Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Sơ Dương mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy theo thói quen duỗi người, một bộ quần áo liền rơi vào trên bả vai cậu, sau đó một bóng dáng hơi quen thuộc liền theo động tác duỗi tay của cậu xỏ ống tay áo vào, tiếp theo chính là mặc quần thắt đai lưng.
Sáng sớm thị lực không quá tốt, nhìn không rõ lắm…
Chờ lúc cậu từ đầu óc đến hành động đều chân chính tỉnh táo, thì người đã ngồi ở trước bàn, trên bàn là một đống đồ ăn vừa nhìn liền thấy rất mỹ vị.
Lâm Sơ Dương lặng im một giây, lấy đũa bắt đầu ăn.
Cả hai đời lần đầu tiên bị người ta phục vụ ngay cả mặc quần áo rửa mặt cũng không cần động tay, mặc dù đối phương là nam, nhưng tư vị vẫn là… hơi sảng khoái.
Nhân vật chính càng ngày càng hiền lành có được không.
Mạc Trạch không ăn gì, chỉ ngẫu nhiên gắp cho Lâm Sơ Dương chút thức ăn đúng khẩu vị, có chút mất tập trung.
Hắn không tìm được cái túi trữ vật Lâm Sơ Dương giấu tờ giấy kia.
Rõ ràng đều đã lật tung, trong quần áo không có, trên người cũng không có, còn có thể giấu ở nơi nào chứ?
Áo lót của hắn tột cùng còn có bao nhiêu bí mật…
Lâm Sơ Dương nhìn thấy Mạc Trạch ngẩn người hiếm thấy, không nhịn được ở dưới gầm bàn đá đá hắn, “Nhanh chóng ăn cơm đi, nghĩ gì thế?”
Mạc Trạch hoàn hồn, vô tội trừng mắt nhìn, trên mặt treo lên ý cười, nói: “Sư huynh, ta đã hỏi thăm chưởng quỹ vị trí phố chợ, đợi lát nữa chúng ta đi mua linh thú thay cho đi bộ trước, đợi buổi tối nam phong quán mở cửa rồi lại đưa đồ.”
Mặc dù nói sau Trúc cơ có thể ngự bảo phi hành, nhưng linh khí tiêu hao theo không kịp, khoảng cách gần còn được, khoảng cách xa thuần túy là tự ngược, cho nên linh thú thay cho đi bộ ắt không thể thiếu.
Nói đến cái này Lâm Sơ Dương không nhịn được bĩu môi.
Thiết lập ra cái hố này còn không phải tác giả vì để cho nam chính chơi em gái mới làm ra à.
Làm một truyện ngựa đực dài đến hai mươi triệu chữ, bởi vì đặt ra cái này, mỗi lần nam chính xuất hành đều từ năm ngày trở lên, sau đó bên cạnh sẽ có một vị hoặc N vị hậu cung, cho dù thời gian khẩn cấp một thân một mình thì dọc đường cũng sẽ bởi vì các loại nguyên nhân mà quen biết một vị hoặc N vị em gái mới, sau khi trải qua các nguyên nhân anh hùng cứu mỹ nhân / khách điếm còn một phòng cuối cùng / X dược vân vân cô nam quả nữ bên hoa dưới trăng củi khô lửa bốc, cuối cùng tất nhiên chính là lần thứ nhất bẹp bẹp bẹp, nếu như còn có người khác vậy chính là sau khi thay người liền hiệp hai, tiếp đó ba bốn, năm… Mãi đến tận khi đạt được mục đích → triển khai đoạn tình tiết tiếp theo.
Thường thường một đoạn này chính là ba, bốn vạn chữ.
Cái truyện không có kết cục này trước đây Lâm Sơ Dương đã từng rảnh rỗi đau “trứng” đếm từng chương một, trong hai mươi triệu chữ này, nhân vật chính thu tiểu đệ đánh BOSS các loại bàn tay vàng thăng cấp dùng gần tới chín triệu chữ, còn dư lại mười một triệu chữ đều là các loại chơi em gái.
Dường như đột nhiên hiểu rõ tại sao có hơn ba trăm vị hậu cung.
Cậu cắn đũa, tầm mắt từ nửa người trên của người bên cạnh chậm rãi chuyển qua nửa người dưới.
Có thể chơi như thế thật sự sẽ không thận hư sớm tiết cuối cùng liệt dương à…
Tươi cười của Mạc Trạch cứng đờ, theo bản năng kẹp chặt chân, loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nghi ngờ năng lực của hắn này là chuyện gì xảy ra?
“Sư huynh?”
“Ăn no rồi, đi thôi.” Lâm Sơ Dương bình tĩnh thu hồi tầm mắt, chờ tiểu nhị thu thập xong cùng Mạc Trạch đến phố chợ.
Huyền Dương tông là đại tông đệ nhất, có không ít tán tu đến đây tìm sự che chở, thêm vào đệ tử trong tông số lượng đông đảo, phố chợ đương nhiên vô cùng náo nhiệt.
Ngoại trừ cửa hàng san sát hai bên đường phố, bày quán vỉa hè chỗ nào cũng có.
Linh thú thay cho đi bộ đều giống nhau có hình thể khá lớn, cho nên phần lớn đều bị chứa trong túi linh sủng để bán, chỉ cần nhìn thấy trên sạp hàng nào đều là túi nhỏ tiểu hầu bao, đó nhất định chính là bán linh thú.
Hai người tùy tiện tìm một gian hàng liền xem từng cái từng cái một.
Thoạt nhìn tất cả dường như đều rất yên bình, nhưng chớ quên, một đại từ khác của nhân vật chính chính là vật thể gây chuyện biết di động, nói cách khác là đi tới đâu phiền phức liền theo tới đó, hơn nữa hơn phân nửa còn là lãnh chịu một đòn.
Ngay tại lúc bọn họ không chú ý, một đôi nam nữ lảo đảo nghiêng ngã chạy qua bên này, lúc chạy qua bên cạnh bọn họ người nữ đột nhiên nghiêng đầu, hướng về trên người Mạc Trạch đổ qua.
Thân là một nhân vật chính trọng sinh hắc hóa đồng thời có tính khiết phích, Mạc Trạch cực kỳ tự nhiên nghiêng người, thuận tiện kéo Lâm Sơ Dương lùi về sau ba bước lớn.
Hình như em gái không ngờ sẽ như vậy, mặt lộ vẻ hoảng loạn, thu thế không kịp, một đầu nhào xuống đất, giống như Chân Hoa, mặt hạ xuống trước.
Tên đàn ông chạy cùng với em gái nhìn thấy, biểu tình có chút tức đến nổ phổi, nhưng rất nhanh liền thu lại ngồi xổm trên đất vớt em gái lên, kêu khóc nói: “Muội muội, muội muội ngươi sao rồi, có bị thương không?”
Thật lòng thì tướng mạo em gái không tồi, khuôn mặt rất thanh thuần, vóc người rất ma quỷ, vành mắt đỏ lên rưng rưng muốn khóc lập tức khiến không ít người qua đường ngứa ngáy trong lòng, “Ca, ta không được, ngươi đi nhanh đi, không cần lo cho ta, đây là mệnh của ta!”
Vẻ mặt tên đàn ông đầy bi phẫn, “Sao ta có thể nhìn thân muội của mình bị đám khốn kiếp kia gây tai họa, làm sao có thể nhìn ngươi bị người ta chà đạp, làm sao có thể…”
Em gái: “Ca!”
Tên đàn ông: “Muội muội!”
Trong mắt của hai người mang theo nước mắt, dưới ánh mặt trời chiếu rọi óng ánh lóe sáng, có cảm động, cũng có hi vọng đối với tương lai, thật lâu, thật lâu…
Thật lâu mẹ nó chứ!
Thật sự cho rằng anh sẽ tin tưởng các người sao, còn hi vọng đối với tương lai cơ đấy, đây là đang chạy trốn, chứ không phải ở trên đường ước mơ tương lai đâu nha thân ái, chuyên nghiệp chút có được không?
Ngay cả bước này cũng không đạt tiêu chuẩn!
Lâm Sơ Dương hừ lạnh một tiếng, kéo Mạc Trạch xoay người rời đi.
Hệ thống: “Phát động nhiệm vụ hậu cung, mời kí chủ trợ giúp nhân vật chính thu Kiều Kha vào hậu cung, nhiệm vụ hoàn thành thưởng một ngàn điểm thương thành, nhiệm vụ thất bại trừ một ái tâm, thu được một hạng mục xử phạt ngẫu nhiên, xin hỏi kí chủ có nhận nội dung xử phạt ngẫu nhiên sớm hay không.”
Lâm Sơ Dương không để ý tới hệ thống, lại không nhịn được thở dài.
Em gái vừa nãy đúng là hậu cung của nam chính trong nguyên tác — —— Kiều Kha, cậu vừa nhìn thấy tướng mạo kia liền nhận ra.
Nếu như là em gái khác, cậu cũng vui vẻ thành toàn cho người ta, thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ kiếm kiếm chút điểm, nhưng Kiều Kha này lại là thánh mẫu sau Tiêu Nhu, là em gái thứ hai vô số lần hố nam chính đến thương tích đầy mình.
Trong tiểu thuyết các em gái hậu cung bất kể là tính cách hay là thứ gì khác, đều sẽ có một hai thứ khiến độc giả khắc sâu ấn tượng, chẳng hạn như Mộ Dung Uyển Yên tính cách thẳng thắn, chẳng hạn như Tiêu Nhu là thân phận cùng thánh mẫu, lại chẳng hạn như Trương Linh Nhi thông minh và ôn nhu.
Kiều Kha tự nhiên cũng giống vậy, còn có tuyệt kỹ giống như Chân Hoa, đó chính là lừa gạt.
Chân Hoa là nói dối theo thói quen, tâm tư không xấu, bình thường chỉ cần bỏ ra ngoài tai là được, nhưng cô nàng này thì lại là thật sự tự biên tự diễn lừa gạt, có lẽ là vì tiền, cũng có lẽ là vì những thứ khác, dù sao thì đen có thể nói thành trắng, trắng có thể nhuộm thành đen, lừa gạt mi táng gia bại sản vứt bỏ tính mạng đó là mi đáng đời, ai bảo mi dốt nát, về phần đồng cảm gì đó, ha ha, đó là cái gì, có thể lấp đầy bụng sao?
Lâm Sơ Dương hiểu rõ rõ ràng ràng bản chất của em gái Kiều âm thầm nghiến răng.
Nam chính nhà cậu tốt như vậy, sao có thể bị hàng kia gieo vạ chứ, nhất định phải ngăn cản!
Mạc Trạch rơi ở phía sau Lâm Sơ Dương khoảng nửa bước, trong lòng có chút hưng phấn khó giải thích được, hưng phấn đến mức đem hậm hực lúc sáng vì không tìm được túi trữ vật không lấy được tờ giấy kia của sư huynh tách ra không ít.
Hắn không biết tại sao, thế nhưng lại rất yêu thích cảm giác này.
Dĩ nhiên ngay từ đầu hắn liền nhận ra Kiều Kha, cũng nhận ra nam nhân kia không phải ca ca Kiều Kha, có điều như vậy thì sao chứ, đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là một đám người không quá quan trọng mà thôi.
Nếu như trở lại, giết là được…
Kiều Kha nằm trên đất và tên đàn ông cùng rùng mình một cái, hai mặt nhìn nhau.
Tên đàn ông nghẹn một hồi, nói rằng: “Nếu không thì thôi đi, nhìn bọn họ cảm giác cũng không dễ chọc.”
“Không được!” Kiều Kha từ dưới đất bò dậy, kiên định nói: “Ta có loại trực giác, chỉ có theo người kia chúng ta mới có thể được rất nhiều chỗ tốt, nếu như hắn có thể lấy ta, thậm chí chúng ta có thể lấy được toàn bộ thế giới.”
Khí tràng ngựa giống vĩnh viễn là tồn tại không thể coi thường, khiến em gái có chỉ số thông minh -5 đột nhiên sức cảm ứng tăng cao gì đó chỉ là chuyện cỏn con.
Vì vậy Lâm Sơ Dương cùng Mạc Trạch mua linh thú ở một nhà khác xong, ngay lúc sắp đi, liền phát hiện em gái Kiều Kha đuổi tới, tốc độ đi lại vững vàng nhanh chóng kia, khiến Lâm Sơ Dương đột nhiên nhớ tới mấy bác gái nhảy múa trên quảng trường trước khi xuyên không, khí thế mười phần.
Có điều tới thì cứ tới đi, tuy rằng cậu là vú anh, nhưng cũng có kỹ năng bảo mệnh.
Có giỏi thì ra đường đừng mặc đồ lót.
Kiều Kha đi tới đi lui liền cảm thấy phương hướng dùng lực trên người không đúng, tiếp đó trong tiệm dệt may bên cạnh đột nhiên bay ra mười mấy bộ áo lót nam nữ, đem nàng từ trên xuống dưới trói chặt chẽ vững vàng.
Tất cả mọi người bị một màn đột nhiên xuất hiện này chấn động rồi.
Người bình thường: “Đây là vị đại tiên nào ra tay vậy, thật là lợi hại, toàn bộ áo lót rào một cái bay ra ngoài, thật hâm mộ!”
Tu sĩ: “Mẹ kiếp, đồng loại nào làm ác như thế, ngươi phi núi băng phi biển lửa không được à, mẹ nó phi áo lót là quậy cái gì thế, ngươi khiến chúng ta sau này làm sao đối mặt cái thứ áo lót này hả!”
Lâm Sơ Dương bỏ qua sắc mặt khác nhau của mọi người, khiêu khích hất hất cằm với Kiều Kha, xoay người rời đi.
Cưng à, lần sau đấu với anh nhớ đừng mặc đồ lót.
Biểu tình của Mạc Trạch có một chút vi diệu.
Sức mạnh của áo lót nhà hắn cũng thật là… đặc biệt.
Lần trước xé thắt lưng người ta, lần này phi áo lót, lần sau sẽ là cái gì?
Hắn giống như còn có một chút mong đợi.
Có điều nếu Kiều Kha muốn chết như vậy, vậy hắn sẽ giúp nàng.
Lúc Mạc Trạch xoay người, từ kẽ tay bắn ra một ngân châm cực nhỏ, trong nháy mắt đi vào trong đám áo lót, đâm vào da Kiều Kha.
Mà toàn bộ quá trình cảm giác của Kiều Kha cũng bất quá chỉ như bị sâu cắn một cái. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Lâm Sơ Dương trở lại khách điếm thấy thời gian còn sớm liền ngồi trên giường tĩnh tọa, hệ thống chạy ra một lần nữa.
Hệ thống: “Kí chủ, nhiệm vụ hậu cung —— Kiều Kha, có phát động xử phạt ngẫu nhiên trước không.”
Lâm Sơ Dương dừng một chút, “Phát động đi.”
Hệ thống: “Xử phạt ngẫu nhiên hình thành, yêu cầu kí chủ hát một bài hát đối với nhân vật chính.”
Lâm Sơ Dương: “Bài hát gì?”
Hệ thống: “Đến lúc đó sẽ lựa chọn ngẫu nhiên trong bảng danh sách, hệ thống sẽ phát nhạc đệm.”
Lâm Sơ Dương hoài nghi nói: “Mày sẽ không chơi khăm tao chứ?”
Hệ thống: “Kí chủ yên tâm, lấy ra bài hát ngẫu nhiên không nằm trong phạm vi khống chế của hệ thống, lại nói, thư tình lần trước nhiệm vụ trừng phạt không phải còn ở trong túi sao.”
Lâm Sơ Dương suy nghĩ một chút, nói thế hình như cũng đúng…
Hết
Sáng sớm thị lực không quá tốt, nhìn không rõ lắm…
Chờ lúc cậu từ đầu óc đến hành động đều chân chính tỉnh táo, thì người đã ngồi ở trước bàn, trên bàn là một đống đồ ăn vừa nhìn liền thấy rất mỹ vị.
Lâm Sơ Dương lặng im một giây, lấy đũa bắt đầu ăn.
Cả hai đời lần đầu tiên bị người ta phục vụ ngay cả mặc quần áo rửa mặt cũng không cần động tay, mặc dù đối phương là nam, nhưng tư vị vẫn là… hơi sảng khoái.
Nhân vật chính càng ngày càng hiền lành có được không.
Mạc Trạch không ăn gì, chỉ ngẫu nhiên gắp cho Lâm Sơ Dương chút thức ăn đúng khẩu vị, có chút mất tập trung.
Hắn không tìm được cái túi trữ vật Lâm Sơ Dương giấu tờ giấy kia.
Rõ ràng đều đã lật tung, trong quần áo không có, trên người cũng không có, còn có thể giấu ở nơi nào chứ?
Áo lót của hắn tột cùng còn có bao nhiêu bí mật…
Lâm Sơ Dương nhìn thấy Mạc Trạch ngẩn người hiếm thấy, không nhịn được ở dưới gầm bàn đá đá hắn, “Nhanh chóng ăn cơm đi, nghĩ gì thế?”
Mạc Trạch hoàn hồn, vô tội trừng mắt nhìn, trên mặt treo lên ý cười, nói: “Sư huynh, ta đã hỏi thăm chưởng quỹ vị trí phố chợ, đợi lát nữa chúng ta đi mua linh thú thay cho đi bộ trước, đợi buổi tối nam phong quán mở cửa rồi lại đưa đồ.”
Mặc dù nói sau Trúc cơ có thể ngự bảo phi hành, nhưng linh khí tiêu hao theo không kịp, khoảng cách gần còn được, khoảng cách xa thuần túy là tự ngược, cho nên linh thú thay cho đi bộ ắt không thể thiếu.
Nói đến cái này Lâm Sơ Dương không nhịn được bĩu môi.
Thiết lập ra cái hố này còn không phải tác giả vì để cho nam chính chơi em gái mới làm ra à.
Làm một truyện ngựa đực dài đến hai mươi triệu chữ, bởi vì đặt ra cái này, mỗi lần nam chính xuất hành đều từ năm ngày trở lên, sau đó bên cạnh sẽ có một vị hoặc N vị hậu cung, cho dù thời gian khẩn cấp một thân một mình thì dọc đường cũng sẽ bởi vì các loại nguyên nhân mà quen biết một vị hoặc N vị em gái mới, sau khi trải qua các nguyên nhân anh hùng cứu mỹ nhân / khách điếm còn một phòng cuối cùng / X dược vân vân cô nam quả nữ bên hoa dưới trăng củi khô lửa bốc, cuối cùng tất nhiên chính là lần thứ nhất bẹp bẹp bẹp, nếu như còn có người khác vậy chính là sau khi thay người liền hiệp hai, tiếp đó ba bốn, năm… Mãi đến tận khi đạt được mục đích → triển khai đoạn tình tiết tiếp theo.
Thường thường một đoạn này chính là ba, bốn vạn chữ.
Cái truyện không có kết cục này trước đây Lâm Sơ Dương đã từng rảnh rỗi đau “trứng” đếm từng chương một, trong hai mươi triệu chữ này, nhân vật chính thu tiểu đệ đánh BOSS các loại bàn tay vàng thăng cấp dùng gần tới chín triệu chữ, còn dư lại mười một triệu chữ đều là các loại chơi em gái.
Dường như đột nhiên hiểu rõ tại sao có hơn ba trăm vị hậu cung.
Cậu cắn đũa, tầm mắt từ nửa người trên của người bên cạnh chậm rãi chuyển qua nửa người dưới.
Có thể chơi như thế thật sự sẽ không thận hư sớm tiết cuối cùng liệt dương à…
Tươi cười của Mạc Trạch cứng đờ, theo bản năng kẹp chặt chân, loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nghi ngờ năng lực của hắn này là chuyện gì xảy ra?
“Sư huynh?”
“Ăn no rồi, đi thôi.” Lâm Sơ Dương bình tĩnh thu hồi tầm mắt, chờ tiểu nhị thu thập xong cùng Mạc Trạch đến phố chợ.
Huyền Dương tông là đại tông đệ nhất, có không ít tán tu đến đây tìm sự che chở, thêm vào đệ tử trong tông số lượng đông đảo, phố chợ đương nhiên vô cùng náo nhiệt.
Ngoại trừ cửa hàng san sát hai bên đường phố, bày quán vỉa hè chỗ nào cũng có.
Linh thú thay cho đi bộ đều giống nhau có hình thể khá lớn, cho nên phần lớn đều bị chứa trong túi linh sủng để bán, chỉ cần nhìn thấy trên sạp hàng nào đều là túi nhỏ tiểu hầu bao, đó nhất định chính là bán linh thú.
Hai người tùy tiện tìm một gian hàng liền xem từng cái từng cái một.
Thoạt nhìn tất cả dường như đều rất yên bình, nhưng chớ quên, một đại từ khác của nhân vật chính chính là vật thể gây chuyện biết di động, nói cách khác là đi tới đâu phiền phức liền theo tới đó, hơn nữa hơn phân nửa còn là lãnh chịu một đòn.
Ngay tại lúc bọn họ không chú ý, một đôi nam nữ lảo đảo nghiêng ngã chạy qua bên này, lúc chạy qua bên cạnh bọn họ người nữ đột nhiên nghiêng đầu, hướng về trên người Mạc Trạch đổ qua.
Thân là một nhân vật chính trọng sinh hắc hóa đồng thời có tính khiết phích, Mạc Trạch cực kỳ tự nhiên nghiêng người, thuận tiện kéo Lâm Sơ Dương lùi về sau ba bước lớn.
Hình như em gái không ngờ sẽ như vậy, mặt lộ vẻ hoảng loạn, thu thế không kịp, một đầu nhào xuống đất, giống như Chân Hoa, mặt hạ xuống trước.
Tên đàn ông chạy cùng với em gái nhìn thấy, biểu tình có chút tức đến nổ phổi, nhưng rất nhanh liền thu lại ngồi xổm trên đất vớt em gái lên, kêu khóc nói: “Muội muội, muội muội ngươi sao rồi, có bị thương không?”
Thật lòng thì tướng mạo em gái không tồi, khuôn mặt rất thanh thuần, vóc người rất ma quỷ, vành mắt đỏ lên rưng rưng muốn khóc lập tức khiến không ít người qua đường ngứa ngáy trong lòng, “Ca, ta không được, ngươi đi nhanh đi, không cần lo cho ta, đây là mệnh của ta!”
Vẻ mặt tên đàn ông đầy bi phẫn, “Sao ta có thể nhìn thân muội của mình bị đám khốn kiếp kia gây tai họa, làm sao có thể nhìn ngươi bị người ta chà đạp, làm sao có thể…”
Em gái: “Ca!”
Tên đàn ông: “Muội muội!”
Trong mắt của hai người mang theo nước mắt, dưới ánh mặt trời chiếu rọi óng ánh lóe sáng, có cảm động, cũng có hi vọng đối với tương lai, thật lâu, thật lâu…
Thật lâu mẹ nó chứ!
Thật sự cho rằng anh sẽ tin tưởng các người sao, còn hi vọng đối với tương lai cơ đấy, đây là đang chạy trốn, chứ không phải ở trên đường ước mơ tương lai đâu nha thân ái, chuyên nghiệp chút có được không?
Ngay cả bước này cũng không đạt tiêu chuẩn!
Lâm Sơ Dương hừ lạnh một tiếng, kéo Mạc Trạch xoay người rời đi.
Hệ thống: “Phát động nhiệm vụ hậu cung, mời kí chủ trợ giúp nhân vật chính thu Kiều Kha vào hậu cung, nhiệm vụ hoàn thành thưởng một ngàn điểm thương thành, nhiệm vụ thất bại trừ một ái tâm, thu được một hạng mục xử phạt ngẫu nhiên, xin hỏi kí chủ có nhận nội dung xử phạt ngẫu nhiên sớm hay không.”
Lâm Sơ Dương không để ý tới hệ thống, lại không nhịn được thở dài.
Em gái vừa nãy đúng là hậu cung của nam chính trong nguyên tác — —— Kiều Kha, cậu vừa nhìn thấy tướng mạo kia liền nhận ra.
Nếu như là em gái khác, cậu cũng vui vẻ thành toàn cho người ta, thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ kiếm kiếm chút điểm, nhưng Kiều Kha này lại là thánh mẫu sau Tiêu Nhu, là em gái thứ hai vô số lần hố nam chính đến thương tích đầy mình.
Trong tiểu thuyết các em gái hậu cung bất kể là tính cách hay là thứ gì khác, đều sẽ có một hai thứ khiến độc giả khắc sâu ấn tượng, chẳng hạn như Mộ Dung Uyển Yên tính cách thẳng thắn, chẳng hạn như Tiêu Nhu là thân phận cùng thánh mẫu, lại chẳng hạn như Trương Linh Nhi thông minh và ôn nhu.
Kiều Kha tự nhiên cũng giống vậy, còn có tuyệt kỹ giống như Chân Hoa, đó chính là lừa gạt.
Chân Hoa là nói dối theo thói quen, tâm tư không xấu, bình thường chỉ cần bỏ ra ngoài tai là được, nhưng cô nàng này thì lại là thật sự tự biên tự diễn lừa gạt, có lẽ là vì tiền, cũng có lẽ là vì những thứ khác, dù sao thì đen có thể nói thành trắng, trắng có thể nhuộm thành đen, lừa gạt mi táng gia bại sản vứt bỏ tính mạng đó là mi đáng đời, ai bảo mi dốt nát, về phần đồng cảm gì đó, ha ha, đó là cái gì, có thể lấp đầy bụng sao?
Lâm Sơ Dương hiểu rõ rõ ràng ràng bản chất của em gái Kiều âm thầm nghiến răng.
Nam chính nhà cậu tốt như vậy, sao có thể bị hàng kia gieo vạ chứ, nhất định phải ngăn cản!
Mạc Trạch rơi ở phía sau Lâm Sơ Dương khoảng nửa bước, trong lòng có chút hưng phấn khó giải thích được, hưng phấn đến mức đem hậm hực lúc sáng vì không tìm được túi trữ vật không lấy được tờ giấy kia của sư huynh tách ra không ít.
Hắn không biết tại sao, thế nhưng lại rất yêu thích cảm giác này.
Dĩ nhiên ngay từ đầu hắn liền nhận ra Kiều Kha, cũng nhận ra nam nhân kia không phải ca ca Kiều Kha, có điều như vậy thì sao chứ, đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là một đám người không quá quan trọng mà thôi.
Nếu như trở lại, giết là được…
Kiều Kha nằm trên đất và tên đàn ông cùng rùng mình một cái, hai mặt nhìn nhau.
Tên đàn ông nghẹn một hồi, nói rằng: “Nếu không thì thôi đi, nhìn bọn họ cảm giác cũng không dễ chọc.”
“Không được!” Kiều Kha từ dưới đất bò dậy, kiên định nói: “Ta có loại trực giác, chỉ có theo người kia chúng ta mới có thể được rất nhiều chỗ tốt, nếu như hắn có thể lấy ta, thậm chí chúng ta có thể lấy được toàn bộ thế giới.”
Khí tràng ngựa giống vĩnh viễn là tồn tại không thể coi thường, khiến em gái có chỉ số thông minh -5 đột nhiên sức cảm ứng tăng cao gì đó chỉ là chuyện cỏn con.
Vì vậy Lâm Sơ Dương cùng Mạc Trạch mua linh thú ở một nhà khác xong, ngay lúc sắp đi, liền phát hiện em gái Kiều Kha đuổi tới, tốc độ đi lại vững vàng nhanh chóng kia, khiến Lâm Sơ Dương đột nhiên nhớ tới mấy bác gái nhảy múa trên quảng trường trước khi xuyên không, khí thế mười phần.
Có điều tới thì cứ tới đi, tuy rằng cậu là vú anh, nhưng cũng có kỹ năng bảo mệnh.
Có giỏi thì ra đường đừng mặc đồ lót.
Kiều Kha đi tới đi lui liền cảm thấy phương hướng dùng lực trên người không đúng, tiếp đó trong tiệm dệt may bên cạnh đột nhiên bay ra mười mấy bộ áo lót nam nữ, đem nàng từ trên xuống dưới trói chặt chẽ vững vàng.
Tất cả mọi người bị một màn đột nhiên xuất hiện này chấn động rồi.
Người bình thường: “Đây là vị đại tiên nào ra tay vậy, thật là lợi hại, toàn bộ áo lót rào một cái bay ra ngoài, thật hâm mộ!”
Tu sĩ: “Mẹ kiếp, đồng loại nào làm ác như thế, ngươi phi núi băng phi biển lửa không được à, mẹ nó phi áo lót là quậy cái gì thế, ngươi khiến chúng ta sau này làm sao đối mặt cái thứ áo lót này hả!”
Lâm Sơ Dương bỏ qua sắc mặt khác nhau của mọi người, khiêu khích hất hất cằm với Kiều Kha, xoay người rời đi.
Cưng à, lần sau đấu với anh nhớ đừng mặc đồ lót.
Biểu tình của Mạc Trạch có một chút vi diệu.
Sức mạnh của áo lót nhà hắn cũng thật là… đặc biệt.
Lần trước xé thắt lưng người ta, lần này phi áo lót, lần sau sẽ là cái gì?
Hắn giống như còn có một chút mong đợi.
Có điều nếu Kiều Kha muốn chết như vậy, vậy hắn sẽ giúp nàng.
Lúc Mạc Trạch xoay người, từ kẽ tay bắn ra một ngân châm cực nhỏ, trong nháy mắt đi vào trong đám áo lót, đâm vào da Kiều Kha.
Mà toàn bộ quá trình cảm giác của Kiều Kha cũng bất quá chỉ như bị sâu cắn một cái. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Lâm Sơ Dương trở lại khách điếm thấy thời gian còn sớm liền ngồi trên giường tĩnh tọa, hệ thống chạy ra một lần nữa.
Hệ thống: “Kí chủ, nhiệm vụ hậu cung —— Kiều Kha, có phát động xử phạt ngẫu nhiên trước không.”
Lâm Sơ Dương dừng một chút, “Phát động đi.”
Hệ thống: “Xử phạt ngẫu nhiên hình thành, yêu cầu kí chủ hát một bài hát đối với nhân vật chính.”
Lâm Sơ Dương: “Bài hát gì?”
Hệ thống: “Đến lúc đó sẽ lựa chọn ngẫu nhiên trong bảng danh sách, hệ thống sẽ phát nhạc đệm.”
Lâm Sơ Dương hoài nghi nói: “Mày sẽ không chơi khăm tao chứ?”
Hệ thống: “Kí chủ yên tâm, lấy ra bài hát ngẫu nhiên không nằm trong phạm vi khống chế của hệ thống, lại nói, thư tình lần trước nhiệm vụ trừng phạt không phải còn ở trong túi sao.”
Lâm Sơ Dương suy nghĩ một chút, nói thế hình như cũng đúng…
Hết
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook