Editor: Chan | Beta: Pchyo
Trong lòng thầy Lưu rất lo lắng cho Cảnh Từ, cơm tối chưa ăn, khó khăn nhẫn nhìn tới tiết đầu tiên của giờ tự học buổi tối.

Ông xách một bình nước lớn, đi thật nhanh tới lớp học.

Khi đến lớp 11-6, ông cố gắng đi chậm lại, lặng lẽ đi tới cửa sau lớp 11-7, từ bên ngoài cửa sổ nhìn vào trong.

Vừa thấy các học sinh ở dưới, lập tức vui vẻ không thôi.

Cảnh Từ thành thành thật ngồi ở vị trí của mình, trước mặt để quyển sách 《 năm ba 》 đang làm đề.

Mặc dù tốc độ làm bài nhanh, nhìn không giống dáng vẻ làm bài đứng đắn, nhưng chịu viết chữ là tốt rồi.

Thầy Lưu hài lòng gật đầu, đi từ cửa trước vào.

Ông vừa xuất hiện, lớp 11-7 đang ồn ào ầm ĩ lập tức yên lặng, kể cả các bạn học không làm gì thì cũng giả vờ hốt hoảng tìm sách.

Thầy Lưu cuốn quyển sách toans trên tay thành hình cái ống, chọn mấy bạn học phát ra động tĩnh lớn nhất, gõ lên đầu từng người một, phẫn nộ quát: "Nhảy nhót lung tung cái gì, các em là khỉ à? Có muốn lên bục giảng biểu diễn xiếc khỉ không? Hả?"
Mấy học sinh bị ông đánh lập tức ngồi im, một tiếng cũng không dám phát ra.

Thầy Lưu cao 1m9, cơ bắp lộ rõ, bàn tay to như quạt hương bồ vậy*.

Với cái đầu cạo trọc kia mà đeo dây chuyền vàng nếu mà đi làm đại ca xã hội đen chắc chẳng ai dám đối đầu với ông.

*quạt hương bồ (quạt làm bằng lá cây hương bồ)
"Hà Chúc! Trịnh Khuyết! Tôi thấy các em trò chuyện rất sôi nổi, thời gian quá nhiều đúng không?" Thầy Lưu cười lạnh: "Trong tuần này học thuộc《 Tỳ Bà Hành 》 cho tôi! Thứ sáu tôi sẽ kiểm tra!"
Hà Chúc bi thương kêu lên một tiếng, sách ngữ văn cầm trên tay rung lên: "Thưa thầy, em không biết liệu Tỳ Bà Hành có hiệu quả không, nhưng nếu thầy muốn em đọc thuộc lòng thì em thực sự không làm được."
Về phần Trịnh Khuyết, cậu ta còn không biết 《 Tỳ Bà Hành 》 là cái gì.

Cậu ta vẫn chưa kịp định hình, vừa nghe tên đã cảm thấy có lẽ là một bài thơ cổ, lập tức vỗ bộ ngực bảo đảm: "Không thành vấn đề."
Không đến một trăm chữ, còn bốn ngày, một ngày học hai mươi mấy chữ, thế nào cũng thuộc.

Hà Chúc tức giận trừng mắt nhìn Trịnh Khuyết, hận không thể dùng keo bịt kín miệng cậu ta lại.


Cậu lật một trang trong bài 《 Tỳ Bà Hành 》đẩy đến trước mặt Trịnh Khuyết.

"Không thành vấn đề? Cái này mà cậu bảo không thành vấn đề?"
Trịnh Khuyết nhìn trang sách chi chít chữ kia, choáng váng.

"Không học đúng không," Thầy Lưu cũng không tức giận, ông nhìn Hà Chúc: "Buổi sáng, máy chơi game..."
Hà Chúc đầu hàng trong một giây đồng hồ: "Em học! Em học!"
Xử lý xong vài người, thầy Lưu lúc này mới đi đến bên cạnh Cảnh Từ, cúi đầu cầm lấy quyển sách toán học 《 năm ba 》cậu đang làm lên.

Thầy Lưu vốn dĩ muốn nói với cậu, không cần nỗ lực rồi làm sai, vừa mới bắt đầu học tập phải lấy căn bản làm trọng tâm, luyện đề cũng không cần vội vàng.

Lơ đãng nhìn một đáp án cậu chọn, phát hiện vậy mà đó là đáp án đúng.

Thầy Lưu suýt chút nữa cho rằng mình hoa mắt, không tin nổi, tiếp tục nhìn xuống, vậy mà không thấy một đáp án sai.

"Em..." Thầy Lưu nhìn Cảnh Từ bằng ánh mắt phức tạp.

Chuông cảnh báo trong lòng Cảnh Từ vang lên, cho rằng thầy Lưu phát hiện điều gì, đang định nói những lời đã nghĩ sẵn trong đầu, liền nghe thấy được thầy Lưu nói ——
"Em học thuộc đáp án sau sách à?"
Thầy Lưu vỗ bả vai Cảnh Từ, vắt hết óc suy nghĩ lời cổ vũ cậu.

Kìm nén một lúc cuối cùng cũng lên tiếng: "Trí nhớ không tệ, hiện tại cố gắng sẽ theo kịp, nhưng về sau nhưng đừng như vậy biết chưa?."
Cảnh Từ: "..."
Cảnh Từ nghiêm túc: "Vâng ạ."
"Nếu có gì không hiểu đến văn phòng tìm thầy, tiết tự học buổi tối thầy rất rảnh." Thầy Lưu trả lại sách luyện đề cho Cảnh Từ, vui mừng nói: "Ngày mai tôi sẽ đánh tiếng với mấy thầy cô khác trong lớp, em đừng ngại, chỗ nào không hiểu thì phải hỏi ngay.

Học tập thì phải chăm chỉ, lớp chúng ta cách văn phòng cũng không xa, bình thường đi mấy bước là tới, không cần lo lắng."
Trong lòng Cảnh Từ có chút ấm áp, cậu gật đầu: "Em biết rồi ạ, cảm ơn thầy."
"Học cho tốt nhé." Thầy Lưu động viên cậu, xách bình nước lên, nhìn lướt qua cả lớp với ánh mắt, sau đó ra khỏi lớp học.

Thầy Lưu đi rồi, Cảnh Từ cầm lấy bút tiếp tục làm bài, nhanh chóng hoàn thành các câu khác trong đề, cảm giác cả người tràn ngập năng lượng, sau đó tìm cái notebook, bắt đầu sắp xếp các kiến thức đại cương.


Doanh Kiêu nhìn cậu một lúc lâu, xoay người đi.

Hà Chúc cầm bộ bài poker, gào thét tìm người đấu địa chủ*: "Anh Kiêu, tới một chơi một ván đê.

Mẹ nó, bị lão Trịnh hại chết rồi.

Tôi phải tìm trò xả stress, nếu không tôi nghẹn chết mất.《 Tỳ Bà Hành 》 là để người học hả? Bạch Cư Dị có phải bị điên rồi hay không, viết ra mấy thứ này gieo họa đời sau!"
*Đấu địa chủ: Bài địa chủ xuất hiện đầu tiên tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc từ rất lâu trước kia.

Đến nay đã trở nên phổ biển hơn trên toàn thế giới.

Thông thường một ván đấu chỉ có 3 người chơi, sử dụng bộ bài Tây 54 lá bao gồm 2 con Joker.

Một số biến thể của trò chơi này có thể chơi 4 – 5 người, sử dụng 2 bộ bài
Trịnh Khuyết đang định lây công chuộc tội, nghe vậy lại gần: "Cho tao một chân, tao cũng chơi."
"Cút cút cút!" Hà Chúc đẩy cậu ta sang một bên, vừa kéo Bành Trình Trình đang nằm trên bàn dậy, vừa tráo bài, cười lạnh: "Mày quá ngu, tao từ chối."
Trịnh Khuyết giận dữ: "Tao ngu? Lúc chơi đấu địa chủ tôi cũng không kéo chân anh Kiêu! Trực tiếp làm con tốt thí, hai chúng ta ai mới là kẻ ngu?"
Hà Chúc lắc đầu: "Tôi tình nguyện!"
Trịnh Khuyết bị Hà Chúc chọc tức giận đến trợn trắng mắt, cầm điện thoại ném vào trong ngăn bàn, cũng không thèm trêu chọc nữa mà chỉ vào Hà Chúc: "Hôm nay tôi nhất định phải ngồi đây xem cậu nhận thua!"
Doanh Kiêu chơi bài vô cùng lợi hại, hầu như chưa từng thua, bình thường đám Hà Chúc rất ít khi rủ hắn chơi cùng.

"Đôi Q." Doanh Kiêu dựa nửa người lên mép bàn, lười biếng ném ra hai lá bài.

Hà Chúc nhìn sắc mặt của hắn, lại lén lút nhìn Bành Trình Trình, nháy mắt ra hiệu.

Bành Trình Trình vô cùng cảnh giác, lập tức úp xuống mặt bàn.

Hà Chúc ngượng ngùng thu hồi ánh mắt: "Đôi 2."
Bành Trình Trình lắc đầu tỏ ý cậu ta không theo.

Hà Chúc vui sướng ném bài ra: "Ba con 3."
Bành Trình Trình: "Ba con 8."

Doanh Kiêu híp mắt không phản ứng, quân bài trên tay bị nghiêng đi, người đối diện hơi hơi nhổm dậy cũng không nhìn được.

Suy nghĩ của hắn không đặt ở ván bài, mà trong đầu đều là cái tên Tiết Kim Tinh chết tiệt kia.

Cái tên khá quen, giống như từng nghe thấy ở đâu đó...!
Hà Chúc thử thăm dò gọi hắn một tiếng: "Anh Kiêu, đến lượt mày rồi đấy."
Doanh Kiêu ngước mắt nhìn mặt bàn, không tập trung nói: "Hai con tám đúng không? Tôi đánh hai con chín."
"Lão Bành đánh ba con tám." Hà Chúc sửa sai cho hắn: "Này anh Kiêu, mày làm sao thế? Đang nghĩ đi đâu đấy?"
"Bọn mày..." Doanh Kiêu úp bài uống mặt bàn, giống như đang có tâm sự nói: "Bọn mày biết Tiết Kim Tinh không?"
"Tao có nghe qua tên này rồi." Hà Chúc suy tư: "Nhưng cũng không nghĩ ra."
Trịnh Khuyết tiếp lời: "Hình như tao cũng nghe qua rồi, có phải là đứa nào đấy trong đám biến thái lớp 1 lớp 2 kia không? Cả ngày chỉ biết đoạt giải thưởng, lão Lưu suốt ngày lải nhải, cho nên tao cảm thấy khá quen tai."
Doanh Kiêu gõ nhẹ lên mặt bàn: "Có lẽ là vậy."
"Làm sao thế anh Kiêu?" Hà Chúc cũng không có hứng thú đánh bài, cầm quân bài trong tay, nói: "Đứa nào không có mắt chọc mày thế? Chúng ta có cần chỉnh đốn nó không?"
"Được rồi." Doanh Kiêu nhếch môi, cười: "Không có việc gì."
Ở Thực Nghiệm tỉnh, tiết tự học buổi tối của lớp 10 và lớp 11 sẽ kết thúc lúc 9 giờ 45, lớp 12 là 10 giờ 25.

Lúc 9 giờ 45, lớp 10 và lớp 11 có thể về ký túc xá, đương nhiên, cũng có thể giống lớp 12 học đến 10 giờ 25.

Nhưng đối với học sinh lớp 11-7 đừng nói 9 giờ 45, đúng 9 giờ đã chạy hơn một nửa.

Cảnh Từ vốn dĩ đã nói trước với Lý Trụ, buổi tối sẽ cùng nhau về ký túc xá.

Nhưng di động của Lý Trụ không ngừng kêu, cậu ta cúi xuống gầm bàn nghe điện thoại, bỏ lại một cậu: "Sau khi tan học mày về trước đi, bạn tao đưa em gái nó đến tìm tao!" Nói xong chạy mất hút.

"Ấy ——" Cảnh Từ duỗi tay bắt lấy tay cậu ta nhưng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta chạy nhanh như chớp.

Trong lòng âm thầm phát sầu, lát nữa làm sao cậu có thể tìm được ký túc xá cơ chứ.

Doanh Kiêu thấy cậu cau mày, kiểm tra lại lịch sử trò chuyện với Lý Trụ, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

Mắt thấy phòng học còn có một ít học sinh, Hà Chúc cũng ngồi không yên, kéo tay Doanh Kiêu: "Ra ngoài chơi một lát không anh Kiêu? Lão Trịnh đã đặt chỗ ở 1982."
1982 là clb giải trí gần trường học, đám Doanh Kiêu thường xuyên qua đó chơi.

"Mấy cậu đi đi." Doanh Kiêu từ chối: "Hôm nay tôi có việc mất rồi."
Bành Trình Trình nhíu mày: "Mày không về nhà à?"
Doanh Kiêu gật đầu, trong mắt còn mang theo ý cười: "Đêm nay tao ngủ ở ký túc xá."
Trịnh Khuyết nghi hoặc: "Sao hôm nay anh Kiêu bỗng nhiên muốn ngủ ở ký túc xá thế? Không phải chính mày bảo giường ở ký túc xá cứng quá mày không ngủ được à?"
Doanh Kiêu thành thạo xoay bút ở trong tay, lơ đãng dời đề tài: "Ừ, có chút việc.


Bọn mày cứ chơi vui vẻ, tối nay cứ bảo họ ghi sổ cho tao."
Hà Chúc mừng như điên, điên cuồng nịnh bợ Doanh Kiêu: "Không hổ là anh Kiêu của tao, hào phóng quá! Huynh đệ tốt!"
Trịnh Khuyết cười hì hì tặng Doanh Kiêu một cái hôn gió: "Cảm ơn ba ba!"
"Đừng có giỡn kiểu đó." Doanh Kiêu đá cho cậu ta một cái, cười mắng: "Mày ghê quá đấy, mau lăn đi."
Trịnh Khuyết cũng không để bụng, hô hào túm Hà Chúc, cùng Bành Trình Trình kề vai sát cánh mà đi.

Cảnh Từ vốn đi cùng học sinh lớp 11-7, ít nhất phải tìm được ký túc xá, những thứ khác nói sau.

Nhưng hầu hết học sinh lớp 11-7 đều ở ngoại trú, sau khi ra khỏi khu dạy học sẽ đi thẳng đến cổng trường, căn bản không đi hướng khác.

Gần như trong chớp mắt, trước khu dạy học chỉ còn lại một mình cậu.

Cảnh Từ đang phiền muộn mình nên tìm đường như thế nào.

Câu đang chờ các lớp khác tan học rồi đi theo về ký túc xá thì phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi trầm thấp: "Này."
Cảnh Từ quay đầu lại, thấy Doanh Kiêu từ phía sau đi tới, dáng người hắn cao, mặt mày tỏ vẻ lười biếng.

Hắn mặc một áo T-shirt trắng rỗng rại, gió thổi qua, lộ ra đường cong cơ thể chắc khỏe.

Cảnh Từ ngẩn ra: "Có việc gì..."
"Đi cùng nhau nhé." Giọng nói trầm thấp của hắn từ trên đầu truyền xuống.

Cảnh Từ không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, cậu vẫn chưa quên lúc nãy ở phòng học, Doanh Kiêu chơi cậu một vố.

"Làm sao vậy?" Doanh Kiêu nhướng mày, lười nhác cười: "Không phải cậu muốn về ký túc xá sao? Sao lại không đi nữa?"
Hắn hơi cúi người, tiến tới tới: "Sợ tôi đem cậu đi bán à?"
Cảnh Từ ngước mắt nhìn hắn một cái, người này còn mặt mũi mà nói thế à? Chẳng lẽ bản thân làm gì mà cũng không rõ sao?
Doanh Kiêu cúi đầu cười, giọng nói trong bóng tối vô cùng nam tính: "Bạn học nhỏ, như vậy là không được đâu, còn nhỏ như vậy mà đã suy nghĩ đen tối rồi.

Tôi dán cậu làm cái gì? Cậu sẽ làm nũng hả? Hay là hôn môi sao? Hay..."
"Câm miệng!" Cảnh Từ cắn răng, vành tai đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, bước nhanh về phía trước.

Doanh Kiêu buồn cười, nhấc chân đuổi theo.

Tác giả có lời muốn nói: Anh bạn nhỏ, lại đây, anh dạy cậu hôn môi.

Editor có lời muốn nói: Có một con sói tên là Doanh Kiêu:vv.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương