Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Nam Chính Cặn Bã
-
Chương 29
Khuôn viên trường vào những ngày cuối tuần vô cùng náo nhiệt, nào là sinh viên tự túc trong phòng học tự học, mồ hôi tuôn như mưa trên bãi tập, dưới những tán cây nơi hành lang gấp khúc là những cặp đôi hẹn hò, mỗi người lại tạo nên một khung cảnh, tất cả đều tràn ngập hơi thở của thanh xuân.
Lục Chi Hằng đến thư viện tìm chàng trai trong mục tiêu, Bạch Tiêu đi chậm rãi dọc theo hàng cây ngô đồng tới nơi đã được chỉ định.
Càng đi vào trong, Bạch Tiêu không khỏi đắm chìm vào không khí ngập tràn hơi thở thanh xuân này, vô cùng thích thú mà nhìn ngắm xung quanh.
Tốt nghiệp đã được nhiều năm, hiện tại cô cảm thấy mọi thứ thật chân thật và hoài niệm.
Ngày tốt nghiệp năm đó, tay cô kéo lấy rương hành lý nặng trịch, ngây người mà dần rời khỏi sân trường đã gắn bó với mình suốt bốn năm trời, chia tay những người bạn đã từng gắn bó, từng yêu thương trân trọng nhau,...!Lúc đó cô bất giác nghĩ, có lẽ hôm ấy quay người lại rời đi dù sau này muốn cũng không thể gặp lại nhau được nữa.
Ơ? Rương?
Bạch Tiêu dừng bước lại, híp mắt phóng tầm nhìn ra xa nơi có bốn năm người cùng nhau kéo cái rương hòm: "Tiểu Tinh, hôm nay trường học của em cho nghỉ sao?"
Khách hàng lần này tên là Trần Uyển Tinh, người cũng như tên gọi là một cô gái nhìn rất dịu dàng ngoan ngoãn, cô ấy lắc đầu nói: "Lúc này mới vừa khai giảng không lâu, làm sao mà nghỉ được."
Đúng rồi, mùa tăng ca điên cuồng hàng năm của công ty vẫn chưa bắt đầu, vậy nên hiện tại chưa phải là thời gian nghỉ lễ.
Mà mấy người đó nhìn kỹ cũng không giống học sinh cho lắm.
"Lẽ nào là rương kịch của tổ đạo cụ?" Trần Uyển Tinh giật mình lấy tay che miệng nói nhỏ: "Chị à, hôm nay hình như đoàn phim đến trường học của chúng ta lấy cảnh quay, phía trước nhiều người như vậy, chắc là lấy cảnh từ dãy lớp học tới bãi cỏ chăng?"
Nếu đúng là vậy thì kế hoạch sẽ không kịp thay đổi, trong lòng Bạch Tiêu lập tức có chút căng thẳng, trầm tư hai giây sau liền bảo Trần Uyển Tinh quay lại thông báo cho Lục Chi Hằng chuyện này, còn cô thì tiến lên phía trước xem xét tình hình.
Bạch Tiêu quyết định nhanh chóng sau đó cùng Trần Uyển Tinh tách ra hành động, lúc này nội tâm của cô vẫn rất lạc quan, dãy nhà dạy học cộng thêm trước dãy lớp là một bãi cỏ lớn như vậy, có đạp xe đạp đi chăng nữa cũng mệt muốn chết đi được, cô không tin còn có thứ gì có thể cản được cô đuổi kịp họ.
"........................"
Mẹ nó, thật đúng là có thứ có thể.
Nhìn đám học sinh đông nhung nhúc và cuồng nhiệt kia, Bạch Tiêu đầu óc quay cuồng, cô quên mất mấy cô gái vẫn còn đang trong độ tuổi theo đuổi các ngôi sao.
Đoàn phim vốn không có nhiều nhân lực để quản nhiều như vậy, nhưng dù sao có thêm an ninh trường học cộng thêm một số fan có ý thức cao nên mọi chuyện không quá hỗn loạn, khổ nỗi những người đứng xung quanh tự vây thành bức tường người, đã ngăn cách quần chúng cùng người của đoàn làm phim.
Bạch Tiêu cao 1m67, lúc này cô chỉ tiếc bản thân sao không đi giày đế cao một chút, cố nhón chân lên mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy máy ảnh, bảng chiếu sáng và những người bận rộn trong vòng 100 mét của bức tường thịt.
Khung cảnh rộng lớn như thế, là đoàn phim nào, lưu lượng nào mới có thể làm được như vậy???
Bạch Tiêu vỗ vỗ một fan đang la hét điên cuồng bên cạnh, hỏi cô ấy người tới là ai thế.
Nữ sinh kia mặc kệ người hỏi là người cùng sở thích hay là người qua đường, vô cùng kích động níu lấy ống tay áo Bạch Tiêu, tuôn ra một tràng: "Tống#¥@%@!! Rất đẹp trai a a a a a ——"
Bạch Tiêu: "..............."
Tốt, không thể nghe ra được gì.
Bạch Tiêu rời khỏi vòng bão tố người người ồ ập kia, xem điệu bộ này, địa điểm gặp gỡ lãng mạn mà đạo diễn Lục Chi Hằng tính toán khiến cho đồng nghiệp phải thích thú, không ngờ sẽ bị tan nát trong vòng một giờ thế này.
Không còn đường để đi, nên Bạch Tiêu chỉ có thể đi qua cửa phụ.
Cô nhớ rằng khi bọn cô khảo sát xung quanh, con đường hoa mộc lan ở phía sau tòa nhà dạy học vô cùng phù hợp với tưởng tượng của nam sinh trong mục tiêu kia.
Mặc dù mặt trời rọi xuống tối hơn một chút, diện tích đường đi nhỏ hơn một chút, người đi lại cũng ít đi một chút, nhưng tính ra vẫn tốt hơn là yên tĩnh đến mức không có ai.
Vì vậy, Bạch Tiêu dứt khoát lên xe đạp và khám phá theo bản đồ địa hình trong trí nhớ của mình.
Quả nhiên, con đường này không phải con đường chính nối các tòa nhà dạy học lớn, ngày thường không có nhiều người, vào cuối tuần, mọi người đang ngắm nhìn quang cảnh sôi động bên ngoài sân chính nên nơi này càng yên tĩnh hơn.
Bạch Tiêu rất vừa ý, chân ở bàn đạp vẫn không ngừng động, tiếp tục đi xe hóng gió.
Bạch Tiêu một bên chậm ung dung mà cầm lái xe đạp, một bên lấy điện thoại cầm tay thông báo cho Lục Chi Hằng cùng Trần Uyển Tinh phía bên kia, lại nửa nhìn về phía trước hẳn là không có chướng ngoại vật gì...
"A a a ————"
Bạch Tiêu một giây trước cúi đầu gửi tin nhắn đi, một giây sau ngẩng đầu lên liền thấy trước đầu xe đạp nhảy ra một bóng người.
Cô bất giác kêu lên, tay cùng lúc nhấn mạnh phanh xe, dùng chân dừng lại.
Người kia cũng hoảng hốt mà nhanh chóng né khỏi đầu xe cô, nhưng vẫn không may bị quẹt trúng một cái, xe đổ xuống, Bạch Tiêu cùng người kia ngồi xổm trên mặt đất, đau đớn che chân.
Đợi cơn đau âm ỉ nơi thái dương dịu đi một chút, Bạch Tiêu liền nhanh chóng ngẩng đầu nhìn người nọ, nói lời xin lỗi: "Thật xin lỗi, anh không sao chứ?"
Xe là do cô đi, người cũng do cô đụng, lúc đó cô còn chơi điện thoại, cô chính là phải chịu toàn bộ trách nhiệm chuyện này.
Bạch Tiêu đứng lên trước, người đàn ông xấu hổ sau khi bị xe đạp va phải vẫn luôn ngồi xổm ở dưới đất thấy vậy liền miễn cưỡng đứng dậy.
Bạch Tiêu lúc này mới nhìn rõ người bên kia đang đeo kính râm đen lớn, mặc vest và giày da, kiểu tóc được chải chuốt cẩn thận.
Thoạt nhìn, anh ta dường như không phải là học sinh của trường này.
"Anh không sao chứ? Có bị thương ở đâu hay không?" Bạch Tiêu lại hỏi thêm một lần: "Nếu anh thấy không ổn tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?"
Người kia xoa xoa cổ chân một hồi, sau đó nghiêng nghiêng đầu mà nhìn cô: "Cô không biết tôi là ai à?"
Ảnh của anh cũng không được in trên tờ một trăm tệ, sao tôi phải biết anh là ai chứ, nội tâm của Bạch Tiêu thoáng lướt qua ý nghĩ, sau đó liếc mắt lại.
"Anh có bị thương ở đâu không?" Một vấn đề cũng được hỏi tới hỏi lui ba lần rồi.
Nam sinh kia đến gần, gỡ xuống kính râm, lộ ra ngũ quan tinh xảo khuôn mặt vô cùng đẹp "Cô thật sự không biết tôi là ai sao?"
Bạch Tiêu hơi cau lông mày lại, trong mắt chợt lóe lên vẻ không kiên nhẫn trùng hợp bị người kia nhạy cảm bắt được.
Anh ta sững sờ hai giây, sau lại nở một nụ cười thật tươi, cảm giác rất giống tên tra nam Tống Nhiên kia, thậm chí còn khiến Bạch Tiêu trong giây lát có chút thất thần, chẳng qua là cái khóe môi mèo cong lên thêm vài phần đáng yêu đơn thuần khác hẳn với gã đàn ông kia đã nhanh chóng làm tan đi ý nghĩ chợt lóe lên của cô.
"Tôi không sao, còn cô?"
"Tôi cũng vậy, anh không có vấn đề gì là được rồi." Bạch Tiêu hướng người kia gật gật đầu, giẫm lên chân đạp muốn rời đi.
"Này, đợi một chút, bạn học."
Người đàn ông nhanh chóng nắm lấy tay cầm "Thực xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh xong trở ra thì bị lạc, nếu không phiền cô đưa tôi ra khỏi đây được không?"
Sân trường rộng lớn, đường đi uốn lượn quanh co có chút nhiều, người lạ chỉ cần đi vài bước đều có thể bị lạc đường, Bạch Tiêu thật sự bị lời nói này thuyết phục, hơn hết người này xưng hô với cô một tiếng "bạn học", trong lúc vô hình đã thừa nhận cô mặc đồng phục này nhìn trông giống sinh viên nha.
Cúi đầu liếc mắt nhìn thời gian, Bạch Tiêu liền đem xe quay đầu, chỉ chỉ chỗ ngồi phía sau, "Anh lên đi."
Người kia như có chút sửng sốt: "Cô đưa tôi đi?"
"Không lẽ anh muốn đi bộ tới đó?"
"Không phải." Anh bật cười, nghe lời mà ngồi lên phía sau xe.
"Đây là lần đầu tiên tôi ngồi đằng sau xe đạp của con gái, tôi so với cô còn có chút nặng kí hơn.
Liệu cô có thể đi được không?"
Bạch Tiêu cười nhạo một tiếng, không bình luận thêm, giẫm lên chân đạp liền xông ra ngoài.
Người kia rất hay nói chuyện, chỉ vài phút sau là nói chuyện không ngừng với cô, thỉnh thoảng lại chúi đầu về phía trước, hoàn toàn tin tưởng vào tài lái xe của Bạch Tiêu.
"Hóa ra cô không phải học sinh của trường học này, trách không được......"
"Trách không được cái gì?" Bạch Tiêu quay đầu hỏi.
"Không có gì."
"Có rất nhiều người ở đằng kia, đường bị chặn bởi một nhóm các cô gái đang theo đuổi idol nên chúng ta không thể đi qua."
Nam sinh hoàn toàn phớt lờ lời nhắc nhở của cô mà khăng khăng muốn đi đến bãi cỏ của khu học chính, nhưng đến ngã tư, người đàn ông không cho cô rẽ phải mà cứ thế hướng thẳng lái tới.
Bạch Tiêu có thể nhìn thấy các nhân viên an ninh và rào chắn từ xa, và có một số người qua đường cổ động viên hai bên đường.
Bạch Tiêu dùng sức đạp xe lên con dốc nhỏ dài và chậm này, đắm chìm trong tiếng ầm ĩ phía trước, cũng không nghe thấy lời nói của người đàn ông phía sau.
"Ahhhh....".
Đột nhiên, đám đông hai bên đường náo loạn, tiếp theo là tiếng la hét liên tiếp, hết đợt này đến đợt khác, Bạch Tiêu đang tập trung đạp xe suýt chút nữa đã bị tiếng hét này dọa cho hốt hoảng vứt luôn tay cầm.
Cô nhìn về phía đám người tỏ ý nghi hoặc hét cái gì vậy nhưng đột nhiên nhìn không hiểu, đa số bọn họ đều như mất tự chủ, nhưng thân thể vẫn là kiềm chế, hai chân dính chặt trên mặt đất càng không tiến tới gần phía cô.
Hai cái bánh xe lăn dù sao so với hai cái chân chạy trốn cũng nhanh hơn chút đi, Bạch Tiêu trong đầu đầy dấu chấm hỏi (???) còn không kịp phản ứng liền đã bị hướng xe đi vào khu bảo vệ an ninh theo chỉ định.
Lúc này một người đàn ông cao lớn vạm vỡ hai mắt chợt sáng lên, bước nhanh đi tới, vẫy tay: "Anh hai à, anh đi vệ sinh mà em còn tưởng anh chơi trò mất tích đấy."
"Tôi không cố ý, đi lạc mất, điện thoại hết pin rồi." Người kia từ sau chỗ ngồi nhảy xuống, bất đắc dĩ quơ quơ trong tay chiếc điện thoại màn hình đen như một cục gạch.
"Chúng ta bắt đầu làm việc thôi a......!Vị bạn học này là?" Người đàn ông tên Tiểu Lý vỗ vai người đàn ông, nhìn theo tầm mắt của anh khi thấy anh không nhúc nhích.
Khóe môi người đàn ông nhẹ cong, lộ ra một vòng cung mèo dễ thương,
"Quý cô, cô có muốn tới thăm trường quay không?"
"Anh hôm nay tới đây là lấy cảnh quay phim à." Bạch Tiêu khẽ nâng cằm, bừng tỉnh.
"Cô không biết anh hai nhà tôi á?"
Tiểu Lý trừng to mắt, miễn cưỡng đỡ được cái cằm suýt rớt xuống đất.
Bạch Tiêu liếc mắt nhìn giờ, thuận miệng mà nói: "Thật ngại quá, không biết anh nhà cậu là tuyến mới hay đã là diễn viên chính quy vậy."
Nói tới đây bỗng Bạch Tiêu nhớ lại, cô vốn không phải là một bà cô cổ hủ ở chốn công sở, cô cũng đã từng bắt kịp xu hướng nha.
Chỉ là sau khi đến đây, cô đã bị gánh nặng cuộc sống và công việc quá tải, chưa bắt nhịp được với những bộ phim truyền hình ăn khách mà người trong làng giải trí đều biết đến như Tô Thiên Linh cùng Trình Lại Ngọc.
Nghe vậy, Tiểu Lý có chút tự hào mà nói: "Người có kỹ năng diễn xuất tốt nhất trong số lượng người mới, lưu lượng và tài nguyên cũng là cao nhất.
Tống Nam có nghe nói qua chứ?"
Ah.
Sau năm giây im lặng, Bạch Tiêu cau mày, ngước mắt lên nhìn người được gọi là Tống Nam, đôi mắt ngấn nước của cô từ từ mở to, cánh mũi hơi phập phồng vì kích động xen lẫn lo lắng, trông hơi giống một chú thỏ đang sợ hãi.
Một loạt động tác trông có vẻ đang khiếp sợ này chậm rãi rơi vào mắt Tống Nam, hắn không khỏi mỉm cười, "Cô nhận ra tôi sao?"
Bạch Tiêu khẽ mở đôi môi, một chữ cũng không nhả ra nổi.
Mặt anh ta tuy cô không biết, nhưng ba chữ kia cũng quá quen thuộc rồi đi!
Nam phụ thứ hai trong《True Game》chính là một chiếc lốp xe hàng đầu của nữ chính.
Người ta nói rằng trong mỗi cuốn tiểu thuyết ngôn tình nhất định phải có một nam phụ thứ hai hoàn hảo khiến độc giả xót xa, thương tiếc Tống Nam chính là người đó.
Nam diễn viên có nhiều bạn gái và người hâm mộ đã công khai đứng ra bảo vệ nữ chính, sau khi nam phụ cùng nam chính với nữ chính có quan hệ với nhau, hai nhân vật nam này kiên quyết lùi một bước và âm thầm bảo vệ nữ chính.
Họ đều cố gắng trở thành người chiến thắng để bước tiếp trong cuộc đời cô ấy, nữ chính cùng Tống Nam từng có scandal vì hợp tác trong cùng một bộ phim truyền hình.
Tất nhiên, nhân sinh người thắng vẫn là nhân vật chính, nữ chính tay trái là vua màn ảnh tay phải có kim chủ, cô ấy cùng Tống Nam bởi vì hợp tác đóng kịch trên màn ảnh truyền hình mà truyền ra ít chuyện xấu, hơn nữa hai người quả thực từng có một đoạn thời gian mập mờ, về sau nữ nhân vật chính mới ý thức được và dừng lại không nhìn tới Tống Nam nữa, nữ chính còn cho rằng cô ấy có tình cảm với nam phụ là bởi vì hắn có một số điểm giống với Tống Nhiên.
Là một trong những độc giả cũng cảm thấy thương tiếc cho anh chàng mù thứ hai không ai thứ nhất này, Bạch Tiêu cũng cảm nhận được cách vận hành của nữ chính, chỉ có thể nói rằng nữ chính là một bạch liên hoa chướng mắt.
"Tiểu thư, cảm ơn cô đã tiễn tôi trở về."
"Nếu cô có hứng thú thì hãy tới đoàn phim của chúng tôi làm khách mời, đúng lúc tôi thiếu một vai này."
Tiểu Lý: "?????"
Thiếu, thiếu người ư?
Bạch Tiêu lúc này đã hoàn hồn lại, mặt biến sắc, vội quay đầu xe đạp, "Không cần đâu, cảm ơn, hẹn gặp lại!"
Lời còn chưa dứt, chiếc xe đã phóng đi như một cơn gió xoáy.
Nói đùa chứ, Tống Nam này cùng một chiến tuyến với nữ chính, với tư cách là một độc giả cô còn có thể thương xót cho anh ta, nhưng hiện tại cô chính là một siêu cấp đại phản diện, đối lập hoàn toàn với phe chính bọn họ.
Đụng độ với đối thủ của mình, Bạch Tiêu đương nhiên lựa chọn chuồn nhanh với tốc độ ánh sáng luôn và ngay.
Vừa rồi, fans girl của Tống Nam đã tuân thủ nội quy của fan và không cản đường.
Vậy nên đường Bạch Tiêu đi về liền đi được một mạch, dẫu vậy vẫn có người nhịn không được xông ra hỏi cô gặp Tống Nam ở đâu, tại sao phải dùng xe đạp chở hắn.
Bạch Tiêu không nói nhiều lời, liên tục tỏ vẻ cô chỉ là tình cờ đi ngang qua, có lòng tốt dẫn theo một người đang tìm đường trở về, biết được thần tượng thế mà là một người mù đường fans hâm mộ hưng phấn mà khen idol dễ thương, Bạch Tiêu lúc này mới có thể lao ra lớp lớp vòng vây.
Lần này lại bị trì hoãn, Trần Uyển Tinh và cô chia tay đã lâu, Bạch Tiêu liền vội vàng liên lạc với Lục Chi Hằng khi đang đạp xe, muốn hỏi ngài đạo diễn này xem anh ta có phương án B không.
Chiếc xe dần mất phương hướng, ánh mắt Bạch Tiêu trong lúc vô tình nhìn tới phía trước lầu dạy học bên cạnh, Trần Uyển Tinh đang ôm một đống sách giáo khoa ngồi ở sau xe đạp, còn người đạp xe lại chính là...!Nam sinh trong mục tiêu?!
Bạch Tiêu quá đỗi giật mình, tay run lên khiến đầu xe bỗng bất ổn thiếu chút nữa cô cũng theo xe té xuống, mắt thấy hai người muốn ngoặt xe về phía cô, Bạch Tiêu vội vàng phanh lại cúi đầu thấp xuống, nghe Trần Uyển Tinh nói chuyện ôn nhu âm thanh từ xa mà đến gần, lúc sau gần và xa.
Cô cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên, liền chứng kiến Lục Chi Hằng theo ngã tư đường hòn non bộ đằng sau chạy chậm chậm nhảy lên mặt đường rồi đi về phía cô.
"Tiêu Tiêu, vừa nãy cậu đi đâu thế?" Lục Chi Hằng mở cái miệng nhỏ ra thở, mặt mày mang ý cười, "Đáng tiếc quá, cậu bỏ qua mất cảnh lãng mạn tình cảm rồi."
Bạch Tiêu chỉ về hướng hai người vừa đi khuất: "Tình huống như thế nào mà nhanh như vậy."
"Vừa đi xe đạp vừa cầm điện thoại dò đường bất tiện quá.
Tôi tới đây mới phát hiện hàng ngô đồng kia và đường chính không thông với nhau, vừa định gửi tin nhắn cho cậu hỏi sự tình thì tình cờ thấy thằng nhóc kia và nha đầu đang ôm một chồng đạo cụ va vào nhau."
Bạch Tiêu trừng to mắt: "Thật sự đụng phải?!"
Lục Chi Hằng vội vàng xua tay: "Đừng lo lắng, tôi có thể nhìn rõ ràng, Uyển Tinh không sao cả, nhưng cậu nhóc Chu Vân Hi đó nhất định muốn đưa Tiểu Tinh đi kiểm tra.
Cậu không thấy được Chu Vân Hi ngẩng đầu nhìn đến Tiểu Tinh chính là cái ánh mắt............!A, tuổi trẻ thật là tốt."
Khu vườn xung quanh hai người có đầy đủ loại hoa quế cây, gió thổi qua bay xuống từng mảnh cánh hoa cùng với mùi thơm ngát, Tiểu Tinh cùng Chu Vân Hi gặp nhau tại nơi phủ kín hoa rơi trải đầy trên sân trường trên đường nhỏ, bên trái là lầu dạy học, bên phải khỏi nói chính là sân trường liền kề khu vườn.
Lục Chi Hằng mô tả sinh động như thật, thấy thế nào cũng hoàn toàn phù hợp với lý tưởng yêu đương của Chu Vân Hi.
Sắp xếp có tỉ mỉ ra sao cũng không tuyệt bằng sự tình cờ đẹp đẽ này.
Tuy kế hoạch đã sắp xếp tất cả hành trình rồi tới kết quả, thế nhưng người tính không bằng trời tính, nam thanh nữ tú được trời đất đưa đẩy, làm sao không thể không gặp nhau, có lẽ Trần Uyển Tinh cùng Chu Vân Hi có phúc duyên này, Bạch Tiêu vừa nhìn thời gian, lúc này mới 4:30.
"Vậy bây giờ mọi thứ đều ổn chứ?"
"Phòng y tế rất gần, tôi sẽ đợi kết quả.
Tôi sẽ giả làm anh em thân thiết để nghe Vân Hi nói chuyện, đối với cuộc gặp mặt lần đầu cảm giác rất quan trọng, cơ bản sẽ quyết định đoạn tình cảm này là bi kịch đau thương hay là trò khôi hài."
Bạch Tiêu cảm thấy có đạo lý: "Thế tôi về trước đây."
Lục Chi Hằng vẻ mặt cổ quái, "Cậu không ở lại chờ một chút?"
Bạch Tiêu bĩu môi, tỏ vẻ không có hứng thú.
Lục Chi Hằng che dấu vẻ mặt đang tươi cười, sắc mặt thâm trầm rồi nhìn qua cô vài giây, trầm giọng nói: "Tiêu Tiêu, trước kia cậu rất quan tâm tới phản ứng của khách hàng khi họ gặp mặt đối tượng lần đầu, sao bây giờ lại giống như người khác vậy?"
"............"
Lại nói tới mấy chuyện kì quái của nguyên chủ, mỗi lần nhìn thấy đôi nam nữ người ta sau lần gặp mặt đầu tiên đầy bối rối, trái tim loạn nhịp không biết nên mở lời nói ra sao, nguyên chủ luôn rất tích cực trở thành người lắng nghe, tìm ra hướng đi mới rồi dẫn đường cho họ.
Nếu như trong sân trường hiện tại không có đoàn phim cùng Tống Nam ghé tới, Bạch Tiêu vẫn muốn ở lại nghe một chút truyện cổ tích, chẳng qua đoàn phim đến nơi đây lấy cảnh quay, không chừng cả sân trường hiện giờ mười cảnh chạy một vòng cũng có, tỷ lệ gặp phải nhau thật sự là không nhỏ.
"Tôi có hẹn người khác cùng ăn bữa tối, giờ là lúc phải trở về rồi...!" Bạch Tiêu mơ hồ nói.
"Nam hay nữ vậy?"
"Nam."
Lục Chi Hằng trầm tư một lát, sự dò hỏi trong mắt anh tan biến, trở về nói với giọng điệu của người anh em thân thiết: "Được rồi, đụng tới loại nam nhân như Tống Nhiên này khó tránh khỏi cậu có bóng ma tâm lý, nhưng mọi chuyện dù sao đã là quá khứ, với hắn cậu hãy mau cho qua đi, cũng không nên vì vậy mà chối bỏ tình yêu, nhìn xem hai người Tiểu Tinh cùng Vân Hi kìa!"
Bạch Tiêu cau mày định giải thích vài câu, nhưng Lục Chi Hằng xua tay bày ra vẻ đại nghĩa rất rõ ràng ý bảo cô mau rời đi, việc này chỉ cần anh là đủ rồi.
Được rồi, những người có khả năng tưởng tượng yếu như cô không thể tư vấn tình cảm, Bạch Tiêu lười giải thích, cô giẫm lên bàn đạp và rời đi.
Qua năm giây, Lục Chi Hằng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại hét phía sau lưng Bạch Tiêu.
"Vậy người đàn ông kia là ai?"
*****
Tự nhiên trong đầu Bạch Tiêu hiện lên câu nói của Cố Minh Chiêu "Anh đang theo đuổi em".
Những lời đó như gợn sóng ném xuống hồ, văng vẳng bên tai, nhưng cô vẫn mời Cố Minh Chiêu đi ăn tối như đã hứa.
Nguyên do thứ nhất là cô đã nợ Cố Minh Chiêu một ân huệ lớn, đây là việc cô nên làm.
Thứ hai, thích và ghét là quyền tự do của mỗi người, cô vốn đã thẳng thắn sau lần đó.
Huống chi anh hiện tại còn là khách hàng lớn của cô, hai người một bên A một bên B còn có thể trốn đến đi đâu.
Cuối cùng, quan trọng nhất là chỗ đã đặt trước không được hủy, tốn kém lắm.
Cuối tuần giao thông thường bị tắc nghẽn, đi từ trường đại học tới nhà hàng thì lại nhất định phải đi qua con đường sầm uất nhất thành phố, vừa đi vừa dừng tới tận sáu giờ mới đến nơi.
Đây là một nhà hàng Trung Quốc mới mở, tuy không so được độ nổi tiếng với các nhà hàng lâu đời khác nhưng lại nhỉnh hơn về cách bài trí, món ăn mới, mọi thứ trong nhà hàng đều tinh tế, trang nhã, thu hút nhiều người trẻ tuổi tới ăn.
Cố Minh Chiêu sớm đã đến trước giờ hẹn, anh đang tập trung lật xem thực đơn, gần đó dù có chiếc cầu nhỏ và dòng nước chảy cùng với những con cá nghịch ngợm trong bể nước cũng không hề thu hút được sự chú ý của anh.
Nhân viên phục vụ dẫn Bạch Tiêu tới đúng chỗ ngồi xong, Cố Minh Chiêu mới đem ánh mắt từ menu nhìn lên, ngẩng đầu liền một phen sửng sốt.
"......!Thật ngại quá." Bạch Tiêu vén tóc, xin lỗi nói, "Trên đường kẹt xe, tôi không có thời gian thay quần áo."
Còn chưa đến năm giờ sau khi rời khỏi trường đại học bên kia, Bạch Tiêu vốn dĩ muốn về nhà thay bộ quần áo thích hợp cho bữa tối rồi quay lại, nhưng tình hình giao thông như thế này, cộng thêm thời gian đi đi lại lại khiến cô phải thay đổi dự định trước đó, mặc dù như này có chút bình thường nhưng dù sao vẫn tốt hơn so với thất lễ để cho người khác phải đợi mình.
Cố Minh Chiêu ánh mắt lóe lên một hồi, anh nghiêng người nhìn giày của Bạch Tiêu: "Em vừa từ trường đại học đi đến đây?"
"Ừ, tôi vừa từ đó về."
"Là......!Mặc cái này đi xem thực tập sinh?"
"A? A đúng vậy, là bí mật quan sát." Bạch Tiêu vội ho khan, cô quên mất lần trước cô nói với Cố Minh Chiêu là tham gia sự kiện của trường kinh doanh.
Cố Minh Chiêu hiểu rõ cười cười, đẩy thực đơn đến trước mặt Bạch Tiêu, "Tiêu Tiêu, em mặc như vậy tôi còn tưởng em lẻn vào trường để làm bài thi."
Bạch Tiêu coi như anh đang đang ba hoa coi cô còn đang trong độ tuổi như sinh viên của trường: "Anh tới gọi món đi, dù gì cũng là nơi anh chọn, anh tương đối quen thuộc hơn."
Cố Minh Chiêu không chối từ, gọi một lượt các món ăn cùng vài món chay mà Bạch Tiêu thích, nhân viên tạp vụ lấy đi menu, rồi bưng trà lên.
Bạch Tiêu uống một hớp trà nhỏ, tò mò liếc nhìn hắn một cái, Cố Minh Chiêu ngầm hiểu, thản nhiên nói: "Em có lẽ thích những món đó?"
"Đúng là vậy, nhưng quan trọng là sao anh lại biết thế?"
"Lần trước liên hoan em còn không động đũa, chỉ ăn một chút rau."
"Khả năng quan sát và ghi nhớ này của anh thật đáng khâm phục."
Bạch Tiêu kinh ngạc nói: "Anh trai tôi nói rằng anh rất giỏi trên bàn đàm phán, anh cũng sẽ tỉ mỉ quan sát họ như vậy sao?"
Tay cầm ly của Cố Minh Chiêu bỗng khựng lại, nhàn nhạt đưa mắt mà liếc cô, khóe môi khẽ nhếch: "Anh không có tâm trạng quan sát những người và những việc không liên quan đến mình.
Ngày đó anh chỉ nhìn mỗi em thôi."
Bạch Tiêu giả bộ ho hai tiếng, Cố Minh Chiêu nói tiếp: "Lúc trước, trước khi gặp mặt em anh liền nghĩ, khi em nhìn thấy anh sẽ có phản ứng gì, không nghĩ tới chúng ta cùng nhau ngủ một đêm em rõ ràng hoàn toàn không có ấn tượng.
Hôm nay cũng vậy, anh cho rằng ngày đó đã thổ lộ với em, bữa tối nay em sẽ không tới nữa, kết quả em lại đến đúng giờ, còn......"
Cố Minh Chiêu đảo ánh mắt ôn nhu qua lại người cô, nhịn không được mà mỉm cười: "Còn ăn mặc đáng yêu như thế."
".................." Quần áo thực sự khiến cô dời đi sự chú ý một chút, nhưng Bạch Tiêu càng hiếu kỳ chính là: "Anh tại sao phải......!Chú ý tới tôi? "
Cố Minh Chiêu xiên một quả ô mai đưa tới bên miệng Bạch Tiêu, Bạch Tiêu sững sờ, đôi má hơi nóng khi nói gần hết câu, Cố Minh Chiêu cười không nói gì, Bạch Tiêu thấy tim mình có chút đập rộn lên, hướng tới quả trên tay của anh cắn một miếng.
"Bởi vì những gì anh nhìn thấy về em khác xa với những gì anh nghe thấy, nên không khỏi nhìn em thêm một vài lần."
Cố Minh Chiêu thản nhiên nói: "Đến khi nhận thức được điểm này, anh đã không thể dừng lại được rồi."
"Anh chú ý tới cái gì?"
"Em đấy, đùa rất dai nha." Cố Minh Chiêu cười trêu chọc: "Chỉ có ở trước mặt em, anh mới có thể thả lỏng như vậy."
Bạch Tiêu nghĩ nghĩ, nghiêng cổ nói: "Không sai, anh Cố, chúng ta lần đầu tiên gặp nhau ở nhà hàng, anh chỉ...."
A cái này, lợi hại!
Cố Minh Chiêu sững sờ một lúc, hiển nhiên cũng đang nghĩ đến điều tương tự, một vẻ xấu hổ thoáng qua trên mặt.
Nói thế nào nhỉ, không lâu sau khi hai người gặp nhau, anh đều dễ dàng bị đối phương kích động.
"Hãy coi đó như là một vở kịch dành riêng cho mình đi"
"???"
Khi đó, người phục vụ đã mang đồ ăn từ trong xe ra và làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người, sau khi món ăn được dọn ra, Cố Minh Chiêu và Bạch Tiêu đã ngầm bỏ qua chủ đề vừa rồi và nói về thời đại học ban nãy.
Bạch Tiêu mới từ trường đại học trở về, cảm xúc rất sâu, hơn nữa nguyên chủ sau đại học hầu như không có liên hệ gì với gia đình anh, cho dù gia tộc Cố, Bạch có quan hệ tốt, nguy cơ phá vỡ thiết kế nhân vật chắc hẳn không cao.
Cả hai trò chuyện một lúc mới nhận ra rằng họ có rất nhiều kinh nghiệm và sở thích chung.
Sau bữa ăn, Bạch Tiêu đã hiểu rõ hơn về Cố Minh Chiêu, điều này cũng xác nhận rằng phán đoán ban đầu của cô là đúng, anh chính là một phiên bản cấp thấp của Bạch Mộ.
Bạch Mộ là loại đàn ông mà mùa hè không cần điều hòa nhiệt độ, mặc dù Cố Minh Chiêu không lạnh lùng như vậy, nhưng anh ấy hầu như luôn bình tĩnh và thờ ơ, phảng phất như trên đời không có chuyện gì có thể khiến anh phải nuối tiếc.
Chẳng lẽ, thật sự chỉ khi ở trước mặt cô mới đặc biệt trở thành như vậy sao?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook