Tác giả: Liên Sóc
Biên tập: Christine
Sau giải đấu, Cảnh Từ và cả đội lên máy bay trở về theo hành trình ban đầu.
Không có chuyến bay thẳng từ Anh đến tỉnh Đông Hải, vì vậy cậu vẫn phải đến đế đô trước, sau đó mới chuyển chuyến bay về nhà.
Trên ghế ngồi, Vương Quỳnh dựa vào lưng ghế, vỗ vỗ ngực, thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Cũng may là chúng ta không ở lại mà trở về Trung Quốc luôn.”
“Sao thế?” Cảnh Từ đặt cặp sách xuống dưới ghế rồi quay sang hỏi cậu ta.
“Cậu không biết đâu, sau khi mẹ tớ nghe tin tớ giành được huy chương vàng, bà ấy chỉ vui mừng trong chốc lát.” Vương Quỳnh sầu mi than thở: “Sau đó bà ấy gửi một danh sách cho tớ, nhờ tớ giúp bà ấy thu mua.

Tớ nào biết mấy cái nhãn hiệu mỹ phẩm và túi xách kia chứ, đây không phải là muốn giết tớ à?”
Vương Quỳnh hâm mộ nhìn cậu: “Vẫn là bố mẹ cậu tốt, không đem những chuyện này tới quấy rầy cậu.”
Cảnh Từ ngẩn ngơ, cậu đã rất lâu không nhớ tới đám người nhà họ Cảnh.
Từ khi chuyển hộ khẩu, cậu dường như đã thực sự cắt đứt quan hệ với họ.

Không liên lạc với nhau, sống tách biệt và coi như đối phương không tồn tại.
Cậu cười cười không lên tiếng, như thế là tốt nhất.
Cảnh Từ nghĩ vậy, nhưng ông Cảnh thì không.
Nhìn thấy Cảnh Từ giành được huy chương vàng tại Thế vận hội quốc tế trên TV, ông Cảnh đã tiếc đứt ruột.

Ông ta chẳng thể ngờ được rằng, đứa con trai cả từng nhuộm tóc vàng không học vấn ngày nào lại có thể leo lên độ cao như bây giờ.
Mấy ngày gần đây, khi đi trên đường, ông ta có thể nghe thấy người đi đường bàn tán về Cảnh Từ.

Những người lớn tuổi hết lời ca ngợi cậu, nói cậu là niềm tự hào của tỉnh Đông Hải.

Những người trẻ hơn thì sùng bái hoặc khâm phục cậu, xem đi xem lại video phỏng vấn của cậu.
Thậm chí, ngay cả ba chị em nhà họ Triệu tự cao tự đại cũng đang nghe ngóng lúc nào Cảnh Từ về nước, nói xa nói gần muốn Cảnh Từ kể cho con mình một ít kinh nghiệm học tập.
Đương nhiên ông Cảnh muốn khoe khoang về Cảnh Từ ở khắp mọi nơi, một người xuất sắc như vậy là con trai mình, ông ta hận không thể rêu rao để cả thế giới đều biết.
Đừng nói đến thời gian về nước, bây giờ liệu Cảnh Từ có nhận ông ta hay không cũng là một vấn đề.
Ông Cảnh ném cốc cafe vào thùng rác, móc chìa khóa ra rồi vào nhà.
Trong khoảng thời gian này, ông ta đã suy nghĩ rất nhiều, trước đây, ông ta quả thực hơi lạnh nhạt với Cảnh Từ.


Chủ yếu là do việc mẹ cậu làm quá kinh tởm, khiến ông ta không tự chủ được mà giận chó đánh mèo.
Ông ta vì thể diện mà không dám thừa nhận, song hiện tại ông ta đã nghĩ thông suốt.
Không phải chỉ là một lời xin lỗi thôi sao? Còn gì có thể quan trọng hơn việc nhận về đứa con trai đã giành được huy chương vàng cấp thế giới?
Là đàn ông với nhau cả, việc vợ ngoại tình có cảm giác như thế nào, Cảnh Từ nghĩ ở một góc độ khác là nhất định sẽ có thể thông cảm cho ông.
Ông Cảnh nới lỏng cà vạt, thay bộ quần áo ở nhà, thò tay vào túi muốn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cảnh Từ.

Ai ngờ lần mò một lúc mới phát hiện ra không biết nó đã bị lấy trộm từ bao giờ.
Không chỉ điện thoại bị mất mà ngay cả chiếc ví ít tiền cũng không còn nữa!
Những thứ khác không quan trọng, mấu chốt là ông ta có thẻ ngân hàng và chứng minh thư trong ví, đây là chuyện phiền toái nhất.
Ông Cảnh tức giận xanh mét mặt mày, vội vàng tìm chiếc điện thoại đợt trước lấy của Cảnh Miểu, lần lượt gọi thông báo mất chứng minh thư và thẻ ngân hàng.
“Đúng là xúi quẩy.”
Ông Cảnh chửi một câu, cũng không đoái hoài cân nhắc chuyện của Cảnh Từ nữa.

Sau khi tra cứu các thông tin cần thiết để đăng ký chứng minh thư mới trên mạng, ông ta bắt đầu lục tung tìm sổ hộ khẩu.
Ông ta hiện đang thất nghiệp và có thời gian.

Loại thẻ căn cước có thể được kiểm tra ngẫu nhiên khi đi tàu điện ngầm thì tốt hơn hết là nên đăng ký lại càng sớm càng tốt.
Ông Cảnh lấy cuốn sổ hộ khẩu ra khỏi ngăn kéo, lúc đang cầm nó đi ra ngoài thì chợt nảy ra một ý——
Dù thế nào Cảnh Từ cũng phải trở về, chung quy hộ khẩu của cậu vẫn nằm ở nhà thôi.
Ông Cảnh cười rộ lên, sau đó mở ra.
Nụ cười trên mặt ông Cảnh chợt đông cứng.
Trong sổ hộ khẩu, không biết từ lúc nào trang của Cảnh Từ có thêm một dấu đỏ nhỏ, phía trên có in ba chữ: Đã chuyển đi.
Cảnh Từ đến tỉnh Đông Hải là đã gần mười hai giờ trưa.

Hai chuyến bay liên tiếp mất tổng cộng mười lăm tiếng.

Cộng với chênh lệch múi giờ, cậu mệt mỏi cực kỳ.


Cậu ăn một bát mì Lan Châu cho bữa trưa ở tầng dưới, sau đó lên lầu qua loa tắm rửa một cái rồi lăn ra giường ngủ thiếp đi.
Cơ thể kiệt quệ đến cùng cực, lẽ ra nên ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh lại.

Nhưng khi chìm vào giấc ngủ, Cảnh Từ lại mơ.
Tương tự như những lần trước, giấc mơ này vẫn là sự tiếp nối của giấc mơ cũ.
Hệ thống đó đã hứa hẹn với Doanh Kiêu rằng, miễn là linh hồn của cậu được nuôi dưỡng tốt ở một thế giới khác, nó sẽ tự động trở về.
Song nó đã lừa Doanh Kiêu.
Nó chỉ gửi đi một phần linh hồn của cậu và bí mật giữ lại một phần nhỏ.

Vì vậy, linh hồn của cậu mãi mãi không được nuôi dưỡng đầy đủ, gần như cắt đứt khả năng quay trở lại.
Doanh Kiêu không chờ đến cậu, mà chờ đến khi thời gian thiết lập lại.
Để Kiều An Ngạn thượng vị thu hoạch được thêm nhiều năng lượng, hệ thống đã tiêu hao hầu hết năng lượng hiện có, khiến dòng thời gian của cả thế giới lùi về thời điểm họ gặp nhau lần đầu tiên vào năm lớp mười.
Người duy nhất trên thế giới này còn nhớ đến cậu, ký ức lùi về quá khứ.

Kết quả là, hình tượng xuất sắc cả về phẩm chất lẫn học tập của cậu đều bị xóa bỏ sạch sẽ.

Thay vào đó là một Cảnh Từ bị Kiều An Ngạn rút đi tất cả, trở nên ngơ ngơ ngác ngác không lòng cầu tiến.
Giây phút này, Cảnh Từ cuối cùng đã hiểu ra, chưa từng có nguyên thân gì hết, đó chính là cậu mà thôi.

Thân thể là của cậu, bố mẹ là của cậu, ngay cả trường học cũng là của cậu.
“Doanh Kiêu chính là bạn trai cũ của tôi, chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ làm lành.”
“Mày mới không biết xấu hổ ấy!”
“Anh ấy có để ý tới tao hay không thì mắc mớ gì tới mày? Cút sang một bên.”
Một phần nhỏ linh hồn không được nuôi dưỡng đã quên mất lý tưởng của mình, quên mất kế hoạch của mình, và thậm chí quên cả môn Toán yêu thích nhất, chỉ nhớ mỗi Doanh Kiêu.
Bạn trai cũ.
Doanh Kiêu đúng là bạn trai cũ của cậu.
Chẳng qua không phải bạn trai chia tay mà là bạn trai kiếp trước.
Cảnh Từ đột nhiên ngồi dậy, dựa vào đầu giường với đôi mắt đỏ hoe.

Hệ thống tự cho là đã hiểu rõ bản chất con người, cố tình gửi phiên bản mất đi hết thảy ưu điểm của cậu đến bên cạnh Doanh Kiêu.

Sau khi xác nhận rằng Doanh Kiêu không thể thích cậu, nó đắc ý gửi đến một Kiều An Ngạn gần như là bản sao của cậu.
Sau đó đã xảy ra chuyện trong quyển tiểu thuyết dở dang mà cậu đọc được ở thế giới khác kia.
Kiều An Ngạn sống lại năm lớp mười một với bàn tay vàng, nhanh chóng vả mặt nghịch tập với tốc độ khó có thể tưởng tượng, lao lên dẫn đầu toàn khối.
Song hệ thống lại tính sai.
Nó có thể giúp Kiều An Ngạn cướp việc học, thầy cô, bạn bè của cậu.

Nhưng bằng cách nào cũng không thể cướp được bạn trai của cậu.
Mặc dù mất trí nhớ, nhưng vì Doanh Kiêu đã tự mình gửi linh hồn đến một thế giới khác, và từng trải nghiệm việc Kiều An Ngạn bắt chước cậu nhằm tiếp cận hắn, cho nên bản năng khiến hắn ghét tất cả những người giống cậu và liều mạng đến gần hắn.
Điều mà Doanh Kiêu thích không phải là cậu học giỏi, được cả thầy cô và bạn cùng lớp ngưỡng mộ vây quanh.

Hắn vốn thích toàn bộ con người cậu.
Ưu điểm khuyết điểm, bất kỳ điểm nào, thiếu một phần hơn một chút cũng không được.
Cảnh Từ che mặt, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Vì vậy, Kiều An Ngạn thất bại lần thứ hai.

Sự nghiệp đạt đến đỉnh cao nhưng tiến độ tình cảm vẫn không thay đổi, vẫn không thể thay thế cậu trở thành nhân vật chính của thế giới này.
Bây giờ cậu đã trở về, mặc dù còn không biết nguyên nhân trở về.
Song cậu đã hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của Kiều An Ngạn và chiếm lại thế giới của cậu và Doanh Kiêu.
Cảnh Từ bất ngờ nhảy xuống giường, do quá vội vã nên vô tình vấp ngã.

Cậu muốn gặp Doanh Kiêu, muốn bây giờ, không thể chờ dù chỉ một khắc!
Người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng đến mức ngay cả dây giày cũng phải đối xứng, lúc này lại tóc tai bù xù, cổ áo ngủ gập một nửa vào trong, tay áo một ngắn một dài.
Song Cảnh Từ không để tâm, ngoài Doanh Kiêu, tâm trí cậu không thể chứa bất cứ thứ gì khác
Lúc này ở Thực nghiệm tỉnh, Doanh Kiêu đang bắt đầu xem đi xem lại các video phỏng vấn độc quyền Cảnh Từ.
Cảnh Từ đang tỏ tình với hắn, trước mặt cả thế giới.
Chuyện này khiến Doanh Kiêu hạnh phúc đến mức không thể kiềm chế được bản thân, thậm chí còn muốn tìm ngay phóng viên trong video và nhờ anh ta phỏng vấn mình.

Nói với những dân mạng đang gào khóc nói muốn trở thành bạn gái của Cảnh Từ rằng, rốt cuộc giới hạn hàm số trên tờ giấy trắng có ý nghĩa gì.
[Dù có cho tôi cả thế giới thì tôi cũng chỉ ở bên cạnh người.]
Trong đoạn này, hắn rõ ràng từng chữ, nhưng khi kết hợp với nhau, chúng như có ma lực khiến hắn nghĩ tới là nhịp tim tăng tốc và máu nóng sôi trào.
Khóe môi của Doanh Kiêu nhếch lên, lại một lần nữa nhấp vào nút replay.
Ở bên cạnh, Trịnh Khuyết vô tình liếc nhìn màn hình điện thoại, lập tức chua cực kỳ.


Nhẫn rồi nhẫn, cuối cùng gã không kìm được: “Anh Kiêu, được rồi đó.

Không phải chỉ là một cuộc phỏng vấn thôi sao, mày đã xem biết bao nhiêu lần rồi?”
Hà Chúc không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để cười vào mặt Doanh Kiêu, nghe vậy lập tức trả lời: “Lão Trịnh, mày không hiểu đâu, đây là nỗi tịch mịch của lão lưu manh trống trải.”
Cả hai nhìn nhau cười ha hả.
Doanh Kiêu tháo tai nghe trên tai ra, ánh mắt từ từ đảo quanh bọn họ, không bỏ sót cả Bành Trình Trình im lìm không lên tiếng.
Còi báo động trong lòng mấy người lập tức réo inh ỏi, còn chưa kịp chạy trốn đã nghe thấy Doanh Kiêu nói: “Bọn mày có biết hàm số cực hạn không?”
Trịnh Khuyết tâm tư ngay thẳng, tiếp lời cũng nhanh, vô thức nói: “Rất xin lỗi, tao chỉ biết Thử thách cực hạn.”
“Biết ngay là bọn mày không biết mà.” Doanh Kiêu đặt điện thoại lên bàn: “Nên mới không hiểu ý của Cảnh Từ.”
Hà Chúc trợn mắt nhìn hắn: “Có ý gì, không phải anh Từ vừa giải thích với phóng viên à?”
Doanh Kiêu ngả người ra sau, hơi nhướng môi: “Không phải, em ấy đang tỏ tình với tao, bọn mày…”
Doanh Kiêu im bặt.
Vào thời điểm Cảnh Từ hoàn toàn xóa bỏ ảnh hưởng của Kiều An Ngạn với mình, não của Doanh Kiêu ong ong, bỗng nhiên có thêm rất nhiều nội dung.
Những cảnh trong quá khứ như một cuốn phim liên tục hiện lên trong đầu hắn.

Có lần đầu tiên hắn và Cảnh Từ gặp gỡ vào năm đầu lớp mười, lần đầu tiên họ nắm tay, nụ hôn đầu tiên, bọn họ cùng nhau học đại học…
Doanh Kiêu phắt dậy, trong ánh mắt ngạc nhiên của đám Hà Chúc, hắn chạy ra khỏi lớp.
Hắn nhớ ra rồi, hắn đã nhớ tất cả.
Kiếp trước mơ hồ trong miệng Kiều An Ngạn, còn cả kết cục giữa hắn và Cảnh Từ mà Cảnh Từ luôn biết song chẳng thể nói ra với hắn…..
Doanh Kiêu không biết rốt cuộc mình đã về nhà bằng cách nào, nhưng khi nhận ra thì hắn đã đứng ở cửa.
Nhịp tim đập dữ dội gần như che đi tiếng thở nặng nề, hắn khó khăn lau mặt một cái, vừa định mở cửa thì cửa đã bị kéo ra từ bên trong.
Cảnh Từ ngẩn người đứng đó, trên mặt đầy nước mắt: “Anh.”
Lúc trước tiễn đưa cậu có bao nhiêu đau đớn thì bây giờ gặp lại cậu có bấy nhiêu may mắn và kích động.
Doanh Kiêu đỏ hoe mắt, dùng một tay kéo Cảnh Từ vào lòng, hôn và vuốt ve cậu điên cuồng.
Người này, vượt qua hai thế giới, trải qua mấy lần thời gian thiết lập lại, cuối cùng đã trở về bên cạnh hắn.
Doanh Kiêu ôm mặt Cảnh Từ, nhìn thật sâu vào mắt cậu: “Bé cưng, hoan nghênh trở về.”
Tâm trí anh không nhớ đến em, nhưng em vẫn luôn ở trong trái tim anh.
Nếu em không đến, anh sẽ ngoan cố canh giữ thế giới của chúng ta, vẫn luôn tìm kiếm và chờ đợi trong một vòng lặp thời gian vô tận.
Nếu em đã đến, anh nhất định sẽ nhận ra em từ cái nhìn đầu tiên.
Sau đó, anh sẽ yêu em, bảo vệ em, nâng niu thế giới của em trong lòng bàn tay anh rồi một lần nữa trao nó cho em.
————————–.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương