Xuyên Sách Thành Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
-
Chương 34
Mỗi một xiên đều là Dung Xu tự mình xiên, nạc mỡ đan xen, ăn vào sẽ không cảm thấy quá khô hay quá béo.
Thời gian nướng vô cùng vừa vặn, Gia Luật Gia Ương cắn thêm một miếng thịt, hắn thích cắn từng miếng từng miếng thịt, ăn như vậy hơi mất thời gian, nhưng không thể không nói, ăn như vậy đặc biệt ngon.
Gia Luật Gia Ương lại cầm thêm một xiên, ăn được một nửa, hắn dừng lại, chỉ vào xiên thịt dê rồi nhìn Dung Xu.
Cho dù Gia Luật Gia Ương không nói chuyện, nhưng Dung Xu vẫn hiểu hắn muốn nói gì, hắn muốn biết xiên thịt dê trong tiếng Hán nói thế nào.
Dung Xu nói: “Xiên thịt dê, đây là xiên thịt dê.”
Nàng lại chỉ vào các món khác: “Thịt thái chỉ xào tương, còn đây là thịt băm xào với rau dại, cái này là khoai tây thái sợi.”
Dung Xu cũng không biết Gia Luật Gia Ương có nghe hay không, hắn vẫn chưa học thạo tiếng Hán, đặc biệt là tuổi tác đã lớn, chắc hẳn Gia Luật Gia Ương cũng không học giỏi hơn Ô Âm Châu.
Gia Luật Gia Ương không biết Dung Xu đang suy nghĩ cái gì, hắn nói lại: “Xiên thịt dê?”
Hai mắt Dung Xu sáng lên, nàng dùng sức gật gật đầu: “Đúng vậy, cái này là thịt thái chỉ xào tương, thịt thái chỉ xào tương.”
Gia Luật Gia Ương lặp lại nói: “Thịt thái chỉ xào tương.”
Dung Xu phát hiện Gia Luật Gia Ương rất thông minh, nàng nói một cái từ thì hắn lập tức có thể lặp lại từ đó, từ đồ ăn đến bát đũa, mỗi một cái đều có thể nói được.
Nói xong lại hỏi hắn lại một lần nữa, hắn vẫn có thể đọc lại được.
Sau khi ăn xong một bữa cơm, Gia Luật Gia Ương học được không ít tiếng Hán.
Hắn vốn dĩ mới biết nói, nhưng học sẽ rất nhanh, Dung Xu nói một câu hắn học một câu, giống như cố ý muốn khiến cho nàng vui vẻ.
Gia Luật Gia Ương chỉ chỉ chính mình, ý hỏi tên của hắn nói như thế nào.
Tên của Gia Luật Gia Ương là do Dung Xu biết được từ trong miệng của Ô Âm Châu, hắn là vương của thảo nguyên, là niềm hy vọng của con dân Ô Nhĩ.
Dung Xu nói: “Gia Luật Gia Ương, theo tiếng Đại Sở thì là Gia Luật Gia Ương.”
Gia Luật Gia Ương ừ một tiếng, lại chỉ chỉ Dung Xu.
Dung Xu hiểu rõ đây là đang hỏi tên nàng: “Dung Xu, tên của ta là Dung Xu.”
Gia Luật Gia Ương gật gật đầu, hóa ra nàng tên là Dung Xu, không phải là Tấn Dương.
Gia Luật Gia Ương vẫn chưa thể phân biệt rõ tên với họ, hắn nhấp môi dưới, mở miệng nói: “Dung Xu?”
Hai mắt Dung Xu sáng rực lên một ít, nàng cười gật gật đầu.
Gia Luật Gia Ương cũng không phải không biết nói, nhưng vẫn muốn chơi cùng Dung Xu.
Một buổi trưa học được không ít từ, cơm đã cũng ăn rồi, Gia Luật Gia Ương cần phải đi.
Muốn khen đồ ăn ngon thì để lần sau lại nói.
Gia Luật Gia Ương đứng lên kêu Ni Mã tiến vào, Ni Mã rất nhanh đã đi từ bên ngoài lều trại vào, ngữ khí cô cùng cung kính, chỉ là nghe không có sức lực gì: “Vương thượng.”
Gia Luật Gia Ương đã được ăn cơm trưa, nhưng hắn ta còn đang đói bụng, đồ ăn bên trong lều lại vô cùng thơm, khiến hắn ta thèm muốn chết.
Ni Mã nhìn lén một cái, chỉ nghe thấy Gia Luật Gia Ương nói: “Bây giờ đã không còn sớm, đi thôi.”
Ni Mã ai một tiếng, chỉ có thể nói: “Vương phi, vương còn có việc phải vội đi, ngày khác lại đến thăm ngài.”
Đây là do Ni Mã cố tình học một câu tiếng Đại Sở, tuy rằng còn nói lắp nhưng ít nhất cũng đã phát âm đúng.
Dung Xu sửng sốt một lát, sau đó chần chờ gật đầu, nàng đưa hai người ra ngoài, đám người đi xa, Dung Xu hỏi: “Cái người cao lớn kia tên là gì?”
Thời gian nướng vô cùng vừa vặn, Gia Luật Gia Ương cắn thêm một miếng thịt, hắn thích cắn từng miếng từng miếng thịt, ăn như vậy hơi mất thời gian, nhưng không thể không nói, ăn như vậy đặc biệt ngon.
Gia Luật Gia Ương lại cầm thêm một xiên, ăn được một nửa, hắn dừng lại, chỉ vào xiên thịt dê rồi nhìn Dung Xu.
Cho dù Gia Luật Gia Ương không nói chuyện, nhưng Dung Xu vẫn hiểu hắn muốn nói gì, hắn muốn biết xiên thịt dê trong tiếng Hán nói thế nào.
Dung Xu nói: “Xiên thịt dê, đây là xiên thịt dê.”
Nàng lại chỉ vào các món khác: “Thịt thái chỉ xào tương, còn đây là thịt băm xào với rau dại, cái này là khoai tây thái sợi.”
Dung Xu cũng không biết Gia Luật Gia Ương có nghe hay không, hắn vẫn chưa học thạo tiếng Hán, đặc biệt là tuổi tác đã lớn, chắc hẳn Gia Luật Gia Ương cũng không học giỏi hơn Ô Âm Châu.
Gia Luật Gia Ương không biết Dung Xu đang suy nghĩ cái gì, hắn nói lại: “Xiên thịt dê?”
Hai mắt Dung Xu sáng lên, nàng dùng sức gật gật đầu: “Đúng vậy, cái này là thịt thái chỉ xào tương, thịt thái chỉ xào tương.”
Gia Luật Gia Ương lặp lại nói: “Thịt thái chỉ xào tương.”
Dung Xu phát hiện Gia Luật Gia Ương rất thông minh, nàng nói một cái từ thì hắn lập tức có thể lặp lại từ đó, từ đồ ăn đến bát đũa, mỗi một cái đều có thể nói được.
Nói xong lại hỏi hắn lại một lần nữa, hắn vẫn có thể đọc lại được.
Sau khi ăn xong một bữa cơm, Gia Luật Gia Ương học được không ít tiếng Hán.
Hắn vốn dĩ mới biết nói, nhưng học sẽ rất nhanh, Dung Xu nói một câu hắn học một câu, giống như cố ý muốn khiến cho nàng vui vẻ.
Gia Luật Gia Ương chỉ chỉ chính mình, ý hỏi tên của hắn nói như thế nào.
Tên của Gia Luật Gia Ương là do Dung Xu biết được từ trong miệng của Ô Âm Châu, hắn là vương của thảo nguyên, là niềm hy vọng của con dân Ô Nhĩ.
Dung Xu nói: “Gia Luật Gia Ương, theo tiếng Đại Sở thì là Gia Luật Gia Ương.”
Gia Luật Gia Ương ừ một tiếng, lại chỉ chỉ Dung Xu.
Dung Xu hiểu rõ đây là đang hỏi tên nàng: “Dung Xu, tên của ta là Dung Xu.”
Gia Luật Gia Ương gật gật đầu, hóa ra nàng tên là Dung Xu, không phải là Tấn Dương.
Gia Luật Gia Ương vẫn chưa thể phân biệt rõ tên với họ, hắn nhấp môi dưới, mở miệng nói: “Dung Xu?”
Hai mắt Dung Xu sáng rực lên một ít, nàng cười gật gật đầu.
Gia Luật Gia Ương cũng không phải không biết nói, nhưng vẫn muốn chơi cùng Dung Xu.
Một buổi trưa học được không ít từ, cơm đã cũng ăn rồi, Gia Luật Gia Ương cần phải đi.
Muốn khen đồ ăn ngon thì để lần sau lại nói.
Gia Luật Gia Ương đứng lên kêu Ni Mã tiến vào, Ni Mã rất nhanh đã đi từ bên ngoài lều trại vào, ngữ khí cô cùng cung kính, chỉ là nghe không có sức lực gì: “Vương thượng.”
Gia Luật Gia Ương đã được ăn cơm trưa, nhưng hắn ta còn đang đói bụng, đồ ăn bên trong lều lại vô cùng thơm, khiến hắn ta thèm muốn chết.
Ni Mã nhìn lén một cái, chỉ nghe thấy Gia Luật Gia Ương nói: “Bây giờ đã không còn sớm, đi thôi.”
Ni Mã ai một tiếng, chỉ có thể nói: “Vương phi, vương còn có việc phải vội đi, ngày khác lại đến thăm ngài.”
Đây là do Ni Mã cố tình học một câu tiếng Đại Sở, tuy rằng còn nói lắp nhưng ít nhất cũng đã phát âm đúng.
Dung Xu sửng sốt một lát, sau đó chần chờ gật đầu, nàng đưa hai người ra ngoài, đám người đi xa, Dung Xu hỏi: “Cái người cao lớn kia tên là gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook