nàng ta không để ý, vừa định trả lời, Tô Tuyết Ninh mới ý thức được đây không phải hỏi nàng, mà hỏi Từ Ấu Vi.
Một cô nương như Từ Ấu Vi sao cần bận tâm chứ.
Tô Tuyết Nịnh lảng mắt sang chỗ khác nói: “Không ngại.”
Chu Ninh Sâm chỉ cho rằng trong lòng nàng đang khó chịu, rất để ý, y nói: “Trẫm nhất thiết phải có một đứa bé, nàng đừng tức giận…”
*
Giữa tháng tư, trời đổ xuống một trận mưa lớn.

Sau cơn mưa, những hạt giống dưới đất bắt đầu nảy mầm có màu xanh lá cây mềm mại.
Cố Diệu lại trở về Vân Thành một chuyến nữa, nàng tìm các loại hạt giống trái cây đem đi trồng ở ngoại ô Vân Thành, nơi đó có đất cát cùng thời tiết thuận lợi, thích hợp để trồng trái cây.

Trong hơn một tháng này cũng tích cóp thêm được rất nhiều trứng gà.

Cố Diệu định bụng chuyển trứng gà tới Tương Dương, làm những món như trứng gà xào hoặc trứng chiên, trứng hấp, thêm món mới cho các tướng sĩ.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.

Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Vừa bước vào bếp, Cố Diệu đã bị mấy sọt trứng dọa sững sờ.

Lần trước mới chỉ tám sọt, mỗi sọt 60 cái cái, lần này đã biến thành mười hai sọt.
Nàng thắc mắc: “Sao có nhiều như vậy?’
Quản sự trong phủ tướng quân đáp: “Phu nhân, lứa gà con đã bắt đầu đẻ trứng.”
Chúng đều được thả cho ăn rau ăn lá nên lớn rất nhanh, bắt đầu đẻ trứng cách đây hơn nửa tháng, mỗi một con gà đẻ một quả mỗi ngày, từ từ tích tiểu thành đại.
Không chỉ có lứa gà tơ bắt đầu đẻ trứng mà cả đàn vịt bơi trong hồ cũng đã đẻ, gom được gần 300 cái.
Đang nói chuyện thì có người bước vào với một cái rổ trên tay, trong đó có sáu đến bảy quả trứng gà và bốn năm cái trứng vịt.
Quản sự: “Có sẵn gà trống, đến thời điểm đặt ổ ấp thêm mấy lứa gà con, sắp tới sẽ càng nhiều trứng hơn.

Bây giờ phu nhân chỉ cần đi hai vòng có khi cũng nhặt được hai quả trứng đem về đấy.
Cố Diệu không dám di chuyển, trong một lúc thì thấy nhiều, thành thật mà nói chỗ đó cũng không ăn được mấy ngày.

Vài trăm cái nghe thì nhiều, nhưng vẫn không đủ cho các tướng sĩ ăn mỗi ngày một quả.
Có điều quản sự nói rất đúng, sau này gà con nở ra sẽ có nhiều trứng hơn, ngoài ra còn có gà được nuôi ở Túc Châu, Tấn Châu và Uyển Thành, tới lúc đó sẽ càng nhiều càng nhiều trứng hơn nữa.
Trứng vịt vẫn dùng để làm trứng muối như cũ, Cố Diệu chỉ mang trứng gà đi, bữa com trưa ngày hôm sau, ngoài món kho ra, mỗi người được phát thêm một thìa trứng hấp.
Trứng hấp rất tinh xảo, non mịn không hề có lỗ, mềm hơn cả đậu phụ.

Trộn lên ăn chung với nước thịt và cơm, cực đã miệng.
Thấy món hấp của Cố Diệu tinh diệu nên các đầu bếp nữ tụm lại học hỏi kinh nghiệm, vốn Cố Diệu cũng không keo kiệt, biết gì nói nấy.
Bữa trưa của nhóm đầu bếp nữ cũng giống vậy, cơm thịt kho, trứng chưng có thể lấy hai muỗng.

Không lấy tiền công nhưng có một ngày ba bữa cơm còn ngon hơn ăn ở nhà.
Chừng đó lương thực có thể cầm cố đến vụ thu, đợi thu hoạch vụ thu xong có lương thực rồi sẽ không cần phải lo lắng vấn đề ăn uống.
Cố Diệu không chỉ muốn bọn họ được ăn no, mà còn hy vọng giúp bọn họ có đồ ăn ngon một chút, ăn nhiều thịt và rau, nếu có điều kiện thì nên ăn trứng mỗi ngày.
Đồ ăn được tiêu diệt sạch sẽ, ngay cả canh cũng không thừa, thu dọn xong bếp lò, Cố Diệu quay về tiểu viện ở Tương Dương.
Các loại rau củ trồng trong viện phát triển hơn những nơi khác một chút, bởi vì được Cố Diệu tưới linh tuyền thường xuyên, nàng hái một dúm rau cải mầm chuẩn bị nấu mì làm bữa tối cho Phó tiên sinh* và Từ Yến Nam.
(*không biết có phải tác giả bị lag không, chương trước lão thừa tướng họ Trịnh, chương này chuyển thành Phó, thôi thì mình sẽ edit theo convert, bắt đầu để họ Phó từ chương này nha.)
Đọc sách phí não, đương nhiên phải ăn nhiều hơn.

Cố Diệu thấy Từ Yến Nam đã gầy đi ít nhiều, ngược lại Phó tiên sinh gần đây ăn ngon ngủ ngon, béo lên không ít.
Cắt nhiều thêm ít mì sợi để dành cho Từ Yến Chu về ăn, Cố Diệu để trên bếp lò giữ ấm.
Trên tô mì bao gồm cải xanh, một quả trứng ốp và mấy khối thịt kho.
Từ Yến Chu về muộn, bữa tối đã tiêu hóa từ lâu, chàng lấy một chiếc bát nhỏ gắp ra mấy đũa mì, nửa quá trứng và hơn phân nửa chỗ thịt.

Trứng gà nuôi trong nhà nên rất nhiều trái có hai lòng, vừa lúc cho mỗi người một cái lòng đỏ.
Cố Diệu từ chối: “Ta không đói, nấu cho huynh thì huynh cứ ăn đi.” Nếu nàng muốn ăn nàng đã ăn cùng Từ Yến Nam và Phó tiên sinh từ khi nãy.
Từ Yến Chu nài nỉ: “Ăn một ít sẽ không chiếm bao nhiêu bụng, nàng cứ ăn đi, ăn không hết còn lại để ta ăn.”
Quả thật Từ Yến Chu rất đói bụng, dạo trước chàng từng bị thương nặng, gần đây lại quá bận rộn nên thân thể có chút áp lực.

Chẳng qua cơ thể càng thêm rắn chắc, chỉ là không biết Cố Diệu có muốn nhìn một chút không.
Chàng bất chợt dừng đũa, liếc mắt nhìn trộm Cố Diệu một cái.
____
Tác giả có lời muốn nói.
Do thám (run tay): Khinh người quá đáng!!!Thật sự quá đáng!
Lưu Vĩ Trạm: Nhổ lên nhổ hết nhổ tất cho ta.

Toàn bộ đã nằm trong kế hoạch..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương