Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính
-
5: Hào Môn Mê Người Giả Thiên Kim Năm
Thích Trạch để sát vài cô, thần sắc có chút không tự nhiên:
- Muốn xem.
.
quần áo tôi mặc không?
Trình Nghiên sửng sốt, sau đó chậm rãi mở to hai mắt nhìn, lông mi hơi rung động.
Hắn đã thay đồng phục thành một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, trên áo còn in hình con thỏ đáng yêu.
.
"Thì ra cậu để ý tới a!" Trình nghiên vui mừng.
Thích Trạch liếc cô một cái:
- Cậu cố ý ở trước mặt tôi mặc nhiều đồ đôi như vậy, cái này là cậu mặc lâu nhất, cho nên cậu thích cái này nhất đi?
Hắn xoa xoa mày:
- Rõ ràng như vậy nếu tôi còn nhìn không ra nữa, có phải hay không Nghiên Nghiên sẽ rất buồn?
Có lẽ do ở nhà không được yêu thương, cho nên nguyên chủ cứ thích cất giấu tâm sự một mình, vui không nói, buồn cũng không nói.
Nếu không phải vì sợ OCC, cô đã sớm nhảy cẫng lên nói cho Thích Trạch biết rằng cô muốn diện đồ đôi với hắn rồi.
May là, Thích Trạch học tập rất tốt, đầu quả nhiên rất thông minh.
Trình Nghiên nhìn hắn, ánh mắt nhu hòa như những con sóng nhẹ:
- Thích Trạch, thích nhất cậu a!
Thích Trạch còn chưa kịp cười, đột nhiên liền dừng lại.
Bởi vì, cô bỗng nhiên tiến tới, nhanh nhẹn mà "đáp" ở trên môi hắn một nụ hôn, thoáng qua nhẹ nhàng như lông hồng.
Tuy rằng chỉ có ba giây ngắn ngủi, nhưng hắn lại cảm thấy thời gian như đọng lại, hương thơm của thiếu nữ sạch sẽ lại tươi mát tràn ngập chóp mũi, sợi tóc đen mượt mà sượt qua bờ vai của hắn, càng trí mạng hơn là đôi môi mềm ấy dán xuống một khắc, tim của hắn đều phải nổ tung.
Thích Trạch yết hầu căng chặt, giọng nói khô khốc, tựa hồ có chút không thể tin tưởng, lại có chút luống cuống tay chân "Cậu.
.
"
Trình Nghiên khẽ nâng cầm, uỷ khuất (ấm ức tủi thân) lại tức giận:
- Cậu trừng mắt nhìn tôi làm cái gì? Tôi chẳng nhẽ không thể hôn bạn trai của chính mình sao? Hay là nói cậu thực sự không thích tôi? Được, vậy tôi đi là được rồi!
Thấy cô thực sự muốn đi, Thích Trạch thở dài, vươn tay giữ lấy cô, ngữ khí gần như bất đắc dĩ:
- Nghiên Nghiên, cậu làm như vậy là rất nguy hiểm.
Trình Nghiên nhìn hắn, mím môi "Nguy hiểm chỗ nào?"
Đôi mắt đen của Thích Trạch thật sâu mà nhìn cô, khí thế trên người giống như thực sự có chút nguy hiểm, hắ hơi hơi cúi người để sát vào cô, bỗng dưng một loại cảm cảm giác áp bách bao phủ lấy cô, hắn lại tiến đến càng ngày càng gần.
Trình Nghiên nắm lấ làn váy, có chút khẩn trương, đôi mắt cũng không nhấp nháp mà nhìn chằm chằm hắn.
"Cậu làm như vậy sẽ làm tôi.
.
" Thích Trạch giống như thời điểm sắp hôn lên cô đột ngột dừng lại, tiếng nói có chút khắc chế lại trầm thấp.
- Nhịn không được mà làm chút hành động quá phận.
Trình Nghiên đồng tử hơi co rút lại, trừng mắt nhìn hắn một cái, bỗng nhiên tức giận nói:
- Cậu.
.
chẳng nhẽ cậu muốn đánh tôi?
Thích Trạch "! "
Hai người nhìn nhau một lát, Thích Trạch lại không đi xem cặp mắt vừa xinh đẹp lại vừa uỷ khuất, thở dài:
- Là tôi đánh giá cao cậu.
Trình Nghiên nén cười, vô tội hỏi "Làm sao vậy?"
Thích Trạch đưa túi trong tay cho cô, mỉm cười:
- Mặc vào xem thử xem.
Trình Nghiên đi vào phòng thay đồ mặc quần áo xong ra tới, nhìn hai người mặc đồ đôi với nhau, cô thỏa mãn cười, đem tay đưa qua, chờ hắn dắt lấy, cô liền nghiêng đầu nhìn hắn:
- Cậu mặc quần áo màu hồng thật xinh đẹp.
Thích Trạch cười lạnh "Nói thêm câu nữa?"
Trình Nghiên cười cong mày, ánh mắt diễm lệ, nhỏ giọng nói:
- Thích Trạch, cậu tức giận cũng rất tuấn tú.
Thích Trạch "! "
Câu này được, muốn tức giận cũng không được.
.
- _
Từ cửa hàng ra tới, thời gian cũng không còn sớm, Thích Trạch còn muốn đi tiệm lẩu làm thêm, cho nên hắn liền nghĩ trước tiên đưa Trình Nghiên về nhà.
Trình Nghiên lắc đầu "Tôi kêu tài xế tới đón tôi"
Thích Trạch "Không cần, tôi đưa cậu"
Trình Nghiên phe phẩy cánh tay hắn, cười:
- Tôi không nghĩ làm cậu quá mệt mỏi a.
Thích Trạch cười khẽ, ôm eo cô, nhìn khuôn mặt thanh thuần trước mắt "Biết quan tâm tôi?"
Trình Nghiên hừ một tiếng:
- Xem tôi quan tâm chăm sóc cậu như vậy, cậu có phải hay không nên ôm tôi một cái?
Thích Trạch "Được"
Hắn giang hai tay, Trình Nghiên kêu lên "Không thích, phải ôm kiểu công chúa"
"! "
Thích Trạch mặt đen "Không thể"
- Nhưng là tôi đi không được, cậu ôm tôi.
Trình Nghiên ngửa đầu nhìn hắn, khuôn mặt đáng thương mếu máo, khiến người không thể cự tuyệt được.
Thích Trạch thở dài, ngồi xổm xuống:
- Tôi cõng cậu.
Trình Nghiên vui vẻ mà nhảy lên lưng hắn, hắn ổn định thân hình, đứng lên.
- Thích Trạch, Thích Trạch, cậu đối tốt với tôi nhất1
Thích Trạch thực vô tình "Cậu không tốt với tôi nhất"
Trình Nghiên quơ quơ hai chân, thực không có lương tâm:
- Đi nhanh lên a, Thích Trạch, cậu chậm quá!
Thích Trạch "! "
Thật là.
.
Tiểu tổ tông a!
Đường cái phía đối diện, La Tuyết cùng Lâm san Hô cũng đi dạo phố, La Tuyết đang nói chuyện, tuỳ ý thoáng nhìn mà ngây ngẩn cả người, thanh âm run run:
- San, San Hô, mắt ta có phải hay không mù, người kia có phải Trình Nghiên?
Lâm San Hô cũng nhìn về phía đối diện, dù chỉ thấy bóng dáng, cô vẫn nhận ra thiếu nữ mà nam sinh kia đang cõng là Trình Nghiên, chỉ là không biết nam sinh kia là ai.
Cô tim đập như sấm, không chút nghĩ ngợi mà chụp ảnh bọn họ.
"San Hô, cậu chụp cái này làm gì?" La Tuyết hỏi.
Lâm San Hô cười, đáy mắt có chút thâm trầm.
- Nghĩ đến một chút chuyện vui.
Nếu Vệ Dương thấy bức ảnh này, nữ thần Trình gia nhị tiểu thư của hắn cư nhiên thân mật cùng nam sinh khác như vậy, hắn có lẽ sẽ chán ghét Trình Nghiên đâu?
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính hiện tại còn rất nghèo, học xong còn đi làm thêm, nhưng về sau có tiền sẽ trở nê rất giàu, hiện tại là thời kì nghèo túng của bá đạo tổng tài.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook