Một bóng người cao lớn màu đen xuất hiện sau lưng tôi, vì là ban đêm nên tôi vẫn chưa nhìn rõ mặt.

Bỗng bên hông hắn có một thanh đoản kiếm dài khiến tôi chú ý, tưởng là thích khách tôi sợ hãi lùi ra đằng sau, hét lên:
- Người đâu có thích khách.
Vừa hét tôi vừa bỏ chạy, nhưng hắn dường như nhìn thấu ý đồ của tôi, chặn đường tôi lại chĩa mũi kiếm vào họng:
- Câm miệng, nếu ngươi còn hét nữa thì cái đầu của ngươi sẽ không còn ở yên trên cổ đâu.
Tôi sợ hãi ngậm miệng lại, cảm nhận như mũi kiếm của hắn có chút run rẩy, tôi liền đứng yên.

Bỗng hắn liền ngã xuống đất, phát ra những tiếng đau đớn.

Tôi còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì hắn nói một giọng run rẩy dường như đang cố chịu đựng điều gì:
- Ngươi lại đây.
Dù hắn nói vậy nhưng tôi vẫn đứng yên, trong lòng nghĩ thầm "tên này bị thương sao, mình có nên chạy đi không nhỉ".

Vừa nghĩ vậy tôi lén nhìn tên đó, thấy hắn vẫn không có động tĩnh gì tôi liền quay người chuồn đi.

Nhưng cổ lại có cảm giác lành lạnh, tôi nhẹ nhàng nhìn xuống thì phát hiện thanh kiếm đã kê lên cổ mình từ bao giờ.

Ánh mắt sắc bén từ đằng sau khiến tôi giật mình:
- Nếu ngươi còn dám đi bước nữa thì đừng trách đao kiếm vô tình.
Tôi nghe vậy liền cười giảng hòa:
- Đại ca, chúng ta không thù không oán, có phải trong chuyện này có gì hiểu lầm không.
Vẫn không có động tĩnh, tiếng gió rít gào cùng màn đêm tĩnh mịch, thanh kiếm vẫn ở nguyên vị trí không có dấu hiệu bỏ xuống.

Thấy lời nói của mình không có tác dụng nên lần này quyết dùng tuyệt chiêu không ngờ hắn lại lên tiếng trước:

- Ngươi lại đây băng bó vết thương cho ta, ta có thể tha ngươi một mạng.
Tôi ngệt mặt ra, chỉ vậy thôi à.
- Được thôi nhưng trước hết ngươi bỏ kiếm xuống trước đã, lá gan ta nhỏ không chịu nổi đả kích lớn.
Hắn khịt mũi khinh thường:
- Bớt nói nhảm.
Tôi bước lại gần hắn, dù không biết vết thương của hắn như nào nhưng trước hết tôi phải tìm chỗ nào sạch sẽ đã.

Nhìn xung quanh chỉ có căn phòng vừa nãy mới dọn dẹp là nơi an toàn nhất, tôi liền dìu tên đó vào.

Không gian tăm tối, không có ánh sáng.

Ban nãy chiếc hộp quẹt kia chỉ còn lại cây cuối cùng nên hiện tại không có gì để thắp sáng.

May mà trong này không có gì nếu không chắc tôi cũng xảy ra chuyện mất.

Tôi liền hỏi nhỏ hắn:
- Ngươi có đồ gì để thắp sáng không.
Hắn liền móc trong người ra một chiếc hộp diêm ném vào người tôi.

Tuy không hài lòng với hành động này của hắn nhưng bản thân lại đang trong vòng nguy hiểm nên cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể lủi thủi đi thắp sáng.

Căn phòng một lần nữa có ánh đèn, lúc này quay lại chỗ cũ ta mới thấy rõ dung mạo của hắn.
Gương mặt tuấn mĩ, linh động dưới ánh nến, giống như một bức tranh tuyệt đẹp.

Tôi sững sờ trong giây lát bởi người trước mặt chính là vị An thế tử.

Lúc này gương mặt y trắng toát, mồ hôi trên trán rỉ xuống, đôi lông mày nhíu lại dường như đang cố chịu đựng.

Thấy tôi vẫn đứng im bất động y liền lạnh nhạt nói:
- Còn không nhanh lên, ngươi muốn để ta mất máu mà chết à.
Tôi liền hoàn hồn nhìn xuống vết thương mà y nói đến.

Một bộ xiêm y màu đen nay bị thấm đẫm một mảng lớn, tôi nhìn lên Âu Sở Kỳ nói:
- Ngài có thể cởi y phục ra không.
Y mở mắt ra nhìn tôi, ánh mắt bình tĩnh đến nỗi tôi phải quay mặt đi không dám nhìn.

Nhưng rồi sau đó y cũng nghe theo, tuy có chút miễn cưỡng.

Tôi bĩu môi, nói thầm: “có gì đâu phải ngại, ta là nữ nhân còn không ngại, ngài là nam nhân ngại gì chứ”
Không biết Âu Sở Kỳ có nghe thấy không mà khi tôi vừa dứt lời y liền trừng mắt nhìn tôi.

Tôi cũng không đôi có với y nữa liền xé tạm chiếc áo ngoài thành hai mảnh.

Rửa sạch vết thương rồi băng bó lại.
Trong lúc băng bó tôi thuận miệng hỏi:
- Sao ngài lại bị thương vậy.

Y vẫn không trả lời, hai mắt nhắm nghiền, tôi như có cảm giác Âu Sở Kỳ xem tôi là không khí vậy.

Thấy không thể tiếp tục trò chuyện nữa nên tôi đành chú tâm vào việc băng bó cho nhanh.
- Xong rồi, ngài có thể đi.
Lúc này Âu Sở Kỳ nghe vậy liền mở mắt, đứng dậy bước ra ngoài, đến một lời cảm ơn cũng không có.

Tôi chỉ có thể lắc đầu ngao ngán "ai biểu bản thân chỉ là một nhân vật tầm thường, người ta không coi trọng mình cũng đúng thôi".
Nhìn ra ngoài trời, nhận ra trời cũng sắp sáng tôi liền thu dọn lại đồ đạc trở về phòng.

Thúy Trúc vẫn ngủ rất say, nên tôi chỉ có thể đi vào nhẹ nhàng.

Bước đến cạnh giường nằm xuống, đôi mắt nặng trĩu liền nhắm lại.
oOo
- A Vân mắt cô sao thâm vậy.
Thúy Trúc nhìn vào mắt tôi, ánh mắt nghiên cứu.

Tôi không nói gì, bởi hiện tại tôi đang rất buồn ngủ, bỗng từ cửa Linh Nhi bước vào, tư thái kiêu ngạo:
- Việc hôm qua cô làm, hẳn là xong rồi đi.
Tôi nhìn cô ta, gật đầu sau đó lại lắc đầu.

Hành động này của tôi khiến Linh Nhi dần khó chịu, giọng nói đanh thép:
- Cô làm xong rồi hay chưa.
Tôi uể oải trả lời:
- Xong rồi.
Linh Nhi nghe vậy liền cười nói:
- Tốt.
Sau đó liền rời đi, tôi một lần nữa nằm vật ra bàn, Thúy Trúc từ nãy đến giờ đứng yên, bộ mặt ngơ ngác không hiểu bọn tôi đang nói gì, ngồi xuống ghế hỏi:
- Cô và Linh Nhi không có chuyện gì đi.
- Không có.
Tôi ngáp một hơi thật dài, đứng dậy bước ra ngoài rửa mặt.

Lúc này mới tỉnh táo hơn một chút, bỗng từ xa Thái Mẫn lại gần:

- A Vân chuyện hôm qua thật sự xin lỗi cô, nếu không phải bọn ta chắc cô sẽ không bị phạt đâu.
Thấy bộ mặt hối lỗi của Thái Mẫn, tưởng cô ấy vẫn còn để trong lòng, tôi liền vỗ vai cô ấy cười nói:
- Không có gì đâu, trong chuyện này ta cũng có lỗi mà.
Thái Mẫn nghe vậy lén nhìn tôi, thấy tôi không có ý tứ trách móc liền cười vui vẻ:
- A Vân cô thật tốt.
Nói rồi cô ấy liền chạy đi, tôi cũng chỉ biết cười trừ.

Trở lại phòng, Thúy Trúc đã đi từ lúc nào không hay, tôi đang định đi quét sân thì một nha hoàn chạy đến:
- An Vân, thiếu gia cho gọi cô.
Tôi nghe vậy liền gật đầu, một đường đến phòng của Bạch Tử Duệ.

Vừa đến nơi thì có một đám nha hoàn đã đứng ở trước cửa phòng chờ sẵn, nhận ra có một số nha hoàn lạ mặt tôi không hề hay biết, trong lòng không khỏi tò mò.

Lúc này Linh Nhi từ trong phòng bước ra, gương mặt nghiêm túc nhìn một lượt nói:
- Các ngươi đều là những người mới đến phải không.
Bọn họ đồng thanh:
- Vâng.
- Được rồi, đi theo ta, phòng ở của các ngươi đã được sắp xếp.
Bọn họ nghe vậy liền xì xầm bàn tán.

Linh Nhi nhìn quanh bọn họ cười thỏa mãn, bước đến canh tôi nói nhỏ:
- Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, hiện tại nha hoàn mới đã được sắp xếp mà ngươi cũng nên trở lại nơi mà ban đầu mình hầu hạ đi.
Tuy gương mặt vẫn rất bình thản nhưng trong thâm tâm tôi đang rất vui mừng.

Bước qua cô ta vào phòng của Bạch Tử Duệ để xem y có chuyện gì muốn nói với tôi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương