Mẹ Ngô đi tới nói là cơm trưa đã chuẩn bị xong, mọi người cùng di chuyển đến bàn ăn.


Trong bữa ăn, Sở Tố Phân gắp cho Giang Lăng Đào một cái đùi gà, giống như lơ đãng nhìn về phía Tinh Ngọc hỏi: “Tinh Ngọc, nghe nói con có quen biết với Tử Hàng nhà anh trai dì?”

Giang Chí Cương đáy mắt hiện lên một tia không vui, trước đó ông từng nghe Sở Tố Phân nói về việc Tô Tinh Ngọc vẫn luôn đi tìm Sở Tử Hàng.


Liếc mắt nhìn Tinh Ngọc, chờ cô giải thích.


Giang Lăng Việt tuy rằng không nói gì, nhưng tay cầm đũa lại nắm thật chặt.


Tô Kiến Quân và Lưu Lị hai mặt nhìn nhau, lúc trước bọn họ cũng có nghe con gái nói qua, nhưng lúc đó bọn họ không để ý lắm, cho rằng con gái nhà mình vì muốn cùng Giang Lăng Việt từ hôn mới nói thích Sở Tử Hàng, dù sao trước đó con bé cũng từng làm điều đó.


Không nghĩ tới Sở Tử Hàng lại là cháu trai của Sở Tố Phân.


Tinh Ngọc không vội trả lời, gắp cho tiểu Lăng Phi một cái đùi gà, mới nhìn về phía Sở Tố Phân cười nói: “Dì Sở, con có quen biết Sở Tử Hàng là vì anh ta là bạn trai của một cô gái trong tiểu khu chúng con, chỉ là gặp qua mà thôi.



Giang Lăng Việt nhướng mày nhìn về phía cô, suy đoán tính chân thật trong lời nói của cô.


Sao cô lại có vẻ mặt bình tĩnh như thế? Không phải nói cô thích Sở Tử Hàng sao? Chẳng lẽ lời đồn là giả?

“Cái gì? Tử Hàng nhà chúng tôi đang yêu đương?” Sở Tố Phân rất kinh ngạc, “Thằng bé yêu đương với ai?”

Thời buổi này chú trọng tự do yêu đương, Tử Hàng không phải là không được yêu đương, nhưng trong nhà đã tìm cho anh ta một cô gái môn đăng hộ đối, anh trai và chị dâu của bà đối với cô gái kia rất là thích, bọn họ đã cùng ba mẹ của đối phương bàn bạc lễ hỏi, vậy mà Tử Hàng lại cùng người khác nói chuyện yêu đương!

Hơn nữa, tiểu khu của Tô Tinh Ngọc, không phải lại là một cô gái nhà nghèo sao, không môn đăng hộ đối với Tử Hàng, làm sao có thể được!

“Dì Sở, Sở Tử Hàng không nói cho mọi người sao?” Tinh Ngọc mở to đôi mắt nói, “Anh ta giống như đã cùng cô gái trong tiểu khu chúng con bàn chuyện cưới hỏi nha……”


Sở Tố Phân lập tức liền không vui, thét to: “Làm sao có thể được, nó như thế nào có thể cùng một đứa con gái nhà nghèo……”

Giang Chí Cương nhíu mày nhìn qua, Sở Tố Phân ý thức được bản thân thất thố, lập tức sửa miệng: “…… Ha ha, thằng bé cũng chưa nói với anh trai và chị dâu dì, hôm nào dì trở về sẽ hỏi lại.



Sợ Giang Chí Cương không vui, Sở Tố Phân lập tức đổi chủ đề, nói sang chuyện khác.


Lần đầu thấy Sở Tố Phân lộ ra dáng vẻ này, đáy mắt Giang Lăng Việt hiện lên tia trào phúng.


Liếc nhìn Tinh Ngọc, thấy cô lại gắp đồ ăn cho tiểu Lăng Phi, cảm giác rất hài lòng.


Có lẽ, cùng cô kết hôn cũng không phải là lựa chọn xấu.

Ít nhất tiểu Phi thích cô.


Sau khi ăn xong, Giang Chí Cương lấy ra một cuốn sổ nhỏ, bên trong ghi lại những ngày tốt để kết hôn trong năm nay.


Tô Kiến Quân và Lưu Lị nhận được câu trả lời khẳng định của con gái, biết cô không hề phản đối cùng Giang Lăng Việt kết hôn, vô cùng cao hứng mà cùng Giang Chí Cương bàn bạc ngày kết hôn.


Cuối cùng, ba mẹ hai bên đã quyết định chọn ngày 6 tháng 11 là ngày kết hôn của hai người, sẽ tổ chức tiệc rượu ở khách sạn vào ngày đó.


Bây giờ là ngày 9 tháng 10, cách ngày kết hôn của bọn họ chưa đầy một tháng.


Tinh Ngọc có chút không nói nên lời, có cần phải gấp như vậy không?

Nhưng Giang Chí Cương đã cho người tính ngày, nói ngày đó là ngày tốt nhất để kết hôn, kế tiếp lại phải chờ mấy tháng nữa, hơn nữa sang năm là năm quả phụ, không nên cưới gả.



Người lớn đều đã thương lượng xong, cô cũng chỉ có thể nghe theo.


Giang Lăng Việt cũng không có phản đối, theo anh thấy, có kết hôn hay không đều giống nhau, dù sao anh cũng không mấy hứng thú với chuyện nam nữ, chỉ là phải chia cho cô một nửa chiếc giường mà thôi.


Thương lượng xong tất cả mọi việc thì đã bốn giờ chiều.


Tô Kiến Quân và Lưu Lị từ chối lời đề nghị ở lại ăn cơm tối của Giang Chí Cương, họ đạp xe đạp đưa Tinh Ngọc về nhà.


Tiểu Lăng Phi lưu luyến không rời mà nhìn theo bóng dáng của Tinh Ngọc, trong lòng rất mất mát.


“Đi thôi, trở về làm bài tập.

” Giang Lăng Việt vỗ nhẹ trên đầu tiểu Lăng Phi.


Tiểu Lăng Phi quay đầu nhỏ lại: “Anh, khi nào em có thể gặp lại chị Tinh Ngọc?”

Giang Lăng Việt cảm thấy hứng thú nhìn cậu bé: “Thích cô ấy như thế?”

“Dạ!” Tiểu Lăng Phi gật đầu thật mạnh.


Anh liếc nhìn bóng dáng xinh đẹp biến mất ở góc đường, bình tĩnh nói: “Tháng sau là có thể gặp lại.



Ánh mắt của tiểu Lăng Phi lại sáng lên, cười nói: “Thật sao?!”


“Ừ.



“Thật tốt quá! Anh, em đi lên làm bài tập!”

Nhìn bóng dáng hưng phấn của em trai, Giang Lăng Việt lắc đầu đi theo vào.


……

Mấy người Tinh Ngọc đã trở về tiểu khu Hạnh Phúc, Tô Kiến Quân và Lưu Lị rất vui, mua vài món đồ ăn trở về nấu, bắt Tinh Ngọc đi ra ngoài mua nước tương, nóng lòng bàn bạc chuẩn bị của hồi môn cho con gái.


Tinh Ngọc ở ngoài cửa nghe được vài câu, lắc đầu cầm cái chai đi ra ngoài.


Thời buổi này mua nước tương còn phải mang theo chai riêng của mình, điều này có chút mới lạ đối với Tinh Ngọc.


Nhưng mà đi tới đầu ngõ, cô trợn tròn mắt, hình như cô không biết cửa hàng tạp hóa ở đâu?

Đã hơn 5 giờ chiều, mặt trời đã lặn.

Tinh Ngọc cầm cái chai dựa theo chỉ dẫn của người qua đường rẽ vào một con phố nhỏ.


Mới vừa nhìn thấy cửa hàng tạp hóa, có hai bóng người đột nhiên từ bên cạnh nhảy ra khiến cô giật mình.


Cô nhìn kỹ hơn, là một nam và một nữ, người nam cao ráo văn nhã, giống dáng vẻ của công tử nhà giàu.


Còn người nữ, không phải là Hà Mẫn sao!

Sao cô ta lại ở đây?

“Tô Tinh Ngọc, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy?! Tôi đi đâu cũng đi theo! Uổng công cô lớn lên bộ dáng xinh đẹp, tôi chưa bao giờ nhìn thấy loại phụ nữ không biết xấu hổ như cô!”

Người đàn ông vẻ mặt tức giận liên tục chửi mắng.



Tinh Ngọc ngơ ngác, không xác định nói: “Xin lỗi? Anh là đang nói tôi sao?”

Sắc mặt của Hà Mẫn cũng khó coi, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, dịu dàng khuyên nhủ: “Tinh Ngọc, Tử Hàng là tới tìm tôi, cô đừng dây dưa với anh ấy nữa được không?”

“Không phải, tôi……”

“Nói với cô ta có tác dụng gì? Người phụ nữ này nếu có một chút xấu hổ thì lần đầu tiên bị anh đuổi đã đi ra xa rồi.

” Sở Tử Hàng đánh gãy lời nói của Tinh Ngọc, ánh mắt nhìn cô giống như nhìn rác rưởi, nắm tay Hà Mẫn, cả giận nói: “Mẫn mẫn, chúng ta đi!”

Hà Mẫn dịu dàng cười, đi theo bước chân anh ta rời đi.


Tinh Ngọc: “……” Không phải chứ, hai người này kẻ xướng người hoạ, là đang diễn kịch sao?

Người kia chính là Sở Tử Hàng? Người yếu đuối mong manh đó là người mà nguyên thân thích? Còn không đẹp bằng Giang Lăng Việt!

Tinh Ngọc lắc đầu, muốn chửi thì chửi đi, xem như trả nợ nhân tình cho nguyên thân, dù sao trước đó nguyên thân xác thật đã làm phiền Sở Tử Hàng.


Cầm theo cái chai đi mua nước tương, Tinh Ngọc vui tươi hớn hở mà mua thêm mấy loại đồ ăn vặt.


Tô Kiến Quân và Lưu Lị chỉ có một đứa con là Tô Tinh Ngọc, cho nên rất yêu thương cô, mỗi tháng đều cho cô vài đồng tiền tiêu vặt.


Chính vì Tô Kiến Quân và Lưu Lị đối với cô muốn gì được đó, làm giảm đi phần nào thương cảm khi cô bị xuyên đến đây, bằng không cô tình nguyện chết một lần nữa để được trở về.


Cũng không biết ba mẹ cô ở thế giới cũ như thế nào, ài.


Tiểu khu này cũng rất lớn, cũng may trí nhớ cô không tệ, mang theo đồ vật rẽ trái rẽ phải, thuận lợi trở về nhà.


Tô Kiến Quân là người đàn ông tốt của gia đình, đã rửa sạch sẽ đồ ăn trong phòng bếp, chỉ còn chờ cô mang nước tương về dùng thôi.


Phòng bếp quá nhỏ, không chứa được ba người, cô tự giác rời khỏi phòng bếp đi đến phòng khách.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương