???? Editor: Matcha ????
"Muốn cướp em gái? Ngủ đi rồi mơ!"
????
Nghe xong lời này, vui sướng trên mặt mẹ Lâm biến mất tăm, thay bằng sự nghiêm trọng.
Cả hai đồng thời nhìn về phía Lâm Thời Hàn đang vui cười đùa giỡn với Lâm Thời Noãn, đứa nhỏ này tuy không phải bọn họ sinh ra, nhưng từ lúc tuổi năm đã được bọn họ mang về nhà, nuôi chừng đến mười hai năm.
Nhìn nó từ một cục bột mũm mĩm lớn dần thành trang thiếu nữ như hôm nay, luôn là vật báu trong lòng họ.
Mà kẻ được gọi là bố ruột của Noãn Noãn, nghe nói lúc Noãn Noãn mới hai tuổi đã bỏ mặc nó rồi.
Nhiều năm thế không thấy tăm hơi, mới đây lại nói muốn gặp Noãn Noãn? Còm tưởng ông ta đã ngỏm từ lâu rồi chứ.
Thành thật mà nói, mẹ Lâm còn chẳng muốn Lâm Thời Noãn biết đến việc này, huống chi là để cô đi gặp cái người bóp ruột kia.
Nhưng cuối cùng bà vẫn thở dài, nói: "Lát nữa về đến nhà, chúng ta nói cho con bé chuyện này đi, dù sao đó cũng là bố ruột nó, mình không thể lừa con rồi tự tiện quyết định, nó có quyền biết sự thật."
"Có gặp hay không, đều do con bé quyết định."
Sau khi dùng cơm xong, bọn họ liền lái xe về nhà.
Trên xe, Lâm Thời Noãn tinh ý phát hiện không khí có gì đó là lạ.
Tuy ba mẹ đã cố gắng kiềm lại, nhưng cô vẫn nhìn ra được.
Mà cô cảm thấy nếu thật sự có chuyện, bọn họ sẽ chủ động nói cho cô, vậy nên cô đè nén sự nghi ngờ, không hỏi nhiều.
Quả nhiên, sau khi vào nhà, mẹ Lâm bèn nói với Lâm Thời Noãn ngay.
Lâm Thời Noãn đến nhà họ Lâm khi đã hiểu chuyện, nên mẹ Lâm và ba Lâm cũng không cố tình giấu giếm việc cô được nhận nuôi, mà dùng tình thương của mình dành cho cô để cô hiểu rằng họ thương cô không khác gì thương mấy ông anh kia.
Mẹ Lâm nói: "Noãn Noãn, con đã lớn, cũng có quyền biết chuyện này, mẹ muốn con tự quyết định rằng có gặp họ hay không"
Nhắc tới cái người gọi là bố ruột, cốt truyện gốc trong đầu Lâm Thời Noãn về kết cục của nguyên chủ lại hiện lên rất rõ ràng.
Nguyên văn, "Lâm Thời Noãn" sẽ trở về nhà với bố ruột, cũng chính vì cái quyết định sai lần này mới dẫn đết kết cục bi đát của cô ấy mai sau.
Ông bố thân sinh kia vốn dĩ chẳng quan tâm đến người con gái ruột này, ông ta chỉ thương đứa con do mình và bồ nhí sinh ra - Tô Niệm.
Tương tự, Tô Niệm làm gì cũng đúng, còn cô làm thì chỉ có sai, trong mắt Tô Quốc Hoa, cô chỉ xứng lót đường cho Tô Niệm, ông ta chính là người khiến "Lâm Thời Noãn" sụp đổ hoàn toàn, cuối cùng nhảy lầu tự sát.
Lâm Thời Noãn mãi mãi không thể quên được câu nói của kia Tô Quốc Hoa: "Em gái mày là công chúa nhỏ được người khác vây quanh, mày chẳng qua chỉ là giòi bọ trong bóng tối, mày lấy cái gì mà đòi so với nó? Lấy cái gì mà bắt tao đối xử với mày giống như đối xử với nó? Mày xứng chắc? Mày khiến người khác khó chịu hệt như bà mẹ đã mất của mày vậy."
Lâm Thời Noãn cắn chặt răng, ngữ khí kiên quyết đáp lại: "Con không muốn gặp ông ta, đấy không phải bố con.
Ba mẹ, ở trong lòng con, ngoại trừ người mẹ đã mất, chỉ có hai người mới là ba mẹ của của con."
Nghe xong lời này, mẹ Lâm và ba Lâm nhìn nhau, trong mắt đều là sự nhẹ nhõm, đây cũng là điều bọn họ muốn thấy nhất.
Sắc mặt Lâm Thời Hàn lạnh lùng, khinh miệt nói: "Nếu trong lòng thật sự có Noãn Noãn, lúc trước đã không để Noãn Noãn vào cô nhi viện, qua mười mấy năm mới chường mặt ra, ai biết ổng muốn làm cái gì.
Noãn Noãn, em yên tâm, giờ em là con cái của nhà mình, đã nhập vào gia phả được pháp luật chứng minh, dù là ai, cũng đừng mơ đem em đi được."
Muốn cướp em gái cậu?
Ngủ đi rồi mơ!
Lâm Thời Noãn gật gật đầu, cô có ba mẹ và các anh trai luôn thương yêu mình, cóc có sợ người của Tô gia!
Ngay lúc đó, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Trước khi đi ra ngoài, họ đã cho dì Trương và chú Vương nghỉ phép một ngày, vì vậy không phải là một trong cả hai bấm chuông, có khả năng đó là bố ruột Lâm Thời Noãn - Tô Quốc Hoa đến.
Lâm Thời Hàn đi đến trước cửa nhìn qua mắt mèo, quả nhiên nhìn thấy một đôi nam nữ cậu chưa từng gặp bao giờ.
Cậu không mở cửa, nhưng người bên ngoài vẫn không chịu đi, thấy ấn chuông vô dụng lại chuyển sang gõ cửa.
Bên này tiếng động quá to, đã có hộ gia đình khác sồn trên cùng một hành lang bắt đầu thấy khó chịu.
Ba Lâm thấy vậy, nói: "Thời Hàn, thôi, mở cửa đi.
Để bọn họ vào nói chuyện dứt khoát rõ ràng một lần, nhìn kiểu cách của họ, nếu hôm nay không gặp được Noãn Noãn, chỉ sợ sau này sẽ đến mãi."
"Noãn Noãn, nếu con thật sự không muốn gặp ông ta thì về phòng trước đi, ba mẹ sẽ xử lý mọi chuyện thật tốt, được không?" Ba Lâm hỏi Lâm Thời Noãn.
Lâm Thời Noãn lắc đầu, mím môi cười bới ba Lâm: "Ba, con chẳng sao đâu, ba không cần lo lắng cho con, vừa lúc để con nói chuyện rõ ràng với ông ta."
Sau khi bàn bạc, Lâm Thời Hàn mặt lạnh như tiền mở cửa.
Ngoài cửa, Tô Quốc Hoa đang chuẩn bị gõ tiếp, cửa đột nhiên bị mở ra, ông ta súy chút nữa ngã nhào.
Ngần ấy năm, Tô Quốc Hoa tự cho rằng bản thân đã là người có tiền, không ai dám giở cái thái độ này ra với mình, bây giờ ông ta đến muốn gặp người, đầu tiên nhà họ Lâm đóng cửa im ỉm, sau lại khiến ông ta suýt té.
Sắc mặt Tô Quốc Hoa trễ xuống, vừa định tức giận thì bắt gặp ánh mắt của thiếu niên bên đằng sau cánh cửa.
Tuổi thiếu niên không lớn, nhưng vóc dáng rắn rỏi, trầm mặt nhìn bọn họ, ánh mắt tràn đầy sự thù địch.
Tô Quốc Hoa nuốt ngụm nước miếng, lòng có hơi bồn chồn, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: "Sao? Các người còn dám đánh tôi? Không...!Không sợ tôi kiện hả?"
Khóe miệng Lâm Thời Hàn cong lên một nụ cười châm chọc, khinh thường nói: "Kiện chúng tôi? Vậy sao ông không kiện thử xem nào?"
"Mày…" Tô Quốc Hoa thấy Lâm Thời Hàn giơ nắm đấm thì sợ tới mức lùi lại vài bước, ông ta nói lời này ra vốn dĩ chỉ là muốn dọa thiếu niên, không nghĩ tới cậu ta mềm cứng đều không ăn.
Ngay lúc này, ba Lâm mở miệng: "Các người vẫn luôn gõ cửa bên ngoài gây nhiễu dân, trước khi các người tố cáo chúng tôi, chúng tôi đã có thể báo án bắt các người."
"Tôi tới tìm con gái tôi, mấy người không có quyền không cho tôi gặp nó." Tô uốc Hoa hơi chột dạ.
Lâm Thời Noãn đi đến, nhìn về phía Tô Quốc Hoa và người phụ nữ đứng bên cạnh ông ta, giọng điệu không tốt lắm: "Tôi ở đây, ông đã gặp được rồi, có thể về được chưa?"
Tô Quốc Hoa nhìn về phía thiếu nữ đang nói chuyện, tuổi tác độ chừng mười mấy, trưởng thàng có vài nét giống mẹ ruột của cô.
Khác biệt duy nhất là, mẹ Lâm Thời Noãn đến từ nông thôn, bọn họ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, qua rất nhiều khổ cực mới phát triển được công ty.
Cô gái đến từ nông thôn, làm sao so được với đứa nhỏ nhà họ Lâm thương nuôi mười mấy năm.
Tô Quốc Hoa có hơi ngẩng người, cánh tay bị người phụ nữ bên cạnh nhéo mạnh một cái.
"Anh choáng váng rồi? Sững người cái gì?" Người phụ nữ đó tên là Lý Ngọc Mai, bọn họ đều là cùng người thôn, lúc trước mẹ Lâm Thời Noãn - Lâm Hạnh Di là người đẹp nhất thôn, sau khi lại gả cho Tô Quốc Hoa lại chuyển đến thành phố dốc sức làm việc, không đến mấy năm đã thành người có tiền.
Trong lòng bà ghen ghét đến muốn mệnh.
Nhưng bọn họ lại không biết, khi còn trẻ bà đã từng cùng Tô Quốc Hoa yêu đương, trước khi Tô Quốc Hoa kết hôn đều lui tới với bà ta, sau này biết được To Quốc Hoa có tiền, bà ta liền muốn đoạt lấy.
Nhìn theo Lý Ngọc Mai mà ngẫm, đàn ông đều không phải cái giống gì tốt, đặc biệt là đàn ông có tiền.
Mà Tô Quốc Hoa cũng không làm bà thất vọng, sau vài lần lui tới, Tô Quốc Hoa đồng ý ly hôn cùng người vợ mới sinh con chưa bao lâu ngay lập tức để cướp bà ta.
Tô Quốc Hoa nhìn thấy Lâm Thời Noãn, biết ngay mình tìm đúng người, thiếu nữ trước mắt chính là con gái ông ta.
Cũng không đợi ai mời, ông ta cũng tự lết vào nhà ngồi xuống, bắt chéo chân bàn điều kiện.
Bởi vì ông ta tin tưởng, sở dĩ người nhà họ Lâm thể hiện cái thái độ này với ông ta, bởii vì chưa biết ông sẽ đưa ra điều kiện gì, sau khi nghe ông ta nói, nhất định sẽ xin ông nhanh xách cổ Lâm Thời Noãn đi.
"Đầu tiên, tôi hẳn là nên cảm ơn mọi người mấy năm nay đã chăm sóc Tiểu Tô Ý, đương nhiên, tôi cũng sẽ không để mọi người hao không tiền của, vậy nên tôi sẽ cho mọi người 500 vạn thay lời cảm ơn."
Tô Ý là tên cũ của Lâm Thời Noãn.
Tô Quốc Hoa nói xong, lại nói với Lâm Thời Noãn: "Chỉ cần con trở về với bố, sau này có thể trải qua ngày tháng tốt đẹp, không cần phải ở lại nơi này chịu khổ."
Lý Ngọc Mai phụ họa: "Đúng vậy, nhà của Niệm Niệm và chúng ta đang ở là biệt thự lớn, chi phí ăn mặc đều là hàng hiệu con chưa từng thấy qua, nếu con theo chúng ta về nhà, đến lúc đó con cũng có thể giống Niệm Niệm."
Nhưng họ nói xong, gia đình nhà họ Lâm cũng không kích động thấy tiền sáng mắt như trong tưởng tượng, ngược lại, mẹ Lâm cẫn luôn không nói gì nhịn không được cười nhạo một tiếng: "500 vạn? Đây là muốn đuổi ăn mày hả? Các người cũng không có thành ý quá rồi."
Thần sắc Tô Quốc Hoa và Lý Ngọc Mai biến đổi, thầm nghĩ khó trách bọn họ thái độ không tốt, thì ra là muốn nhân cơ hội lừa đảo.
"Bà có ý gì? Muốn đào mỏ đúng không? Được, cho bà thêm một trăm vạn, tổng cộng 600 vạn, chỉ cần bà giao ra quyền nuôi nấng Tô Ý thì có thể lấy đi." Tô Quốc Hoa cắn chặt răng, đưa ra nhượng bộ lớn nhất.
Trong lòng lại tính toán một chút, dù sao chỉ cần có thể khiến Lâm Thời Noãn đến Hoắc gia, Hoắc gia sẽ cho bọn họ năm ngàn vạn, ông ta đưa Lâm gia 600 vạn, vẫn còn dư lại 4400 vạn.
Tô Quốc Hoa cho rằng lúc này Lâm gia đang bị 600 vạn lung lay, rốt cuộc 600 vạn đã cũng đủ để bọn họ mua một căn chung cư.
Nhưng khiến người ta kinh ngạc chính là, Lâm gia nhìn về phía hắn ánh mắt giống như nhìn đứa ngu.
Đặc biệt là Lâm Thời Noãn, khóe miệng cô gợi lên một nụ cười châm chọc: "600 vạn? Con hẳn là nên cảm ơn người đã hào phóng nhỉ, ba ba? Rốt cuộc, tôi ở trong lòng ông có giá trị tận 600 vạn cơ đấy."
"Có điều, mấy người trước khi đến đây đều không điều tra rõ ràng hay sao? Ba tôi là cổ đông tập đoàn Lâm thị, mẹ là họa sĩ trứ danh, giá trị con người vài tỷ.
Mấy năm nay tiền tiêu trên người tôi cũng không ít hơn ngàn vạn, cho nên ông cảm thấy, vì sao tôi phải muốn trở về với ông?"
"Là vì ông ngoại tình, bỏ rơi tôi và mẹ, hay là vì hai người phụ nữ làm tôi cảm thấy ghê tởm ở nhà ông?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook