Chu Thiên Minh chợt sững lại, bởi vì Triệu Xuân Mai nói là sự thật, năm đó ông ta chưa làm cán bộ, trợ cấp thấp, trong nhà đều nhờ Triệu Xuân Mai chống đỡ.
"Vậy bà bây giờ còn không tính là có phúc? Muốn mua gì thì mua, con cái cũng lớn, bà còn có cái gì bất mãn? Mỗi ngày chạy ra ngoài, tới tối cũng không trở về nhà, việc trong nhà buông tay mặc kệ.
Triệu Xuân Mai! Tôi thấy là bà có lòng riêng rồi!"
Chu Thiên Minh nói năng hơi hòa hoãn lại, nhưng nói một hồi ông ta lại phẫn nộ.
"Tôi muốn mua cái gì thì mua? Lúc ông nói những lời này có nhìn vào lương tâm.
Tôi mặc một chiếc đầm mới, ông nói tôi quê mùa, dùng tiền vung tay quá trán, bản thân không kiếm được tiền cũng không biết tiết kiệm.
Hừ, Chu Thiên Minh, ông ghét bỏ tôi không học thức, ghét bỏ tôi quê mùa, ghét bỏ tôi không kiếm được tiền, làm như không thấy cống hiến đối với gia đình của tôi.
Tốt, hiện tại tôi ra ngoài kiếm tiền, tôi còn vào trường học bổ túc buổi tối học tập, hiện tại tiền lương mỗi tháng của tôi còn cao hơn ông, cho nên, vì sao tôi vẫn phải làm trâu làm ngựa trong nhà, hầu hạ một người đàn ông không biết ơn như ông?”
Triệu Xuân Mai trào phúng nhìn chồng, lúc bà ta không kiếm được tiền, bị chồng chanh chua nói móc, trong nhà không có chút quyền phát biểu.
Hiện tại bà ta đã kiếm được tiền, nhưng chồng lại chê bà ta không chăm sóc gia đình chu toàn.
Đàn ông thật không phải thứ tốt lành gì, đã muốn vợ kiếm tiền nuôi gia đình, lại muốn vợ có thể săn sóc trong nhà thỏa đáng, mình làm ông chủ vung tay hưởng phúc là được.
Những đạo lý này là những gì Triệu Xuân Mai chậm rãi lĩnh ngộ trong hai năm này.
Mặc dù bà ta còn có tình cảm với Chu Thiên Minh, thế nhưng chỉ cảm thấy thất vọng đau khổ.
Nếu như Chu Thiên Minh không chịu đổi, vẫn giữ tính xấu trước kia, bà ta thật sự dự định ly hôn.
"Bây giờ bà biết kiếm tiền rồi, khinh chê tôi kiếm ít? Triệu Xuân Mai, bà có nhân tình bên ngoài rồi nhỉ? Khó trách mỗi buổi tối đều không trở lại, hóa ra là cắm sừng cho ông đây!"
Chu Thiên Minh thẹn quá hoá giận, đã không lựa lời nói nữa.
Dạo gần đây ông ta vốn đã tức sôi ruột, ông ta muốn đi tiền tuyến, nhưng không xin thông qua được, chỉ có thể nán lại ở thành phố Thượng Hải, trơ mắt nhìn những người khác đi tiền tuyến lập công, sau khi trở về đều thăng cấp.
Chỉ có ông ta vẫn dậm chân tại chỗ, vợ thì buổi tối không về ngủ, chẳng quan tâm trong nhà, cuối cùng Chu Thiên Minh đã bộc phát.
Nhưng ông ta cũng không đợi được kết quả đã dự đoán, hiện tại cánh Triệu Xuân Mai cứng cáp rồi, dám khiêu chiến với ông ta.
Chu Thiên Minh cảm thấy mình đã cao hơn hẳn, khẳng định là có thằng đàn ông khác ở bên ngoài nên mới có thể như biến thành người khác.
"Mồm miệng ông chỉ toàn lời bậy bạ.
Mỗi ngày tôi đều làm việc ở trong xưởng, Đi đứng hiên ngang không thẹn với lòng, Chu Thiên Minh ông đừng hòng hắt nước bẩn cho tôi!"
Triệu Xuân Mai tức giận tới mức rơi nước mắt, bà ta vất vả cực khổ đi làm kiếm tiền, lại bị chồng vu khống hủy thanh danh của bà ta.
"Ai biết bà là đi làm ở trong xưởng, hay là tìm thằng đàn ông khác? Triệu Xuân Mai, bà tự nhìn dáng vẻ bây giờ của bà mà xem, tóc uốn xoăn, còn vẽ lông mày son môi, tuổi đã cao còn ăn mặc như gái trẻ, bà không có thằng đàn ông khác ai mà tin?"
Chu Thiên Minh càng nói càng tức, hiện tại Triệu Xuân Mai đã trẻ đẹp hơn không ít.
“Đàn bà đẹp vì lấy lòng đàn ông”[1], khẳng định không phải vì ông ta, rõ ràng là có thằng đàn ông khác.
[1]Gốc là trích trong câu “sĩ vi tri kỷ giả tử, nữ vi duyệt kỷ giả dung”, nghĩa là đàn ông sĩ sẵn sàng c.h.ế.t vì tri kỷ, đàn bà đẹp vì người mình yêu.
"Cạch "
Lại vang lên tiếng đập đồ, là Triệu Xuân Mai đập, bà ta tức điên lên, đập đồ trong nhà mới dễ chịu hơn chút.
"Chu Thiên Minh, cuộc hôn nhân này không thể sống tiếp, ly hôn!"
Triệu Xuân Mai đã quyết tâm, bà ta muốn ly hôn.
Đứa cả, đứa hai đều lớn rồi, đứa ba, đứa út bà ta nuôi, bà ta không muốn sống với tên đàn ông này một ngày nào nữa.
"Ly hôn thì ly hôn, hiện tại tôi sẽ đi báo cáo!"
Chu Thiên Minh nổi nóng, lập tức đồng ý.
Các hàng xóm đã nghe hồi lâu, lập tức tiến đến khuyên giải.
Họ đều nói Triệu Xuân Mai không phải loại người như vậy, bảo Chu Thiên Minh đừng nói lung tung.
"Bà ta là sau khi đi làm mớithay đổi, mỗi ngày không có ở nhà, cơm không nấu, quần áo không giặt, trong nhà cũng mặc kệ.
Cuộc hôn nhân này đã không thể sống tiếp!" Mặc dù ngữ khí của Chu Thiên Minh đã dịu xuống chút, nhưng vẫn là đang lên án Triệu Xuân Mai.
Cũng có vài người khuyên Triệu Xuân Mai phải lấy gia đình làm trọng, không thể buông tay mặc kệ, mấy lời này được nói rất nhiều.
Đường Niệm Niệm nghe không vô nữa, leo tường đi qua trong cái nhìn trố mắt của mọi người.
Chu Thiên Minh tức giận suýt chút cắn bể răng, tức giận nói: "Đồng chí Đường, cô vào nhà tôi có thể đi cửa chính hay không?"
"Không thể, leo tường quen rồi!"
Đường Niệm Niệm từ chối, cô đi đến trước mặt Chu Thiên Minh, dời cái ghế ngồi xuống, nghiêm mặt nói: "Hiện tại chị Xuân Mai xưởng trưởng trong nhà máy của tôi, là tướng tài đắc lực của tôi, tiền lương mỗi tháng hai trăm sáu.
Nhà máy quần áo của tôi không thể thiếu, trước kia đoàn trưởng Chu có mắt không nhìn ra vàng khảm ngọc, nhốt một viên minh châu sáng chói như chị Xuân Mai trong nhà mất đi ánh sáng, chỉ biết nấu cơm giặt giũ, phí thời gian hai mươi mấy năm quý giá, đồng chí Chu, ông không có một chút áy náy nào?"
"Xít…”
Tất cả mọi người hít một hơi.
Triệu Xuân Mai có tiền lương cao như vậy?
Chu Thiên Minh cũng kinh ngạc, ông ta không nghĩ vợ thật sự có tiền lương cao như vậy, còn tưởng rằng bà ta chỉ đang khoác lác.
"Mỗi ngày chị Xuân Mai bận bịu trong xưởng, lúc nhiệm vụ sản xuất gấp gáp, đã không ngủ suốt đêm.
Đoàn trưởng Chu, đoàn trưởng vu oan chị Xuân Mai quá đáng!"
Một quân tẩu ấm ức thay Triệu Xuân Mai, bọn họ ở trong xưởng mỗi ngày, Triệu Xuân Mai có tìm người đàn ông khác hay không, bọn họ rõ ràng nhất.
Bận túi bụi ngay cả thời gian ngủ cũng không có, nào có thời gian tìm người đàn ông khác?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook