Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê
-
C21: Chương 21
Mặc kệ nó như thế nào thì cũng là do ông vất vả chuẩn bị….
Tạ Ninh tự mình an ủi chuẩn bị hạ đũa, nhưng nhìn đến vẩy cá không được cạo sạch trên đĩa, tay giơ giữa không trung cứng đờ, rồi chậm rãi thả xuống.
“Bố, hôm nay có chuyện gì tốt à?” – Cậu buông đũa, nhanh lẹ chớp chớp đôi mắt hạnh trong veo hỏi.
Nhìn thế nào cũng thấy chỉ là đơn giản tò mò thôi, chắc chắn không phải là đang dời lực chú ý đâu.
Đôi mắt của bố Tạ vốn dĩ đã nhỏ, nghe cậu hỏi vậy liền cười thành hai cái khe híp híp: “Vốn dĩ không phải chuyện gì tốt, thằng khốn Trần Phi lúc trước thế chấp nhà xưởng, bố phải cầm hết tiền trong tay để trả lương cho công nhân, nhưng mấy tháng này thì chẳng còn gì, bố phải tự tìm đến người ở ngân hàng.”
Tạ Ninh sửng sốt, trong trí nhớ, bố Tạ chỉ nói với nguyên chủ là bị lừa, cậu không nghĩ là bị lừa tới mức đến cái quần lót cũng chẳng còn thế này. Dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng thành lập xưởng kẹo, cuối cùng lại để cho người ta trộm mất, rốt cuộc như thế nào mà làm được hay vậy?!
“Thế nên Trần Phi là thế chấp nhà xưởng, sau đó cầm tiền chạy luôn? Không phải hắn chỉ là giám đốc à?”
Mặt già bố Tạ đỏ lên, vuốt vuốt cái mũi nói: “Cái này không quan trọng, quan trọng là, cửa ải khó khăn này tạm thời đã được giải quyết, nhà xưởng lại có thể cầm cự thêm một đoạn thời gian nữa.”
Tạ Ninh nheo mắt, không hiểu sao trong lòng có một dự cảm không tốt lắm: “Có ý gì?”
“Hôm nay người của Đoạn gia tới! Một anh trai lạnh lùng phết, cái lúc người đến chúng ta còn ngồi nói chuyện phiếm một lúc.” Khuôn mặt bố Tạ bừng bừng, vui mừng vỗ vỗ vai cậu: “Xem ra tình cảm mấy đứa không tệ nhỉ, cả Đoạn gia đều biết con! Bố nói là bố con, anh trai lạnh lùng kia hình như còn chưa tin lắm ha ha ha.”
Tạ Ninh mở to hai mắt, nhất thời cạn lời.
“Anh trai lạnh lùng ra tay cực kỳ hào phóng, anh ta đứng ra trả nợ cộng với cả tiền lãi mấy tháng qua. Nếu không có người này, bố thật sự cũng không biết phải làm sao bây giờ.”
“…”
Tạ Ninh vẫn luôn trầm mặc, bố Tạ cười ha hả mà khen Đoạn gia một trận, nhưng cậu không có đáp lời, bố Tạ lúc này mới nhận thấy không khí có hơi không thích hợp.
Tươi cười trên mặt ông dần rút, cẩn thận hỏi: “…Ninh Ninh, sao con không nói gì vậy?”
Từ lúc nhà xưởng bị lừa mất, sau lưng thì gánh nợ nần kếch xù, ở mặt sinh hoạt thường ngày bố Tạ sẽ hay chú ý đến sắc mặt của Tạ Ninh, làm mọi cách chăm sóc cậu, sợ cậu ghét bỏ chính ông.
Trước đó vài ngày, nghe Tạ Ninh nói chuyện yêu đương cùng với người mình thích, đối phương lại là con trai quyền quý độc nhất của Đoạn gia, bố Tạ từ tận đáy lòng thực sự vui sướng, cảm thấy tuy rằng bản thân ông xui xẻo, nhưng đứa con trai của ông may mắn lớn lên lại xinh đẹp.
Thế giới này không phận biệt yêu đương đồng tính, bố Tạ cũng chẳng cảm thấy Tạ Ninh ở bên đàn ông thì có gì là không đúng. Ảnh chụp Đoạn Lăng còn được dán trên trần phòng của Tạ Ninh, ông rất thích người con rể tuấn tú này.
Tạ Ninh tự mình an ủi chuẩn bị hạ đũa, nhưng nhìn đến vẩy cá không được cạo sạch trên đĩa, tay giơ giữa không trung cứng đờ, rồi chậm rãi thả xuống.
“Bố, hôm nay có chuyện gì tốt à?” – Cậu buông đũa, nhanh lẹ chớp chớp đôi mắt hạnh trong veo hỏi.
Nhìn thế nào cũng thấy chỉ là đơn giản tò mò thôi, chắc chắn không phải là đang dời lực chú ý đâu.
Đôi mắt của bố Tạ vốn dĩ đã nhỏ, nghe cậu hỏi vậy liền cười thành hai cái khe híp híp: “Vốn dĩ không phải chuyện gì tốt, thằng khốn Trần Phi lúc trước thế chấp nhà xưởng, bố phải cầm hết tiền trong tay để trả lương cho công nhân, nhưng mấy tháng này thì chẳng còn gì, bố phải tự tìm đến người ở ngân hàng.”
Tạ Ninh sửng sốt, trong trí nhớ, bố Tạ chỉ nói với nguyên chủ là bị lừa, cậu không nghĩ là bị lừa tới mức đến cái quần lót cũng chẳng còn thế này. Dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng thành lập xưởng kẹo, cuối cùng lại để cho người ta trộm mất, rốt cuộc như thế nào mà làm được hay vậy?!
“Thế nên Trần Phi là thế chấp nhà xưởng, sau đó cầm tiền chạy luôn? Không phải hắn chỉ là giám đốc à?”
Mặt già bố Tạ đỏ lên, vuốt vuốt cái mũi nói: “Cái này không quan trọng, quan trọng là, cửa ải khó khăn này tạm thời đã được giải quyết, nhà xưởng lại có thể cầm cự thêm một đoạn thời gian nữa.”
Tạ Ninh nheo mắt, không hiểu sao trong lòng có một dự cảm không tốt lắm: “Có ý gì?”
“Hôm nay người của Đoạn gia tới! Một anh trai lạnh lùng phết, cái lúc người đến chúng ta còn ngồi nói chuyện phiếm một lúc.” Khuôn mặt bố Tạ bừng bừng, vui mừng vỗ vỗ vai cậu: “Xem ra tình cảm mấy đứa không tệ nhỉ, cả Đoạn gia đều biết con! Bố nói là bố con, anh trai lạnh lùng kia hình như còn chưa tin lắm ha ha ha.”
Tạ Ninh mở to hai mắt, nhất thời cạn lời.
“Anh trai lạnh lùng ra tay cực kỳ hào phóng, anh ta đứng ra trả nợ cộng với cả tiền lãi mấy tháng qua. Nếu không có người này, bố thật sự cũng không biết phải làm sao bây giờ.”
“…”
Tạ Ninh vẫn luôn trầm mặc, bố Tạ cười ha hả mà khen Đoạn gia một trận, nhưng cậu không có đáp lời, bố Tạ lúc này mới nhận thấy không khí có hơi không thích hợp.
Tươi cười trên mặt ông dần rút, cẩn thận hỏi: “…Ninh Ninh, sao con không nói gì vậy?”
Từ lúc nhà xưởng bị lừa mất, sau lưng thì gánh nợ nần kếch xù, ở mặt sinh hoạt thường ngày bố Tạ sẽ hay chú ý đến sắc mặt của Tạ Ninh, làm mọi cách chăm sóc cậu, sợ cậu ghét bỏ chính ông.
Trước đó vài ngày, nghe Tạ Ninh nói chuyện yêu đương cùng với người mình thích, đối phương lại là con trai quyền quý độc nhất của Đoạn gia, bố Tạ từ tận đáy lòng thực sự vui sướng, cảm thấy tuy rằng bản thân ông xui xẻo, nhưng đứa con trai của ông may mắn lớn lên lại xinh đẹp.
Thế giới này không phận biệt yêu đương đồng tính, bố Tạ cũng chẳng cảm thấy Tạ Ninh ở bên đàn ông thì có gì là không đúng. Ảnh chụp Đoạn Lăng còn được dán trên trần phòng của Tạ Ninh, ông rất thích người con rể tuấn tú này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook