Ngày bảy tháng ba, nhiều mây.

Hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, một người thiếu nữ đang đứng ngay trung tâm cây cầu trắng muốt như ngọc. Cơn gió chiều nổi lên khiến những cánh hoa mỏng manh rơi trên chiếc váy trắng tinh của cô gái, giống như hình bóng mờ ảo trong bức tranh.

“Đại tiểu thư” Có người bên bờ nhìn thấy bóng người trên cầu, nhanh chóng ngự kiếm đến bên cạnh nàng, thận trọng hỏi thăm tình hình: “Tuệ Tuệ tiểu thư, sao hôm nay ngài lại ra ngoài một mình vậy?”

Ngu Tuệ Tuệ yên lặng đánh giá hắn.

Người đến là một nam nhân trẻ tuổi có dáng dấp không tệ, ở thời hiện đại trình độ có thể gọi là soái ca.

Nhưng thế giới này hiển nhiên không phải hiện đại, đối phương đang mặc áo bào trường sam cổ kín, mái tóc đen dài được buộc sau đầu, còn phá vỡ định luật Newton khi cưỡi kiếm bay lên không trung.

Sau đó cô nhận ra: Đây là thế giới tiên hiệp cổ đại.

Ngu Tuệ Tuệ là người mới của cục xuyên thư, mới xuyên đến vào hai phút trước, hệ thống còn chưa kịp truyền tải cốt truyện cho cô, cô không biết nhân vật nguyên bản của “Đại tiểu thư” là gì, nên chỉ dè dặt gật đầu.

Ngu Tuệ Tuệ tương đối cá mặn, may mắn thay nhiệm vụ phân bố cho người mới cũng tương đối đơn giản, phần lớn đều rơi là những vai người qua đường A bia đỡ đạn B diễn viên quần chúng C, cho dù nàng mặn cũng mặn một cách đúng lý hợp lý.

“Trời cũng đã sắp tối rồi, vẫn xin đại tiểu thư nên về sớm một chút.” Tiểu soái ca trẻ tuổi với vẻ mặt sợ hãi nói: “Thân thể ngài yếu, sợ là không chịu nổi khí lạnh trên cầu Nguyệt Ngưng, nếu như chưởng môn đại nhân trách tội xuống, chúng tôi khó mà giải thích được.”

Ngu Tuệ Tuệ lâm vào bế tắc, con người nàng đó giờ không thích làm người khác khó xử, bất quá nhìn dáng vẻ khẩn trương của đối phương, không biết ngày thường vị “đại tiểu thư” này có thường xuyên tùy hứng như vậy hay không.

“Tâm trạng hôm nay của chưởng môn đại nhân không tốt cho lắm.” Soái ca lắm chuyện không để ý đại tiểu thư trước mặt đã thay đổi, vẫn lải nhải không ngừng: “Tạ Dung Cảnh kia quả thật không biết tốt xấu, vốn dĩ xuất thân từ ma chủng, nói về loại người này ta muốn đem--”

Nhận thấy cô đã lâu không có phản ứng, tiểu lải nhải tự biết đã lỡ lời: “Thực xin lỗi đại tiểu thư, không nên nhắc đến những chuyện phiền toái này......”

Ngu Tuệ Tuệ kỳ thực cũng không để ý, trong khoảng thời gian không biết được nội dung cốt truyện, nàng hy vọng đối phương trò chuyện nhiều nhất có thể.

Từ từ.

Hắn vừa mới nói ai?

Tạ Dung Cảnh?

Cái tên này, hình như cô đã nghe qua.

Tạ Dung Cảnh là tên của nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết tiên hiệp nào đó, vì quá điên cuồng mà thường xuyên bị các tiền bối ở cục xuyên thư nhắc đến, ngay cả một người mới như Ngu Tuệ Tuệ chưa từng đọc qua tiểu thuyết cũng nghe nói đến.

Hắn là nhi tử của Ma Vương trước đây Tạ Miên, sau khi Tạ Miên bị tiên môn bách giá bao vây diệt trừ, Tạ Dung Cảnh nhỏ tuổi được danh môn chính phái có lòng hảo tâm nhận nuôi, ý đồ giáo dục tiểu ma đầu này thành một thiếu niên tốt *căn chính miêu hồng.

(*) Căn chính miêu hồng - 根正苗红: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ”, “chính hay không chính” trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. “Căn chính” nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. “Miêu hồng” nghĩa là “sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ”, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.

Nhưng sự thật chứng minh: Sự tàn ác của Tạ Dung Cảnh đã khắc sâu vào xương tủy, hắn không biết cách cảm tạ, cũng từ chối được giáo hóa.

Sau khi có được sức mạnh, việc đầu tiên làm chính là huyết tẩy những môn phái hắn từng ở.


Nghe nói mỗi một lần luân hồi, Tạ Dung Cảnh ở giai đoạn sau đều rất khó đoán coi mạng người như cỏ rác, dựa vào năng lực của bản thân khiến vô số tiền bối khi nhắc tới người nam nhân này đều né xa ba thước, tình nguyện bị trừ tiền lương cũng không dám làm nhiệm vụ ở thế giới này.

Tìm kiếm từ khóa “Tạ Dung Cảnh” trên diễn đàn của cục xuyên thư, không có một trăm nhưng cũng có hơn 90 bài đăng.

【Mọi người trong đơn vị nói cho nghe nè, lần đầu tiên ta xuyên thành nữ chính, còn chưa kịp gặp mặt nam chính mình muốn công lược, hắn đã bị Tạ Dung Cảnh giết chết... Nhiệm vụ trực tiếp được đánh giá là thất bại, có người xui xẻo hơn tôi sao?】

【không có gì to tát, xuyên thành tiểu vài ác chỉ muốn chèo thuyền, kết quả những kẻ muốn khi dễ người khác đều bị Tạ Dung Cảnh làm thịt trước tiên.】

【Nhiệm vụ trước kia là xuyên thành thủ hạ của Tạ Dung Cảnh, mãnh nam cao 1m9 bị hắn dọa đến mức mỗi đêm đều trốn trong ổ chăn để khóc QAQ.】

【Hệ thống nào ban hành nhiệm vụ, ra đây ta tuyệt đối sẽ không đánh ngươi, để ta xuyên thành đệ đệ có thù oán với Tạ Dung Cảnh, ngươi không bằng giết ta đi.】

......

Ngu Tuệ Tuệ bắt đầu cầu nguyện: Hy vọng nhiệm vụ đầu tiên của mình không một xu dính túi nào liên quan đến Tạ Dung Cảnh, cũng không muốn có tý quan hệ gì.

Đúng lúc này, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên trong đầu cô.

【Xin chào ký chủ, cốt truyện “Kiếm tiên” đang bắt đầu truyền tải.】

Cốt truyện trong sách và ký ức của nguyên chủ lập tức hiện lên trong đầu cô, Ngu Tuệ Tuệ ôm trán lắc lắc cái đầu một lúc.

“Đại tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Có vẻ soái ca lắm chuyện lo lắng đến mức sắp khóc rồi.

Ngu Tuệ Tuệ lắc đầu.

Trên thực tế, cô rất muốn nói cô không ổn.

Cô cũng lo lắng sắp khóc rồi.

Tin tốt: Khá giống như những gì cô nghĩ ban đầu, chỉ cần đóng một vai phụ nhỏ trùng tên trùng họ với cô là được, toàn bộ suất diễn trong quyển sách này chỉ vỏn vẻn 300 từ.

Tin xấu: Nhân vật cô diễn là người thân cận nhất với Tạ Dung Cảnh, cũng chính là bạch nguyệt quang chết sớm của hắn.

......Khó à nha.

“Cốt truyện đã truyền tải xong, chúc nhiệm vụ của ký chủ thuận lợi w!” Âm thanh của hệ thống lại lần nữa vang lên: “Ký chủ cố lên, nếu không có chuyện gì thì tôi rút lui trước đây ~”

Cục xuyên thư đang thiếu nhân lực trầm trọng, hệ thống bọn họ căn bản không thể hướng dẫn những người xuyên viết từ lúc bắt đầu nhiệm vụ đến khi kết thúc, sau khi phát xong kịch bản tất cả sẽ rời đi để lại bọn họ tự do phát huy.

“Có vấn đề.” Ngu Tuệ Tuệ chân thành hỏi: “Có thể đổi một nhiệm vụ khác không?”

Câu trả lời tất nhiên là không, Tuệ Tuệ rũ mắt xuống khẽ thở dài.


Cầu Nguyệt Ngưng rất cao, nước hồ không thể chiếu rõ khuôn mặt cô, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng trắng mờ ảo.

Dù sao đây là lần đầu tiên xuyên qua một bé gái, việc không thích tiếp xúc với đại vai ác kẻ có thanh danh hỗn lộn là điều bình thường, hệ thống cũng hiểu điểm này, ý đồ muốn cổ vũ cô.

“Ký chủ, kỳ thật nhiệm vụ này cũng không quá khó đâu.”

“Mặc dù Tạ Dung Cảnh rất hung ác, nhưng theo những gì chúng tôi điều tra, hiện tại hắn vẫn là một đệ tử bình thường mà thôi. Ngươi cũng không cần công lược hắn, chúng tôi sẽ không ban hành loại nhiệm vụ bất khả thi như vậy. Chỉ cần đối xử tốt với hắn một chút rồi chết vì hắn, để hắn nhớ kỹ ngươi là đủ rồi.”

《Kiếm tiên》là cốt truyện chính dựa trên cuộc phiêu lưu của nam chính, Tạ Dung Cảnh là vai ác chỉ xuất hiện khi đang ở thời kỳ đỉnh cao, có rất ít miêu tả về quá khứ của hắn.

May mắn thay mục tiêu của Ngu Tuệ Tuệ không phải là cảm hóa Tạ Dung Cảnh, chỉ cần đối xử với hắn thật tốt, điều này vẫn có thể làm được.

Tới đâu hay tới đó, cô sẽ làm việc chăm chỉ!

Hệ thống yên tâm rời đi, mà Ngu Tuệ Tuệ nghĩ tới nghĩ lui, quyết định lợi dụng khi trời vẫn chưa tối hẳn, trước tiên đi gặp mặt Tạ Dung Cảnh một cái.

Điều 33 của《Hướng dẫn xuyên không đến các thế giới khác》: Càng sớm biết rõ về đối tượng nhiệm vụ, càng có lợi cho tiến độ tiếp theo.

“Đại tiểu thư, ngài định đi qua cầu Nguyệt Ngưng sao?” Tiểu lải nhải vẫn luôn đi theo cô lắc lắc đầu như trống bỏi: “Trăm triệu lần không được!”

Ngu Tuệ Tuệ không có thời gian để ý tới hắn, vẫn đang bận sắp xếp lại những ký ức chợt xuất hiện trong đầu.

Hiện tại nơi cô đang là môn phái có tên Thiên Chiếu Môn, chính xác là môn phái sẽ bị Tạ Dung Cảnh tiêu diệt trong tương lai.

Lúc đó Thiên Chiếu Môn vẫn chưa xuống dốc, còn chiếm một vị trí trong tứ đại môn phái.

Thiên Chiếu Môn là tòa tháp cao chót vót được tạo thành từ hai ngọn núi, mà cầu Nguyệt Ngưng là sợi dây liên kết duy nhất nối liền giữa hai ngọn núi, nếu từ dưới ngẩng đầu lên, tựa như một rãnh trời có màu trắng bạc.

Thân phận Ngu Tuệ Tuệ ở thế giới này là con gái của chưởng môn, một đại tiểu thư bệnh tật ốm yếu hiếm khi ra ngoài gặp mọi người, ngày thường sống trên ngọn núi phía nam cầu Nguyệt Ngưng, còn sườn phía bắc là nơi ở của các đệ tử ngoại môn và đệ tử tạp dịch.

Nguyên chủ quanh năm ốm đau trên giường, giao tiếp xã hội gần như bằng không, Ngu Tuệ Tuệ có thể tự do phát huy, không sợ ooc.

Thấy bước chân cô vẫn chưa dừng lại, tiểu tùy tùng bên cạnh càng lo lắng: “Thân phận ngài tôn quý, sao có thể đến một nơi như Bắc Phong.”

......Tại sao lại bị ngăn chặn chứ.

Kỳ lạ thật, đi một chút có mất miếng thịt nào đâu.

Ngu Tuệ Tuệ cần phải lục lại tên của tên tùy tùng này từ trong trí nhớ.

Đối phương hình như gọi là Bùi Lâm, là một trong những đệ tử của Thiên Chiếu Môn, công việc chủ yếu là phụ trách thị sát trên cầu Nguyệt Ngưng.


Theo cách nói Ngu Tuệ Tuệ, được gọi tiểu ca bảo vệ thường trú.

Tuyệt quá đi, xuất hiện rất đúng lúc!

Thân phận nguyên chủ và Tạ Dung Cảnh chênh lệch rất lớn, có một khoảng cách thân phận rất lớn, ngày thường không có giao tiếp một chút nào. giao thoa nào. Trong sách miêu tả về thiếu niên Tạ Dung Cảnh rất ít nay càng ít, cho nên cô cũng không biết đối phương đang sống ở đâu, trông như thế nào.

Vừa lúc đang thiếu một người dẫn đường, Ngu Tuệ Tuệ tự nhiên kêu dẫn đường: “Ta muốn đi tìm Tạ Dung Cảnh, ngươi dẫn ta đi.”

Cô dĩ nhiên đã quên những gì Bùi Lâm vừa nói.

“Gặp tiểu tạp chủng kia?” Khuôn mặt Bùi Lâm đầy sự kinh ngạc, thấy nàng không giống đang nói đùa, do dự trả lời: “Loại chuyện cỏn con này sao có thể làm phiền đại tiểu thư đích thân đến đó...... Để thuộc hạ phái người đưa hắn tới đây là được.”

Để Tạ Dung Cảnh đến gặp cô?

Cũng được đó.

Ngu Tuệ Tuệ không cưỡng cầu nữa, công việc đầu tiên là làm quen với nhau mà thôi, ai đi gặp ai nghe qua cũng không khác biệt lắm.

Cô đi xuống cầu Nguyệt Ngưng bước tới Nam Phong, sắc trời đã là hoàng hôn, những kỳ hoa dị hoa không rõ xuất danh ở hai bên đường đều được bao phủ bởi một vầng sáng màu vàng, một loại *âm luật vui tươi thoải nào đó mơ hồ vang vọng trong không khí giống như xứ sở thần tiên.

(*) Âm luật - 音律: 1. Lệ luật trong âm nhạc, âm điệu và luật lữ.

2. Phiếm chỉ âm nhạc, nhạc khúc.

3. Quy luật về thanh vận trong văn tự.

Nơi ở của nguyên chủ cách cầu Nguyệt Ngưng không xa, chỗ ở là một tiểu đình viện yên tĩnh tràn ngập linh khí, trước cửa trồng một loạt trừng trúc xanh tươi mát mẻ.

Trong phòng bày biện đơn giản nhưng trang nhã, là khuê phòng của thiếu nữ tiên môn chính thống, trên bàn đặt Thất Huyền Cầm màu lục bích được làm bằng gỗ tử đàn.

Mọi thứ Ngu Tuệ Tuệ nhìn thấy đều rất mới lạ, ngay cả linh điểu báo giờ trước cửa sổ cũng muốn chạm vào lông vũ của người khác.

Cô chơi từ linh điểu đến linh hoa linh thảo sáng rực rỡ, còn gẩy cầm huyền hai lần, thì khôi phục bản tính cá mặn thẩn thờ nằm ườn trên ghế một lúc, bên ngoài có tiên đồng báo, nói Bùi Lâm sư huynh đã tới.

Trời ơi.....cô còn chưa nghỉ ngơi đủ đâu đó.

Ngu Tuệ Tuệ nghĩ, không hổ là thế giới tiên hiệp, ngay cả hiệu quả cũng cao.

Cô hắng giọng: “Vào đi.”

Bùi Lâm không đi vào phòng, vẫn như cũ đứng ở trước cửa báo cáo: “Thuộc hạ đã mang tiểu ma chủng họ Tạ kia đến, áp giải tới Chấp Pháp Đường hay là đưa vào phòng giam nhốt lại mấy ngày? Xin mời đại tiểu thư định đoạt.”

Ngu Tuệ Tuệ:?!

Từ từ......

Cái gì Chấp Pháp Đường cái gì phòng giam cầm, sao cơ cô nghe không hiểu lắm.

Cô đẩy cửa bước ra, ánh mắt từ Bùi Lâm chuyển sang người bên cạnh, tiếp theo dừng trên cái bóng xám xịt ở rừng trúc.

Bóng tre đung đưa, ánh trăng ảm đạm phác họa lên thân hình người nọ có chút gầy gò, mái tóc đen dài xõa xuống che khuất khuôn mặt của hắn, chỉ có một đôi tay có khớp xương rõ ràng lộ ra bên ngoài áo bào. Hai tay của hắn nắm chặt thành quyền, trên cổ tay đeo một đôi xiềng xích màu đen, chất lỏng có màu đỏ sẫm dọc theo cánh tay chảy xuống, rơi từng giọt nhỏ giọt trên mặt đất.


Ngu Tuệ Tuệ choáng váng.

Này, này không phải là......

“Kinh mạch toàn thân hắn đều bị phế bỏ, xin đại tiểu thư yên tâm.” Bùi Lâm chú ý tới biểu cảm của đại tiểu thư, vội vàng giải thích.

Ngu Tuệ Tuệ cảm thấy một loại tương phản mạnh liệt.

Cô khó có thể hình dung Tạ Dung Cảnh thô bạo u ám trong cốt truyện, cùng bóng dáng chật vật trước mặt này liên hệ với nhau được.

Cũng may cô vẫn còn nhớ rõ nhiệm vụ của mình, dù Tạ Dung Cảnh là đại ma vương hay tiểu đáng thương, nghiêm túc hoàn thành là được.

Nói thì nói như vậy nhưng làm sao để trở thành bạch nguyệt quang của một người?

Trước đó có khóa dạy về xuyên không, chẳng qua chỉ là trị thương cho hắn, cầu tình cho hắn, thay hắn chắn thương tổn.

Nếu như có điều kiện, cũng có thể cho khách mời một ít tay vàng của hắn.

Vì thế, Ngu Tuệ Tuệ phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên của của Bùi Lâm, đi thẳng đến trước mặt Tạ Dung Cảnh rồi ngồi xổm xuống.

Làn váy trắng tuyết của cô rũ xuống mặt đất, chiếc váy vốn không nhuốm bụi trần nay bằng mắt thường có thể thấy những vết màu và đất bùn dính trên đó.

“Làm sao bị thương thành như vậy...” Cô không giỏi trong việc an ủi người khác.

Tạ Dung Cảnh không có phản ứng.

Hắn chỉ lặng lẽ cuộn tròn thành một quả bóng, Ngu Tuệ Tuệ ngửi thấy một cổ mùi máu nồng nặc, không rõ được trộn lẫn với một mùi thơm ngọt ngào nào đó, phảng phất như đóa hoa sớm nở tối tàn, tỏa ra hơi thở vừa ngọt ngào lại nguy hiểm.

“Không nghe thấy sao? Đại tiểu thư đang hỏi ngươi đó.” Bùi Lâm lớn tiếng nói.

Vị huynh đệ này đang làm gì vậy, muốn thành kẻ kéo chân sau người khác à.

Vì vậy, Ngu Tuệ Tuệ quyết định phải vạch rõ ranh giới với Bùi Lâm

Cô đứng dậy, ngăn cản tầm mắt đối phương nhìn về phía Tạ Dung Cảnh: “Ta đang nói chuyện cùng hắn, ngươi không cần chõ mồm vào.”

Không thể không nói cái danh “Đại tiểu thư” này cũng khá hữu dụng đấy, huynh đệ bảo an cúi đầu, im lặng.

Bên cạnh vang lên một tiếng cười trầm thấp, nhẹ nhàng như lời thì thầm.

Ngu Tuệ Tuệ theo bản năng quay đầu lại, đối diện với đôi đồng tử đen tối.

Đại vai ác vẫn luôn không có phản ứng không biết từ khi nào đã ngẩng đầu lên, mái tóc cùng đôi mắt đều màu đen, một dòng máu đỏ thẫm chảy dọc xuống nơi khóe mắt, lộ ra làn da trắng bệch một cách dị thường.

Nghe nói người bị đứt toàn bộ kinh mạch phải chịu đựng nỗi đau như có hàng vạn con kiến ​​đang gặm nhấm trái tim, nhưng thần sắc người trước mặt Vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có tâm trạng nhếch mép về phía Ngu Tuệ Tuệ.

Giọng nói hắn có chút lạnh lùng, mang theo vài phần khàn đặc lại ngọt ngào.

Hắn nói với Ngu Tuệ Tuệ.

“Ta đau quá nha, đại tiểu thư.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương