« Vô cực chí tôn » là một quyển tu chân sảng văn, cho dù nhân vật chính trọng sinh ngăn chặn em gái trực tiếp giảo cơ thì cũng không thay đổi được sự thật đây là một bản sảng văn điển hình. Vì là sảng văn, hết thảy định luật sảng văn ở đây cũng đều được áp dụng.

Chẳng hạn như trận đánh lén trước mắt này, nếu như nhân vật chính ở bên đánh lén, vậy nhất định đánh lén → xuất hiện chuyện ngoài ý muốn → nhân vật chính tu vi đột phá / mưu lược mới → dùng sức lực của một người ngăn cơn sóng dữ diệt sạch kẻ địch → thu được tiểu đệ trung thành x n, em gái ái mộ x n, cùng với địch nhân tôn kính hoặc sợ hãi x n.

Nếu như nhân vật chính ở bên phòng thủ, đó chính là bị đánh lén → nhân vật chính phát hiện trước địch tình đầu tiên / thế ngàn cân treo sợi tóc → tu vi đột phá / mưu lược mới → dùng sức lực của một người ngăn cơn sóng dữ diệt sạch kẻ địch → thu được tiểu đệ trung thành x n, em gái ái mộ x n, cùng với địch nhân tôn kính hoặc sợ hãi x n.

Ở đây, Mạc Trạch miễn cưỡng xem như là bên đánh lén, vì vậy lúc tiếng la giết bên ngoài càng ngày càng vang dội, càng ngày càng tới gần, Yêu vương xông vào trong lều của Lâm Sơ Dương.

Đánh nhau mà, đại năng giả đương nhiên phải đi trấn tràng, hơn nữa càng nhiều càng tốt, chỉ có điều nhóm đại năng giả ít nhiều gì đều có chút tính khí, một vài người tính khí nhỏ tương đối tự giác thì may mắn, lập tức đi ra giết địch, nhưng mấy người không tự giác, cũng chỉ có thể đi mời từng người từng người.

Liệt Dương tôn giả trong mắt của Yêu vương chính là điển hình của không tự giác, ban ngày theo tâm phúc của hắn nói chính là chưa từng thấy yêu tinh kiêu ngạo như vậy bốc đồng như vậy.

Dám quăng sắc mặt cho Yêu vương?

Lớn mật!

Đồ Yêu vương muốn, không cho?

Keo kiệt!

Quả thực chính là bại hoại trong yêu tinh, cực phẩm trong đại năng giả.

Yêu vương của chúng ta tuấn mỹ thế nào, ôn nhu thế nào, công chính thế nào, không làm fan não tàn của Yêu vương chúng ta thì hoàn toàn chính là đố kị, tâm lý có vấn đề, bệnh thần kinh!

Lúc đó Yêu vương cảm thấy tâm phúc này nói quá có đạo lý, cũng thuận miệng hỏi một câu có biện pháp khác không, tâm phúc lập tức ra chủ ý cho hắn.

Tuy nói hiện tại yêu tộc cần sức mạnh của đại năng giả, nhưng nếu lúc đối địch xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó vậy chính là ý trời, đến lúc đó bảo bối của mấy đại năng giả chết đi này nộp lên quốc khố yêu giới, phân phối thế nào chỉ là lời của Yêu vương thôi.

Yêu vương cảm thấy chủ ý này quả thực rất tuyệt, hắn vẫn cảm thấy đánh nhau không thể rời được mấy đại năng giả này, nhưng đánh tới tử thương thì không thể tránh được, đây hoàn toàn là chuyện không có biện pháp ╮(╯▽╰)╭.

Vừa vặn buổi tối cơ hội liền tới.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy các đồng bọn nhỏ ma giới ra sức như thế, quả thực đánh lén quá tốt rồi, chỉ cần Liệt Dương ngã xuống, đồ vật chính là của hắn.

Hắn thậm chí tưởng tượng được tình cảnh dù Liệt Dương không chết thì hắn cũng có thể ở sau lưng đánh lén…

Yêu vương sâu sắc cảm nhận rằng hắn đã thấy cái áo lót thuần khiết như thần nữ kia đang vẫy tay với hắn.

Lòng hắn đầy mừng rỡ đi vào lều bạt, chân vừa rơi xuống trùng hợp tiến vào trong liên hoàn sát trận mà Mạc Trạch nhất thời tâm tình tốt cải tạo lại.

Chỉ một thoáng toàn bộ thế giới đều thay đổi, các loại mưa to gió lớn núi đao biển lửa độc trùng mãnh thú từng lần từng lần một đập tới, hắn chưa kịp phòng bị liền bị đập phá lạnh thấu tim.

Hắn thật hối hận, thật sự.

Đáng tiếc quá muộn.

Toàn bộ quá trình Mạc Trạch luôn ở một bên mắt lạnh nhìn, mãi đến khi Yêu vương tắt thở mới khe khẽ thở dài.

Đại hoàng tử cũng vô năng, rõ ràng ra biện pháp cho hắn ta nhưng vẫn là làm ra động tĩnh lớn như vậy, may mà lúc hắn tới đây đã giúp áo lót nhà hắn đặt trận pháp cách âm ở bốn phía, không đến nỗi bị đánh thức.

Có điều, kế hoạch lại phải thay đổi.

Tầm mắt Mạc Trạch một lần nữa chuyển lên mặt áo lót vẫn ngủ say như trước ở trên giường, ôn nhu tựa như có thể chảy ra nước, một hồi lâu mới quay đầu đi tới trước thi thể Yêu vương, động tác đơn giản thô bạo lật ra túi trữ vật cùng lệnh bài trên thi thể Yêu vương, sau đó một tay cắt vào đan điền đào ra yêu đan, cuối cùng thi thể cũng không lãng phí, cất riêng vào túi trữ vật, sau khi xong việc quay đầu lại liếc nhìn Lâm Sơ Dương một cái, lúc này mới lưu luyến rời khỏi lều bạt.

Đương nhiên, hắn không quên giải trừ liên hoàn sát trận, bằng không chờ ngày mai áo lót nhà hắn dậy bởi vì không ai nhắc nhở mà tự mình đi vào, chính là cái được không bù nổi cái mất.

Dựa theo trình độ mơ hồ ngốc nghếch của áo lót nhà hắn, cái này vô cùng có khả năng.

Vốn dĩ hắn cũng đã nghĩ ngày hôm sau trước khi rời đi thì giải trừ, dù sao cũng là nhất thời ngứa tay mà thôi, ai biết một chút thời gian như thế mà Yêu vương cũng có thể đụng vào, chỉ có thể nói Yêu vương không chỉ ngu xuẩn, còn đặc biệt… xui xẻo.

Sau khi trở lại doanh trại ma tộc, trước tiên hắn quẹo vào phòng Đại hoàng tử đem thi thể Yêu vương giấu kỹ, sau đó ra ngoài thỉnh cầu gặp mặt Ma tôn.

Trong phòng ngoại trừ Ma tôn, còn có một cận thị.

Ma tôn xoa nắn tay nộn của cận thị, không hề liếc mắt nhìn Mạc Trạch ở phía dưới một cái, hỏi: “Cho ngươi qua yêu tộc bên kia xem, lại có phát hiện gì?”

Mạc Trạch tựa như không hề để ý, thần sắc cung kính như trước, nói: “Phụ thân, tối nay đại ca đánh lén doanh trại yêu tộc, thành quả tương đối khá, chỉ là…” Hắn muốn nói lại thôi, mặt lộ vẻ khó xử.

Lúc này Ma tôn mới liếc mắt nhìn hắn, “Cứ nói đừng ngại.”

Mạc Trạch do dự nói: “Chỉ là nhi thần trong lúc hoảng hốt nhìn thấy đại ca tiến vào lều của Yêu vương, ước chừng thời gian một nén hương mới ra ngoài… Ha ha, nhất định là nhi thần nhìn lầm rồi, đại ca làm sao có khả năng có dính dáng với yêu tộc chứ.” Hắn lắc lắc đầu, cứ như chính là hắn nhìn lầm vậy.

Bộ dạng này rơi vào trong mắt Ma tôn, vốn chỉ là một hai phần tin tưởng lập tức biến thành bảy tám phần, còn lại hai phần dĩ nhiên là phải điều tra, vì thế Ma tôn lập tức lệnh cho cận thị bên người triệu hồi Đại hoàng tử, đồng thời phái người điều tra chỗ ở của Đại hoàng tử.

Cận thị đáp lại, bước nhanh ra khỏi phòng, sau đó cùng Mạc Trạch trao đổi ánh mắt.

Trong luật sắt của sảng văn / các loại phim truyền hình cung đấu, thân là Hoàng đế / Ma tôn / Tiên đế vân vân thân phận trên vạn người, bên cạnh hắn nhất định sẽ có một hoặc n nội gian, cho nên cận thị dĩ nhiên cũng không phải cận thị bình thường, một tầng ở ngoài cùng tự nhiên là của tiểu thiếp Ma tôn, tầng phía trong là cái đinh Đại hoàng tử xếp vào, tầng tận cùng bên trong lại chính là Mạc Trạch phái tới thế thân cho mấy cái đinh của Đại hoàng tử và tiểu thiếp Ma tôn.

Sao hử, có phải là cảm thấy rất quen thuộc không?

Vô gian đạo chính là chơi như vậy.

Vì thế mệnh lệnh của Ma tôn ở chỗ cận thị liền có một chút biến hóa, chẳng hạn như chỉ là triệu hồi Đại hoàng tử liền biến thành bắt Đại hoàng tử, lại chẳng hạn như Đại hoàng tử là bởi vì mưu phản mới bị điều tra nơi ở, để ý trọng điểm ở dưới giường, sau bức họa, ngọn nến trên bàn cùng với sách trên giá cùng với đồ trang trí, nhất định đều phải di chuyển hoặc là xoay tròn nhìn một chút.

Lần này vừa tìm không chỉ tìm được thi thể Yêu vương, còn tìm được rất nhiều kim ngân tài bảo cùng ngọc bài thư tín vân vân liên lạc với các đại quan viên, toàn bộ mang về giao cho Ma tôn.

Chờ Ma tôn xem xong, cận thị lập tức quỳ xuống nói Đại hoàng tử có được một môn bí thuật dịch dung từ chỗ một vị nam sủng, nói hắn chính là bị Đại hoàng tử dịch dung phái tới ám hại Ma tôn, nhưng hắn thật lòng luyến mộ Ma tôn không muốn hại người yêu vân vân, cuối cùng tại chỗ cởi dịch dung trên mặt xuống.

Tướng mạo kia tự nhiên là đẹp hơn lúc trước gấp trăm ngàn lần, là đàn ông thì liếc mắt nhìn lập tức xương cốt đều mềm nhũn.

Ma tôn tự nhiên cũng không ngoại lệ ╮(╯▽╰)╭.

Gã cảm thấy cận thị này quả thực quá yêu gã, yêu gã còn hơn yêu tính mạng của mình, mỹ nhân một lòng vì mình như vậy làm sao có thể phạt nặng… A không, phạt nhẹ cũng không được!

Này nhất định phải giữ ở bên người thương yêu thật tốt!

Về phần mai phục ở bên cạnh gã gì đó, đó cũng là bất đắc dĩ thôi, có thể tha thứ.

Nhưng như thế ngược lại có thể giải thích thông tại sao Đại hoàng tử có thể thông đồng cùng một chỗ với Yêu vương, Mạc Trạch quả nhiên không nhìn lầm, nghĩ Yêu vương kia chính là Đại hoàng tử cho người giả trang, chỉ không biết Yêu vương này đến tột cùng là chết bao lâu rồi, công năng giữ tươi của túi trữ vật thật là đáng ghét…

Sau đó không lâu, người phái đi bắt Đại hoàng tử trở về bẩm báo, nói Đại hoàng tử dường như sớm nhận được tin tức, trốn về ma giới.

Ma tôn lập tức nhổ trại, mang theo đại đội đuổi về ma giới.

Quê nhà đều không giữ được, ai còn có tâm tư tấn công ngoại giới chứ hả!

******

Lúc Lâm Sơ Dương tỉnh lại trời đã sáng, hoạt động cái cổ, tối hôm qua ngủ đặc biệt an ổn, tên khốn Mạc Trạch kia rõ ràng đêm qua không giày vò cậu, cảm giác tâm tình thật hưng phấn.

Chỉ là hôm nay sao mấy tiểu yêu tinh hầu hạ rửa mặt chải đầu lại không tới?

Cậu nhìn về phía cửa một hồi, sau khi xác định không có ai liền dứt khoát tự mình động thủ, quá trình rất thuận lợi, ngay lúc cậu vén màn cửa, cả người đều sợ ngây người.

Mẹ kiếp, đây là tình huống thế nào? !

Vì cái gì mà toàn bộ lều trại giống như là trải qua hiện trường hỏa hoạn vậy?

Cảnh sắc sơn minh thủy tú trước kia không còn, nhóm lều bạt gần như cũng chỉ còn lại cái khung chống đỡ, trụi lủi, nhóm tiểu yêu tinh đi ngang qua cũng khá là chật vật, trên người hoặc nhiều hoặc ít đều mang chút thương tổn.

Cậu nên vui mừng tối hôm qua không bởi vì ngủ quá sâu mà bị thiêu chết sao?

Nhất định là tư thế ông mở cửa không đúng!

Lâm Sơ Dương cứng ngắc thả màn cửa xuống, lại vén lên, lại thả xuống, lại vén lên lặp lại n lần…

Lam Khả đi ngang qua giơ tay muốn chào hỏi, nhưng thấy đối phương buông màn ra, cho rằng tôn giả là vì Yêu vương ngã xuống mà tâm tình không tốt, liền chuẩn bị rời đi, kết quả tay còn chưa buông xuống, đối phương lại mở màn ra, liếc hắn một cái, lại buông ra, lại vén lên liếc hắn cứ như vậy lặp lại n lần…

Cuối cùng tay hắn đều nâng đến mệt mỏi, một phen kéo màn qua, cắn răng nói: “Tôn giả, chào buổi sáng.”

Lâm Sơ Dương: “Chào.” Mẹ nó ngốc quá chăm chú bị người ta thấy được, thật là mất mặt… A không, mất mặt yêu!

Lam Khả: “Vừa nãy tôn giả nhìn thuộc hạ lâu như vậy, thuộc hạ còn tưởng rằng tôn giả có việc dặn dò.”

Lâm Sơ Dương: Không, tôi chỉ là nhìn lều bạt phía sau cậu đem cậu làm bối cảnh…

Lam Khả không đợi được đáp lại, khóe miệng giật giật, lại đổi một biểu tình đau thương, có chút cảm giác lê hoa đái vũ: “Thuộc hạ biết tôn giả là thương tâm chuyện Yêu vương, nhưng yêu chết không thể sống lại, tôn giả vẫn nên nén bi thương mới phải.”

Lâm Sơ Dương có chút mơ hồ: “Yêu vương chết rồi? Lúc nào?”

Lam Khả một bên lau nước mắt một bên nghi ngờ nói: “Đêm qua ma tộc đánh lén doanh trại, chúng ta đem người giết lui về sau cho đến khi không tìm thấy Yêu vương, sau đó có người phát hiện linh bài Yêu vương đặt ở chủ trướng đã nát, lúc này mới hiểu được Yêu vương đã bỏ mình, tôn giả không biết?”

Lâm Sơ Dương 囧: Tôi không biết, bởi vì ngủ say như chết…

Hệ thống: “Chúc mừng kí chủ hoàn thành thành tựu ẩn giấu ‘Thần ngủ tái thế’, thưởng một kỹ năng mới, mời kiểm tra và nhận.”

Lâm Sơ Dương giật giật khóe miệng: “Ha ha…”

Tuy rằng rất lâu không có kỹ năng mới đột nhiên nhiều thêm một cái như thế, nhưng một chút cũng không cảm thấy vui vẻ phải làm thế nào…

Cậu mở danh sách kỹ năng ra, kỹ năng mới tên vi triêm y thụy, tên như ý nghĩa, chính là bỗng dưng biến ra một cái áo lót, chỉ cần người mặc vào có thể lập tức ngủ như chết, kỹ năng khống chế điển hình.

Có điều kỹ năng này có một tiền đề, lúc hai người hoặc là n người đối chiến, ngươi phải làm thế nào lừa kẻ địch mặc vào cái áo lót ngươi đưa hả?

Chẳng lẽ nói trước tiên chúng ta dừng lại nghỉ xả hơi, nên uống trà uống trà nên ăn cơm ăn cơm, thuận tiện thay cái… áo lót.

Cảm giác không phải đối phương não tàn thì chính là mình bị đánh đến não tàn.

Lam Khả có chút khóc không nổi nữa.

Giời ạ hai mắt bổn công tử cũng sắp khóc sưng rồi ngươi ngược lại là cho chút biểu tình đi nha!

Không biết thương hương tiếc ngọc!

Mẹ nó ý ý tứ tứ để ta thuận theo bậc thang dừng lại cũng được mà!

Hắn lại đợi một hồi, Lâm Sơ Dương vẫn là không có phản ứng, sau đó, hai mắt thật sự sưng lên.

Cái này đối với bộ tộc cửu vĩ hồ yêu cái đẹp mà nói, quả thực chính là tai nạn, vì vậy Lam Khả nổi giận, tay vung một cái, đầu hất một cái, đi.

Lâm Sơ Dương: Xảy ra chuyện gì?

Hết

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương