Ai cũng không trốn khỏi được định luật người đẹp, Cố Thừa Dịch cũng không ngoại lệ.

Thẩm Niệm ăn mấy miếng bắp rang, nhưng ngọt quá cô chuyển sang ăn khoai tây chiên, nhai chậm rãi.

Cô vừa xem vừa ăn, không biết ăn được bao nhiêu rồi, mắt nhìn tới lui túi đồ ăn chỉ thấy mỗi tay cô bóc, một cái tay khác sao không thấy lấy đồ ăn, cô dựa người lại gần, dán lên lỗ tai Cố Thừa Dịch hỏi: "Anh không ăn sao?"
Ở rạp chiếu phim muốn nói chuyện đều làm như thế này, âm thanh quá lớn sẽ ảnh hưởng tới người khác, âm thanh nhỏ thì không nghe thấy nói gì, chỉ có thể dựa lại gần ghé vào tai nói.

Thẩm Niệm hành động không có một chút ý đồ nào, nhưng Cố Thừa Dịch vô tình lại bị người khác nói nhỏ vào tai, hai tai anh đỏ bừng, nhìn Thẩm Niệm giống như nhìn thấy lưu manh.

Tuyệt, tuyệt đối là biết lỗ tai của anh mẫn cảm, cô cố ý!
Lâu lắm không xem phim ở rạp Cố tổng tài chịu đựng lỗ tai nóng như lửa đốt, quyết định theo đuổi Thẩm Niệm một lần nữa!
* * * Từ từ, anh chưa bao giờ theo đuổi một cô gái nào thì phải!
Lúc ở cao trung, các cô gái là coi trọng người đẹp trai nên chủ động theo đuổi làm quen với anh, như Thẩm Niệm vậy.

Sau khi tốt nghiệp cao trung, các cô gái coi trọng khuôn mặt với tiền nên chủ động theo đuổi, giống như Thẩm Niệm đòi anh 300 vạn.

Hiện tại.

.

Là có vài người muốn ngủ với anh, hoặc là cơm áo gạo tiền vô lo làm bà Cố, giống như Thẩm Niệm hiện tại vậy.

Chưa từng chủ động theo đuổi một cô gái nào, Cố Thừa Dịch trầm mặc.

Hiện tại mà lén đi ra WC lên mạng tra《Một trăm cách để theo đuổi con gái.

》 học đến đâu dùng đến đó, quay về theo đuổi Thẩm Niệm, nhưng như vậy chắc không kịp?
Không được, giờ chỉ có thể dựa vào chính mình!
Thẩm Niệm làm như thế nào, Cố Thừa Dịch ghi nhớ bắt chước làm như thế đó, anh thân mật ghé vào bên tai cô nói: "Ăn.

"
Môi mỏng khẽ mở ra, chạm nhẹ vào vành tai mềm mại.

Cố Thừa Dịch làm vẻ mặt ngây thơ: Tôi không cố ý.

Một chữ ăn kia, vô tình hay cố ý đã làm lỗ tai Thẩm Niệm đỏ.

Là cô ảo giác sao? Sao cô cảm thấy vừa rồi giống như không đơn giản là chỉ bắp rang, mà còn có ý khác nữa thì phải.

Đại khái chắc là xung quanh rạp chiếu phim bị bóng tối bao trùm, vô ý làm tăng cảm giác ái muội đi?
Vành tai gì đó, nam chính khẳng định không phải cố ý đụng tới, chỉ là hiếm khi tới rạp chiếu phim, phải nói chuyện nhỏ tiếng với người khác, nên hành động có hơi sai sót.

Thẩm Niệm để túi bắp rang với khoai lát ra ở giữa hai người, Cố Thừa Dịch vừa lòng nhìn lỗ tai cô đỏ lên, tâm tình vui vẻ.

Thời gian tiếp theo, hai người ngượng ngùng, yên lặng mà gặm bắp rang với khoai tây chiên, bầu không khí ngập tràn xấu hổ.


Thẳng đến khi phim kết thúc, cả hai đều không nhớ rõ rốt cuộc phim có nội dung gì.

Từ trong đi ra, nhìn phía trước đều là mấy cặp đôi đang tay trong tay rúc vào nhau tình tứ, Cố Thừa Dịch bừng tỉnh nhớ tới chính mình quên mất cái gì.

Ý của anh không phải là muốn Thẩm Niệm đút cho anh ăn bắp rang sao? Như thế nào anh lại ngoan ngoãn mà tự mình ăn vậy chứ!
Không nghĩ tới còn vui, vừa nghĩ tới anh liền nhớ bắp rang có vị ngọt với nước chanh cũng ngọt kia ở đầu lưỡi, anh cảm giác như đang tự vạch áo cho người xem lưng vậy.

Cố Thừa Dịch nhìn Coca trong tay Thẩm Niệm còn chưa uống hết, biết vậy anh mặc kệ cái gì mà Coca sát tinh, mua luôn.

Thẩm Niệm không chú ý tới tầm mắt anh, cô ngậm đầu ống hút uống hết Coca còn lại, chắc là lúc xem phim uống hơi nhiều, hiện tại có cảm giác không uống nổi.

Cố Thừa Dịch rất muốn nói với cô rằng không cần cố quá, anh có thể tốt bụng uống giúp cô.

Ý tưởng vừa mới nghĩ ra, anh liền bị hoảng sợ.

Anh nguyện ý uống Coca Thẩm Niệm uống qua sao, dùng ống hút của cô?
Thẩm Niệm có thói quen uống Coca không được sạch cho lắm, đem ống cắn đến bẹp đầu, mặt trên không ngừng dính nước miếng, còn có son môi dính lên.

Anh có thể đặt miệng lên ống hút đó sao?
Không đợi anh hết rối rắm, Thẩm Niệm đã uống gần hết, cô cầm ly Coca với ống hút còn thừa một chút toàn bộ ném vào thùng rác: "Tôi đi toilet một lát.

"
"Cùng đi đi.

" Cố Thừa Dịch nhẹ nhàng thở ra.

Hiện tại trùng hợp mấy cái rạp khác cùng thời gian kết thúc phim, người ra rất đông, toilet có không ít người xếp hàng.

Thẩm Niệm cũng không sốt ruột lắm, phía trước cô có không ít người, trong chốc lát đã tới lượt, cô dứt khoát mở túi xách ra ở trước gương dặm lại son môi.

Nguyên chủ cùng cô giống nhau, trời sinh sắc môi nhợt nhạt, không tô chút son môi mặt nhìn trắng bệch, bộ dáng tiều tụy.

Cô ở trước gương son môi, đằng sau mấy cô gái xếp hàng ríu rít nói chuyện.

Nhóm người là bạn chơi với nhau cùng đi xem phim, cả nhóm mấy cô gái đang trò chuyện, lúc trước còn đang nói đề tài bạn trai, quay qua liền thay đổi.

"Để mình nói cho nghe, tìm bạn trai phải như Cố Thừa Dịch vậy vừa đẹp trai vừa có tiền.

"
"Tần Ngọc Huân, Nhậm Hành Duệ cũng được đó, đẹp trai, tài giỏi, tiền không nhiều như Cố Thừa Dịch, nhưng đủ dùng.

"
"Cậu đi nằm mơ đi, mấy người đó không dễ gì người như cậu có thể quen đâu.


"
"Mấy nam nhân kiệt xuất nhất thành phố Giang Đông toàn bộ đều độc thân, các cậu nếu là có biện pháp, cứ tiến thẳng tới ngỏ ý làm quen.

"
"Đúng đúng đúng, nếu thành công đừng quên giới thiệu cho tụi mình một hai người đó.

"
Thẩm Niệm: "! "
Sao ở đâu cũng nghe được tin tức của nam chính vậy.

Thật ra cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả, con gái khi nào cũng vậy, phòng ngủ buổi tối của nữ sinh đại học thường hay nói mấy chuyện như thế, các nàng hay thảo luận một nửa kia sau này của mình sẽ như thế nào, có mấy nàng hào phóng hơn nói sẽ tìm bạn trai có lực eo tốt ra sao, thể lực phải kéo dài trong bao lâu.

Loại người này ngoài miệng nói khoa trương vậy đó, nhưng thực tế lại rất bảo thủ ngại ngùng, chân chính làm được mới là dũng sĩ.

Ví dụ phải như nữ chính nhu nhược yếu đuối, luôn lơ đãng chọc giận làm phiền nam chính nam phụ giúp thu thập cục diện rối rắm, phiền toái tinh lực thể chất lại có thể hấp dẫn nam nhân khác vì mình si mê.

Đợi trong chốc lát, Thẩm Niệm trong WC rửa tay đi ra.

Cố Thừa Dịch đang đứng cách cửa WC một khoảng xa, chắc là không chịu nổi mùi hôi nhà vệ sinh.

Anh không có thói quen giống với người trẻ tuổi bây giờ, đi tới đâu đều cúi đầu chơi điện thoại, hai tay anh đút trong túi quần đứng ở đó, bản thân đã là một bức tranh cực kỳ đẹp mắt.

Nhìn xung quanh trong tối ngoài sáng có biết bao nhiêu cô gái trộm nhìn anh, biết được anh có bao nhiêu yêu thích a.

"Xin lỗi, đợi lâu.

" Thẩm Niệm đi qua: "Tiếp theo anh có bận việc gì không?"
Cố Thừa Dịch lắc đầu.

Thẩm Niệm nhìn nhìn thời gian: "Vậy lát nữa chúng ta về nhà thôi.

"
Đây là thao tác bình thường sau liên hoan, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy, rơi vào trong mắt Cố Thừa Dịch, đó chính là dùng xong rồi liền ném.

"Thẩm Niệm.

"
"Sao?"
"Tiền trang trí nhà mới còn chưa có trả.

" Phương án cũng chưa định ra, sao có thể đem tiền thanh toán hết được?
Thẩm Niệm nháy mắt đã hiểu, bắt lấy tay Cố Thừa Dịch đem người kéo tới chỗ bên cạnh: "Tôi mời khách, tôi dẫn anh đi khu trò chơi điện tử.


"
Khu trò chơi điện tử là lúc Thẩm Niệm học đại học, cô đã thích cùng mấy đứa bạn cùng phòng cùng đi tới đây, chơi tương đối nhiều mấy trò ném rổ, bắn súng, nhưng thích nhất vẫn là đập chuột, cái này đặc biệt hả giận.

Tâm tình không tốt đánh mấy trận lập tức qua cơn mưa trời lại sáng, nhưng phải cẩn thận một chút, nếu dùng sức quá lớn là đập hỏng máy.

Khu trò chơi điện tử là nơi đủ mọi màu sắc quang, còn có muôn hình muôn vẻ người, nơi này không có cần đăng kí gì cả, không cấm hút thuốc, cũng không cấm lớn tiếng ồn ào, vừa bước vào liền nghe được tiếng vang đinh tai nhức óc, ngửi được mùi mồ hôi người nồng nặc.

Mùi thuốc lá, mùi nước hoa, mùi mồ hôi, nhiều mùi trộn lẫn với nhau, thật buồn nôn.

Càng khó có thể tiếp thu nữa là, có mấy người ở trần, mang dép lào, nghĩ nơi này không phải nơi công cộng, mà như là nhà mình vậy.

Cố tổng tài chưa từng đã tới nơi chướng khí mù mịt như này, đảo qua vài lần, sắc mặt xanh mét.

Anh nhìn Thẩm Niệm cầm di động đứng trước một cái máy đang làm gì đó, thấy cô cầm về một cái rổ nhựa nhỏ, bên trong đựng tiền xu.

"Đây là?"
"Tiền xu để chơi trò chơi.

" Thẩm Niệm giải thích: "Ở đây chơi trò chơi đều phải dùng tiền xu này, tiền xu bình thường là không được.

"
Ở trước mặt Thẩm Niệm, Cố Thừa Dịch đang cố thu hồi bộ dạng chán ghét hận không thể quay đầu nói: "Cô muốn chơi cái gì?"
Suy xét đến khả năng nam chính chưa từng tới mấy nơi như này, Thẩm Niệm hơi suy tư liền quyết định: "Như vậy, giờ tôi dẫn anh tham quan một vòng để thấy rõ toàn bộ khu trò chơi điện tử có trò chơi gì, sau đó quyết định chơi cái gì.

"
"Được.

"
Vì thế, hai người mang theo cái rổ nhỏ đựng xu ở khu trò chơi điện tử dạo một vòng, hiểu rõ được ở đây có những trò chơi nào.

Thấy Cố Thừa Dịch có vẻ không muốn chơi, Thẩm Niệm kiến nghị nói: "Bắt đầu trước từ trò ném bóng rổ tương đối quen thuộc với anh đi ha?"
"Được.

"
Thẩm Niệm bỏ xu, làm mẫu trước.

Cô chơi cái này nhiều lần rồi, tuy không thể so đến trình độ chơi bóng rổ như các nam sinh, nhưng so với nữ sinh thành tích cũng là số một số hai.

Chút kiêu ngạo này của Thẩm Niệm liền bị Cố Thừa Dịch lên sân khấu, ép thành bã.

Cô chơi ba vòng, nam chính vẫn không nhanh không chậm ném bóng vào rổ, chẳng sợ khung rổ chạy loạn, ném quả nào quả đó đều trúng không có một quả nào bị rơi ở ngoài hết.

Thẩm Niệm: "! "
Trình độ khác nhau quá lớn đi.

Cô không tin tác giả lại viết truyện đến tình trạng này, cho nam chính giá trị nhan sắc với dáng người cùng năng lực kinh doanh thêm kỹ năng bên ngoài tất cả đều hoàn hảo tuyệt đối, nghẹn một hơi lôi kéo anh tới lĩnh vực cô quen thuộc nhất.

Bắt đầu thi đấu xe, chơi bắn súng, đập chuột đất, trên bàn băng cầu.

.


Một vòng chơi đủ trò, xu dùng chơi cũng hết, vẫn là không thắng được một lần.

Thẩm Niệm: Cô không phục.

Bản thân Cố Thừa Dịch cảm thấy mấy trò chơi không có cái gì khó cả, anh xem một cái liền biết chơi như thế nào, không hề khó khăn, bất quá nhìn đến trên mặt Thẩm Niệm rõ ràng không cam lòng, lại cảm thấy có chút cao hứng.

"Đi thôi.

"
Thẩm Niệm cầm mấy đồng xu cuối cùng, trên đường đi qua mấy gắp thú bông, bước chân dừng lại.

Dù sao cũng phải về rồi, xu này không chơi nữa bỏ đi thì lãng phí, chơi một chút cũng được.

Cô kéo Cố Thừa Dịch, chạy đến máy gắp thú bông trước mặt, làm tư thế gắp thú bông, bỏ xu vào máy.

Âm nhạc bắt đầu, cô nhích từng chút từng chút tay gắp, đứng chính diện nhìn còn chưa đủ, lại nghiêng đầu nhìn bên cạnh, điều chỉnh đến thời gian hạn chế một giây cuối cùng, ấn cái nút xuống.

Móng vuốt biu-- đi xuống, nắm lên thú bông, rồi tới giữa không trung lại buông ra, thú bông bẹp một cái rớt trở về.

Thẩm Niệm quay đầu nhìn Cố Thừa Dịch giải thích nói: "Anh xem, trò này chính là tay gắp quá lỏng, cơ bản rất khó bắt được.

"
Không phải "Cơ bản", là "Hoàn toàn".

Tự Thẩm Niệm biết máy gắp thú đều chơi phải có kỹ thuật, mỗi lần đều chơi như vậy vài lần, nhưng mà nhiều năm qua.

.

Không gắp được một lần.

Cô phẫn nộ nhưng bất đắc dĩ nhìn chằm chằm cá heo biển nhỏ, đem mấy xu còn lại đưa qua
"Anh có muốn thử một lần không?"
Cơ hội cuối cùng, có thành công hay không đều không sao cả, cô căn bản không ôm hy vọng.

Cố Thừa Dịch gật đầu, bắt chước dáng vẻ của Thẩm Niệm, đem xu nhét vào, di chuyển tay gắp.

Anh không giống Thẩm Niệm nhìn trái nhìn phải coi đúng vị trí chưa, mà chỉ lay tay gắp một chút, liền ấn xuống cái nút.

Thẩm Niệm cười thầm, nhìn là biết người ngoài nghề chưa từng chơi, sao có thể để nhiều thời gian lãng phí như vậy.

.

Người mới vừa bị cô mắng vậy mà móng vuốt chặt chẽ bắt lấy cá heo biển nhỏ tới ô trống, màu lam cá heo biển nhỏ ục ục mà lăn xuống dưới.

Cố Thừa Dịch khom lưng từ bên trong lấy ra cá heo: "Cô thích cái này?"
Thẩm Niệm tự vả mặt đau gật đầu, nam chính lần đầu tiên chơi liền gắp được cá heo biển nhỏ màu xanh, hận chết cái thế giới này!
Dựa vào cái gì cô chơi hơn trăm lần, một lần cũng chưa gắp được, nam chính chỉ ở bên cạnh xem cô chơi qua một lần, tùy tiện liền trúng?
Tác giả viết truyện này là ai, cô bảo đảm phải đánh chết!
Cố Thừa Dịch cảm nhận rõ ràng được oán niệm của Thẩm Niệm, lúc đầu còn không hiểu tại sao, nhưng khi nhìn mấy người cũng chơi gắp thú bông thoáng qua, nhìn thấy đối phương cùng Thẩm Niệm có biểu tình giống nhau, anh hiểu rồi.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương