Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Đoản Mệnh
-
Chương 2
Đại não loạn như một vũng keo nhão, tôi không thèm giữ hình tượng mà ngồi sụp xuống đất vò tóc.
Sao lại chỉ cách có một bức tường chứ, trên thế giới này còn ai có thể xúi quẩy như tôi sao?!
Trông thấy dáng vẻ này của tôi, Tiêu Lâm mặt không biến sắc mà lùi ra phía sau một bước.
Lát sau, hắn mới cử động môi, nói: “Cô nương, chúng ta bèo nước gặp nhau, sao lại buông lời nhục mạ như vậy?”
“Tục ngữ nói, lương ngôn nhất câu tam đông noãn, ác ngữ thương nhân lục nguyền hàn.” (Những lời nói tử tế khiến người ta cảm thấy ấm áp ngay cả trong mùa đông lạnh giá, một lời nói tổn thương có thể khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo ngay cả trong tháng sáu nóng bức)
“Cô nương, tôi thấy cô cũng là người tu tiên, cũng biết rằng chúng ta không chỉ tu tiên mà càng phải tu đức. Cho dù trước mắt có bao nhiêu phiền nhiễu, cũng không nên buông lời mắng nhiếc với người chưa hề quen biết như vậy.”
Tiêu Lâm cho rằng tôi chưa nghe rõ, thế nên vẫn nhịn cơn đau ở bụng, tri kỷ mà khom lưng, sáp gần một chút. “Cô nương, cô nghe thấy chưa cô nương?”
Tôi bịt chặt tai, khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy giống như có con chim sẻ cứ líu nhíu không ngừng bên tai.
“Ngươi hiểu gì chứ! Im miệng!”
Bị tôi quát cho phát nữa, Tiêu Lâm lại lùi ra sau mấy bước, dựa vào tường để cơ thể đứng vững, yếu ớt ho lên vài tiếng.
Trông thấy hắn thân tàn nhưng vững chí, tôi suýt chút nữa rơi lệ.
Không hổ là nam chính, cho dù thân gánh trọng thương, cảnh ngộ khốn khổ, trong lòng hắn vẫn ôm đạo nghĩa, lúc nào cũng muốn cảm hóa mọi người.
Tiểu tử ngươi, không hổ là đùi lớn mà ta muốn ôm!
Tôi thoáng chốc hồi thần lại, nhớ ra bản thân đến đây rốt cuộc là để làm gì, tôi liền tháo chiếc túi trên eo xuống, đưa hết tất cả cho hắn.
“Cô nương, đây là?”
“Bên trong đều là đan dược thượng phẩm, điều chỉnh nội khí và trị liệu ngoại thương rất tốt.”
Nhớ tới vết xe đổ trước đó, tôi liền bổ sung thêm một câu: “Yên tâm, không độc, có thể dùng ngân châm thử.”
Tiêu Lâm chần chừ nói: “Vậy quý giá như vậy, Tiêu mỗ và cô nương chỉ là bèo nước tương phùng, sao có thể tùy tiện nhận được.”
Tôi xua xua tay, cười nói: “Ngươi cũng biết, trên đời này có rất nhiều duyên kỳ ngộ chỉ vì bèo nước tương phùng. Có thể gặp mặt, vậy chính là có duyên.”
Tuy rằng đan dược là ta trộm được, tình cờ gặp gỡ cũng là mưu đồ của ta.
Nhưng chuyện ta muốn cứu người là thật lòng thật dạ đó!
Tôi chỉnh lại kiểu tóc, cứ như cái người đieen khùng vừa nãy chẳng phải tôi.
“Ta thấy ngươi tư chất bất phàm, chỉ là tiên khí và ma khí không tương thích, lại còn xung khắc lẫn nhau. Nếu không điều chỉnh cẩn thận chỉ sợ sẽ làm tổn hại tu vi. Ngươi là nhân ma hỗn huyết sao?”
Tiêu Lâm chấn kinh, run rẩy hỏi: “Sao cô nương biết?”
Ngoài mặt tôi vẫn giả bộ cao thâm khó đoán, trong lòng lại nghĩ: Đương nhiên là ta xem nguyên tác rồi.
Tiêu Lâm rũ đầu xuống, trông có vẻ rất buồn bã: “Cô nương không cảm thấy… không cảm thấy ta là quái vật sao?”
Trong sách viết rằng, ngày ma khí trong người Tiêu Lâm lộ ra lần đầu tiên, trên dưới sư môn người người đều gọi hắn là “quái vật”.
Tôi kéo tay hắn qua, hai ngón tay chụm nhau vào như bắt mạch, từ từ truyền linh lực vào.
Thầy đôi môi nhợt nhạt của hắn đã hơi hồi phục huyết sắc, tôi mới chậm rãi hỏi: “Ngươi đã từng g.iết người phóng hỏa, hay làm qua những chuyện thương thiên hại lý gì chưa?”
Tiêu Lâm lắc lắc đầu.
Tôi mỉm cười: “Nếu đã như vậy, sao lại nói là quái vật chứ? Vạn vật trong thế gian, nếu đã tồn tại thì tự có đạo lý của chính nó. Chuyện ngươi cần làm, là tuân theo con tim của chính mình.”
Tiêu Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt rung chuyển, như được khai sáng. Hắn chắp tay thành quyền, hơi cúi mình với tôi.
“Đa tạ cô nương chỉ điểm. Ơn của cô nương hôm nay, Tiêu mỗ không biết lấy gì báo đáp.”
Tiêu Lâm lấy mặt dây chuyền trên cổ xuống, đặt vào bàn tay tôi. Hắn có chút thẹn thùng đỏ mặt, dường như cảm thấy chiếc mặt dây chuyền nho nhỏ này quá kẹt xỉ ki bo so với túi đan dược của ta.
“Vật nhỏ này mong cô nương đừng chê, ngày sau nếu cô nương có việc gì mà Tiêu mỗ giúp được thì hãy thổi nó lên.”
“Tiêu mỗ chắc chắn sẽ giúp bằng mọi giá.”
Một chiếc còi ngọc be bé trơn bóng nằm trong lòng bàn tay tôi.
Vậy mà Tiêu Lâm lại đưa di vật mẫu thân để lại cho tôi rồi.
Đây có lẽ là vật trân quý nhất hiện giờ mà hắn có đó.
Mà câu “giúp bằng mọi giá” cũng không phải là lời nói đùa. Tôi nhất thời không nói nên lời, lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là nghĩa khí giang hồ.
Hắn không biết tôi có ý đồ, cũng không biết ngày sau tôi cần hắn giúp bao nhiêu chuyện phiền phức.
Hắn đem nhiệt huyết thời niên thiếu để báo đáp tôi.
Tôi không chối từ, cất ngọc bội lên người cẩn thận.Tuy rằng quá trình quanh co, nhưng mục đích của tôi chuyến này cũng đạt được rồi.
Tránh né khúc nhạc đệm nhạt nhòa tối qua đi, vậy kết quả còn tốt hơn cả những gì tôi dự tính.
Trước khi từ biệt, tôi nói với Tiêu Lâm, đi Vọng Xuân Cốc.
Trong nguyên tác, sau khi rời khỏi sư môn, Tiêu Lâm đã một mình lăn lộn vài năm. Khi ngẫu nhiên đến Vọng Xuân Cốc tìm linh dược, hắn vô tình đi vào một kết giới.
Trong kết giới có sách quý của người đời trước để lại. Sau khi lĩnh hội và ra khỏi kết giới, Tiêu Lâm dựa vào một thanh Ngạo Tuyết Thập Tứ kiếm mà trở thành người kiệt xuất trong thiên hạ, nổi tiếng khắp tu chân giới.
Nói thẳng là giống y như tình tiết thiên kim thật quay về gia tộc vậy.
Nhìn bóng lưng Tiêu Lâm rời đi, tôi âm thầm cầu nguyện.
Người phải tu luyện tốt lên thật sớm đó, ngày sau hãy cứu cái mạng nhỏ của ta.
4.
Tôi dùng tiền thừa để mua một con ngựa.
Gió thổi bay mạn che mặt phía trước, tôi nhìn về hướng khách trạm một lần cuối.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt tuấn tú thấm đẫm mồ hôi của Mộ Tầm.
Ánh sao rung chuyển, trong lúc ngẩn ngơ, tôi nghe thấy hắn sáp lại bên tai tôi mà nói: “Trên người nàng có một cỗ hương đăng đắng vị thuốc, ta rất thích.”
Không hiểu vì lý do gì mà chóp tai thấy ngưa ngứa, tôi mất tự nhiên mà sờ sờ vào tai mình.
Mộ Tầm, là tôi vô ý trêu chọc, chuyện đêm qua quả thật nằm ngoài dự liệu.
Nhưng nghĩ tường tận, cả hai chúng tôi đều không thiệt thòi.
Tôi giúp hắn trị thương, hắn cũng cho tôi cảm thấy sung sướng.
Hơn nữa trong sách, trừ nhân vật chính ra thì hắn là người có nhiều đất diễn nhất. Hắn còn phải bận soán quyền đoạt vị, đâu có rảnh tìm một kẻ vô danh như ta để gây phiền phức đâu.
Mấy ngày vượt phong ba bão táp, cuối cùng tôi cũng đến được Độc Sơn (núi độc).
Trong sách ghi chép lại, Độc Sơn nằm ở nơi giao nhau giữa hai thế giới nhân ma. Ngoài núi khí độc đen như mực, Thảo mộc, rắn và côn trùng trong núi đều có kịch độc, thế nên mấy chục dặm quanh ngọn núi này không có ai ở.
Chỉ nói riêng chướng khí, cho dù có nín thở, chúng cũng có thể xâm nhập qua da thịt vào cơ thể, không đến vài giây đã xuyên qua lục phủ ngũ tạng rồi.
Nếu đổi là người thường e rằng đã trúng độc mà chếc ngay lập tức. Nhưng xương máu toàn thân tôi đã sớm được luyện bởi ngàn loại độc hết lần này đến lần khác rồi.
CHướng khí với tôi mà nói, giống như là nước trong gặp được cá vậy.
Từ khi xuyên sách đến nay, ký ức của tôi bắt đầu dừng lại tại phòng thuốc mờ mịt, tối tăm, đầy mùi khó ngửi đó. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, ta phải cho tên tông chủ Mộc Huyền Thanh ra vẻ đạo mạo đó thử thuốc.
Vượt qua được rồi thì có thể ăn vài miếng cơm nóng, còn có thể được nghỉ ngơi trong một căn phòng cũng coi như thoải mái trong một ngày.
Dược nhân (người thử thuốc) không chống đỡ được, thì sẽ bị băm cơ thể ra làm phân bón cho dược liệu.
Người trong giới tu tiên đều nói thảo dược của Dược Vương tông tốt, lại không hề biết thảo dược đó là do máu thịt của người sống tưới tắm mà lớn lên.
Năm này qua tháng khác, Dược nhân bên cạnh hắn ta đổi hết từ đợt này qua đợt khác, chỉ có tôi là vẫn còn sống sót.
Một Huyền Thanh từng như kẻ điên mà túm tay tôi, mắt lộ ra vẻ đ.iên c.uồng, nói rằng tôi là bảo bối do trời cao ban tặng cho hắn - một tu tiên giả danh trấn thiên hạ.
Dược tu (người tu tiên luyện thuốc) không tinh thông tiên thuật, từ cổ chí kim không ai đắc đạo thành tiên.
Mục Huyền Thanh tu luyện tà thuật, dùng độc luyện cốt, hiện giờ chỉ còn một bước cuối cùng, đó là uống máu của tôi, sau đó rút cạn máu thừa, tạo thành một bồn máu để ngâm mình trong một ngày, hắn sẽ trở thành vị tiên nhân đầu tiên của dược tu giới.
Nhưng thật đáng tiếc, trước khi hắn chuẩn bị động thủ, tôi đã chạy trước rồi.
Cái tên mãi không chếc đây chắc là tức điên rồi nhỉ.
Thảo dược càng độc càng sinh trưởng ở nơi tuyệt cảnh.
(tuyệt cảnh ở đây là đường cùng, không còn lối thoát)
Người cũng như vậy, trong tình thế tuyệt vọng không nên ngồi chờ chếc, mà phải tích lũy sức mạnh để bén rễ, dũng cảm phá vỡ mọi bùn đá, trở ngại.
Ôm đùi lớn dĩ nhiên không sai, nhưng không nên đặt toàn bộ sự an toàn của mình dưới sự che chở của người khác.
Mộc Huyền Thanh dốc hết tâm huyết, phí cạn tâm tư bao nhiêu năm mới dưỡng thành một dược nhân như tôi, cho nên hắn ta nhất định không dễ dàng buông tha đâu.
Trên đường tới Độc Sơn, tôi nhìn thấy lệnh truy nã ở một số thôn làng.
[Nghiệt đồ Kỷ Thanh Nhi của Dược Vương Tông trộm bảo khí bản môn chạy trốn, hiện thưởng một ngàn lạng bạc trắng để bắt được.]
Mục Huyền Thanh tự biết chuyện mình làm chẳng vẻ vang gì, cho nên đã gán lên đầu tôi một tội danh.
Sớm biết thế này, ban đầu tôi đã thuận tay lấy bảo khí của hắn ta ở Tàng Bảo các đi, để đỡ uổng phí giá trị một ngàn lạng bạc trên người tôi rồi.
5.
Tại một vách đá dốc và gồ ghề, tôi đã tìm thấy thứ mà mình cần.
Ngũ Bộ Hàn Âm Thảo - người nào ăn nó thì trong vòng năm bước, máu trong cơ thể sẽ đông cứng lại và chếc đi, xuống hoàng tuyền.
Độc dược trên thế gian, trong phạm vi mười bước quanh đây ắt hẳn có loại thảo dược khác làm thuốc giải.
Nhưng Ngũ Bộ Hàn Âm Thảo, trong phạm vi một dặm, thậm chí trên toàn bộ vách núi cũng không có.
Loại độc này không thể giải.
Tôi vừa định tranh thủ, một con rắn đen to như cái bát lại đột nhiên xông ra từ trong hang động bên cạnh. Thân rắn dày và lạnh lẽo quấn lấy tôi, hai chiếc răng sắc nhọn đâm vào da thịt tôi.
Tôi đau đến hít ngược một ngụm khí, lập tức dùng một tay túm lấy nó, cắn ngược lại một cái.
Đến khi cắn rớt mấy chiếc vảy đen, trong miệng toàn là vị tanh mặn thì tôi mới nhả ra.
Người ta đều nói chó cắn bạn, bạn có quay sang cắn ngược lại nó không?
Mọe kíp tôi đây còn sống lỗi hơn cờ-hó, ai mà bắt nạt tôi là tôi cắn chếc nó luôn.
Ngoài việc trên cánh tay có hai vết cắn thì tôi chẳng làm sao cả.
Ngược lại là con rắn đen kia, miệng vừa nhả ra, nó đã bị độc của tôi làm hôn mê rồi.
Tôi xé một miếng vải xuống băng bó vết thương, sau đó cất Hàn Âm Thảo vào trong kết giới rồi xách con rắn đen ra khỏi núi.
Nơi biên cảnh của ma giới hoang tàn vắng vẻ, cát bay đá chạy. Gió mạnh đến nỗi mạng che mặt của tôi bay qua lật lại vô số lần. Tôi tìm một chỗ khuất gió để nhóm lửa.
Sau khi gió ngừng thổi, hoang mạc vô tận này trở nên yên tĩnh vô cùng. Tiếng củi ốt kêu răng rắc, ánh lửa như nhảy múa trước mắt tôi.
Nhìn lên bầu trời đầy sao, sợi dây vẫn luôn thắt chặt trong lòng tôi sau khi xuyên sách đã buông lỏng ra một chút.
Không biết khi nào mà rắn đen tỉnh rồi, thân rắn lặng lẽ quấn quanh cẳng tay tôi.
Nó nhe nanh độc ra định cắn tôi, nhưng nhớ đến gì đó, nó lại lúng túng thu nanh lại.
“Sao lại không cắn nữa?” Tôi cảm thấy buồn cười.
Rắn đen quay đầu đi, hóa thành một đứa trẻ tuấn tú, hai tay khoanh trước ngực mà ngồi bên cạnh tôi.
Sao lại chỉ cách có một bức tường chứ, trên thế giới này còn ai có thể xúi quẩy như tôi sao?!
Trông thấy dáng vẻ này của tôi, Tiêu Lâm mặt không biến sắc mà lùi ra phía sau một bước.
Lát sau, hắn mới cử động môi, nói: “Cô nương, chúng ta bèo nước gặp nhau, sao lại buông lời nhục mạ như vậy?”
“Tục ngữ nói, lương ngôn nhất câu tam đông noãn, ác ngữ thương nhân lục nguyền hàn.” (Những lời nói tử tế khiến người ta cảm thấy ấm áp ngay cả trong mùa đông lạnh giá, một lời nói tổn thương có thể khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo ngay cả trong tháng sáu nóng bức)
“Cô nương, tôi thấy cô cũng là người tu tiên, cũng biết rằng chúng ta không chỉ tu tiên mà càng phải tu đức. Cho dù trước mắt có bao nhiêu phiền nhiễu, cũng không nên buông lời mắng nhiếc với người chưa hề quen biết như vậy.”
Tiêu Lâm cho rằng tôi chưa nghe rõ, thế nên vẫn nhịn cơn đau ở bụng, tri kỷ mà khom lưng, sáp gần một chút. “Cô nương, cô nghe thấy chưa cô nương?”
Tôi bịt chặt tai, khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy giống như có con chim sẻ cứ líu nhíu không ngừng bên tai.
“Ngươi hiểu gì chứ! Im miệng!”
Bị tôi quát cho phát nữa, Tiêu Lâm lại lùi ra sau mấy bước, dựa vào tường để cơ thể đứng vững, yếu ớt ho lên vài tiếng.
Trông thấy hắn thân tàn nhưng vững chí, tôi suýt chút nữa rơi lệ.
Không hổ là nam chính, cho dù thân gánh trọng thương, cảnh ngộ khốn khổ, trong lòng hắn vẫn ôm đạo nghĩa, lúc nào cũng muốn cảm hóa mọi người.
Tiểu tử ngươi, không hổ là đùi lớn mà ta muốn ôm!
Tôi thoáng chốc hồi thần lại, nhớ ra bản thân đến đây rốt cuộc là để làm gì, tôi liền tháo chiếc túi trên eo xuống, đưa hết tất cả cho hắn.
“Cô nương, đây là?”
“Bên trong đều là đan dược thượng phẩm, điều chỉnh nội khí và trị liệu ngoại thương rất tốt.”
Nhớ tới vết xe đổ trước đó, tôi liền bổ sung thêm một câu: “Yên tâm, không độc, có thể dùng ngân châm thử.”
Tiêu Lâm chần chừ nói: “Vậy quý giá như vậy, Tiêu mỗ và cô nương chỉ là bèo nước tương phùng, sao có thể tùy tiện nhận được.”
Tôi xua xua tay, cười nói: “Ngươi cũng biết, trên đời này có rất nhiều duyên kỳ ngộ chỉ vì bèo nước tương phùng. Có thể gặp mặt, vậy chính là có duyên.”
Tuy rằng đan dược là ta trộm được, tình cờ gặp gỡ cũng là mưu đồ của ta.
Nhưng chuyện ta muốn cứu người là thật lòng thật dạ đó!
Tôi chỉnh lại kiểu tóc, cứ như cái người đieen khùng vừa nãy chẳng phải tôi.
“Ta thấy ngươi tư chất bất phàm, chỉ là tiên khí và ma khí không tương thích, lại còn xung khắc lẫn nhau. Nếu không điều chỉnh cẩn thận chỉ sợ sẽ làm tổn hại tu vi. Ngươi là nhân ma hỗn huyết sao?”
Tiêu Lâm chấn kinh, run rẩy hỏi: “Sao cô nương biết?”
Ngoài mặt tôi vẫn giả bộ cao thâm khó đoán, trong lòng lại nghĩ: Đương nhiên là ta xem nguyên tác rồi.
Tiêu Lâm rũ đầu xuống, trông có vẻ rất buồn bã: “Cô nương không cảm thấy… không cảm thấy ta là quái vật sao?”
Trong sách viết rằng, ngày ma khí trong người Tiêu Lâm lộ ra lần đầu tiên, trên dưới sư môn người người đều gọi hắn là “quái vật”.
Tôi kéo tay hắn qua, hai ngón tay chụm nhau vào như bắt mạch, từ từ truyền linh lực vào.
Thầy đôi môi nhợt nhạt của hắn đã hơi hồi phục huyết sắc, tôi mới chậm rãi hỏi: “Ngươi đã từng g.iết người phóng hỏa, hay làm qua những chuyện thương thiên hại lý gì chưa?”
Tiêu Lâm lắc lắc đầu.
Tôi mỉm cười: “Nếu đã như vậy, sao lại nói là quái vật chứ? Vạn vật trong thế gian, nếu đã tồn tại thì tự có đạo lý của chính nó. Chuyện ngươi cần làm, là tuân theo con tim của chính mình.”
Tiêu Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt rung chuyển, như được khai sáng. Hắn chắp tay thành quyền, hơi cúi mình với tôi.
“Đa tạ cô nương chỉ điểm. Ơn của cô nương hôm nay, Tiêu mỗ không biết lấy gì báo đáp.”
Tiêu Lâm lấy mặt dây chuyền trên cổ xuống, đặt vào bàn tay tôi. Hắn có chút thẹn thùng đỏ mặt, dường như cảm thấy chiếc mặt dây chuyền nho nhỏ này quá kẹt xỉ ki bo so với túi đan dược của ta.
“Vật nhỏ này mong cô nương đừng chê, ngày sau nếu cô nương có việc gì mà Tiêu mỗ giúp được thì hãy thổi nó lên.”
“Tiêu mỗ chắc chắn sẽ giúp bằng mọi giá.”
Một chiếc còi ngọc be bé trơn bóng nằm trong lòng bàn tay tôi.
Vậy mà Tiêu Lâm lại đưa di vật mẫu thân để lại cho tôi rồi.
Đây có lẽ là vật trân quý nhất hiện giờ mà hắn có đó.
Mà câu “giúp bằng mọi giá” cũng không phải là lời nói đùa. Tôi nhất thời không nói nên lời, lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là nghĩa khí giang hồ.
Hắn không biết tôi có ý đồ, cũng không biết ngày sau tôi cần hắn giúp bao nhiêu chuyện phiền phức.
Hắn đem nhiệt huyết thời niên thiếu để báo đáp tôi.
Tôi không chối từ, cất ngọc bội lên người cẩn thận.Tuy rằng quá trình quanh co, nhưng mục đích của tôi chuyến này cũng đạt được rồi.
Tránh né khúc nhạc đệm nhạt nhòa tối qua đi, vậy kết quả còn tốt hơn cả những gì tôi dự tính.
Trước khi từ biệt, tôi nói với Tiêu Lâm, đi Vọng Xuân Cốc.
Trong nguyên tác, sau khi rời khỏi sư môn, Tiêu Lâm đã một mình lăn lộn vài năm. Khi ngẫu nhiên đến Vọng Xuân Cốc tìm linh dược, hắn vô tình đi vào một kết giới.
Trong kết giới có sách quý của người đời trước để lại. Sau khi lĩnh hội và ra khỏi kết giới, Tiêu Lâm dựa vào một thanh Ngạo Tuyết Thập Tứ kiếm mà trở thành người kiệt xuất trong thiên hạ, nổi tiếng khắp tu chân giới.
Nói thẳng là giống y như tình tiết thiên kim thật quay về gia tộc vậy.
Nhìn bóng lưng Tiêu Lâm rời đi, tôi âm thầm cầu nguyện.
Người phải tu luyện tốt lên thật sớm đó, ngày sau hãy cứu cái mạng nhỏ của ta.
4.
Tôi dùng tiền thừa để mua một con ngựa.
Gió thổi bay mạn che mặt phía trước, tôi nhìn về hướng khách trạm một lần cuối.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt tuấn tú thấm đẫm mồ hôi của Mộ Tầm.
Ánh sao rung chuyển, trong lúc ngẩn ngơ, tôi nghe thấy hắn sáp lại bên tai tôi mà nói: “Trên người nàng có một cỗ hương đăng đắng vị thuốc, ta rất thích.”
Không hiểu vì lý do gì mà chóp tai thấy ngưa ngứa, tôi mất tự nhiên mà sờ sờ vào tai mình.
Mộ Tầm, là tôi vô ý trêu chọc, chuyện đêm qua quả thật nằm ngoài dự liệu.
Nhưng nghĩ tường tận, cả hai chúng tôi đều không thiệt thòi.
Tôi giúp hắn trị thương, hắn cũng cho tôi cảm thấy sung sướng.
Hơn nữa trong sách, trừ nhân vật chính ra thì hắn là người có nhiều đất diễn nhất. Hắn còn phải bận soán quyền đoạt vị, đâu có rảnh tìm một kẻ vô danh như ta để gây phiền phức đâu.
Mấy ngày vượt phong ba bão táp, cuối cùng tôi cũng đến được Độc Sơn (núi độc).
Trong sách ghi chép lại, Độc Sơn nằm ở nơi giao nhau giữa hai thế giới nhân ma. Ngoài núi khí độc đen như mực, Thảo mộc, rắn và côn trùng trong núi đều có kịch độc, thế nên mấy chục dặm quanh ngọn núi này không có ai ở.
Chỉ nói riêng chướng khí, cho dù có nín thở, chúng cũng có thể xâm nhập qua da thịt vào cơ thể, không đến vài giây đã xuyên qua lục phủ ngũ tạng rồi.
Nếu đổi là người thường e rằng đã trúng độc mà chếc ngay lập tức. Nhưng xương máu toàn thân tôi đã sớm được luyện bởi ngàn loại độc hết lần này đến lần khác rồi.
CHướng khí với tôi mà nói, giống như là nước trong gặp được cá vậy.
Từ khi xuyên sách đến nay, ký ức của tôi bắt đầu dừng lại tại phòng thuốc mờ mịt, tối tăm, đầy mùi khó ngửi đó. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, ta phải cho tên tông chủ Mộc Huyền Thanh ra vẻ đạo mạo đó thử thuốc.
Vượt qua được rồi thì có thể ăn vài miếng cơm nóng, còn có thể được nghỉ ngơi trong một căn phòng cũng coi như thoải mái trong một ngày.
Dược nhân (người thử thuốc) không chống đỡ được, thì sẽ bị băm cơ thể ra làm phân bón cho dược liệu.
Người trong giới tu tiên đều nói thảo dược của Dược Vương tông tốt, lại không hề biết thảo dược đó là do máu thịt của người sống tưới tắm mà lớn lên.
Năm này qua tháng khác, Dược nhân bên cạnh hắn ta đổi hết từ đợt này qua đợt khác, chỉ có tôi là vẫn còn sống sót.
Một Huyền Thanh từng như kẻ điên mà túm tay tôi, mắt lộ ra vẻ đ.iên c.uồng, nói rằng tôi là bảo bối do trời cao ban tặng cho hắn - một tu tiên giả danh trấn thiên hạ.
Dược tu (người tu tiên luyện thuốc) không tinh thông tiên thuật, từ cổ chí kim không ai đắc đạo thành tiên.
Mục Huyền Thanh tu luyện tà thuật, dùng độc luyện cốt, hiện giờ chỉ còn một bước cuối cùng, đó là uống máu của tôi, sau đó rút cạn máu thừa, tạo thành một bồn máu để ngâm mình trong một ngày, hắn sẽ trở thành vị tiên nhân đầu tiên của dược tu giới.
Nhưng thật đáng tiếc, trước khi hắn chuẩn bị động thủ, tôi đã chạy trước rồi.
Cái tên mãi không chếc đây chắc là tức điên rồi nhỉ.
Thảo dược càng độc càng sinh trưởng ở nơi tuyệt cảnh.
(tuyệt cảnh ở đây là đường cùng, không còn lối thoát)
Người cũng như vậy, trong tình thế tuyệt vọng không nên ngồi chờ chếc, mà phải tích lũy sức mạnh để bén rễ, dũng cảm phá vỡ mọi bùn đá, trở ngại.
Ôm đùi lớn dĩ nhiên không sai, nhưng không nên đặt toàn bộ sự an toàn của mình dưới sự che chở của người khác.
Mộc Huyền Thanh dốc hết tâm huyết, phí cạn tâm tư bao nhiêu năm mới dưỡng thành một dược nhân như tôi, cho nên hắn ta nhất định không dễ dàng buông tha đâu.
Trên đường tới Độc Sơn, tôi nhìn thấy lệnh truy nã ở một số thôn làng.
[Nghiệt đồ Kỷ Thanh Nhi của Dược Vương Tông trộm bảo khí bản môn chạy trốn, hiện thưởng một ngàn lạng bạc trắng để bắt được.]
Mục Huyền Thanh tự biết chuyện mình làm chẳng vẻ vang gì, cho nên đã gán lên đầu tôi một tội danh.
Sớm biết thế này, ban đầu tôi đã thuận tay lấy bảo khí của hắn ta ở Tàng Bảo các đi, để đỡ uổng phí giá trị một ngàn lạng bạc trên người tôi rồi.
5.
Tại một vách đá dốc và gồ ghề, tôi đã tìm thấy thứ mà mình cần.
Ngũ Bộ Hàn Âm Thảo - người nào ăn nó thì trong vòng năm bước, máu trong cơ thể sẽ đông cứng lại và chếc đi, xuống hoàng tuyền.
Độc dược trên thế gian, trong phạm vi mười bước quanh đây ắt hẳn có loại thảo dược khác làm thuốc giải.
Nhưng Ngũ Bộ Hàn Âm Thảo, trong phạm vi một dặm, thậm chí trên toàn bộ vách núi cũng không có.
Loại độc này không thể giải.
Tôi vừa định tranh thủ, một con rắn đen to như cái bát lại đột nhiên xông ra từ trong hang động bên cạnh. Thân rắn dày và lạnh lẽo quấn lấy tôi, hai chiếc răng sắc nhọn đâm vào da thịt tôi.
Tôi đau đến hít ngược một ngụm khí, lập tức dùng một tay túm lấy nó, cắn ngược lại một cái.
Đến khi cắn rớt mấy chiếc vảy đen, trong miệng toàn là vị tanh mặn thì tôi mới nhả ra.
Người ta đều nói chó cắn bạn, bạn có quay sang cắn ngược lại nó không?
Mọe kíp tôi đây còn sống lỗi hơn cờ-hó, ai mà bắt nạt tôi là tôi cắn chếc nó luôn.
Ngoài việc trên cánh tay có hai vết cắn thì tôi chẳng làm sao cả.
Ngược lại là con rắn đen kia, miệng vừa nhả ra, nó đã bị độc của tôi làm hôn mê rồi.
Tôi xé một miếng vải xuống băng bó vết thương, sau đó cất Hàn Âm Thảo vào trong kết giới rồi xách con rắn đen ra khỏi núi.
Nơi biên cảnh của ma giới hoang tàn vắng vẻ, cát bay đá chạy. Gió mạnh đến nỗi mạng che mặt của tôi bay qua lật lại vô số lần. Tôi tìm một chỗ khuất gió để nhóm lửa.
Sau khi gió ngừng thổi, hoang mạc vô tận này trở nên yên tĩnh vô cùng. Tiếng củi ốt kêu răng rắc, ánh lửa như nhảy múa trước mắt tôi.
Nhìn lên bầu trời đầy sao, sợi dây vẫn luôn thắt chặt trong lòng tôi sau khi xuyên sách đã buông lỏng ra một chút.
Không biết khi nào mà rắn đen tỉnh rồi, thân rắn lặng lẽ quấn quanh cẳng tay tôi.
Nó nhe nanh độc ra định cắn tôi, nhưng nhớ đến gì đó, nó lại lúng túng thu nanh lại.
“Sao lại không cắn nữa?” Tôi cảm thấy buồn cười.
Rắn đen quay đầu đi, hóa thành một đứa trẻ tuấn tú, hai tay khoanh trước ngực mà ngồi bên cạnh tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook