Đôi lúc Tần Chiêu cảm thấy nhóc con này đến đây không phải để trả ơn, mà là để báo thù.

Nếu không sao chẳng có ngày nào hắn được ngủ yên như thế này?

Tần Chiêu buồn ngủ day trán, từ từ ngồi dậy trên giường.

Bên ngoài mặt trời đã lên cao.

Có lẽ do hôm qua bận rộn cả một ngày, cộng thêm trước khi ngủ lại nghe thấy tiểu yêu quái ở trước mặt mình nói tiếng người, ban đêm Tần Chiêu không tài nào ngủ yên ổn, rất hiếm khi ngủ thẳng đến giờ này.

Nhớ ra mình còn chưa cho cá ăn, Tần Chiêu kéo thân thể buồn ngủ dậy.

Qua loa rửa mặt chải đầu mặc quần áo, sau đó đi ra gian ngoài, cá chép nhỏ nằm sấp bên thùng gỗ, sức sống tràn đầy vẫy vẫy đuôi với Trần Chiêu.

… Khôi phục rất nhanh.

Tần Chiêu thuận tay xoa đầu cậu một cái, nói: “Đợi lâu rồi, cho ngươi ăn đây.”

Hắn đi đến cạnh bếp, mở bát đĩa được đậy bên trên ra, bát thịt kho hôm qua cố ý để lại bỗng dưng ít hơn một nửa, ngay cả bánh bao đặt bên cạnh cũng không còn cái nào.

Tần Chiêu: “…”

Cá chép nhỏ chìm xuống nước dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, nhẹ nhàng phát ra một tiếng ợ nhỏ.

Cảnh Lê cũng không muốn ăn vụng đâu, nhưng cả ngày hôm qua cậu chỉ ăn một miếng bánh ngọt và hai miếng nhỏ bánh trứng gà, từ trưa đến tối hoàn toàn không ăn chút gì, sáng nay tỉnh lại đói đến mức da bụng dán da lưng.

Ấy vậy mà Tần Chiêu vẫn chậm chạp chưa dậy.

Nghĩ đến đối phương hôm qua bận rộn cả một ngày, Cảnh Lê cũng không nỡ đánh thức hắn, chỉ có thể… tự lực cánh sinh.

Tự lực cánh sinh cũng không dễ dàng như vậy, Cảnh Lê đói bụng ghê gớm, tuy miễn cưỡng biến thành hình người, nhưng đuôi cá sao cũng không thu lại được. May mà tối qua Tần Chiêu không dập tắt lửa trong bếp, cậu chỉ cần bỏ thịt và bánh bao vào lồng hấp, hấp nóng lên là có thể ăn rồi.

Cậu còn cố ý giữ lại một phần cho Tần Chiêu đấy!

Cảnh Lê trốn vào đáy nước, có chút chột dạ.

Gần đây hành động của cậu càng ngày càng càn rỡ, Tần Chiêu… sẽ không phát hiện cậu có vấn đề chứ?

Thế nhưng Tần Chiêu không có bất kì biểu hiện khác thường nào cả.

Hắn hâm nóng thịt và bánh bao còn dư lại, nhưng không ăn thịt, chỉ ăn mấy miếng khoai tây và bánh bao.

Trong bát còn thừa mấy miếng thịt, có thể thêm món cho bữa tối của cá chép nhỏ.

Cơm nước xong, Tần Chiêu mang cá chép nhỏ ra ngoài.

Nhà nông trong sơn thôn mỗi ngày ăn hai bữa cơm, trước tiên dậy sớm đi làm đồng, quay về mới bắt đầu ăn cơm sáng. Lúc này mới vừa qua giờ cơm, có không ít thôn dân tản bộ ở trên đường, hoặc là nằm ở trong sân tiêu thực.

Tần Chiêu một đường đi tới, gặp vài thôn dân thậm chí còn chủ động chào hỏi với hắn.

Khung cảnh này hoàn toàn không giống trong quá khứ.

Sơn thôn nhỏ hoang vu, thôn Lâm Khê vẫn coi như có nhiều tán hộ khác họ, sang đến thôn Hòe Hạ thì chỉ có tộc họ Cát là chiếm đa số.

Nhưng mà cho dù là hộ dân khác họ, ở chung một chỗ lâu rồi, quan hệ thông gia lẫn nhau, người một thôn đi đến đâu cũng đều là thân thích.

Lúc đầu Tần Chiêu đã giúp đỡ Liễu gia, gần đây lại thuê ruộng của Lý gia, cũng coi như hòa thuận với nhà giàu Trần gia, ở trong thôn một truyền mười mười truyền một trăm, mọi người đương nhiên sẽ không còn xa lánh hắn như trước đây.

Đối với những chuyện này, Cảnh Lê vô cùng cảm khái.

Lúc cậu vừa mới tới thôn những người này còn né tránh Tần Chiêu đó.

Trước tiên Tần Chiêu mang cá chép nhỏ đến nhà thôn trưởng.

Hắn còn chưa quên dự định của hôm qua, muốn tìm thôn trưởng viết một tờ cáo thị thuê người.

Vừa mới đến cửa nhà thôn trưởng, không ngờ lại nhìn thấy người Trần gia.

Cửa chính mở toang, mấy vị trưởng bối Trần gia kia vây quanh ở trong phòng không biết đang nói gì, Trần Ngạn An chờ ở ngoài sân, nháy mắt ra hiệu với hắn.

Tần Chiêu đi qua: “Sao các ngươi lại ở đây?”

“Còn không phải là chuyện của tứ thẩm ta sao.” Trần Ngạn An hạ thấp giọng nói, “Tối qua bọn họ bàn bạc cả một đêm, mẹ ta nói chuyện này thiếu chút nữa gây chết người, muốn báo quan.”

Tần Chiêu hỏi: “Tứ thúc ngươi có thể đồng ý sao?”

“Không đồng ý cũng không có cách nào, chuyện lớn như vậy, thôn trưởng cũng không thể tự quyết định.” Trần Ngạn An nói, “Hơn nữa, chúng ta đã thống nhất muốn chia nhà, đợi qua hai ngày nữa bà nội khỏe hơn thì bắt đầu thương lượng.”

Tần Chiêu gật đầu, hắn không muốn can thiệp quá nhiều chuyện nhà của người khác, không phán xét gì thêm.

Cảnh Lê ngược lại cảm thấy quyết định này khá tốt.

Trong thôn ngầm thỏa thuận nếu trưởng bối trong nhà vẫn còn sống thì sẽ không chia nhà, cũng không tiểu bối nào dám chủ động đề cập, thêm việc lão thái thái bị bệnh đã non nửa năm, lúc này mới mọi chuyện mới ầm ĩ thành như vậy.

Theo như tình hình này, sớm chia ra ở riêng đối với ai cũng tốt.

Trần Ngạn An lại hỏi: “Không nói cái này nữa, ngươi đấy, ngươi tới nơi này làm gì?”

Tần Chiêu nói dự định tương lai.

“Ngươi muốn mượn trâu cày? Nhà ta có đây!” Trần Ngạn An vỗ ngực một cái, nói, “Ta biết ngươi mới vừa thuê mảnh đất kia, đợi chuyện này xong rồi, ta bảo mẹ ta giúp ngươi cày cấy là được.”

Nhưng Tần Chiêu lắc đầu: “Như vậy không ổn.”

“Có gì không ổn chứ?” Trần Ngạn An xua tay, “Mẹ ta buổi sáng vẫn còn nói đây, không biết phải cảm ơn ngươi như thế nào, giúp ngươi là phải.”

Nhóc mập mạp thái độ vô cùng chân thành, nhưng Tần Chiêu không dễ dàng đồng ý.

Cuối cùng hai người ai cũng không thuyết phục được ai, cùng nhau đứng ở bên ngoài, chờ người Trần gia trao đổi xong xuôi. Trần đại tẩu đi ra sau cùng, vừa mới ra tới nơi Trần Ngạn An đã vội vã nhắc tới dự định của Tần Chiêu.

Trần đại tẩu đồng ý không chút suy nghĩ.

“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Tần tiên sinh không cần khách khí.” Một đêm trôi qua, ngay cả xưng hô với Tần Chiêu Trần đại tẩu cũng sửa lại, “Chuyện lúc trước đã có nhiều mạo phạm, bây giờ ngươi lại cứu mẹ ta, báo đáp ngươi là phải.”

“Mẫu đất kia của ngươi cũng không rộng, việc năm nay cứ để ta làm đi, cày cuốc trồng rau thu hoạch, ta giúp ngươi toàn bộ.”

“Như vậy sao được?” Tần Chiêu kiên quyết không chịu đáp ứng, “Trần gia đối với ta có ơn, nếu thật sự tính toán ân tình, vậy chẳng phải ơn của Trần gia đối với ta còn lớn hơn sao?”

Cảnh Lê biết, lý do Tần Chiêu từ chối thật ra không hẳn là vì chuyện ân tình.

Trần đại tẩu là một nữ nhân, ở sơn thôn nhỏ này một mình nuôi con trai vốn đã không dễ dàng gì, huống chi Trần gia lập tức phải tách ra, cuộc sống của cô chỉ càng thêm khó khăn.

Cô còn phải giúp Trần Ngạn An kiếm tiền nộp học, sao có thể chiếm lợi của cô vậy được.

Trần đại tẩu tính tình thẳng thắn, nói: “Vậy ngươi nói xem phải thế nào, dù sao ta cũng phải làm chút gì để báo đáp cho ngươi.”

Tần Chiêu suy nghĩ một lát: “Không thì thế này, cứ theo lời ngươi nói, giúp ta cày cấy gieo giống, sau khi thành công ta giữ lại năm phần tiền công trả cho ngươi, thế nào?”

Trần đại tẩu vẫn hơi do dự, nhưng thấy Tần Chiêu kiên quyết như vậy, chỉ có thể gật đầu: “Được.”

Hai ngày này Trần gia vẫn còn ít chuyện vụn vặt cần giải quyết, Trần đại tẩu hẹn với Trần Chiêu, ba ngày sau sẽ giúp hắn cày cấy.

Chuyện này không thể kéo dài lâu, đợi tách nhà xong, con trâu kia được chia cho ai còn chưa chắc.

Mọi chuyện cứ quyết định như vậy.

Giải quyết xong chuyện cày cấy, Tần Chiêu lại mang Cảnh Lê đi về hướng thôn tây.

Đầu thôn tây có mấy mảnh đất trống, một mảnh trong số đó đã bị vây quanh lại, là khu mà Tần Chiêu mua để chuẩn bị xây nhà.

Đi thêm về phía trước, ra khỏi thôn, chính là hai mẫu ruộng mà hắn thuê.

Đã mấy ngày rồi Tần Chiêu không có thời gian chăm sóc mầm ngô, thế nhưng vài hôm không thấy, mầm cây đã vươn cao hơn nhiều, tỉ lệ nảy mầm tốt đến kinh ngạc.

Lý Đại Lực còn nói hai mẫu đất này thu hoạch không tốt, đây cũng được tính là không tốt à?

Tần Chiêu hiểu biết không nhiều chuyện đồng áng, dự định ngày khác đi hỏi Lý Đại Lực.

Hắn đi đến bên khe suối múc nước tưới ngô.

Cảnh Lê ngạc nhiên phát hiện, Tần Chiêu không phải cái gì cũng biết, ít nhất thì chuyện tưới nước này rất không thuần thục.

Trước tiên xách thùng gỗ chứa đầy nước từ khe suối qua, đặt xuống cạnh chân, khom lưng múc nước vẩy vào đất. Mỗi lần chỉ có thể tưới được một mảnh đất nhỏ ở bên cạnh mình, tưới xong lại khom lưng xách thùng gỗ di chuyển về phía trước.

Sức khỏe của ma ốm này không cho phép, khom người đứng dậy được mấy lần đã mồ hôi đầy đầu, màu môi đã nhợt nhạt đi.

Cảnh Lê: “…”

Bây giờ còn chưa tưới hết một phần năm đâu.

Cảnh Lê thực sự nhìn không nổi nữa, nhảy lên từ trong giỏ cá, rơi vào thùng gỗ.

Đuôi cậu dùng sức hất một cái, hất lên một dòng nước, không nghiêng không lệch rơi vào đất trồng đang đợi tưới.

Tần Chiêu: “…”

Một người một cá đối mặt chốc lát, chóp đuôi cá chép nhỏ vểnh lên, Tần Chiêu rõ ràng nhận ra một chút dương dương đăc ý trên người cậu.

Buổi trưa hôm đó, tất cả thôn dân đi ngang qua mảnh đất này đều nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.

Tần Chiêu xách thùng gỗ đi từ từ trong ruộng, cá chép nhỏ trong thùng vung đuôi lên, đều đặn vẩy nước vào mỗi mảnh đất trồng ngô.

Hiệu suất tăng lên không ít.

Vài ngày tiếp theo mọi chuyện dần trở lại bình thường.

Cuộc sống ở một sơn thôn là vậy, ít khi có quá nhiều xáo trộn, mỗi ngày đều không thể rời khỏi củi gạo mắm muối, tất cả đều là vì kiếm sống.

Trần đại tẩu đúng hẹn giúp Tần Chiêu cày ruộng, lại chọn vài loại rau không khó chăm sóc để trồng.

Tần Chiêu trả cho cô 20 văn như đã thỏa thuận, sau lại kho thêm một phần thịt đưa đến Trần gia, coi như cảm ơn.

Trần lão thái lần này hồi phục rất nhanh, sang hôm sau đã tỉnh, qua thêm vài ngày đã có thể xuống giường đi vài bước.

Tần Chiêu đến thăm bà, thuận tiện trả hết tiền thuê nhà mà hắn còn nợ.

Nhưng vì nhà mới chưa hoàn thành nên hắn vẫn phải sống tạm ở đó một thời gian.

Tất nhiên Trần gia sẽ không phản đối gì.

Chiều hôm đó, Tần Chiêu chuẩn bị nấu cơm thì cửa phòng lại bị gõ vang.

Hắn dừng động tác, quay đầu nhìn cá nhỏ trong thùng.

Một người một cá đều nhìn thấy được sự bất an trong mắt nhau.

Chỉ có một người mới gõ cửa như thế thôi.

Tần Chiêu đi tới mở cửa, Trần Ngạn An đứng ở bên ngoài.

Trong chớp mắt kia, Cảnh Lê cảm thấy Tần Chiêu nên treo một cái bảng “Cấm Trần Ngạn An vào” ở cửa, tránh cho người này lại mang tới tin tức xấu.

Nhưng dù sao thì Tần Chiêu cũng được giáo dục rất tốt, bình tĩnh hỏi: “Lại sao vậy?”

“Sao ngươi lại nhìn ta với với vẻ mặt này, ta khiến người khác chán ghét đến thế sao?” Trần Ngạn An đĩnh đạc bước vào nhà, không vui nói.

Tần Chiêu muốn nói nhưng lại thôi.

Trần Ngạn An cũng không quan tâm lắm, thậm chí còn đưa tay trêu chọc cá chép nhỏ trong thùng.

Bị Cảnh Lê dùng duôi vỗ mạnh vào mu bàn tay.

“Hì hì… Cá nhỏ, ngươi đối tốt với Tần Chiêu như thế, sao lại hung dữ với ta vậy?” Trần Ngạn An cho tới bây giờ cũng không biết, thứ lúc trước đánh cậu ta ở bên dòng suối chính là cá chép nhỏ.

Cậu ta chỉ biết đây là con cá do Tần Chiêu nuôi, thời thời khắc khắc mang theo rất người, rất cưng chiều.

Trần Ngạn An nói: “Lần trước ta còn mua thức ăn cho ngươi, đồ không có lương tâm.”

Nếu không phải lúc này vẫn đang trong thân hình của một con cá, Cảnh Lê nhất định sẽ trợn trắng mắt nhìn hắn.

Tên béo này mua cho cậu… một gói mồi câu!

Trong đó chứa cả giun đất sống nữa!

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến Cảnh Lê đã nổi giận.

Mắt thấy bầu không khí trong phòng có chút ngưng trệ, Tần Chiêu đúng lúc lên tiếng chen vào: “Vậy ngươi tới đây làm gì?”

“Ta tới mời người cùng lên trấn ăn tối!” Trần Ngạn An phấn khích nói, “Cuối cùng ta cũng vượt qua bài kiểm tra của tiên sinh. Hôm nay tiên sinh còn khen ta tiến bộ rất nhanh ở trước mặt mọi người, tất cả là nhờ công lao của ngươi!”

Chú thích Tần Chiêu viết cho Trần Ngạn An lúc trước rất tường tận, giúp đỡ cậu ta rất nhiều.

Trần Ngạn An: “Đi đi đi, ta đã đặt chỗ trên trấn rồi, đặc biệt vì ngươi đấy.”

Trần Ngạn An đã trực tiếp đặt món ở tửu lâu ngon nhất trấn. Đến giờ ăn tối, sảnh chính đã gần như kín chỗ.

Cậu ta báo tên ở quầy, được tiểu nhị dẫn đi.

“Chắc ngươi chưa từng đến nơi này nhỉ?” Trần Ngạn An khoác vai Tần Chiêu, cười hì hì, “Thật ra ta cũng chưa đến đây bao giờ. Đồ ăn ở đây không rẻ, ta dùng tiền tiêu vặt của mình để đặt, ăn xong bữa này thì phải gặm bánh ngô một tháng lận đó!”

Tần Chiêu gật đầu, không nói gì.

Bữa cơm này vốn do Trần Ngạn An muốn mời, đương nhiên Tần Chiêu sẽ không khách khí với hắn.

Hai người gọi ba món mặn một món canh, thêm một đĩa bánh ngọt, chỉ trong nháy mắt đã tiêu hơn 100 văn.

Trần Ngạn An cố tỏ vẻ thản nhiên, trái tim lại đang rỉ máu.

Tần Chiêu ngược lại vẫn ung dung, bản thân tiếp tục ăn, thỉnh thoảng bẻ bánh ném cho cá chép nhỏ.

Trần Ngạn An đã sớm biết Tần Chiêu sẽ cho cá ăn, coi như không thấy, nói: “Tần đại ca, thật ra hôm nay ta mời ngươi ăn cơm vì còn chuyện muốn nhờ.”

Tần Chiêu không ngẩng đầu lên, “Nếu là ghi chú nửa phần còn lại của cuốn sách kia thì không được.”

“Sao ngươi biết?!!” Trần Ngạn An ho nhẹ một tiếng, kiên nhẫn giải thích: “Tiến độ lúc trước của ta rất chậm, tiên sinh đã sắp giảng đến phần sau thì ta mới ghi nhớ được phần trước. Nếu cứ thế này, ta sẽ không thể theo kịp bài giảng của tiên sinh mất, Tần đại ca giúp ta với.”

Tần Chiêu nhấp một ngụm canh, không nhanh không chậm nói: “Ngươi thông hiểu nhanh, tài năng không tệ, chỉ do trước đó đọc mà không để tâm. Cứ theo phương pháp ta dạy ngươi, để ý thêm một chút, chắc chắn sẽ theo kịp.”

“Phu tử trong trường nói nhanh quá, ta có muốn cũng theo không kịp.” Trần Ngạn An ủ rũ, “Ta cảm thấy thay vì đến trường học thì theo ngươi học còn nhanh hơn nhiều. A, đợi đã…”

Ánh mắt Trần Ngạn An sáng ngời: “Hay là ta theo ngươi học nhé, mấy cái chú thích người viết ấy, tiên sinh còn khen là thông hiểu hơn cả ông ấy, ngươi dạy ta đi?”

“… Ngươi đang nói bậy bạ gì đó.” Tần Chiêu bất đắc dĩ liếc cậu ta, “Ta không thi khoa cữ, cũng không có công danh, sao có thể dạy ngươi được?”

Ở thời đại này, người muốn dạy học ít nhất cũng phải đạt cấp bậc tú tài, tức là thi đậu kỳ thi đồng sinh nhưng không qua được thi hương.

Các phu tử trên trấn, tiên sinh thư viện, trưởng thôn thôn Lâm Khê, đều là xuất thân tú tài.

“Sao ngươi biết ngươi chưa từng thi?” Trần Ngạn An nói, “Nếu không thi sao có thể quen thuộc với những quyển sách này đến vậy? Ta đoán ngươi chắc chắn đã thi rồi, nói không chừng còn là cử nhân, chỉ tại ngươi không nhớ ra thôi.”

Trần Ngạn An lại thuyết phục: “Dạy học tốt lắm luôn, như trường ta học này, mỗi học trò phải đóng hai trăm văn một tháng, nửa năm đóng một lần. Dù cho chỉ dạy năm học trò, ngươi tính xem một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền?! Đó là còn chưa kể gạo thịt biếu cho phu tử!”

Một học trò được 200 văn, nhân năm lên là 1000 văn, sáu tháng thì lên tới 6000 văn.

Cảnh Lê xém chút nữa mắc nghẹn miếng bánh trong miệng rồi.

Tầm này làm tiên sinh dạy học kiếm ra tiền vậy sao?

Thật ra bây giờ Tần Chiêu vẫn có chút tiền, nhưng đó là vì hắn còn chưa bắt đầu xây nhà. Chờ khi chính thức bắt đầu, phí vật liệu, tiền công, thêm cả đồ đạc trong nhà nữa, không có cái nào là không tốn tiền.

Chút ít tiền đó, thật sự là không ứng phó lâu được.

Mà cho dù có hái thảo dược hay chép sách đi chăng nữa thì cũng không phải là công việc ổn định.

Nếu như hắn có thể đi dạy học…

Tần Chiêu cũng lâm vào suy tư.

“Ui da, con cá này thật đẹp.” Tiểu nhị đi châm trà ngang qua, tình cờ nhìn thấy giỏ cá nhỏ Tần Chiêu đặt trên bàn, hỏi: “Khách quan, cá này của ngài cũng là chuẩn bị đem đi Thanh Sơn trấn sao?”

Thanh Sơn trấn là một trấn lớn, cách đây không xa lắm.

Tần Chiêu: “Không phải, sao lại hỏi vậy?”

“Ngài không biết sao?” Tiểu nhị nói, “Gần đây có tin tức lan truyền khắp nơi, nói rằng một quan phủ ở Thanh Sơn trấn làm mất một cá chép gấm có thể mang lại may mắn. Hiện giờ đang treo thưởng 1000 quan tiền cho ai tìm thấy nó. Ngư dân trên trấn chúng ta mỗi ngày đều ra sông đánh cá, bắt được cá chép đỏ thì đem tới Thanh Sơn trấn thử vận may.

Tần Chiêu: “…”

Cảnh Lê: “???”

Cảnh Lê ngơ ngác ngẩn đầu, bắt gặp ánh mắt của Tần Chiêu.

Tiểu nhị nói: “Cáo thị được dán ở đầu phố. Lát nữa ngài đi xem thử đi. Ta thấy con cá được vẽ trên đó rất giống con cá của ngài đấy!”
Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh Lê: Ta là con đáng giá ngàn vàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương