Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính
-
31: Hào Môn Mê Người Giả Thiên Kim 31
Thích Trạch đi trong phòng tắm tắm nước lạnh, dược hiệu cũng không phải rất mạnh, chính hắn cũng có thể khắc chế được.
Bên ngoài Trình Nghiên nhẹ nhàng thở ra, sợ hắn lại bỗng nhiên ra tới, liền vội vàng nhặt lên quần áo trên mặt đất mặc vào.
Chỉ là, váy khóa dài thiết kế đến quá cao, cô với thế nào cũng không thể kéo hết lên được.
Lúc này, Thích Trạch mở ra cửa phòng tắm, đi ra, đứng ở phía sau cô, đem tóc dài cô sang một bên, kéo khóa kéo, đầu ngón tay hắn lạnh lẽo, còn lộ ra chút ướt át.
Trình Nghiên lạnh mặt, đáy lòng lại có chút kinh ngạc, hắn nhanh như vậy liền ra rồi sao?
Thích Trạch toàn thân trần trụi, chỉ vây một chiếc khăn tắm bên hông, vai rộng chân dài, cơ bụng rắn chắc, lộ ra một cổ ái muội hormone làm người hít thở không thông.
Khi mặc quần áo vẫn có vài phần thiếu niên văn nhã tú sĩ, cởi quần áo, thế những đã ẩn ẩn có chút khí chất thành thục nam nhân.
Trình Nghiên dời đi ánh mắt, mím môi.
- Cậu chờ ở chỗ này.
Thích Trạch cũng không cố kỵ có cô ở, trực tiếp đem khắn tắm ném tới mép giường, mặc quần áo vào, một mặt nói:
- Tôi đi mua đồ cho cậu.
Trình Nghiên tựa hồ đối với hành vi vừa rồi của hắn vẫn còn canh cánh trong lòng, nghe vậy, cười lạnh một tiếng.
Thích Trạch đang cúi đầu mặc lên quần dài, động tác một đốn, bỗng nhiên cúi người xuống chỗ cô, nâng lên cằm cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, lạnh giọng nói:
- Cậu cảm thấy tôi giúp cậu là đương nhiên sao? Như vậy có phải hay không nên cảm tạ tôi?
Trình Nghiên chụp bay tay hắn:
- Không cần cậu tôi vẫn có thể đi mua đươc.
Thích Trạch không mặn không nhạt mà nói:
- Cậu đi a.
Đôi mắt hắn dừng ở trên váy trắng của cô, có một vết máu tươi thực rõ ràng.
Trình Nghiên liếc hắn một cái, một lúc lâu sau, mới như là không tình nguyện mà nói một câu:
- Cảm ơn!
Thích Trạch ý vị không rõ cười một tiếng, duỗi tay mặc vào áo sơ mi, động tác nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, hắn nhặt lên áo khoác trên mặt đất, vỗ vỗ, nhưng không mặc, mà lại khoác lên vai cô.
Trình Nghiên cũng biết váy bị bẩn, liền không cự tuyệt áo khoác của hắn.
Thích Trạch ngữ khí bông đùa:
- Bụng còn đau không?
Trình Nghiên nhìn chằm chằm hắn, như là tức giận đến không có chút kiên nhẫn:
- Rất đau, cho nên phiền cậu có thể nhanh một chút sao?
Thích Trạch lạnh mặt, xoay người đi ra ngoài, thời điểm kéo cửa ra, hắn bỗng nhiên đứng lại, vẫn không nhúc nhích.
Trình Nghiên còn không kịp hỏi có chuyện gì, liền nghe thấy một tiếng bạt tai vang dội, tiếp theo chính là giọng nói tức giận của Trình Phong:
- Người khác nói ta còn không tin! Con cư nhiên cùng nó khai phòng?
Cô thấy Trình Phong đứng ở cửa, vẻ mặt đầy phẫn nộ, ánh mắt âm trầm.
Bên người hắn là Khương Uyển Chi, còn có Lâm San Hô, thấy ý cười chợt lóe trên mặt cô ta, Trình Nghiên câu mắt lại, ẩn ẩn có chút suy đoán, thần sắc lạnh lùng.
Trình Phong cũng thấy cô ở trong phòng, liền một phen đẩy ra Thích Trạch, đi nhanh tới chỗ cô, dương tay muốn đánh:
- Tao lưu lại mày chẳng nhẽ để mày quyến rũ con tao sao?
Chỉ là, một cái tát này còn không có chạm má, Thích Trạch nắm chắc tay ông ta, nhìn chằm chằm:
- Không lên quan đến cậu ấy.
Khương Uyển Chi mặt không có chút nào phẫn nộ, ẩn lộ ra vẻ xem kịch vui biểu tình, dù sao lại không phải con trai của bà ta.
Bà ta bất động thanh sắc mà đánh giá phòng, trên giường một mảnh hỗn độn, chăn nhăn thành một đoàn, bà ta hơi suy nghĩ một lát, đi lên trước, bỗng nhiên kinh ngạc mà nói:
- Trên giường sao lại có máu? Chẳng lẽ cư nhiên thật sự..
Ngữ khí giống như không thể tin được dường như.
Lâm San Hô cũng vội hùa theo:
- Cháu thấy bọn họ vào phòng liền cảm thấy kì quái, cho nên liền chạy nhanh báo cho cô chú.
Xong lại có chút áy náy:
- Không nghĩ tới là vẫn chậm một bước.
Trình Nghiên lạnh lùng mà xem hai người kẻ xướng người họa*, tay nắm chặt khăn trải giường.
Kẻ xướng người họa: Thành ngữ.
Ý nói có người nêu lên, ắt sẽ có người ủng hộ.
Trình Phong phẫn nộ ném ra tay Thích Trạch, chỉ vào bọn họ, ngón tay run run, tức giận đến không nhẹ, nói năng rất có khí phách mà nói ra bốn chữ:
- Mất mặt xấu hổ!
Hắn như là lấy hơi, tiếp theo nói với Thích Trạch:
- Chuyện này tuyệt đối không được lộ ra, chờ yến hội kết thúc, cha sẽ cùng con tính sổ!
Hắn chắn ghét nhìn Trình Nghiên.
Không thể chịu đựng được phủi tay bước đi.
Khương Uyển Chi đối với Lâm San Hô cười nhẹ:
- Lâm tiểu thư, làm cháu chê cười rồi.
Lâm San Hô lắc đầu:
- Dì Khương, cháu cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy, Nghiên Nghiên hẳn là không phải cố ý muốn quyến rũ Trình thiếu gia, dì ngàn vạn đừng trách cậu ấy.
Khương Uyển Chi lôi kéo cổ tay của cô ta, cùng nhau đi ra ngoài, thanh âm càng ngày càng xa:
- Chuyện này truyền đi ra ngoài sẽ không dễ nghe, Lâm tiểu thư, phiền cháu..
Trình Nghiên không biết bụng đau hay vẫn là bị dọa sợ, sắc mặt thực trắng, có vài phần nhu nhược động lòng người tư thái.
Thích Trạch sắc mặt cũng không phải thực tốt, nhưng thanh âm vẫn còn lực trấn định, phảng phất chuyện vừa rồi không có phát sinh giống nhau:
- Đừng ra ngoài, tôi đi một chuyến, chờ tôi trở lại.
Trình Nghiên không nói chuyện.
Thích Trạch nhíu mày, nắm lấy bả vai cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt thất thần, trầm giọng nói:
- Tôi nói, chờ tôi trở lại, nghe rõ sao?
Trình Nghiên đẩy ra hắn, lạnh lùng mà nói:
- Cậu lo lắng tôi sẽ chạy trốn sao, hiện tại tôi còn có thể đi đâu?
Thích Trạch nghe hiểu ý cô, biết trong lòng cô nhất định thực loạn, sợ đối mặt với mọi chuyện khi về nhà, sợ sẽ bị đuổi ra ngoài, hắn trầm mặc một lúc, nói:
- Sẽ không có chuyện gì.
Cuối cùng hắn nhìn cô một cái, sườn mặt cô tái nhợt thanh lãnh, tựa như vầng trăng đêm lạnh lẽo vô tình.
Thu hồi ánh mắt, hắn đi ra ngoài.
- _
Thực nhanh, Thích Trạch đã trở lại, mua được băng vệ sinh, quần áo, còn có thuốc.
Hắn sắc mặt trấn tĩnh đem đồ vật cho cô.
Trình Nghiên không được tự nhiên mà nhận lấy, đi vào trong phòng tắm, thời điểm ra ngoài, liền thấy hắn bưng một ly nước ấm, trong tay còn có hai viên thuốc.
- Uống.
Hắn ngữ khí thực nhạt.
Trình Nghiên ngoan ngoãn uống lên.
Thích Trạch cũng không cùng cô nói thêm cái gì, chỉ bảo cô ở trong phòng nghỉ ngơi, hắn đi xuống tiếp đón khách khứa.
Ước chừng hơn một giờ trôi qua, Thích Trạch đi lên mang cô cùng nhau trở về, hai người bọn họ ngồi trên một chiếc xe, vợ chồng Trình Phong thì ngồi chiếc xe phía trước.
Trình Nghiên hít một hơi thật sâu.
- Sợ sao?
Thích Trạch hỏi cô.
Trình Nghiên không để ý đến hắn.
Sao có thể sợ a? Cô còn ước gì bị đuổi ra đâu, tuy rằng trong tiểu thuyết là bạch nguyệt quang chủ động kiến nghị rời đi, nhưng là quá trình cũng không quan trọng, miễn là cô có thể thuận lợi rời đi là được.
Cô sợ tiếp tục ở đây, nam chính liền thật sự biến thái đem cô cầm tù lên.
Phía trước thời điểm ở khách sạn, cô thật sự bị hắn dọa sợ a, nếu không phải may mắn đến kỳ sinh lý, cô cảm thấy mình chắc toang rồi.
Trình Nghiên nhấp môi dưới:
- Măc kệ cậu tin tôi hay không, tôi không có cho người hạ dược cậu.
- Tôi cũng cảm thấy cậu sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn này.
Thích Trạch tiếng nói nhàn nhạt:
- Chính là, trên thế giới thực sự có người giống cậu y như đúc sao? Nhưng là dù giống cũng không thể giống thành như vậy! Cho nên..
Nghiên Nghiên, cậu vì cái gì muốn làm như vậy?
- Cậu cũng biết tôi không phải con gái Trình gia.
Trình Nghiên nhìn về phía hắn, tựa như tùy ý mà nói:
- Nói không chừng là chị em sinh đôi đâu?
Thích Trạch khẽ nhíu mày, tựa hồ nhớ lại cái gì.
Trình Nghiên cũng chỉ nói đến đấy thôi, nếu hắn nổi lên lòng nghi ngờ nhất định sẽ đi tra, cô cũng không sợ hắn hiểu lầm nữ chủ, hắn đã tra là nhất định sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện, đương nhiên, cô cơ hồ cũng có thể đoán được là Lâm San Hô bày trò, rốt cuộc biểu tình vui sướng khi người gặp họa rõ ràng như vậy, mà nữ chủ thuộc kiểu người thiên thuần thiện lương, sẽ không có lý do hạ dược Thích Trạch.
- _
Trình Phong trở về nhà, lập tức liền đi vào trong thư phòng, bọn họ cũng yên lặng mà đi theo vào.
Trình Phong ngồi trên một chiếc ghế da xoay, lạnh mặt nhìn hai bọn họ, một hồi lâu, trong thư phòng thanh âm gì cũng không có.
Không khí có chút áp lực.
Khương Uyển Chi đứng bên cạnh hắn, dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc:
- Thích Trạch, cậu nói đi, mọi chuyện là như thế nào? Hai người không giải thích một câu nào sao?
Thích Trạch không nhìn bà ta, sắc mặt lãnh đạm.
Khương Uyển Chi sắc mặt cũng không thay đổi, tựa hồ đoán được hắn sẽ như thế này, liền quay về phía Trình Nghiên:
- Nghiên Nghiên, con đâu, không giải thích gì sao?
Trình Nghiên nhìn bà ta:
- Chúng tôi cái gì đều không có làm, cho nên, dì muốn tôi giải thích thế nào?
Nghe xong lời cô, Khương Uyển Chi có chút ý tứ cười nhạo, vừa muốn mở miệng, liền thấy Trình Phong cầm một quyển sách ném về phía cô, không thể áp chế lửa giận mà nói:
- Tới giờ phút này, mà mày còn dám cãi? Nề nếp gia đình chúng ta đều bị mày làm cho bại hoại rồi!
Thích Trạch bỗng nhiên cúi người ôm lấy cô, quyển sách đập vào trên lưng hắn, phát ra một tiếng trầm vang, cuối cùng rơi xuống trên mặt đất.
Thích Trạch thấy sắc mặt thiếu nữ trong lòng ngực có chút tái nhợt, đáy mắt hơi trầm xuống, cầm tay cô, đứng ở trước mặt Trình Phong, lạnh lùng mà nói:
- Tôi không cảm thấy chuyện chúng tôi ở bên nhau không có cái gì để giải thích, tôi thích cậu ấy, muốn cùng cậu ấy ở bên nhau, đơn giản như vậy thôi.
Trình Phong giận dữ cười:
- Mày kêu chuyện này đơn giản? Mày hiện tại không phải tên tiểu tử nghèo túng bên ngoài, mày là con của Trình gia, là tao thân sinh nhi tử, còn nó là con nuôi tao, bọn mày cư nhiên ở bên nhau? Gì? Chê cười sao? Đây là cực đại chê cười!
Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Khương Uyển Chi, Khương Uyển Chi hiểu ý, yên lặng đi ra ngoài.
Thích Trạch:
- Nếu ông không thể tiếp thu, tôi mang cậu ấy rời đi là được.
Trình Phong ngực phập phồng, trừng mắt nhìn hắn:
- Mày nói lại lần nữa?
Thích Trạch nhàn nhạt nhìn ông ta, ánh mắt không một tia cảm xúc:
- Ông cho rằng tôi thực hiếm lạ thân phận Trình gia thiếu gia này sao? Tôi tới chỗ này, chỉ là bởi vì Trình Nghiên ở đây!
Trình Phong đập bàn, đứng lên, giọng căm giận nói:
- Tao như thế nào sẽ có một đứa con trai không tiền đồ như mày? Chỉ vì một người con gái, liền cha, gia đình, bạn bè, thân phận đều không cần!
Ông ta hạ giọng:
- Bây giờ con còn trẻ, cho nên mới dễ dàng bị nó mê hoặc, về sau con gặp đủ loại nữ nhân, con nhất định sẽ hối hận quyết định này!
Thích Trạch nhìn hắn, từng chữ một nói như chém đinh chặt sắt:
- Tôi sẽ không hối hận.
Hắn lôi kéo Trình Nghiên muốn đi ra ngoài, nhưng Trình Nghiên lại không nhúc nhích, hắn quay đầu lại xem cô, thấy cô ánh mắt lạnh nhạt, tâm hắn hơi trầm xuống.
Trình Nghiên nói:
- Tôi không nghĩ muốn cùng cậu đi.
Thích Trạch đem cổ tay của cô nắm thật sự khẩn, trầm giọng nói:
- Tới hiện tại cậu cho rằng bọn họ sẽ còn bao dung cậu sao?
- Ý của tôi là..
Trình Nghiên đẩy ra tay hắn:
- Tôi ở đây cũng được, rời đi cũng được, nhưng đều sẽ không cùng cậu ở bên nhau.
Trình Phong trào phúng* mà nói:
*Trào phúng: Châm biếm, phê phán.
- Con nhìn xem, con phải vì người như vậy mà từ bỏ tất cả sao?
Thích Trạch nhìn chằm chằm cô, ánh mắt ám trầm:
- Cậu cho rằng tôi là ở trưng cầu sự đồng ý của cậu?
Trình Nghiên nhìn chằm chằm phía sau hắn, là Khương Uyển Chi cùng một vài tên bảo an, cô bỗng nhiên thở dài:
- Này chỉ sợ không phải do cậu, cũng không phải do tôi.
Thích Trạch nhíu mày, đã nhận ra phía sau có người, không đợi bọn họ lại gần, hắn liền tưởng lôi kéo cô cùng chạy, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, hắn sắc mặt âm trầm mà nhìn về phía nữ nhân trang dung tinh xảo mang giày cao gót trước mắt, thần chí trở nên mơ hồ, chậm rãi nhắm mắt lại, bị hai tên bảo an đỡ lấy.
Khương Uyển Chi đem kim tiêm cắm ở trên vai hắn lấy xuống, đó là một liều thuốc an thần, bà ta đã từng làm y tá ở bệnh viện, cho nên trong nhà có rất nhiều loại thuốc.
Trình Phong nhìn hắn, ra lệnh:
- Đem thiếu gia đưa về phòng, khóa kỹ cửa sổ, không có sự cho phép của ta, ai cũng không được thả hắn ra!
Các nhân viên an ninh mang theo Thích Trạch ra khỏi phòng sách.
Khương Uyển Chi biết Trình Phong có chuyện muốn nói, liền cũng lui ra ngoài.
Trình Phong ánh mắt lạnh lùng nhìn Trình Nghiên:
- Tôi phí công nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, cho cô ăn mặc, cô hồi báo tôi như vậy sao? Quyến rũ con trai tôi?
Trình Nghiên thần sắc thực đạm, ngữ khí bình tĩnh:
- Tôi không có quyến rũ hắn.
Trình Phong ngồi xuống, đẩy tờ chi phiếu cho cô:
- Mặc kệ sự tình là như thế nào, cô không thể ở lại đây nữa, đây là một ngàn vạn, buổi sáng ngày mai, tôi hy vọng cô sẽ nhìn thấy cô rời đi.
Trình Nghiên nhìn chi phiếu, không phản ứng.
Trình Phong cho rằng cô còn đánh chủ ý khác, cười lạnh:
- Tôi sẽ không đồng ý cô cùng Thích Trạch ở bên nhau, nó cũng sẽ không cùng cô đi, tôi sẽ luôn nhốt nó, chờ cái đầu nó thông suốt mới thôi!
Trình Nghiên cầm lấy tờ chi phiếu, nhàn nhạt nói:
- Đó cũng là hy vọng của tôi.
Trình Phong ánh mắt sắc bén:
- Cầm tiền, cô nên đi thật xa, càng xa càng tốt, không cần nói cho bất luận kẻ nào cô đi nơi nào, vĩnh viễn cũng đừng quay trở về!
Trình Nghiên lẳng lặng nhìn hắn:
- Ông yên tâm, tôi sẽ không trở về.
Khóe môi cô có chút cười châm chọc:
- Rốt cuộc..
Có ngàn vạn người so con trai ông có mị lực hơn nhiều.
Trình Phong như là bị lời này chọc giận:
- Thật nên làm Thích Trạch tận mắt nhìn thấy xem cô rốt cuộc là loại người gì!
- Hắn đại khái nhìn không tới..
Trình Nghiên cười một cái:
- Cho nên, cha có thể chính miệng nói với hắn, tôi cầm một ngàn vạn này đoạn tuyệt tất thảy chi gian quan hệ với hắn, làm hắn hết hy vọng đi.
Trình Phong tựa hồ liếc nhìn cô một cái cũng cảm thấy chướng mắt, quay đầu:
- Đừng gọi tôi là cha! Nhỡ kỹ lời hôm nay cô nói với tôi, đi ra ngoài đi!
Trình Nghiên lạnh lùng mà liếc hắn một cái, xoay người chậm rãi đi ra ngoài, trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng cũng kết thúc, Thích Trạch thật đúng là có người cha thích giúp đỡ người a, nếu không, cô còn phải phí một phen công phu mới có thể từ trong tay Thích Trạch chạy thoát..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook