Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Nam Chính Cặn Bã
-
Chương 14
Dù cả hai đã quen nhau lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Tống Nhiên đi đến phòng làm việc của Bạch Tiêu.
Căn phòng được xây ở hướng Đông nên nhìn vào trông căn phòng rất rộng rãi và sáng sủa. Bạch Tiêu đang ngồi trước bàn làm việc xem xét tài liệu, ánh nắng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, khiến cả căn phòng trở nên ấm áp dịu dàng.
Tống Nhiên vừa bước vào phòng, đập vào mắt là cảnh, một cô gái đang mặc bộ vest màu trắng, đang tập trung xử lý công việc. Nhìn cô bây giờ khác hoàn toàn với dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước.
Tiểu Trần vừa rời đi, Bạch Tiêu liền đặt bút xuống, "Tại sao anh lại đến đây? Có chuyện gì à?"
Giọng nói lạnh lùng xa cách khiến Tống Nhiên khẽ nhíu mày lại, anh ta còn chưa kịp hành động gì đã bị đối phương dồn vào chân tường.
Nhìn Bạch Tiêu lúc này vừa quen thuộc vừa xa lạ, sau bữa tiệc tối lần trước, Tống Nhiên thấy Bạch Tiêu hành động quá vô lễ và mất lịch sự, trong lòng anh ta rất tức giận, nên mấy ngày nay anh ta không chủ động liên lạc với cô.
Tính tình Bạch Tiêu nổi tiếng ngang ngược, nhưng khi ở bên cạnh anh ta cô luôn là một vị tiểu thư ngọt ngào đáng yêu. Nói một cách chính xác, gu phụ nữ của Tống Nhiên sẽ được thay đổi dựa vào tâm trạng ngày hôm đó, Tống Nhiên rất hưởng thụ điều đó.
Điều khiến cho Tống Nhiên bất ngờ là dù suốt bấy lâu nay anh ta luôn lừa gạt Bạch Tiêu, nhưng xem ra Bạch Tiêu cũng không hề kém cạnh gì anh ta cả.
Tống Nhiên đang định tìm lý do để giải thích, đã bị chặn lại bởi câu nói "Có chuyện gì" của Bạch Tiêu.
"Chẳng lẽ chỉ khi có việc gấp anh mới được đi đến đây gặp em sao?" Tống Nhiên bật cười, nhìn cô bằng cặp mắt ái muội.
Cô không có thời gian ôn lại chuyện quá khứ với anh ta, Bạch Tiêu đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc, "Vậy mời anh ngồi, tôi thực sự muốn biết... lý do vì sao anh lại đi đến đây tìm tôi!"
Bạch Tiêu đi đến trước mặt Tống Nhiên, mời anh ta ngồi xuống ghế sofa, đột nhiên đối phương vươn tay ra ôm eo của cô, cô không kịp đề phòng, nên ngã vào trong vòng tay của anh ta, Bạch Tiêu dùng hết sức lực cố đẩy tay của anh ta ra.
Kết quả là, do chênh lệch sức mạnh quá lớn, đối phương còn thường xuyên đi tập thể hình, nên tay anh ta rất rắc chắc và khỏe. Nếu nhìn từ xa, người ta còn tưởng cô đang khoác vai Tống Nhiên.
"..."
Cơ thể này quả thực cực kì yếu ớt!
"Em vẫn còn đang tức giận à? Thật kỳ lạ, không ngờ lần này lại lâu như vậy." Tống Nhiên nở nụ cười ẩn ý, "Còn bắt anh phải thừa nhận mình là bạn trai mới chịu gặp anh, hả?"
Bạch Tiêu cố kìm nén cơn tức giận, lạnh lùng nói: "Tôi không phải là bạn gái của anh?"
"Bởi vì chuyện này nên em mới tức giận?"
Bạch Tiêu cố vùng vẫy, "Việc này không đáng để tôi bận tâm, có chuyện gì nói nhanh, còn nữa, anh mau thả tôi ra nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ lên đuổi anh đi."
Một tia sáng khẽ lóe lên trong đôi mắt của Tống Nhiên, anh ta thả tay ra, còn lùi về phía sau hai bước.
Bạch Tiêu sững người lại, chẳng lẽ Tống Nhiên đi đến đây tìm cô, là muốn khoe chiêu thức vừa mới học?
Vẻ mặt ngạc nhiên của Bạch Tiêu, Tống Nhiên tinh ý bắt gặp, anh ta nở nụ cười đắc ý: "Tiêu Tiêu, anh không thích trò 'lạt mềm buộc chặt', cái trò ngây thơ như này, chơi vậy là đủ rồi, em nên dừng lại đi."
"Rốt cuộc anh đến đây tìm tôi có chuyện gì?"
"Anh muốn giới thiệu cho em một dự án lớn mang lại lợi nhuận rất cao."
Bây giờ, đối với anh ta Bạch Tiêu vẫn là một con mồi thú vị, trước khi anh ta chơi chán, anh ta sẽ cố gắng khiến cho mối quan hệ của hai người bớt căng thẳng, phải chờ đến khi anh ta thưởng thức được hương vị của cô đã. Thế nên hiện giờ anh ta mới chủ động lấy lòng cô.
Bạch Tiêu không thèm suy nghĩ, lập tức dứt khoát từ chối, "Gần đây công việc của tôi rất bận, nên tôi không có thời gian..."
"Đây là một dự án đầu tư." Tống Nhiên nói, "Gần đây ngành giải trí ngày càng phát triển, em chỉ cần đầu tư bất kỳ dự án nào cũng thu lại lợi nhuận vô cùng cao."
Bạch Tiêu cũng để ý tới tin tức báo chí gần đây đưa tin, nhờ ngành giải trí mà thị trường chứng khoán đã ổn định trở lại. Bây giờ, có rất nhiều nhà đầu tư chuyển hướng, đi đầu tư vào mấy bộ phim điện ảnh truyền hình, "Cảm ơn lời đề nghị của anh, nhưng tôi không có hứng thú với lĩnh vực này."
"Anh nghĩ em nên xem qua dự án trước, rồi hẵng đưa ra quyết định."
"Thời gian và sức lực của tôi có hạn, tôi chỉ thích làm những điều mình thích."
Giọng điệu của Bạch Tiêu lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn, Tống Nhiên rảnh rỗi đến mức chạy đến đây tìm cô để nói mấy chuyện nhảm nhí? Đúng là, lãng phí thời gian của cô.
Đôi mắt Tống Nhiên tối sầm lại, anh ta nhìn chằm chằm vào Bạch Tiêu, một lúc sau, từ tốn nói: "Chuyện này để bàn sau đi. Cuối tuần này có một bữa tiệc từ thiện, em đi cùng với anh nhé."
"Cuối tuần này à? Tôi bận không đi được."
"Vừa nãy anh đã hỏi qua thư ký của em, và biết cuối tuần này em rảnh."
Bạch Tiêu thầm oán Tiểu Trần không biết giữ mồm giữ miệng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Lịch trình của tôi liên tục thay đổi, công ty chúng tôi luôn ưu tiên các vị khách hàng, nên hiện tại tôi không hứa trước được."
Tống Nhiên nhíu mày lại, anh ta không quen một Bạch Tiêu lạnh lùng như vậy, những lời cô nói ra khiến người ta không thể tìm ra được sơ hở, anh ta dần mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói, "Tiêu Tiêu, tôi sẽ mời em dự tiệc với tư cách là bạn gái của tôi."
Bạch Tiêu cố gắng kiềm chế cơn tức giận, anh ta tưởng làm như vậy sẽ khiến cô thay đổi ý định sao? Nực cười.
Đột nhiên lại chạy đến đây tìm cảm giác tồn tại!
"Tôi không chắc nên không dám hứa trước. Càng không muốn làm chậm trễ công việc của anh." Bạch Tiêu mất kiên nhẫn nói, "Tôi biết bên cạnh anh còn có rất nhiều người thích hợp hơn tôi, gần đây công việc của tôi khá bận, tôi nghĩ mình không phù hợp."
Tống Nhiên nhận ra điều gì đó, bàn tay khẽ gõ nhẹ mặt bàn, "Tiêu Tiêu, em đang ghen?"
Bạch Tiêu trợn trừng mắt lên nhìn, "Không có chuyện đó đâu, tôi nghĩ để tốt cho cả hai, chúng ta nên chia tay trong yên lặng."
"Tiêu Tiêu, sự ân cần chu đáo rộng lượng luôn là ưu điểm của em, anh hy vọng..."
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời nói của Tống Nhiên, Bạch Tiêu nhìn lướt, cô thấy tên người gọi được ghi "Lại Ngọc". Liền không nhịn được cười.
Đã gọi nhau thân mật như vậy, có vẻ hai người này tiến triển khá nhanh. Không biết Tống Nhiên ghi tên cô trong điện thoại là gì nhỉ?
Bạch Tiêu lại nhớ đến mấy bài bóc phốt trên mạng, mấy tên tra nam thường lưu tên các cô bạn gái bằng mấy từ giống kiểu từ ngữ dễ thương, ở phía dưới còn chú thích thêm tên tuổi sở thích, để tránh trường hợp bị nhầm lẫn.
Đối với Tổng tổng, một người sở hữu lịch sử tình trường dài dằng dặc, lại còn bận trăm công nghìn việc, không có thời gian để ý đến mấy chuyện tiểu tiết đó. Hơn 80% sẽ ghi tên cô là "A- kế toán- là cô gái dịu dàng" kiểu như vậy.
Tống Nhiên không thích có người quấy rầy trong lúc nói chuyện, anh ta đang định cúp máy, khi nhìn thấy tên người gọi anh ta có phần do dự, anh ta ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Bạch Tiêu, cô bật cười giơ tay lên ý bảo anh ta cứ tự nhiên, sau đó đứng dậy đi về phía bàn làm việc, tiếp tục đọc bản hợp đồng.
Nhìn cô bây giờ mới giống Bạch Tiêu mà anh ta biết, vừa dịu dàng vừa chu đáo, nhưng không hiểu vì sao anh ta lại cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
Trình Lại Ngọc đang đi đóng phim, nhân lúc đoàn phim thay đổi cảnh quay. Cô ấy lôi điện thoại ra gọi cho Tống Nhiên, vì đoàn làm phim rất ồn nên Trình Lại Ngọc đã phải tăng âm lượng lên, hình như có liên quan đến một dự án đầu tư của công ty ba cô ấy. Nói muốn nhờ Tống Nhiên giúp đỡ.
Tiện tay giúp đỡ, Tống Nhiên đồng ý không chút do dự. Những việc ba cô ấy nhờ, cô ấy đã hoàn thành rất dễ dàng. Trình Lại Ngọc vẫn tiếp tục trò chuyện vui vẻ với Tống Nhiên, hỏi về tình hình công việc, vừa dịu dàng vừa ấm áp.
Trong suốt quá trình, Bạch Tiêu không thèm ngẩng đầu lên nhìn, chỉ cần nghe sơ qua, cô cũng cảm nhận bầu không khí hạnh phúc vui vẻ giữa Tống Nhiên và Trình Lại Ngọc, cô chỉ mong hai người bọn họ đi nơi khác mà diễn kịch.
"Đúng rồi, Lại Ngọc." Tống Nhiên liếc nhìn cái người giả bộ như không có chuyện gì xảy ra vẫn đang bận rộn xử lý công việc, "Cuối tuần này em có rảnh không... Được, tối nay nói sau nhé."
Vừa dập máy, Tống Nhiên đi đến trước bàn làm việc, chống tay xuống bàn, cúi đầu xuống nhìn Bạch Tiêu.
"Nếu cuối tuần này em bận, anh đành phải nhờ Trình Lại Ngọc đi cùng với anh?"
Ồ! Quá tuyệt.
Bạch Tiêu thản nhiên nói: "Chuyện này không liên quan đến tôi? Hiện tại trong đầu tôi chỉ có công việc, anh..."
Nhìn cánh cửa phòng làm việc dần đóng lại, Bạch Tiêu không nhịn được cười, cô bật cười ha ha. Không ngờ Tống Nhiên và Trình Lại Ngọc lại tiến triển nhanh như vậy. Cuối cùng cô cũng thoát khỏi vũng bùn này, cô rất mong chờ một tương lai tốt đẹp.
Nam nữ chính đối với cô chỉ là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi. Cô không thèm quan tâm tới tiến triển của hai người bọn họ.
Bạch Tiêu đang ngâm nga hát, cô nhìn thấy màn hình điện thoại của mình liên tục lóe sáng, cầm lên nhìn, có tin nhắn mới, cô ấn vào xem thử, nụ cười trên khuôn mặt dần dập tắt.
Cố Minh Chiêu: Thời tiết hôm nay rất đẹp, giống hệt với thời tiết của buổi sáng hôm đó.
Cố Minh Chiêu: Hợp đồng đã được ký kết, khoảng hai tuần nữa sẽ bắt đầu tiến hành.
Cố Minh Chiêu: Tiêu Tiêu, buổi tối hôm nay em có rảnh không?
Cố Minh Chiêu: Lục tổng là người giỏi nhất trong công ty bọn em đúng không? Năng lực anh ta thế nào?
Cố Minh Chiêu: Hầy, em không chịu để ý đến anh, vậy làm sao anh sinh em bé ra được?
"Phụt——"
Bạch Tiêu bình tĩnh ngồi xem vở kịch tự biên tự diễn của Cố tổng. Khi đọc đến dòng tin nhắn cuối cùng, cô phun nước trà ra ngoài.
Tài liệu trên bàn đã bị dính nước, cô đành phải nhờ Tiểu Trần đi chuẩn bị tài liệu khác cho cô, còn dặn dò cô ấy nếu lần sau Tống tổng đến, ngay lập tức kêu bảo vệ đuổi anh ta đi.
Màn hình điện thoại thi thoảng lại lóe lên, Cố Minh Chiêu cứ mười lăm phút gửi cho cô một tin nhắn, cô nghĩ người này sao lại rảnh như vậy. Vì không muốn bị quấy rầy nữa, Bạch Tiêu cầm điện thoại lên nhắn lại.
Tối nay tôi còn phải tăng ca, có gì cuối tuần nói sau nhé.
Trước khi đặt điện thoại xuống, cô đã nhận được tin trả lời của Cố Minh Chiêu: Được, anh tin lời em nói, anh sẽ chờ em. Sau đó còn gửi icon hình chú chó ngoan ngoãn ngồi chờ.
Bạch Tiêu:...
Tên tra nam dễ dàng từ bỏ như vậy sao, đương nhiên là không rồi.
Không nhắc đến nguyên chủ, đây là lần đầu tiên Tống Nhiên bị một cô gái đối xử lạnh lùng như vậy. Nhưng nam chính là kẻ phong lưu đa tình làm gì có chuyện thật lòng thích cô. Nữ chính từ "người qua đường" tiến lên vị trí "nữ phụ" vất vả lắm mới leo lên vị trí "nữ chính". Nữ chính sớm muộn gì cũng trở thành "cô gái định mệnh" của nam chính.
Nghĩ đến đây, Bạch Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Cô không để ý tới, Tô Thiên Linh đang liên tục gọi điện thoại cho cô.
"Có chuyện vậy?!"
Để tránh sự chú ý của mọi người, Tô Thiên Linh lén di chuyển ra ngoài hành lang, hạ thấp giọng nói xuống, "Cậu có quen biết Trình Lại Ngọc?"
Bạch Tiêu bàn tay nhanh chóng di chuyển trên bàn phím, cô mở weibo ra, xem ngày hôm nay có tin gì hot, "Đã từng gặp qua một lần, nhưng tại sao cậu lại biết chuyện này."
"Cô ấy biết chuyện chúng ta là hai người bạn thân."
"Tại sao cô ấy lại biết chuyện này?"
"Trình Lại Ngọc đang vui vẻ nói chuyện điện thoại, vừa thấy tôi đi ngang qua, liền cúp máy."
"..."
Đúng là, hai kẻ tự biên tự diễn, quá kinh tởm. Bạch Tiêu trầm tư suy nghĩ, "Trình Lại Ngọc đã nói gì với cậu? Linh Linh, cô ấy có gây khó dễ cho cậu không?" .
"Tôi chỉ vừa mới đến đoàn làm phim, đơn giản là cùng các diễn viên và đoàn làm phim chào hỏi nhau thôi mà." Tô Thiên Linh nói, "Tiêu Tiêu, trước đó giữa cậu và Trình Lại Ngọc đã xảy ra xích mích sao?"
"Không phải, chỉ là không hợp nhau thôi."
"Hóa ra là vậy, nếu Trình Lại Ngọc dám bắt nạt cậu, cậu cứ nói tôi biết." Tô Thiên Linh nở nụ cười gian xảo, "Tôi diễn vai nữ phụ phản diện, lúc đó đóng phim, tôi sẽ diễn thật hơn."
"...." Bạch Tiêu mở bình luận ra đọc, "Có chuyện tôi muốn nhắc nhở cậu trước, cậu tốt nhất đừng đi gây sự với cô ấy, nếu cô ấy bởi vì chuyện của tôi mà gây khó dễ cho cậu, thì cậu hãy nói cho tôi biết."
Căn phòng được xây ở hướng Đông nên nhìn vào trông căn phòng rất rộng rãi và sáng sủa. Bạch Tiêu đang ngồi trước bàn làm việc xem xét tài liệu, ánh nắng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, khiến cả căn phòng trở nên ấm áp dịu dàng.
Tống Nhiên vừa bước vào phòng, đập vào mắt là cảnh, một cô gái đang mặc bộ vest màu trắng, đang tập trung xử lý công việc. Nhìn cô bây giờ khác hoàn toàn với dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước.
Tiểu Trần vừa rời đi, Bạch Tiêu liền đặt bút xuống, "Tại sao anh lại đến đây? Có chuyện gì à?"
Giọng nói lạnh lùng xa cách khiến Tống Nhiên khẽ nhíu mày lại, anh ta còn chưa kịp hành động gì đã bị đối phương dồn vào chân tường.
Nhìn Bạch Tiêu lúc này vừa quen thuộc vừa xa lạ, sau bữa tiệc tối lần trước, Tống Nhiên thấy Bạch Tiêu hành động quá vô lễ và mất lịch sự, trong lòng anh ta rất tức giận, nên mấy ngày nay anh ta không chủ động liên lạc với cô.
Tính tình Bạch Tiêu nổi tiếng ngang ngược, nhưng khi ở bên cạnh anh ta cô luôn là một vị tiểu thư ngọt ngào đáng yêu. Nói một cách chính xác, gu phụ nữ của Tống Nhiên sẽ được thay đổi dựa vào tâm trạng ngày hôm đó, Tống Nhiên rất hưởng thụ điều đó.
Điều khiến cho Tống Nhiên bất ngờ là dù suốt bấy lâu nay anh ta luôn lừa gạt Bạch Tiêu, nhưng xem ra Bạch Tiêu cũng không hề kém cạnh gì anh ta cả.
Tống Nhiên đang định tìm lý do để giải thích, đã bị chặn lại bởi câu nói "Có chuyện gì" của Bạch Tiêu.
"Chẳng lẽ chỉ khi có việc gấp anh mới được đi đến đây gặp em sao?" Tống Nhiên bật cười, nhìn cô bằng cặp mắt ái muội.
Cô không có thời gian ôn lại chuyện quá khứ với anh ta, Bạch Tiêu đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc, "Vậy mời anh ngồi, tôi thực sự muốn biết... lý do vì sao anh lại đi đến đây tìm tôi!"
Bạch Tiêu đi đến trước mặt Tống Nhiên, mời anh ta ngồi xuống ghế sofa, đột nhiên đối phương vươn tay ra ôm eo của cô, cô không kịp đề phòng, nên ngã vào trong vòng tay của anh ta, Bạch Tiêu dùng hết sức lực cố đẩy tay của anh ta ra.
Kết quả là, do chênh lệch sức mạnh quá lớn, đối phương còn thường xuyên đi tập thể hình, nên tay anh ta rất rắc chắc và khỏe. Nếu nhìn từ xa, người ta còn tưởng cô đang khoác vai Tống Nhiên.
"..."
Cơ thể này quả thực cực kì yếu ớt!
"Em vẫn còn đang tức giận à? Thật kỳ lạ, không ngờ lần này lại lâu như vậy." Tống Nhiên nở nụ cười ẩn ý, "Còn bắt anh phải thừa nhận mình là bạn trai mới chịu gặp anh, hả?"
Bạch Tiêu cố kìm nén cơn tức giận, lạnh lùng nói: "Tôi không phải là bạn gái của anh?"
"Bởi vì chuyện này nên em mới tức giận?"
Bạch Tiêu cố vùng vẫy, "Việc này không đáng để tôi bận tâm, có chuyện gì nói nhanh, còn nữa, anh mau thả tôi ra nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ lên đuổi anh đi."
Một tia sáng khẽ lóe lên trong đôi mắt của Tống Nhiên, anh ta thả tay ra, còn lùi về phía sau hai bước.
Bạch Tiêu sững người lại, chẳng lẽ Tống Nhiên đi đến đây tìm cô, là muốn khoe chiêu thức vừa mới học?
Vẻ mặt ngạc nhiên của Bạch Tiêu, Tống Nhiên tinh ý bắt gặp, anh ta nở nụ cười đắc ý: "Tiêu Tiêu, anh không thích trò 'lạt mềm buộc chặt', cái trò ngây thơ như này, chơi vậy là đủ rồi, em nên dừng lại đi."
"Rốt cuộc anh đến đây tìm tôi có chuyện gì?"
"Anh muốn giới thiệu cho em một dự án lớn mang lại lợi nhuận rất cao."
Bây giờ, đối với anh ta Bạch Tiêu vẫn là một con mồi thú vị, trước khi anh ta chơi chán, anh ta sẽ cố gắng khiến cho mối quan hệ của hai người bớt căng thẳng, phải chờ đến khi anh ta thưởng thức được hương vị của cô đã. Thế nên hiện giờ anh ta mới chủ động lấy lòng cô.
Bạch Tiêu không thèm suy nghĩ, lập tức dứt khoát từ chối, "Gần đây công việc của tôi rất bận, nên tôi không có thời gian..."
"Đây là một dự án đầu tư." Tống Nhiên nói, "Gần đây ngành giải trí ngày càng phát triển, em chỉ cần đầu tư bất kỳ dự án nào cũng thu lại lợi nhuận vô cùng cao."
Bạch Tiêu cũng để ý tới tin tức báo chí gần đây đưa tin, nhờ ngành giải trí mà thị trường chứng khoán đã ổn định trở lại. Bây giờ, có rất nhiều nhà đầu tư chuyển hướng, đi đầu tư vào mấy bộ phim điện ảnh truyền hình, "Cảm ơn lời đề nghị của anh, nhưng tôi không có hứng thú với lĩnh vực này."
"Anh nghĩ em nên xem qua dự án trước, rồi hẵng đưa ra quyết định."
"Thời gian và sức lực của tôi có hạn, tôi chỉ thích làm những điều mình thích."
Giọng điệu của Bạch Tiêu lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn, Tống Nhiên rảnh rỗi đến mức chạy đến đây tìm cô để nói mấy chuyện nhảm nhí? Đúng là, lãng phí thời gian của cô.
Đôi mắt Tống Nhiên tối sầm lại, anh ta nhìn chằm chằm vào Bạch Tiêu, một lúc sau, từ tốn nói: "Chuyện này để bàn sau đi. Cuối tuần này có một bữa tiệc từ thiện, em đi cùng với anh nhé."
"Cuối tuần này à? Tôi bận không đi được."
"Vừa nãy anh đã hỏi qua thư ký của em, và biết cuối tuần này em rảnh."
Bạch Tiêu thầm oán Tiểu Trần không biết giữ mồm giữ miệng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Lịch trình của tôi liên tục thay đổi, công ty chúng tôi luôn ưu tiên các vị khách hàng, nên hiện tại tôi không hứa trước được."
Tống Nhiên nhíu mày lại, anh ta không quen một Bạch Tiêu lạnh lùng như vậy, những lời cô nói ra khiến người ta không thể tìm ra được sơ hở, anh ta dần mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói, "Tiêu Tiêu, tôi sẽ mời em dự tiệc với tư cách là bạn gái của tôi."
Bạch Tiêu cố gắng kiềm chế cơn tức giận, anh ta tưởng làm như vậy sẽ khiến cô thay đổi ý định sao? Nực cười.
Đột nhiên lại chạy đến đây tìm cảm giác tồn tại!
"Tôi không chắc nên không dám hứa trước. Càng không muốn làm chậm trễ công việc của anh." Bạch Tiêu mất kiên nhẫn nói, "Tôi biết bên cạnh anh còn có rất nhiều người thích hợp hơn tôi, gần đây công việc của tôi khá bận, tôi nghĩ mình không phù hợp."
Tống Nhiên nhận ra điều gì đó, bàn tay khẽ gõ nhẹ mặt bàn, "Tiêu Tiêu, em đang ghen?"
Bạch Tiêu trợn trừng mắt lên nhìn, "Không có chuyện đó đâu, tôi nghĩ để tốt cho cả hai, chúng ta nên chia tay trong yên lặng."
"Tiêu Tiêu, sự ân cần chu đáo rộng lượng luôn là ưu điểm của em, anh hy vọng..."
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời nói của Tống Nhiên, Bạch Tiêu nhìn lướt, cô thấy tên người gọi được ghi "Lại Ngọc". Liền không nhịn được cười.
Đã gọi nhau thân mật như vậy, có vẻ hai người này tiến triển khá nhanh. Không biết Tống Nhiên ghi tên cô trong điện thoại là gì nhỉ?
Bạch Tiêu lại nhớ đến mấy bài bóc phốt trên mạng, mấy tên tra nam thường lưu tên các cô bạn gái bằng mấy từ giống kiểu từ ngữ dễ thương, ở phía dưới còn chú thích thêm tên tuổi sở thích, để tránh trường hợp bị nhầm lẫn.
Đối với Tổng tổng, một người sở hữu lịch sử tình trường dài dằng dặc, lại còn bận trăm công nghìn việc, không có thời gian để ý đến mấy chuyện tiểu tiết đó. Hơn 80% sẽ ghi tên cô là "A- kế toán- là cô gái dịu dàng" kiểu như vậy.
Tống Nhiên không thích có người quấy rầy trong lúc nói chuyện, anh ta đang định cúp máy, khi nhìn thấy tên người gọi anh ta có phần do dự, anh ta ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Bạch Tiêu, cô bật cười giơ tay lên ý bảo anh ta cứ tự nhiên, sau đó đứng dậy đi về phía bàn làm việc, tiếp tục đọc bản hợp đồng.
Nhìn cô bây giờ mới giống Bạch Tiêu mà anh ta biết, vừa dịu dàng vừa chu đáo, nhưng không hiểu vì sao anh ta lại cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
Trình Lại Ngọc đang đi đóng phim, nhân lúc đoàn phim thay đổi cảnh quay. Cô ấy lôi điện thoại ra gọi cho Tống Nhiên, vì đoàn làm phim rất ồn nên Trình Lại Ngọc đã phải tăng âm lượng lên, hình như có liên quan đến một dự án đầu tư của công ty ba cô ấy. Nói muốn nhờ Tống Nhiên giúp đỡ.
Tiện tay giúp đỡ, Tống Nhiên đồng ý không chút do dự. Những việc ba cô ấy nhờ, cô ấy đã hoàn thành rất dễ dàng. Trình Lại Ngọc vẫn tiếp tục trò chuyện vui vẻ với Tống Nhiên, hỏi về tình hình công việc, vừa dịu dàng vừa ấm áp.
Trong suốt quá trình, Bạch Tiêu không thèm ngẩng đầu lên nhìn, chỉ cần nghe sơ qua, cô cũng cảm nhận bầu không khí hạnh phúc vui vẻ giữa Tống Nhiên và Trình Lại Ngọc, cô chỉ mong hai người bọn họ đi nơi khác mà diễn kịch.
"Đúng rồi, Lại Ngọc." Tống Nhiên liếc nhìn cái người giả bộ như không có chuyện gì xảy ra vẫn đang bận rộn xử lý công việc, "Cuối tuần này em có rảnh không... Được, tối nay nói sau nhé."
Vừa dập máy, Tống Nhiên đi đến trước bàn làm việc, chống tay xuống bàn, cúi đầu xuống nhìn Bạch Tiêu.
"Nếu cuối tuần này em bận, anh đành phải nhờ Trình Lại Ngọc đi cùng với anh?"
Ồ! Quá tuyệt.
Bạch Tiêu thản nhiên nói: "Chuyện này không liên quan đến tôi? Hiện tại trong đầu tôi chỉ có công việc, anh..."
Nhìn cánh cửa phòng làm việc dần đóng lại, Bạch Tiêu không nhịn được cười, cô bật cười ha ha. Không ngờ Tống Nhiên và Trình Lại Ngọc lại tiến triển nhanh như vậy. Cuối cùng cô cũng thoát khỏi vũng bùn này, cô rất mong chờ một tương lai tốt đẹp.
Nam nữ chính đối với cô chỉ là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi. Cô không thèm quan tâm tới tiến triển của hai người bọn họ.
Bạch Tiêu đang ngâm nga hát, cô nhìn thấy màn hình điện thoại của mình liên tục lóe sáng, cầm lên nhìn, có tin nhắn mới, cô ấn vào xem thử, nụ cười trên khuôn mặt dần dập tắt.
Cố Minh Chiêu: Thời tiết hôm nay rất đẹp, giống hệt với thời tiết của buổi sáng hôm đó.
Cố Minh Chiêu: Hợp đồng đã được ký kết, khoảng hai tuần nữa sẽ bắt đầu tiến hành.
Cố Minh Chiêu: Tiêu Tiêu, buổi tối hôm nay em có rảnh không?
Cố Minh Chiêu: Lục tổng là người giỏi nhất trong công ty bọn em đúng không? Năng lực anh ta thế nào?
Cố Minh Chiêu: Hầy, em không chịu để ý đến anh, vậy làm sao anh sinh em bé ra được?
"Phụt——"
Bạch Tiêu bình tĩnh ngồi xem vở kịch tự biên tự diễn của Cố tổng. Khi đọc đến dòng tin nhắn cuối cùng, cô phun nước trà ra ngoài.
Tài liệu trên bàn đã bị dính nước, cô đành phải nhờ Tiểu Trần đi chuẩn bị tài liệu khác cho cô, còn dặn dò cô ấy nếu lần sau Tống tổng đến, ngay lập tức kêu bảo vệ đuổi anh ta đi.
Màn hình điện thoại thi thoảng lại lóe lên, Cố Minh Chiêu cứ mười lăm phút gửi cho cô một tin nhắn, cô nghĩ người này sao lại rảnh như vậy. Vì không muốn bị quấy rầy nữa, Bạch Tiêu cầm điện thoại lên nhắn lại.
Tối nay tôi còn phải tăng ca, có gì cuối tuần nói sau nhé.
Trước khi đặt điện thoại xuống, cô đã nhận được tin trả lời của Cố Minh Chiêu: Được, anh tin lời em nói, anh sẽ chờ em. Sau đó còn gửi icon hình chú chó ngoan ngoãn ngồi chờ.
Bạch Tiêu:...
Tên tra nam dễ dàng từ bỏ như vậy sao, đương nhiên là không rồi.
Không nhắc đến nguyên chủ, đây là lần đầu tiên Tống Nhiên bị một cô gái đối xử lạnh lùng như vậy. Nhưng nam chính là kẻ phong lưu đa tình làm gì có chuyện thật lòng thích cô. Nữ chính từ "người qua đường" tiến lên vị trí "nữ phụ" vất vả lắm mới leo lên vị trí "nữ chính". Nữ chính sớm muộn gì cũng trở thành "cô gái định mệnh" của nam chính.
Nghĩ đến đây, Bạch Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Cô không để ý tới, Tô Thiên Linh đang liên tục gọi điện thoại cho cô.
"Có chuyện vậy?!"
Để tránh sự chú ý của mọi người, Tô Thiên Linh lén di chuyển ra ngoài hành lang, hạ thấp giọng nói xuống, "Cậu có quen biết Trình Lại Ngọc?"
Bạch Tiêu bàn tay nhanh chóng di chuyển trên bàn phím, cô mở weibo ra, xem ngày hôm nay có tin gì hot, "Đã từng gặp qua một lần, nhưng tại sao cậu lại biết chuyện này."
"Cô ấy biết chuyện chúng ta là hai người bạn thân."
"Tại sao cô ấy lại biết chuyện này?"
"Trình Lại Ngọc đang vui vẻ nói chuyện điện thoại, vừa thấy tôi đi ngang qua, liền cúp máy."
"..."
Đúng là, hai kẻ tự biên tự diễn, quá kinh tởm. Bạch Tiêu trầm tư suy nghĩ, "Trình Lại Ngọc đã nói gì với cậu? Linh Linh, cô ấy có gây khó dễ cho cậu không?" .
"Tôi chỉ vừa mới đến đoàn làm phim, đơn giản là cùng các diễn viên và đoàn làm phim chào hỏi nhau thôi mà." Tô Thiên Linh nói, "Tiêu Tiêu, trước đó giữa cậu và Trình Lại Ngọc đã xảy ra xích mích sao?"
"Không phải, chỉ là không hợp nhau thôi."
"Hóa ra là vậy, nếu Trình Lại Ngọc dám bắt nạt cậu, cậu cứ nói tôi biết." Tô Thiên Linh nở nụ cười gian xảo, "Tôi diễn vai nữ phụ phản diện, lúc đó đóng phim, tôi sẽ diễn thật hơn."
"...." Bạch Tiêu mở bình luận ra đọc, "Có chuyện tôi muốn nhắc nhở cậu trước, cậu tốt nhất đừng đi gây sự với cô ấy, nếu cô ấy bởi vì chuyện của tôi mà gây khó dễ cho cậu, thì cậu hãy nói cho tôi biết."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook