Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?
-
Chương 87: Phiên ngoại 6
Sau khi quyết định xong hai người liền tốt tốt đẹp đẹp ăn bữa sáng, sau đó mới chậm rãi di chuyển ra khỏi phòng tản bộ tiêu cơm, khoảng chừng sắp buổi trưa mới tìm một chỗ không người, vèo một cái bay đi.
Từ nơi này bay đến thủ đô đại khái khoảng chừng nửa giờ, Mạc Trạch ngự kiếm ở phía trước, Lâm Sơ Dương đứng ở phía sau vừa phát ngốc liền tới nơi, tiếp đó lại tìm một chỗ không người hạ xuống đánh hai cái bùa ẩn thân là có thể thoải mái đi ra ngoài.
Dù sao thì cũng không có ai nhìn thấy ╮(╯▽╰)╭
Trước đó Mạc Trạch đã lưu lại một tia ma khí trên người Mộng Khả Nhi, rất nhanh liền xác định phương hướng, tìm tới một căn nhà ở vùng ngoại thành, cuối cùng đứng ở bên ngoài một cái phòng bao.
Lâm Sơ Dương: “Ở đây?”
Mạc Trạch gật đầu.
Lâm Sơ Dương mở thương thành ra, tiện tay mua hai tấm bùa xuyên tường, một tấm dán ở trên người Mạc Trạch, một tấm khác dán trên người mình, kéo Mạc Trạch trực tiếp đi về phía tường, cứ như vậy đi xuyên qua.
Bên trong ngồi bốn người, ngoại trừ Mộng Khả Nhi, còn có ba tên đàn ông cao lớn vạm vỡ ước chừng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn đều là dáng vẻ siêu cấp có tiền.
Mộng Khả Nhi dựa vào ngực một tên đàn ông trong đó, yểu điệu nói: “Vương ca, lần này các anh phải giúp đỡ em, Mạc Trạch kia thực sự rất khi dễ người khác, nhìn xem em bị người ta khi dễ thành dạng gì rồi.”
Tên đàn ông được gọi là Vương ca đau lòng ai u vài tiếng: “Khả Nhi đừng nóng vội, các ca ca nhất định giúp đỡ em, có điều… cái này còn cần Khả Nhi em giúp một chuyện mới được, nói thật chứ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Trạch quả thật không tệ, đủ vị, nếu em có thể dụ hắn đến đây theo tụi anh, năm sau các ca ca đầu tư lớn cho em thế nào.”
Lâm Sơ Dương tức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mẹ kiếp, đây là tình tiết gì vậy!
Em gái à em độc ác tính kế vợ ông như vậy thật sự được sao, tốt xấu gì ông cũng từng coi em là nữ thần trong mộng đi.
Cậu lại lặng lẽ liếc liếc Mạc Trạch, cười vẫn rất ôn nhu, nhưng giời ạ mặt đen a a a!
Mạc Trạch cảm giác được tầm mắt Lâm Sơ Dương, thoáng nghiêng đầu: “Sư huynh, làm sao vậy?”
Lâm Sơ Dương lập tức nhanh chóng lắc lắc đầu, tiếp tục xem mấy người tìm đường chết kia.
Lúc này Mộng Khả Nhi lại dán dán trên người tên đàn ông: “Vương ca đã lên tiếng, Khả Nhi nhất định giúp đỡ mà.”
Tên đàn ông họ Vương được hứa hẹn hắc hắc hắc cười rộ lên, tay không quá thành thật leo lên eo em gái, cuối cùng tới một câu “Tiểu mỹ nhân ~ “
Tiểu mỹ nhân gì đó, hơi dọa người chút.
Trong nháy mắt Lâm Sơ Dương hiểu ra, 囧囧 nhìn bọn họ, sau đó cậu nhìn thấy hai tên đàn ông khác cũng chậm rãi tới gần, tay đặt ở trên người Mộng Khả Nhi…
Hình như cậu đột nhiên hiểu được thứ gì đó không tầm thường.
Nữ thần thanh thuần đã nói đâu?
Loại tình cảnh muốn cùng ba người đồng thời lăn lăn này là chơi cái trò gì vậy.
Đã không chỉ mắt mù mà còn muốn bị đau mắt hột mà còn không chỉ một con nữa đó được không!
Cậu nghiêng đầu qua chỗ khác, nghiêm nghiêm túc túc nhìn gương mặt đẹp trai của Mạc Trạch để rửa mắt, sau đó kéo kéo quần áo đối phương.
Lông mày Mạc Trạch nhíu thật chặt, má trái viết ‘ghét’, má phải viết ‘bỏ’, nói đơn giản, bệnh khiết phích của hắn phát tác, vì vậy sau khi cảm giác được động tác của áo lót nhà hắn liền nghiêng người che ở phía trước cậu, ôn nhu khuyên nhủ: “Sư huynh đừng xem, bẩn.”
Khóe miệng Lâm Sơ Dương giật giật: “… Phải làm sao?”
Bây giờ không phải là lúc ghen đâu nha thân ái, mấy vị kia cũng sắp lăn thành một đống rồi, đến cùng nên làm gì anh nói đi chớ.
Mạc Trạch không dùng lời nói, mà là trực tiếp ôm lấy Lâm Sơ Dương xoay 180 độ mặt hướng về tường, sau đó đem đầu Lâm Sơ Dương bẻ thẳng, sau khi xác định sẽ không nhìn thấy mấy thân thể kia, lại không yên lòng liên tục đánh mấy cái trận pháp ngăn cách, hình ảnh âm thanh hoàn toàn che chắn, lúc này mới xoay người, từ trong bao trữ vật lấy ra một cái camera kiểu mới, không ngừng ấn nút chụp đối với bốn người đang làm ra trò hề kia…
Lâm Sơ Dương: Ngựa giống chết tiệt có cần đừng điên như vậy được không hả.
Loại góc độ này, cậu thật sự cái gì cũng không nhìn thấy không nghe thấy, chỉ biết là khoảng hơn mười phút sau, cậu mới được Mạc Trạch dẫn ra cửa, tiếp đó liền làm một phép che mắt ở cửa, khiến người bên ngoài có thể hoàn toàn thấy rõ bên trong, mà người ở bên trong vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy cửa phòng bao đóng lại, sau khi xong việc mới rời đi.
Có thể tưởng tượng được, đám người đi ăn cơm ngày đó đến tột cùng thấy được một màn 1v3 thế nào, tình cảnh khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, khi người vây xem càng ngày càng nhiều, tự nhiên cũng có vài người quen biết mấy vị bên trong.
“Đây không phải là ông chủ Vương / Trương / Lý sao!”
“Ồ, cô đó không phải nữ thần thanh thuần Mộng Khả Nhi à, mệt cho con trai / con gái / cháu trai / cháu gái của tôi yêu thích cô ta như thế, hóa ra cũng là kẻ thứ ba không biết xấu hổ.”
“Chụp ảnh, nhất định phải chụp ảnh!”
Trong lúc nhất thời toàn bộ mọi người yên lặng móc điện thoại di động ra…
Nhưng mà những việc này đối với bốn vị còn ở trong phòng bao mà nói thì lại là hoàn toàn không nghe thấy không nhìn thấy, vì vậy chờ lúc đánh nhau kịch liệt kết thúc đi ra cửa, ảnh chụp của bốn người đã bay đầy trời.
Đồng thời Mạc Trạch cũng nặc danh đem số ảnh hắn chụp phân phát cho các tòa soạn lớn.
Ngày hôm sau, đầu đề báo lại thay đổi, toàn bộ đều là ảnh giường chiếu được làm mờ của em gái Mộng, có thể tưởng tượng được, con đường ngôi sao của Mộng Khả Nhi xem như triệt để xong đời.
Hệ thống: “Hoàn thành nhiệm vụ nội dung ẩn giấu, thưởng đã phân phát, xin kiểm tra và nhận.”
Lâm Sơ Dương thả báo xuống, nhiệm vụ hoàn thành, cậu cũng nên trở lại tiếp tục đi làm, vốn là tới xem ngựa giống chết tiệt một chút, nhoáng một cái đã nhiều ngày như vậy, cũng không biết Manh Manh thế nào rồi.
Mạc Trạch luyến tiếc ôm người cọ cọ: “Buổi tối cùng trở về.”
Lâm Sơ Dương suy nghĩ một chút, dù sao thì cũng không thiếu một chốc lát này, liền đáp một tiếng, sau đó hai người lại đồng thời xuất hiện ở trường quay, thấy đạo diễn vẻ mặt tình cảnh bi thảm.
Bỗng giật mình Lâm Sơ Dương mới nhớ tới Mộng Khả Nhi là vai nữ chính, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, vậy bộ phim này phải làm sao?
Mạc Trạch liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lâm Sơ Dương, nói: “Sư huynh yên tâm, mấy ngày trước người đại diện đã sớm giúp ta nhận một bộ phim nước ngoài, là phim kinh dị.”
Lâm Sơ Dương: Đây là trực tiếp nhảy qua biên giới lao ra quốc tế à…
Có phải nên nói một câu không hổ là nhân vật chính, làm rất khá không!
Đột nhiên thật hưng phấn thật muốn đẩy ngã lăn giường phải làm sao giờ.
Mạc Trạch nhìn hai mắt áo lót nhà mình, cũng cười rất ám muội, rất có loại khí thế ‘vậy thì dã chiến lăn lăn lăn đi’.
Nụ cười của Lâm Sơ Dương cứng đờ, yên lặng thối lui, da mặt của cậu chung quy là không có cách nào so với ngựa giống…
Ngày đó Mộng Khả Nhi chưa từng xuất hiện tại trường quay, nói là bị bệnh, nhưng tình huống chân thực thế nào, tất cả mọi người đều hiểu.
Mà quay phim cũng bị đạo diễn tạm thời bảo ngừng, không có biện pháp, phim quay hơn một nửa vai nữ chính lại như vậy, đổi người chi phí quá cao không đổi người thì thuần túy là tìm mắng còn có ý nghĩa gì, cũng chỉ có thể để qua khoảng thời gian này rồi coi lại.
Đạo diễn rất bất đắc dĩ, Mạc Trạch lại thật cao hứng, rốt cuộc có thể dính ở bên cạnh áo lót nhà mình cả ngày, buổi tối hai người thu thập xong trực tiếp trở lại nhà trọ lăn giường một đêm.
Ngày tháng cứ một ngày lại một ngày trôi qua như vậy, trong lúc vô tình, thời gian họp báo cũng đến, địa điểm trong một khách sạn 5 sao ở bản địa.
Cùng ngày, Lâm Sơ Dương hiếm thấy đổi một thân âu phục thuần trắng, vừa qua sáu giờ, bên ngoài liền ngừng một chiếc Lamborghini màu bạc, sau đó từ trên đó đi xuống một ngựa giống… không, là nam thần quốc dân cũng sắp thành quốc tế Mạc Trạch, hắn cũng mặc một bộ tây trang, có điều là màu đen.
Mạc Trạch nắm tay Lâm Sơ Dương, chỉ chỉ xe thể thao: “Sư huynh, nên đi rồi.”
Nam nhân mà, nào có ai không yêu xe, Lâm Sơ Dương âm thầm xoa xoa hai mắt lại liếc liếc nhìn thêm: “Của ngươi hả?”
Mạc Trạch mỉm cười lắc đầu: “Không, đây là ta đưa cho sư huynh, hôm qua mới vừa chở về, vốn định cho sư huynh một niềm vui bất ngờ.”
Lâm Sơ Dương trợn mắt lên, tim bắt đầu rầm rầm nhảy lên.
Xe thể thao nha!
Lamborghini nha!
Mẹ nó thân là một trạch nam trước đây ông chỉ dám suy nghĩ ở trong mơ, hiện tại cứ như vậy sờ sờ xuất hiện trước mắt…
Kỳ thực mình là đang nằm mơ nhỉ?
Mạc Trạch không đợi được phản ứng của Lâm Sơ Dương, không khỏi hỏi: “Sư huynh không thích à?”
Lâm Sơ Dương: Không không không, ta cảm thấy ta vô cùng yêu thích!
Mạc Trạch bóp bóp đầu ngón tay đối phương: “Sư huynh…”
Này còn có cái gì để nói!
Lâm Sơ Dương trực tiếp kéo người qua làm một nụ hôn lưỡi kiểu Pháp thật nồng nhiệt, đủ năm phút đồng hồ, tiếp theo sau đó một cước đem người đá văng, hưng phấn ngồi vào ghế phó lái.
Không có biện pháp, cậu còn chưa biết lái xe.
Mạc Trạch: “…”
Vốn dĩ còn thật cao hứng, nhưng hiện tại vì cái gì đột nhiên có một loại ảo giác bị dùng xong liền ném?
Hắn lắc lắc đầu, ngồi vào trong xe khởi động xe chạy đi, hết thảy đều làm đến vô cùng thành thục giống như một tài xế lão làng.
Chờ lúc bọn họ đến trước cửa khách sạn, bên ngoài đã có rất nhiều người, phần lớn đều là fan não tàn của Mạc Trạch, còn có một vài paparazi phóng viên linh tinh, toàn bộ bị bảo an ngăn ở hai bên.
Hai người xuống xe, Mạc Trạch trước tiên kéo tay Lâm Sơ Dương, an ủi nắm thật chặt, sau đó vừa đi vừa rất ôn hòa chào hỏi với người xung quanh, thỉnh thoảng trả lời mấy vấn đề, ý tứ cơ bản biểu đạt chính là những điều như hắn rất hài lòng với đoạn hôn nhân này rất yêu người yêu này của hắn, ngày tháng trải qua cũng rất mỹ mãn, bọn họ nhất định sẽ cùng nhau vĩnh viễn không xa rời vân vân.
Mà Lâm Sơ Dương là một giao tiếp phế, ngoan ngoãn nghe là tốt rồi…
Chờ tiến vào hội trường, hội nghị bắt đầu, Mạc Trạch vẫn như trước nắm tay Lâm Sơ Dương đem những câu nói kia lặp lại một lần nữa, nhưng mà mặc kệ hắn nói gì, ánh mắt của hắn chưa bao giờ rời khỏi người Lâm Sơ Dương, bộ dạng thâm tình chuyên chú kia phối hợp với gương mặt đẹp trai, khiến không ít em gái tại chỗ mắt long lanh.
Bạn đang �
Tiếng lòng của các em gái: cp thật yêu tiểu thụ thật manh nam thần thật đẹp trai a a a!
Cầu ký tên cầu bắt tay cầu chụp ảnh chung!
Rất nhanh, vấn đề mọi người hỏi liền chuyển đến một phương hướng kỳ quái, chẳng hạn như có người hỏi Mạc Trạch thích chỗ nào của tiểu thụ bình thường có mặc đồ tình nhân hay không; chẳng hạn như có người hỏi Lâm Sơ Dương biết được bao nhiêu điểm mẫn cảm của tiểu công cùng với thích tư thế cơ thể nào; lại chẳng hạn như hai người cơ bản cách mấy ngày sẽ đến một phát sau đó là ai khắc phục hậu quả ai làm cơm ai giặt ra trải giường…
Lâm Sơ Dương cười khóe mắt khóe miệng đều không ngừng co giật.
Đủ, rồi, đó, nha!
Tại sao ai cũng quan tâm cái vấn đề quỷ quái là bọn họ dùng tư thế cơ thể gì vậy?
Quả thực cực kỳ muốn hất bàn đó có được không!
Mạc Trạch phát hiện trạng thái của áo lót nhà hắn trước tiên, an ủi xoa xoa tay đối phương, tiếp đó không dấu vết đem toàn bộ đề tài tiếp nhận, đồng thời cũng đem bầu không khí nâng đến một độ cao mới, hầu như thời gian trong chớp mắt đã đến kết thúc.
Mọi người đều biết đó, là một nhân vật chính, thường thì nội dung truyện đều là phát sinh ở bên cạnh hắn, nếu như hội nghị thuận lợi kết thúc như vậy, quyển truyện kia cũng có thể HE rồi, cho nên ngay lúc người chủ trì tuyên bố họp báo kết thúc, cửa phòng hội nghị bị người đột nhiên đẩy ra, em gái Mộng Khả Nhi trang phục rất xinh đẹp rất thanh thuần rất khả ái rất có khí thế từ bên ngoài đi vào quét nhìn qua mọi người, cuối cùng cố định hình ảnh ở trên người Mạc Trạch: “Tôi có chuyện muốn nói.”
Tình cảnh vốn coi như náo nhiệt trong nháy mắt yên tĩnh lại.
A: mẹ kiếp, nữ chính scandal hiện thân, có tin tức lớn!
B: trong này có phải là có ẩn tình gì không, có phải là có chuyện gì chúng ta không biết không, tất cả đều ở xxx.
C: đả đảo tiểu tam! Cự tuyệt hủy cp!
Lâm Sơ Dương: em gái à em nhanh chóng đến tìm đường chết như vậy thật sự được ư?
Mạc Trạch mỉm cười nói: “Mộng tiểu thư mời nói.”
Mộng Khả Nhi đến là có chuẩn bị, từ lúc chuyện của cô ta phơi ra ánh sáng, cả người liền giống như chuột chạy qua đường người người gọi đánh, công ty truyền lời, lần này nếu như không có cách nào trở mình, cô ta liền triệt để xong.
Cái này tuyệt đối không thể!
Cho nên cô dự định đem tất cả mọi chuyện đều đẩy lên đầu Mạc Trạch, sau đó sẽ giả bộ ra hình tượng kẻ yếu bị uy hiếp bị khi dễ giành được sự đồng tình của mọi người.
Kế hoạch hoàn mỹ cỡ nào, vì thế, trong túi cô ta thậm chí còn có mấy chục tấm hình giường chiếu của cô và Mạc Trạch làm chứng cớ, đương nhiên tất cả đều là ps ra.
Cô thu hồi khí thế bức người của mình, lộ ra dáng vẻ thiếu nữ đáng thương bị kẻ phụ tình lừa bịp, vẻ mặt đầy đau khổ, một hồi lâu mới há miệng, Mạc Trạch trên đài đúng lúc hơi búng ngón tay, đánh ra một cây ngân châm.
Mộng Khả Nhi: “#¥%… ##¥#*&¥%# “
Mọi người anh nhìn tôi một chút, tôi nhìn anh một chút, hoàn toàn nghe không hiểu có được không, kỳ thực vị này chính là đến đùa bọn họ đi?
Mộng Khả Nhi cuống lên: “##¥#%$#! ! !” Móa nó, nói không ra lời!
Cô ra hiệu mọi người chờ chút, vội vàng đưa tay lấy túi của mình, Lâm Sơ Dương đúng lúc vung tay xuống.
Mộng Khả Nhi móc ra một hộp durex pleasuremax… (Bạn nào muốn biết cái này ra sao thì tự sợt gu gồ nhá ^^)
Mộng Khả Nhi: “…” Ảnh giường chiếu bà ps đâu!
Các ký giả: “…” Hàng này chính là đến đùa chúng ta mà!
Lâm Sơ Dương: “…” Chết tiệt lấy nhầm!
Mạc Trạch ý vị thâm trường bám vào bên tai Lâm Sơ Dương: “Hóa ra sư huynh thích hình dạng này.”
Lâm Sơ Dương nghiến răng nghiến lợi: “Yêu, thích, em, gái, ngươi!”
Mạc Trạch nhíu mày: “Ta có em gái hay không, sư huynh chẳng lẽ không biết?”
Lâm Sơ Dương: “…” Cậu sai rồi, cậu không nên cùng nam chính cãi nhau.
Hết
Từ nơi này bay đến thủ đô đại khái khoảng chừng nửa giờ, Mạc Trạch ngự kiếm ở phía trước, Lâm Sơ Dương đứng ở phía sau vừa phát ngốc liền tới nơi, tiếp đó lại tìm một chỗ không người hạ xuống đánh hai cái bùa ẩn thân là có thể thoải mái đi ra ngoài.
Dù sao thì cũng không có ai nhìn thấy ╮(╯▽╰)╭
Trước đó Mạc Trạch đã lưu lại một tia ma khí trên người Mộng Khả Nhi, rất nhanh liền xác định phương hướng, tìm tới một căn nhà ở vùng ngoại thành, cuối cùng đứng ở bên ngoài một cái phòng bao.
Lâm Sơ Dương: “Ở đây?”
Mạc Trạch gật đầu.
Lâm Sơ Dương mở thương thành ra, tiện tay mua hai tấm bùa xuyên tường, một tấm dán ở trên người Mạc Trạch, một tấm khác dán trên người mình, kéo Mạc Trạch trực tiếp đi về phía tường, cứ như vậy đi xuyên qua.
Bên trong ngồi bốn người, ngoại trừ Mộng Khả Nhi, còn có ba tên đàn ông cao lớn vạm vỡ ước chừng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn đều là dáng vẻ siêu cấp có tiền.
Mộng Khả Nhi dựa vào ngực một tên đàn ông trong đó, yểu điệu nói: “Vương ca, lần này các anh phải giúp đỡ em, Mạc Trạch kia thực sự rất khi dễ người khác, nhìn xem em bị người ta khi dễ thành dạng gì rồi.”
Tên đàn ông được gọi là Vương ca đau lòng ai u vài tiếng: “Khả Nhi đừng nóng vội, các ca ca nhất định giúp đỡ em, có điều… cái này còn cần Khả Nhi em giúp một chuyện mới được, nói thật chứ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Trạch quả thật không tệ, đủ vị, nếu em có thể dụ hắn đến đây theo tụi anh, năm sau các ca ca đầu tư lớn cho em thế nào.”
Lâm Sơ Dương tức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mẹ kiếp, đây là tình tiết gì vậy!
Em gái à em độc ác tính kế vợ ông như vậy thật sự được sao, tốt xấu gì ông cũng từng coi em là nữ thần trong mộng đi.
Cậu lại lặng lẽ liếc liếc Mạc Trạch, cười vẫn rất ôn nhu, nhưng giời ạ mặt đen a a a!
Mạc Trạch cảm giác được tầm mắt Lâm Sơ Dương, thoáng nghiêng đầu: “Sư huynh, làm sao vậy?”
Lâm Sơ Dương lập tức nhanh chóng lắc lắc đầu, tiếp tục xem mấy người tìm đường chết kia.
Lúc này Mộng Khả Nhi lại dán dán trên người tên đàn ông: “Vương ca đã lên tiếng, Khả Nhi nhất định giúp đỡ mà.”
Tên đàn ông họ Vương được hứa hẹn hắc hắc hắc cười rộ lên, tay không quá thành thật leo lên eo em gái, cuối cùng tới một câu “Tiểu mỹ nhân ~ “
Tiểu mỹ nhân gì đó, hơi dọa người chút.
Trong nháy mắt Lâm Sơ Dương hiểu ra, 囧囧 nhìn bọn họ, sau đó cậu nhìn thấy hai tên đàn ông khác cũng chậm rãi tới gần, tay đặt ở trên người Mộng Khả Nhi…
Hình như cậu đột nhiên hiểu được thứ gì đó không tầm thường.
Nữ thần thanh thuần đã nói đâu?
Loại tình cảnh muốn cùng ba người đồng thời lăn lăn này là chơi cái trò gì vậy.
Đã không chỉ mắt mù mà còn muốn bị đau mắt hột mà còn không chỉ một con nữa đó được không!
Cậu nghiêng đầu qua chỗ khác, nghiêm nghiêm túc túc nhìn gương mặt đẹp trai của Mạc Trạch để rửa mắt, sau đó kéo kéo quần áo đối phương.
Lông mày Mạc Trạch nhíu thật chặt, má trái viết ‘ghét’, má phải viết ‘bỏ’, nói đơn giản, bệnh khiết phích của hắn phát tác, vì vậy sau khi cảm giác được động tác của áo lót nhà hắn liền nghiêng người che ở phía trước cậu, ôn nhu khuyên nhủ: “Sư huynh đừng xem, bẩn.”
Khóe miệng Lâm Sơ Dương giật giật: “… Phải làm sao?”
Bây giờ không phải là lúc ghen đâu nha thân ái, mấy vị kia cũng sắp lăn thành một đống rồi, đến cùng nên làm gì anh nói đi chớ.
Mạc Trạch không dùng lời nói, mà là trực tiếp ôm lấy Lâm Sơ Dương xoay 180 độ mặt hướng về tường, sau đó đem đầu Lâm Sơ Dương bẻ thẳng, sau khi xác định sẽ không nhìn thấy mấy thân thể kia, lại không yên lòng liên tục đánh mấy cái trận pháp ngăn cách, hình ảnh âm thanh hoàn toàn che chắn, lúc này mới xoay người, từ trong bao trữ vật lấy ra một cái camera kiểu mới, không ngừng ấn nút chụp đối với bốn người đang làm ra trò hề kia…
Lâm Sơ Dương: Ngựa giống chết tiệt có cần đừng điên như vậy được không hả.
Loại góc độ này, cậu thật sự cái gì cũng không nhìn thấy không nghe thấy, chỉ biết là khoảng hơn mười phút sau, cậu mới được Mạc Trạch dẫn ra cửa, tiếp đó liền làm một phép che mắt ở cửa, khiến người bên ngoài có thể hoàn toàn thấy rõ bên trong, mà người ở bên trong vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy cửa phòng bao đóng lại, sau khi xong việc mới rời đi.
Có thể tưởng tượng được, đám người đi ăn cơm ngày đó đến tột cùng thấy được một màn 1v3 thế nào, tình cảnh khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, khi người vây xem càng ngày càng nhiều, tự nhiên cũng có vài người quen biết mấy vị bên trong.
“Đây không phải là ông chủ Vương / Trương / Lý sao!”
“Ồ, cô đó không phải nữ thần thanh thuần Mộng Khả Nhi à, mệt cho con trai / con gái / cháu trai / cháu gái của tôi yêu thích cô ta như thế, hóa ra cũng là kẻ thứ ba không biết xấu hổ.”
“Chụp ảnh, nhất định phải chụp ảnh!”
Trong lúc nhất thời toàn bộ mọi người yên lặng móc điện thoại di động ra…
Nhưng mà những việc này đối với bốn vị còn ở trong phòng bao mà nói thì lại là hoàn toàn không nghe thấy không nhìn thấy, vì vậy chờ lúc đánh nhau kịch liệt kết thúc đi ra cửa, ảnh chụp của bốn người đã bay đầy trời.
Đồng thời Mạc Trạch cũng nặc danh đem số ảnh hắn chụp phân phát cho các tòa soạn lớn.
Ngày hôm sau, đầu đề báo lại thay đổi, toàn bộ đều là ảnh giường chiếu được làm mờ của em gái Mộng, có thể tưởng tượng được, con đường ngôi sao của Mộng Khả Nhi xem như triệt để xong đời.
Hệ thống: “Hoàn thành nhiệm vụ nội dung ẩn giấu, thưởng đã phân phát, xin kiểm tra và nhận.”
Lâm Sơ Dương thả báo xuống, nhiệm vụ hoàn thành, cậu cũng nên trở lại tiếp tục đi làm, vốn là tới xem ngựa giống chết tiệt một chút, nhoáng một cái đã nhiều ngày như vậy, cũng không biết Manh Manh thế nào rồi.
Mạc Trạch luyến tiếc ôm người cọ cọ: “Buổi tối cùng trở về.”
Lâm Sơ Dương suy nghĩ một chút, dù sao thì cũng không thiếu một chốc lát này, liền đáp một tiếng, sau đó hai người lại đồng thời xuất hiện ở trường quay, thấy đạo diễn vẻ mặt tình cảnh bi thảm.
Bỗng giật mình Lâm Sơ Dương mới nhớ tới Mộng Khả Nhi là vai nữ chính, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, vậy bộ phim này phải làm sao?
Mạc Trạch liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lâm Sơ Dương, nói: “Sư huynh yên tâm, mấy ngày trước người đại diện đã sớm giúp ta nhận một bộ phim nước ngoài, là phim kinh dị.”
Lâm Sơ Dương: Đây là trực tiếp nhảy qua biên giới lao ra quốc tế à…
Có phải nên nói một câu không hổ là nhân vật chính, làm rất khá không!
Đột nhiên thật hưng phấn thật muốn đẩy ngã lăn giường phải làm sao giờ.
Mạc Trạch nhìn hai mắt áo lót nhà mình, cũng cười rất ám muội, rất có loại khí thế ‘vậy thì dã chiến lăn lăn lăn đi’.
Nụ cười của Lâm Sơ Dương cứng đờ, yên lặng thối lui, da mặt của cậu chung quy là không có cách nào so với ngựa giống…
Ngày đó Mộng Khả Nhi chưa từng xuất hiện tại trường quay, nói là bị bệnh, nhưng tình huống chân thực thế nào, tất cả mọi người đều hiểu.
Mà quay phim cũng bị đạo diễn tạm thời bảo ngừng, không có biện pháp, phim quay hơn một nửa vai nữ chính lại như vậy, đổi người chi phí quá cao không đổi người thì thuần túy là tìm mắng còn có ý nghĩa gì, cũng chỉ có thể để qua khoảng thời gian này rồi coi lại.
Đạo diễn rất bất đắc dĩ, Mạc Trạch lại thật cao hứng, rốt cuộc có thể dính ở bên cạnh áo lót nhà mình cả ngày, buổi tối hai người thu thập xong trực tiếp trở lại nhà trọ lăn giường một đêm.
Ngày tháng cứ một ngày lại một ngày trôi qua như vậy, trong lúc vô tình, thời gian họp báo cũng đến, địa điểm trong một khách sạn 5 sao ở bản địa.
Cùng ngày, Lâm Sơ Dương hiếm thấy đổi một thân âu phục thuần trắng, vừa qua sáu giờ, bên ngoài liền ngừng một chiếc Lamborghini màu bạc, sau đó từ trên đó đi xuống một ngựa giống… không, là nam thần quốc dân cũng sắp thành quốc tế Mạc Trạch, hắn cũng mặc một bộ tây trang, có điều là màu đen.
Mạc Trạch nắm tay Lâm Sơ Dương, chỉ chỉ xe thể thao: “Sư huynh, nên đi rồi.”
Nam nhân mà, nào có ai không yêu xe, Lâm Sơ Dương âm thầm xoa xoa hai mắt lại liếc liếc nhìn thêm: “Của ngươi hả?”
Mạc Trạch mỉm cười lắc đầu: “Không, đây là ta đưa cho sư huynh, hôm qua mới vừa chở về, vốn định cho sư huynh một niềm vui bất ngờ.”
Lâm Sơ Dương trợn mắt lên, tim bắt đầu rầm rầm nhảy lên.
Xe thể thao nha!
Lamborghini nha!
Mẹ nó thân là một trạch nam trước đây ông chỉ dám suy nghĩ ở trong mơ, hiện tại cứ như vậy sờ sờ xuất hiện trước mắt…
Kỳ thực mình là đang nằm mơ nhỉ?
Mạc Trạch không đợi được phản ứng của Lâm Sơ Dương, không khỏi hỏi: “Sư huynh không thích à?”
Lâm Sơ Dương: Không không không, ta cảm thấy ta vô cùng yêu thích!
Mạc Trạch bóp bóp đầu ngón tay đối phương: “Sư huynh…”
Này còn có cái gì để nói!
Lâm Sơ Dương trực tiếp kéo người qua làm một nụ hôn lưỡi kiểu Pháp thật nồng nhiệt, đủ năm phút đồng hồ, tiếp theo sau đó một cước đem người đá văng, hưng phấn ngồi vào ghế phó lái.
Không có biện pháp, cậu còn chưa biết lái xe.
Mạc Trạch: “…”
Vốn dĩ còn thật cao hứng, nhưng hiện tại vì cái gì đột nhiên có một loại ảo giác bị dùng xong liền ném?
Hắn lắc lắc đầu, ngồi vào trong xe khởi động xe chạy đi, hết thảy đều làm đến vô cùng thành thục giống như một tài xế lão làng.
Chờ lúc bọn họ đến trước cửa khách sạn, bên ngoài đã có rất nhiều người, phần lớn đều là fan não tàn của Mạc Trạch, còn có một vài paparazi phóng viên linh tinh, toàn bộ bị bảo an ngăn ở hai bên.
Hai người xuống xe, Mạc Trạch trước tiên kéo tay Lâm Sơ Dương, an ủi nắm thật chặt, sau đó vừa đi vừa rất ôn hòa chào hỏi với người xung quanh, thỉnh thoảng trả lời mấy vấn đề, ý tứ cơ bản biểu đạt chính là những điều như hắn rất hài lòng với đoạn hôn nhân này rất yêu người yêu này của hắn, ngày tháng trải qua cũng rất mỹ mãn, bọn họ nhất định sẽ cùng nhau vĩnh viễn không xa rời vân vân.
Mà Lâm Sơ Dương là một giao tiếp phế, ngoan ngoãn nghe là tốt rồi…
Chờ tiến vào hội trường, hội nghị bắt đầu, Mạc Trạch vẫn như trước nắm tay Lâm Sơ Dương đem những câu nói kia lặp lại một lần nữa, nhưng mà mặc kệ hắn nói gì, ánh mắt của hắn chưa bao giờ rời khỏi người Lâm Sơ Dương, bộ dạng thâm tình chuyên chú kia phối hợp với gương mặt đẹp trai, khiến không ít em gái tại chỗ mắt long lanh.
Bạn đang �
Tiếng lòng của các em gái: cp thật yêu tiểu thụ thật manh nam thần thật đẹp trai a a a!
Cầu ký tên cầu bắt tay cầu chụp ảnh chung!
Rất nhanh, vấn đề mọi người hỏi liền chuyển đến một phương hướng kỳ quái, chẳng hạn như có người hỏi Mạc Trạch thích chỗ nào của tiểu thụ bình thường có mặc đồ tình nhân hay không; chẳng hạn như có người hỏi Lâm Sơ Dương biết được bao nhiêu điểm mẫn cảm của tiểu công cùng với thích tư thế cơ thể nào; lại chẳng hạn như hai người cơ bản cách mấy ngày sẽ đến một phát sau đó là ai khắc phục hậu quả ai làm cơm ai giặt ra trải giường…
Lâm Sơ Dương cười khóe mắt khóe miệng đều không ngừng co giật.
Đủ, rồi, đó, nha!
Tại sao ai cũng quan tâm cái vấn đề quỷ quái là bọn họ dùng tư thế cơ thể gì vậy?
Quả thực cực kỳ muốn hất bàn đó có được không!
Mạc Trạch phát hiện trạng thái của áo lót nhà hắn trước tiên, an ủi xoa xoa tay đối phương, tiếp đó không dấu vết đem toàn bộ đề tài tiếp nhận, đồng thời cũng đem bầu không khí nâng đến một độ cao mới, hầu như thời gian trong chớp mắt đã đến kết thúc.
Mọi người đều biết đó, là một nhân vật chính, thường thì nội dung truyện đều là phát sinh ở bên cạnh hắn, nếu như hội nghị thuận lợi kết thúc như vậy, quyển truyện kia cũng có thể HE rồi, cho nên ngay lúc người chủ trì tuyên bố họp báo kết thúc, cửa phòng hội nghị bị người đột nhiên đẩy ra, em gái Mộng Khả Nhi trang phục rất xinh đẹp rất thanh thuần rất khả ái rất có khí thế từ bên ngoài đi vào quét nhìn qua mọi người, cuối cùng cố định hình ảnh ở trên người Mạc Trạch: “Tôi có chuyện muốn nói.”
Tình cảnh vốn coi như náo nhiệt trong nháy mắt yên tĩnh lại.
A: mẹ kiếp, nữ chính scandal hiện thân, có tin tức lớn!
B: trong này có phải là có ẩn tình gì không, có phải là có chuyện gì chúng ta không biết không, tất cả đều ở xxx.
C: đả đảo tiểu tam! Cự tuyệt hủy cp!
Lâm Sơ Dương: em gái à em nhanh chóng đến tìm đường chết như vậy thật sự được ư?
Mạc Trạch mỉm cười nói: “Mộng tiểu thư mời nói.”
Mộng Khả Nhi đến là có chuẩn bị, từ lúc chuyện của cô ta phơi ra ánh sáng, cả người liền giống như chuột chạy qua đường người người gọi đánh, công ty truyền lời, lần này nếu như không có cách nào trở mình, cô ta liền triệt để xong.
Cái này tuyệt đối không thể!
Cho nên cô dự định đem tất cả mọi chuyện đều đẩy lên đầu Mạc Trạch, sau đó sẽ giả bộ ra hình tượng kẻ yếu bị uy hiếp bị khi dễ giành được sự đồng tình của mọi người.
Kế hoạch hoàn mỹ cỡ nào, vì thế, trong túi cô ta thậm chí còn có mấy chục tấm hình giường chiếu của cô và Mạc Trạch làm chứng cớ, đương nhiên tất cả đều là ps ra.
Cô thu hồi khí thế bức người của mình, lộ ra dáng vẻ thiếu nữ đáng thương bị kẻ phụ tình lừa bịp, vẻ mặt đầy đau khổ, một hồi lâu mới há miệng, Mạc Trạch trên đài đúng lúc hơi búng ngón tay, đánh ra một cây ngân châm.
Mộng Khả Nhi: “#¥%… ##¥#*&¥%# “
Mọi người anh nhìn tôi một chút, tôi nhìn anh một chút, hoàn toàn nghe không hiểu có được không, kỳ thực vị này chính là đến đùa bọn họ đi?
Mộng Khả Nhi cuống lên: “##¥#%$#! ! !” Móa nó, nói không ra lời!
Cô ra hiệu mọi người chờ chút, vội vàng đưa tay lấy túi của mình, Lâm Sơ Dương đúng lúc vung tay xuống.
Mộng Khả Nhi móc ra một hộp durex pleasuremax… (Bạn nào muốn biết cái này ra sao thì tự sợt gu gồ nhá ^^)
Mộng Khả Nhi: “…” Ảnh giường chiếu bà ps đâu!
Các ký giả: “…” Hàng này chính là đến đùa chúng ta mà!
Lâm Sơ Dương: “…” Chết tiệt lấy nhầm!
Mạc Trạch ý vị thâm trường bám vào bên tai Lâm Sơ Dương: “Hóa ra sư huynh thích hình dạng này.”
Lâm Sơ Dương nghiến răng nghiến lợi: “Yêu, thích, em, gái, ngươi!”
Mạc Trạch nhíu mày: “Ta có em gái hay không, sư huynh chẳng lẽ không biết?”
Lâm Sơ Dương: “…” Cậu sai rồi, cậu không nên cùng nam chính cãi nhau.
Hết
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook