Tác giả: Liên Sóc
Biên tập: Christine
Khi Cảnh Từ tỉnh lại thì đã quá trưa, di chứng tiêu hao thể lực cực độ cuối cùng cũng xuất hiện.
Tối qua chỉ cảm thấy mệt mỏi, nhưng hôm nay toàn thân đau nhức, đặc biệt là ở gốc đùi và vùng bị sử dụng quá mức phía sau lưng.

Dù trước nay cậu luôn có thể chịu đựng, song giờ động một cái là không ngừng hít hà.
Doanh Kiêu đang nằm nhắm mắt bên cạnh cậu, hình như vẫn đang ngủ.
Sợ làm phiền hắn, Cảnh Từ cẩn thận nhích sang một bên.

Vừa định đứng dậy, một cánh tay đột nhiên choàng qua, trực tiếp kéo cậu vào lòng.
“Tỉnh rồi à?”
Doanh Kiêu cúi đầu hôn lên cổ cậu, răng nhọn nghiến lên xương quai xanh xinh đẹp của cậu.

Giọng nói trong trẻo, không có chút âm mũi nào: “Đói chưa? Muốn ăn cái gì?”
“Anh, đừng cắn.” Thân thể Cảnh Từ run lên, cậu vươn tay nhẹ nhàng đẩy đầu hắn ra: “Nếu có dấu thì mặc quần áo vào cũng có thể nhìn thấy.”
Mùa đông tìm một chiếc áo len cổ lọ mặc vào là được, nhưng vào mùa hè, quần áo mỏng nhẹ thì che chỗ nào chứ.
“Nhìn thấy thì sao?” Doanh Kiêu chẳng những không dừng lại mà còn mút mạnh thêm nơi mình vừa cắn: “Quan hệ của chúng ta không thể cho người khác biết à?”
“Không phải!” Cảnh Từ nhanh chóng giải thích: “Là… Chỉ là không ổn lắm.”
Cậu không sợ công khai mối quan hệ với Doanh Kiêu, song cậu không muốn người khác biết về loại vấn đề riêng tư này.
Doanh Kiêu biết thừa Cảnh Từ nghĩ gì, nhưng lại cố tình giả vờ như không biết, còn bắt nạt người ta: “Anh thấy thế rất tốt, cam đoan sẽ tạo hình cân xứng cho em.”
“Chuyển sang nơi khác đi.” Gò má Cảnh Từ nóng ran, cụp mắt xuống thì thào nói: “Đừng… Lộ ra.”
“Chỗ nào không lộ ra?” Doanh Kiêu nhướng mày, bàn tay không thành thật thò vào trong bộ đồ ngủ của Cảnh Từ, châm lửa đốt khắp nơi: “Đây? Hay là đây?”
Cảnh Từ bị nhốt trong vòng tay hắn, muốn trốn cũng không có chỗ để trốn, chỉ có thể thở hổn hển nói: “Đều được.”
Doanh Kiêu chơi xấu đủ rồi, rút ​​tay ra làm bộ thở dài: “Nhưng anh chỉ thích xương quai xanh thôi.”
Cảnh Từ ngước mắt.
Buổi trưa nắng vừa phải, mặc dù kéo rèm cửa kín kẽ, vài tia sáng vẫn xuyên vào trong phòng.

Trong ánh sáng lờ mờ, Doanh Kiêu đang cúi đầu nhìn cậu, cảnh tượng trùng lặp với đêm qua khi hắn dựa vào đầu giường.
Cảnh Từ bỗng cảm thấy ngực mình đau âm ỉ.
Không phải chỉ là một dấu hôn thôi sao? Cùng lắm là mình không ra ngoài, Doanh Kiêu vui vẻ là được rồi.
Cậu không tiếp lời mà duỗi tay ra kéo cổ áo mình xuống, đại biểu cho điều gì thì không cần nói cũng biết.

Doanh Kiêu bị động tác nhỏ của cậu mềm hóa trái tim.

Hắn nhẹ nhàng xoa xoa làn da chỗ đó, thấp giọng nói: “Tùy anh hả? In đậm hơn chút cũng được à?”
Cảnh Từ đỏ cả tai, “ừm” một tiếng.
Doanh Kiêu không nhịn nổi nữa, cúi đầu xuống.
Cả hai ầm ĩ trên giường một lúc, Cảnh Từ mới vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Doanh Kiêu dậy trước cậu, đã sớm sửa soạn xong.

Lúc này hắn đang tựa vào khung cửa, cầm di động hỏi cậu: “Hôm nay ăn đồ thanh đạm, anh gọi một nồi cháo đặc nhé?”
“Ăn cháo không đủ no.” Cảnh Từ vừa bóp kem đánh răng vừa nói, “Anh ơi, ăn cơm đi.”
Doanh Kiêu cười khúc khích: “Đói rồi à?”
Cảnh Từ gật đầu.
Cậu chỉ ăn một bát mì kể từ khi trở về từ Anh, bây giờ thực sự cảm thấy mình có thể nuốt cả một con bò.
“Được rồi, món mặn sẽ là thịt cừu hầm và tôm luộc.” Doanh Kiêu thay đổi cửa hàng, nhanh chóng lướt qua thực đơn rồi nói, “Đồ chay anh chọn đại nhé? Không cay.”
“Ừ.” Cảnh Từ ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, “Anh cứ xem rồi làm.”
Sau khi Doanh Kiêu rời đi, Cảnh Từ xoay người, vô tình liếc qua tấm gương trên bồn rửa mặt, lập tức ngơ ngác.
Xương quai xanh của cậu sạch sẽ, không có chút vết tích nào.
Hóa ra Doanh Kiêu chỉ đang trêu chọc cậu, không thực sự muốn để cậu ra ngoài với dấu hôn rõ ràng như vậy.
Cảnh Từ giơ tay chạm lên, bất giác mỉm cười
Doanh Kiêu thực sự rất dịu dàng, luôn quan tâm đến cảm xúc của cậu.
Bấy giờ, trên sofa trong phòng khách, Doanh Kiêu “dịu dàng” đang cầm điện thoại bấm vào nhóm chat chung với đám Hà Chúc.
[Kiêu]: @Tất cả các thành viên Cảnh Từ đã trở lại.
[Hà gia là ông lớn]: Thì sao? Mày có sắp xếp gì à?
[Trịnh Khuyết không chính xác]: Đúng vậy, chênh lệch thời gian của anh Từ đã bình thường lại chưa? Vừa khéo sắp đến kỳ nghỉ hè, mày dẫn cậu ấy tới chơi cùng bọn tao đi.
Chỉ mỗi Bành Trình Trình âm thầm ẩn nhóm chat sau khi thấy thông báo có tin nhắn mới, tiếp đó nhét điện thoại xuống tầng sách dưới cùng.
[Kiêu]: Nghĩ hay lắm.
[Trịnh Khuyết không chính xác]: …Thế mày nhắc chuyện này làm gì?
[Kiêu]: Đều là anh em, tao chỉ muốn những đứa độc thân như bọn mày được nếm trải ngọt ngào của tình yêu, không cần cảm ơn.
[Hà gia là ông lớn]: Tao cảm ơn mày.
[Trịnh Khuyết không chính xác]: Đệt!!! Nếu năm nay không hết độc thân, tao sẽ phát sóng trực tiếp trồng cây chuối ăn phân!
[Kiêu]: Phân có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bừa.


Nhớ thông báo trong nhóm về thời gian phát sóng trực tiếp, tao sẽ tận mắt nhìn mày ăn.
[Hà gia là ông lớn]: Móa nó mày vẫn là người chứ?
[Kiêu]: Thật đấy, có người bạn như tao, bọn mày hẳn là nên mừng thầm.
[Hà gia là ông lớn]:???
[Kiêu]: Không phải mấy ngày trước lão Trịnh từng nói là đêm Thất Tịch không có ai cùng nó đi xem phim à?
[Trịnh Khuyết không chính xác]: Ha ha, làm sao? Mày định bỏ qua anh Từ rồi đăng ký à?
[Kiêu]: Không, Cảnh Từ đã trở lại, tao và em ấy có thể đi cùng mày.
[Trịnh Khuyết không chính xác]: …
[Hà gia là ông lớn]: Cút!!!
Sau một màn khoe khoang trong nhóm, Doanh Kiêu có tâm trạng rất tốt.

Thu dọn từng món hành lý của Cảnh Từ xong, hắn đến phòng khách để ăn cơm.
Cảnh Từ một hơi xử lý gần hết hộp cơm, cơn đói trong bụng cuối cùng cũng vơi đi, cậu bắt đầu có sức lực để nghĩ về những chuyện khác.

Cậu gắp một miếng củ cải trắng và hỏi Doanh Kiêu, “Anh à, anh đã xin phép thầy Lưu chưa?”
“Xin rồi.” Thấy cậu vẫn luôn suy nghĩ về điều này, Doanh Kiêu bật cười, “Sáng nay đã gọi điện.”
Cảnh Từ thay đổi tư thế ngồi, có điểm tò mò: “Anh dùng lý do gì?”
Thấy vậy, Doanh Kiêu cau mày: “Đau à?”
Hắn vươn tay mò ra một tấm đệm trên ghế sofa: “Nâng lên một chút rồi ngồi lên.”
“… Không sao đâu.” Cảnh Từ đứng lên: “Chỉ có chút xíu thôi.”
Doanh Kiêu hối hận vì đã giày vò cậu quá ác: “Trong nhà có thuốc, lát nữa bôi lên.”
“Không, không bị thương.” Ban ngày ban mặt thảo luận vấn đề này, Cảnh Từ cụp mắt lắp bắp: “Sắp khỏi rồi.”
Tối qua Doanh Kiêu đã kiểm tra cho cậu, trong lòng nắm chắc, nhưng vẫn lo lắng: “Có khỏi hay không thì để anh xem qua mới biết được.”
Cảnh Cẩn vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, khẽ gật đầu, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề: “Anh… Anh đã nói với thầy thế nào?”
“Anh nói…” Doanh Kiêu cong môi, ghé sát vào lỗ tai cậu, nhỏ giọng nói: “Em họ em đã trở về, ở nhà cũng chỉ có một bé cưng lớn như vậy, em phải chăm sóc thật tốt.”
Cảnh Từ sặc một cái: “Thật à?”
“Ừ, sắp nghỉ hè rồi, lão Lưu rất dễ nói chuyện.” Doanh Kiêu xoa xoa tóc cậu: “Nhanh ăn đi, đừng lo lắng không đâu, không đói à?”
“Ừm.”
Sau bữa ăn, Doanh Kiêu đẩy cậu lên giường, và sau khi xác nhận chỗ kia thật sự không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh Từ còn trẻ, tố chất thân thể không tệ.

Mấy hôm sau, chẳng những đã hoàn toàn lành lặn mà chênh lệch thời gian cũng đã được điều chỉnh.
Cùng lúc đó, kết quả bài thi cuối kỳ của Doanh Kiêu được công bố.

Lần này, tổng điểm của hắn lên đến 580.
Thầy Lưu báo hắn tới lấy bảng điểm, Doanh Kiêu vốn không muốn ra ngoài.

Thời tiết bên ngoài khô nóng, bây giờ hắn chỉ muốn ôm Cảnh Từ nằm trong phòng điều hòa mát mẻ.
Nhưng sau khi nhận được một cuộc gọi, hắn đã thay đổi ý định và lao xuống cầu thang với tốc độ nhanh nhất có thể.
Thay vì đến trường, hắn bắt taxi đến Vạn Tượng Thành.

Hắn đi thẳng đến cửa hàng nơi đặt chiếc vòng lần trước, chọn một hộp trang sức nhỏ.
Khi Doanh Kiêu quay lại, Cảnh Từ mới bước xuống máy chạy bộ, vừa uống nước vừa điều chỉnh nhịp thở.
Nghe thấy động tĩnh, cậu ngoái đầu cười với Doanh Kiêu: “Nhanh thế à?”
Ánh nắng chiều hè sáng rực hắt vào qua khung cửa sổ, phủ lên người cậu một thứ ánh sáng vàng nhạt, khiến cả mái tóc của cậu cũng trở nên mềm mại.
Doanh Kiêu dừng lại trước mặt anh, khóe mắt đuôi mày đều đượm ý cười: “Ừm.”
“Bảng điểm đâu?” Cảnh Từ đặt chai nước sang một bên: “Cho em xem với.”
Doanh Kiêu chỉ vào túi quần của mình và ra hiệu cho cậu tự lấy nó.
Cảnh Từ không nghĩ nhiều, trực tiếp thò tay vào.
Thân thể Cảnh Từ đột nhiên cứng đờ, cậu ngây người nhìn Doanh Kiêu: “Anh ơi?”
Doanh Kiêu chỉ nhìn cậu, mỉm cười không nói.
Dường như Cảnh Từ đã nhận ra điều gì đó, cậu nuốt nước bọt, chậm rãi và trịnh trọng lấy ra chiếc hộp nhỏ mà mình chạm phải.
Hộp đựng hai chiếc nhẫn bạc có thiết kế đơn giản và trang nhã.

Trên cái có kích thước lớn hơn được khắc C≡J, cái có kích thước nhỏ hơn được khắc J≡C.
Doanh Kiêu nắm tay cậu, nhẹ nhàng vuốt cổ tay cậu vài cái, rồi hắn chợt cởi bỏ chiếc vòng đeo bên trên.
Cảnh Từ giật mình, vô thức thu tay về: “Anh, anh làm gì thế?”
“Đổi chiếc khác.” Doanh Kiêu cầm chiếc nhẫn nhỏ hơn đeo vào ngón áp út của Cảnh Từ: “Cái kia không có ngụ ý tốt.”
“Ngụ ý?”
“Ừ.” Doanh Kiêu mỉm cười: “Lúc ấy anh đã tưởng rằng em sẽ rời đi, nên anh đã cố tình chọn mỏ neo và bánh lái.”
Doanh Kiêu cúi đầu hôn lên ngón tay của Cảnh Từ: “Anh muốn nói cho em biết, chỉ cần em ở chỗ chờ đợi, anh nhất định sẽ cưỡi sóng gió đạp gió tới.

Nhưng bây giờ…”
Hắn nắm tay Cảnh Từ, đan những ngón tay vào tay cậu: “Anh không muốn tìm em nữa, chỉ muốn giữ em bên mình mãi mãi.”
Ngón tay của hai người đan vào nhau, rõ ràng đều là mảnh khảnh và rắn chắc của con trai nhưng lại hài hòa khó hiểu.

Cảnh Từ nhìn chăm chú vào hai chiếc nhẫn cạnh nhau, đôi mắt đỏ bừng.
Doanh Kiêu luôn luôn như vậy, ngoài miệng không bao giờ nói thẳng ra, song sau lưng lại làm tất cả mọi thứ cho mối quan hệ của họ.

Anh ấy tốt đến thế…
“Bé cưng,” Doanh Kiêu đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu: “Anh đeo nhẫn cho em, có phải là em cũng nên đeo gì đó cho anh không?”
Cảnh Từ cảm động đến mức không kìm kiềm chế được, đỏ hồng đôi mắt hỏi: “Đeo cái gì?”
Doanh Kiêu muốn cái gì thì cậu cũng mua cho hắn.
Doanh Kiêu rũ mắt xuống cười một tiếng, cắn lỗ tai cậu, nhỏ giọng nói: “Đeo bao.”
Cảnh Từ “…”
Doanh Kiêu vòng tay qua eo cậu, ôm cậu vào lòng, cười tủm tỉm hỏi: “Có đeo không?”
Cảnh Từ vùi đầu vào cổ hắn, một lúc sau mới khẽ khàng gật đầu.
Về sau, hai chiếc vòng được hai người chôn ở khu vườn nhỏ dưới tầng.

Cùng với quá khứ của họ, tất cả đều được niêm phong và không bao giờ nhắc đến nữa.
Tất cả đều bắt đầu lại từ đầu.
Sau đó nữa, Cảnh Từ và Doanh Kiêu cùng có một giấc mơ.
Về sự trở lại của Cảnh Từ, và cả về tình cảm của họ dành cho nhau.
Kết thúc đời thứ nhất, cả thế giới đều quên lãng Cảnh Từ, nhưng Doanh Kiêu lại là người duy nhất đau khổ kiên trì.

Chấp niệm lớn nhất của hắn là tìm thấy Cảnh Từ, bảo vệ cậu và ở bên cậu mãi mãi.
Mà Cảnh Từ khi ấy bị nhốt trong không gian hệ thống, trơ mắt chứng kiến Doanh Kiêu đau đớn tuyệt vọng, nhưng bất lực.

Chấp niệm lớn nhất của cậu là có thể liên hệ với Doanh Kiêu, dù chỉ gặp một lần nói một câu cũng được.
Dựa vào chấp niệm mà Doanh Kiêu đã giấu kín trong lòng suốt mấy đời, cuốn sách đó thực sự là một cuốn tiểu thuyết cô đọng đời thứ hai, xuyên qua thế giới và đưa đến trước mặt Cảnh Từ.
Dựa vào chấp niệm của Cảnh Từ, cậu đột ngột quay trở về khi linh hồn còn chưa hoàn chỉnh.
Doanh Kiêu quá muốn bảo vệ Cảnh Từ, vì vậy trong kiếp này, những ký ức liên quan đến Kiều An Ngạn đời đầu tiên, hệ thống và Cảnh Từ rất mơ hồ.
Cảnh Từ quá muốn gặp Doanh Kiêu, sau khi đọc cuốn tiểu thuyết, cậu đã tích lũy tất cả may mắn của mình và du hành xuyên thời không, vì vậy điểm thi đại học của cậu mới thấp đến mức không thể giải thích được.
Là sự dung hợp giữa chấp niệm của hai người họ đã cùng nhau mở ra kiếp thứ ba.
Mặc dù khởi đầu khác nhau, thời điểm gặp gỡ khác nhau, nhưng dẫu thời gian có thiết lập lại một trăm lần, họ vẫn sẽ yêu nhau.
Cảnh Từ bỗng tỉnh dậy, bắt gặp ánh mắt nóng rực của Doanh Kiêu.
Doanh Kiêu ôm chặt cậu, cúi đầu đặt lên môi cậu hết nụ hôn này đến nụ hôn khác: “Anh yêu em.”
Cho dù cả thế giới không cần em nữa thì vẫn có anh ở đây.
Cảnh Từ ngẩng đầu hôn đáp lại hắn, âm cuối biến mất ở nơi môi răng gắn bó: “Anh à… Em cũng yêu anh.”
Rất yêu rất yêu, dù cách núi cách biển cách cả thế giới, thì kiếp này kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, em cũng sẽ yêu anh.
————————–.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương