Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme.

Nhìn mấy câu trả lời phía dưới liên tiếp là ‘Đừng ném thức ăn cho chó.’ ‘Câu trả lời này quá vi diệu, con chó như tôi không hold được.’ ‘Nhìn xong câu trả lời này cả người tôi đều cảm thấy không tốt’, ‘Mong chủ cmt rời khỏi thế giới của những con chó độc thân’ linh ta linh tinh, Hạ Tịch không nhịn được hơi đỏ mặt. Tuy rằng lý thuyết suông của cậu rất phong phú, nhưng mà đêm qua cũng là lần đầu tiên, giờ ngồi hồi tưởng lại cũng không cảm thấy chân thực.

Hiện tại cậu cũng coi như lý giải được vì sao có rất nhiều người đều nguyện ý nằm dưới, đúng là ban đầu cũng hơi đau một chút, nhưng trừ bỏ việc mệt thấy ông bà ông vải ra thì còn lại sướng không để đâu cho hết, hơn nữa làm xong còn được anh bạn trai cute vừa dỗ vừa cưng, Hạ Tịch cảm thấy cả đời này cậu chắc chắn không có ý định phản công.

Tuyến tình cảm của nguyên chủ ở bên kia so với Hạ Tịch nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, cậu ta ở bên kia chắc chắn đã trải qua cảm giác cực lạc này rồi.

Hạ Tịch vừa nghĩ vừa dựa vào trí nhớ nhớ lại xem cái chỗ kia của con chó Tống Hạo Nghi, hồi bé hai người không hiểu chuyện còn từng so đo lớn nhỏ.

Thực sự nếu lúc ấy không phải tôn nghiêm đàn ông của Hạ Tịch bị đè bẹp, cậu cũng không phát ngôn ra câu ‘bé tí’ làm hai người đánh nhau đến mức phải viết kiểm điểm.

Giờ nghĩ lại toàn nước mắt là nước mắt.

Hạ Tịch ngồi nghĩ một lát, cảm thấy bản thân hơi thiệt thòi, nguyên chủ thích Tần Việt như thế, mình ở bên ngày dùng thân phận của nguyên chủ lăn giường với Tần Việt, còn ông nội nguyên chủ ở bên kia lại dùng cơ thể của cậu nằm dưới đối thủ một mất một còn.

Phắc!

Nhưng mà hình như sai sai, cậu cũng thực lòng thích Tần Việt đó chứ, lần đầu hôn nhau cũng là cậu chủ động tán tỉnh hắn. Nói như vậy, bản thân cậu chỉ đơn giản là thay đổi một cái thân thể giống hệt, còn tình yêu lại không thay đổi.

Nếu đã như vậy, Hạ Tịch nguyện ở cạnh Tần Việt cả đời trong thế giới tiểu thuyết này.

Hơn nữa, cậu cũng muốn dành chút thời gian nói cho hắn sự thật.

Kỳ thực cậu dậy từ sáng sớm đã phát hiện Tần Việt không còn ở đấy nữa, di động có tin nhắn hắn để lại, nói là một về nhà sớm một chuyến, Đường Mạn Hương nữ sĩ gọi về gấp.

Có cái rắm mà gấp.

Hạ Tịch ‘xuy’ một tiếng, trong lòng nói em đi guốc trong bụng anh, nhất định là ai đó thẹn thùng không dám đối mặt với cậu, sợ rằng hôm qua cậu nhiệt tình quá, dọa nam thần nhà mình sợ chạy mất tiêu rồi.

Cơ mà giờ nghĩ lại, sao mình tìm được anh bạn trai đáng yêu thế không biết? AAAAAA!!!

Hạ Tịch vừa cười vừa lắc đầu, cả người chìm trong hạnh phúc.

Cùng lúc đó, anh bạn trai đáng yêu Tần Việt đang ở trong nhà cùng Gia Bối và Đường Mạn Hương nữ sinh 6 con mắt nhìn nhau.

Từ sáng về nhà liền ngây ngây ngô ngô, không nói chuyện nhưng hay che miệng ánh mắt hướng đi nới khác, không phải làm chuyện xấu mà cười gian, cũng không phải gặp được miếng bánh từ trên trời rơi xuống mà trộm cười thầm, mà giống hệt như cả người đang nhộn nhạo, không biết hình dung như thế nào, có chút hơi đáng khinh.

Hơn nữa còn kết hợp với khuôn mặt đỏ như đít khỉ!

Chắc chắn là có vấn đề, vấn đề lớn!

Bà thử thăm dò hỏi một chút, muốn nhìn xem con trai sẽ trả lời như thế nào.

Không trả lời luôn.

Tần Việt đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, toàn bộ đầu óc đều là hình dáng xinh đẹp của Hạ Tịch, dấu hôn đỏ thẫm ở trên lưng hệt như một tác phẩm hoàn mỹ, còn giọng nói nhẹ nhàng cầu xin tha thứ…

Không được, càng nghĩ càng kích thích.

Máu mũi phun ra mất, phanh gấp.

Thế nên, hắn căn bản không nghe thấy Đường nữ sĩ nói gì.

“Tần Việt, Tần Việt!" Đường nữ sĩ tăng âm lượng, cuối cùng cũng gọi được hồn con trai về: “Con làm sao đấy?”

Tần Việt giống như đang xem phim con heo bị mẹ bắt tại trận, nói năng hơi lộn xộn: “Con có làm sao đâu, mẹ đột nhiên lớn tiếng làm con giật cả mình.”

“Vậy con đỏ mặt cái gì?”

“Con…con nóng! Đúng là nóng! Nóng quá!” Tần Việt giấu đầu lòi đuôi dùng tay phẩy gió: “Thời tiết gần đây thực sự nóng.”

Đường nữ sĩ chán đời: “Đúng vậy, tuyết cũng dày như thế.”

Tần Việt: “……”

“Con với Tiểu Hạ có chuyện gì à?” Đường nữ sĩ thử thăm dò lần nữa, Tần Việt do bà nuôi lớn, cái tính tình của hắn bà đương nhiên là người hiểu rõ rất, hình tượng này chắc chắn có liên quan đến cậu bạn trai nhỏ kia.

“Hả? Không có, bọn con khá tốt.” Hôm qua là tốt nhất, hai trong một.

“Vậy à?” Đường nữ sĩ kéo dài thanh âm: “Mẹ hỏi cho biết thôi.”

“Đúng rồi,” Đường nữ sĩ tiếp tục hỏi đến: “Gần đây nhất mẹ đang xem một quyển bói toán về nốt ruồi và vận mệnh, cảm thấy khá đúng.”

Tần Việt: “Sao mẹ lại tin mấy cái này?”

“Rảnh quá thì xem chứ sao.” Đường Mạn Hương hỏi: “Trên người Tiểu Hạ có nốt ruồi hay bớt gì không?”

“Dưới xương quai xanh có một nốt.”

“Chỗ khác thì sao?”

“Không có.”

“Ngực, bên trong đùi, rất nhiều chỗ khác không nhìn thấy được đâu.”

Tần Việt khẳng định chắc nịch: “Em ấy không có.”

Đường nữ sĩ nháy mắt như hiểu ra điều gì đó, nghiêm túc đứng dậy nói: “Con đợi mẹ một chút.”

Tần Việt:???

Một phút sau, Đường nữ sĩ cầm cái hộp đi ra, đem nó nhét vào trong tay Tần Việt, Tần Việt tập trung nhìn vào, tí nữa thì bùng cháy, một hộp ba- con – sói!

Sợ đến mức thiếu chút nữa nhảy lên: “Vã… Không phải, mẹ sao mẹ lại có cái này?”

“Con lớn rồi, cũng thành niên rồi, có vài chuyện mẹ cũng không tiện nhắc.” Đường nữ sĩ thở dài: “Mẹ chỉ muốn nói là người trẻ tuổi, tiết chế một chút, về già mới không khổ.”

Tần Việt: “……”

Hiện tại hắn mới phản ứng được vừa nãy Đường nữ sĩ đi một vòng lớn như vậy là để cầm xẻng đào hố trôn con trai, thế giới này thật quá hiểm ác!

Quả nhiên, trứng làm sao khôn hơn vịt, khó chơi nhất vẫn là mẹ ruột!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương