Doanh Kiêu cúi đầu hôn Cảnh Từ, mãi tận khi cậu thở không ra hơi mới chịu buông cậu ra.


"Là tại anh." Doanh Kiêu thở dài, tiến hành tự kiểm điểm bản thân sâu sắc: "Hôn em quá ít nên em mới không thông thạo như vậy."


Hắn trầm ngâm nhìn Cảnh Từ, chân thành nói: "Aiz em thấy chúng mình có nên thỏa thuận chút không, ví dụ như một ngày ít nhất hôn ba năm lần gì đấy."


"Em thích hôn ở đâu? Sân phơi đồ? Phòng học? Hay là trên giường?"


Cảnh Từ đỏ bừng mặt, quay đầu sang chỗ khác không nói câu nào.


Doanh Kiêu nhịn cười, giơ tay vuốt ve gáy cậu, sờ mò đã tay, thấy đủ mới thôi: "Em đã nghĩ xem sẽ thi vào trường đại học nào chưa?"


Vì Cảnh Từ đi theo con đường thi đâu, suốt khoảng thời gian này Doanh Kiêu đã đọc rất nhiều những bài báo liên quan, cũng biết với tình huống của Cảnh Từ thì cậu sẽ được tuyển thẳng.


Đột nhiên nghiêm túc lên, Cảnh Từ khẽ run, gật đầu nói: "Ừm, khoa Toán học trường Bắc Đại."


Khoa Toán học, quả nhiên đoán không sai.


Doanh Kiêu nở nụ cười, vừa định nói tiếp thì nghe thấy Cảnh Từ nhẹ giọng hỏi: "Anh thì sao? Anh... muốn thi trường nào?"


"Anh?" Doanh Kiêu ngắm hàng mi rũ xuống của Cảnh Từ, thầm muốn bày trò xấu: "Anh rất thích Thượng Hải, mở cửa và tự do. Nếu không thì Quảng Châu cũng được, vô vàn món ăn ngon."


Cảnh Từ cúi đầu, không thấy rõ sắc mặt cậu. Vài giây sau cậu bình tĩnh nói: "Ừm, đều rất tốt."


Cậu trầm mặc phút chốc rồi xoay người: "Về thôi, sắp vào giờ học rồi."


"Sao vậy?" Doanh Kiêu nắm chặt cổ tay cậu và kéo cậu lại: "Sao anh cảm giác tâm trạng của em không ổn lắm?"


Cảnh Từ mấp máy môi: "Không có."


Doanh Kiêu cười bất đắc dĩ, đưa tay mười ngón đan xen với cậu: "Ngốc chưa kìa? Đùa em thôi."


Cảnh Từ bỗng ngước mắt.


"Em đi Bắc Đại, ngoại trừ Bắc Kinh thì anh còn có thể đi đâu nữa?" Doanh Kiêu dắt tay cậu đi lên phía trước, cười khúc khích: "Mấy tháng nay anh liều sống liều chết học tập là để chơi vui chắc?"


Trái tim căng trướng trong lồng ngực, Cảnh Từ áy náy nói: "Xin lỗi..."


"Lần này thôi nhé." Doanh Kiêu siết chặt tay cậu rồi lập tức buông ra: "Lần sau lúc không vui mà còn định một mình nhẫn nhịn, không chịu nói cho anh..."


Hắn hừ cười một tiếng, nói đầy ẩn ý: "Để xem anh phạt em thế nào."


Cảnh Từ nhớ lại những lời cợt nhả của Doanh Kiêu, gương mặt lặng lẽ đỏ lên.


Hai người tiến vào khu dạy học. Lúc đến văn phòng giáo viên, Doanh Kiêu chợt nói: "Em về lớp trước đi. Anh tìm lão Lưu đã."


Cảnh Từ ngẩng đầu nhìn hắn: "Có việc gì à?"


Doanh Kiêu "Ừ" một tiếng: "Về chuyện đổi phòng ngủ ấy, ông ấy cứ mãi lấy lệ với anh, để anh đi giục."


Hắn bực bội cau mày: "Lão Lưu cũng quá không thức thời, suốt ngày can thiệp chuyện trong chăn của nhà người ta làm gì."


Đang giờ giải lao, trên hàng lang người đến người đi, Cảnh Từ da mặt mỏng, xấu hổ ngượng ngùng gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, vội nghe lời đi trước.


Doanh Kiêu gõ cửa thưa vào văn phòng, đi thẳng đến chỗ thầy Lưu.


Bây giờ thầy Lưu thấy hắn là nhức đầu, há miệng bật ra một câu: "Em lại tới làm gì?"


Dạo này cũng chẳng biết Doanh Kiêu phát điên cái gì, không chịu làm chuyện đứng đắn, toàn quấn lấy ông hỏi đề Toán, còn muốn ông giảng một ít lý thuyết số.


Không phải là thầy Lưu cảm thấy lãng phí thời gian, chủ yếu do Doanh Kiêu chưa là sinh viên đại học, việc hiểu những điều này ở giai đoạn hiện tại là tốn thời gian vô ích.


Doanh Kiêu mặt dày, căn bản không để ý thầy Lưu, ung dung lắc mình đến bên cạnh ông: "Chẳng phải là phần lý thuyết số lần trước chưa giảng xong ạ? Thầy nói tiếp cho em thêm một chút đi."


Thầy Lưu quan sát hắn vài lần, nghi hoặc dò hỏi: "Sau này em muốn học chuyên về Toán hả?"


"Không ạ." Doanh Kiêu phủ nhận, "Chỉ là muốn biết sơ thôi."


Sinh nhật Cảnh Từ sắp tới rồi, hắn suy nghĩ mất mấy ngày cũng chưa biết nên tặng cái gì.


Đơn giản đặt trước một cái bánh sinh nhật thì thật sự là qua loa quá.


Nhưng nếu là hợp ý Cảnh Từ, ngoài Toán học cũng chẳng có cái gì khác.


Doanh Kiêu tra cứu trên mạng hồi lâu xem nên tặng quà gì cho người yêu Toán, kết quả hiển thị toàn là các loại sách. Hắn tính toán giá cả, cảm thấy đều quá rẻ, quá không bõ rồi.


Thấy có bình luận rằng, Toán học có rất nhiều phân nhánh nhỏ, đầu tiên phải hiểu rõ người nọ thích nhánh nào, sau đó dựa vào đấy để chọn quà, nếu không sẽ rất dễ tặng sai.


Doanh Kiêu bèn giả bộ lơ đãng dẫn dụ lời Cảnh Từ, biết cậu rất hứng thú với lý thuyết số, hắn bèn bám theo thầy Lưu.


Nói thật, Doanh Kiêu hoàn toàn không hiểu tại sao trên thế giới này có thể có người thích thứ như Toán học, nhất là sau mấy ngày thầy Lưu giảng lý thuyết số.


Nếu cho hắn chọn, cả đời này hắn sẽ không bao giờ mở sách Toán.


Nhưng Cảnh Từ thích.


Mặc dù không thể hiểu được, nhưng hắn tôn trọng sở thích của Cảnh Từ, cũng sẵn sàng vì cậu mà đi tìm hiểu những thứ nhàm chán cực kỳ kia.


Thầy Lưu nhìn hắn không nói. Trông bộ dạng không thể không nghe của hắn, ông đành nhớ lại tiến độ buổi trước, bắt đầu giảng tiếp.


Sau khi Cảnh Từ vào đội tuyển quốc gia, không chỉ có mỗi Thực nghiệm tỉnh vui vẻ hân hoan, mà còn có các phương tiện truyền thông lớn của tỉnh Đông Hải.


Dù là Nhật báo Đông Hải hay là những công ty lớn nhỏ khác đều đăng tin tức này ngay tức khắc, cũng nhao nhao gọi Cảnh Từ là "học thần", khoe khoang chẳng chút kiêng dè.


Nhất thời danh tiếng của Cảnh Từ vang xa khắp tỉnh Đông Hải, đặc biệt là phụ huynh đều coi cậu thành tấm gương mới, dùng để giáo dục con cái mình.


Sáng hôm nay, ông Cảnh tới công ty, qua tiệm cafe mua chiếc bánh sandwich. Lúc đang vừa ăn vừa mở máy tính, ông bỗng nghe thấy đồng nghiệp bên cạnh tụ tập bàn luận ——


"Ê, mấy ông có biết đứa bé gần đây mới tiến vào đội tuyển quốc gia không?"


"Sao không biết chứ? Hôm qua bố tôi còn cầm báo nhắc đến, nói rằng đứa trẻ này thật sự rất giỏi giang, chỉ tiếc người ta không phải là cháu trai của ổng, ha ha ha."


"Thật không biết bố mẹ giáo dục nó kiểu gì. Người duy nhất thuộc tỉnh ta có thể lọt vào đội tuyển quốc gia suốt chục năm nay. Cái thằng nhà tôi đang học lớp mười, cũng luyện thi Olympics. Sáng nay tôi còn nhắc nó, bảo nó học tập người ta kìa."


"Này, đứa nhỏ tên là gì? Tôi đọc xong liền quên mất."


"Cảnh Từ? Hình như nó được gọi bằng cái tên này."


"Đúng đúng, tên là Cảnh Từ, tên cũng rất êm tai."


Tay ông Cảnh run lên, sandwich rơi bộp xuống bàn phím laptop. Ông bất chợt bật dậy, nhìn về mấy vị đồng nghiệp kia: "Cảnh Từ?"


"Đúng thế." Một đồng nghiệp cười nói: "Nhắc mới nhớ, lão Cảnh, đây thật là duyên phận, hai người đều họ Cảnh. Có phải con anh tên Cảnh Miểu không? Bây giờ ở cấp hai Thực nghiệm tỉnh nhỉ? Cũng coi như là bạn học của Cảnh Từ rồi."


Trong quá khứ, ông ta Cảnh ngại Cảnh Từ làm mình mất mặt nên xưa nay đều không bao giờ kể về con lớn của mình với người khác, lần nào cũng chỉ nhắc đến con út. Thành ra ngay cả đồng nghiệp mấy năm cũng không biết ông có hai đứa con trai.


Tim ông Cảnh đập dồn dập, cổ họng khô khốc, bờ môi khép khép mở mở hồi lâu mới thốt lên một câu: "Đội tuyển quốc gia... Là chuyện gì?"


Nhớ lại nhà ông có một học sinh câp shai, đồng nghiệp chợt hiểu ra, cho rằng ông ta đang suy nghĩ muốn con mình ôn Olympics.


Kiên nhẫn phổ cập khái niệm về đội tuyển quốc gia cho ông một lần, nhấn mạnh trọng điểm Cảnh Từ lợi hại biết bao, sau đó nói: "Đứa bé kia trâu thật, anh có thể bảo Miểu Miểu nhà anh đi làm quen một chút, học hỏi kinh nghiệm, ha ha ha."


Ông Cảnh hoảng hoảng hốt hốt, hoàn toàn không biết đồng nghiệp của mình đang nói cái gì.


Ông ta cũng không hiểu rõ giải thi Olympics lắm, lần trước Cảnh Từ nói thi đại học không được cộng điểm xong, ông bèn không chú ý đến nữa.


Mà bây giờ ông lại nghe thấy tin Cảnh Từ tiến vào đội tuyển quốc gia! Còn là dẫn đầu tỉnh Đông Hải!


Đây là vinh quang lớn nhường nào.


Ông Cảnh siết chặt nắm đấm, hối hận ban đầu làm sai.


Nếu sớm biết sẽ có kết quả thế này, làm sao ông ta sẽ cắt tiền sinh hoạt của Cảnh Từ cơ chứ?


Ông Cảnh hít sâu một hơi, cầm điện thoại lên, bắt đầu chuyển tiền cho Cảnh Từ.


Lúc đầu định chuyển ba nghìn, song ông ta cắn răng đổi lại thành năm nghìn.


Sau đó, ông ta cân nhắc liên tục rồi mới nhắn tin cho Cảnh Từ ——


[Nghe nói con vào đội tuyển quốc gia rồi? Thằng bé này, chuyện lớn như vậy sao không báo cho gia đình một tiếng?]


[Bố tự hào về con.]


[Bao giờ con rảnh? Bố gọi điện cho con.]


Gửi xong, ông Cảnh đợi mãi đợi mãi, nhưng vẫn luôn không thấy Cảnh Từ trả lời, đến chuyển khoản cũng chưa được nhận.


Giữa trưa, ông Cảnh vừa lơ đễnh ăn cơm trưa, vừa thỉnh thoảng ngó điện thoại, suýt nữa thò đũa vào bát của người bên cạnh.


Đồng nghiệp buồn cười hỏi: "Lão Cảnh đang nghĩ gì thế? Gần đây có dự án nào mới à?"


Ông Cản qua loa đáp lời, vội vàng cơm nước xong xuôi rồi ra ban công hút một điếu thuốc. Thật sự không kìm được nữa, ông lấy điện thoại gọi cho Cảnh Từ.


Lúc đó Cảnh Từ đang chuẩn bị nghỉ trưa, theo lệ kiểm tra điện thoại, thì bắt gặp tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ ông Cảnh.


Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, sau đó cầm di động đứng dậy.


"Anh Từ! Có ăn que cay không?" Lý Trụ giơ một túi que cay lên, gọi giật Cảnh Từ lại.


Cảnh Từ lắc đầu, nói với cậu ta: "Tớ không ăn đâu." Rồi ra cửa.


Cậu vừa đi tới bồn hoa, ông Cảnh liền gọi thêm một cú nữa, lần đầu tiên có thái độ tốt như vậy: "Ăn cơm xong chưa? Đã xem tin nhắn và chuyển khoản của bố chưa? Sao..."


Cảnh Từ cắt ngang lời chào hỏi vô nghĩa của ông ta, thản nhiên hỏi: "Có chuyện gì ạ?"


"Không có chuyện gì thì không thể gọi cho con à?" Ông Cảnh cười khan, gượng gạo giải thích: "Tháng trước công ty bận rộn dự án nên quên chuyển tiền sinh hoạt cho con. Con cũng thật là, sao không nhắc bố một câu?"


Không hiểu sao Cảnh Từ cảm thấy có chút bi ai, cũng có chút buồn cười.


Cậu bình tĩnh nói: "Về sau cũng không cần đâu."


Ông Cảnh sững sờ: "Không cần cái gì cơ?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương