Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện FULL
-
Chương 180
Nội giám lĩnh mệnh mà đi.
Tô Lăng bỗng nhiên đứng lên, bước nhanh đến bên cạnh DIỆC NHIÊN, cẩn thận cầm lấy tay nàng, sờ vào mạch đập rồi lại sờ vào trán nàng, biểu tình nghiêm trọng: “Nàng thấy thế nào? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Thấy Tô Lăng khẩn trương như vậy, Trình Diệc Nhiên ngược lại thấy buồn cười, cảm xúc khẩn trương đã giảm đi không ít.
Nàng xua tay: “Không có, chàng về chỗ ngồi trước đi, còn chưa ăn cơm, đừng nháo.
Đợi thái y đến rồi nói tiếp.”
Tô Lăng thần sắc nghiêm túc: “Ta không nháo.” Cậu là đang vui vẻ.
Nhưng Tô Lăng cũng không có tâm trạng mà dùng cơm, vừa khẩn trương lại vừa mong chờ.
Trương thái y xách hòm thuốc vội vàng chạy đến, đang muốn thi lễ đã bị Hoàng đế ngăn lại.
“Mau xem mạch cho Hoàng hậu nương nương.” Tô Lăng nhẹ giọng nói.
Lúc này Trình Diệc Nhiên đã dùng xong cơm tối, cơm thừa canh cặn đều đã bị dọn sạch.
Nàng nín thở ngưng thần, tùy ý để Trương thái y bắt mạch.
Trương thái y vừa đặt ngón tay lên cổ tay nàng, lòng nàng chợt rung động, theo bản năng nhìn về phía Tô Lăng.
Tô Lăng cũng vừa hay đang nhìn nàng, nở một nụ cười trấn an nàng, thì thầm nói: “Đừng khẩn trương…”
Mặc dù trấn an nàng với dáng vẻ bình tĩnh như vậy nhưng trái tim đang đập nhanh đã bán đứng Tô Lăng – Cậu cũng rất khẩn trương.
Cậu nghĩ, suy cho cùng mình vẫn mong bọn họ có thể có con, không quan trọng nam hay nữ, trước có con cái cũng tốt.
Tốt nhất là đều hưởng ưu điểm của hai bọn họ, cậu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con.
Không biết qua bao lâu, Trương thái y chậm rãi thu tay, mặt mỉm cười vui vẻ: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng nương nương, là hỉ mạch.”
Nghe nói là hỉ mạch, Trình Diệc Nhiên thở nhẹ một hơi, xoay người cười rạng rỡ với Tô Lăng: “Chàng có nghe thấy không? Là hỉ mạch đấy.”
Tô Lăng nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, đuôi mày khóe mắt đều không giấu được ý cười.
Cậu sắp làm cha rồi! Cậu và DIỆC NHIÊN có con rồi.
Trương thái y chỉ làm như chưa thấy sự tương tác của Đế Hậu, ông nghiêm túc nói một số việc cần chú ý.
Tô Lăng nghiêm túc lắng nghe, sau khi đợi Trương thái y nói xong mới hỏi: “Dùng thuốc dưỡng thai thì sao? Có cần kê đơn thuốc dưỡng thai không?”
“Không không không…” Trương thái y liên tục xua tay, “Thai của Hoàng hậu nương nương rất ổn, không cần uống thuốc an thai.
Thứ thuốc dưỡng thai uống nhiều quá lại thành ra không tốt.”
Trình Diệc Nhiên gật gật đầu: “Ừm, thì ra là thế.”
Nàng còn cho rằng, chỉ cần mang thai thì phải uống thuốc dưỡng thai.
Tô Lăng lại hỏi: “Còn chuyện gì cần chú ý không?”
Trương thái y nghĩ nghĩ, chợt do dự, lại nói: “Mang thai trước ba tháng và sau ba tháng, tốt nhất là không nên làm chuyện phòng the.”
Ông nói nghiêm túc, Trình Diệc Nhiên không khỏi đỏ mặt.
Nàng khẽ gật đầu, làm như chưa từng nghe thấy.
Tô Lăng cũng có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: “Ừm, biết rồi.
Còn chuyện gì nữa không?”
“Phải thỉnh mạch mỗi ngày.” Trương thái y lại nói, “Có thể bồi bổ thân thể, nhưng phải đúng mực…”
Trình Diệc Nhiên nhất nhất ghi nhớ.
Sau khi Trương thái y cáo từ rời đi, Trình Diệc Nhiên có chút hoảng hốt, nàng nhìn Tô Lăng: “Thật sự có con rồi sao?”
Tô Lăng khẽ mỉm cười, gật đầu thật mạnh.
Lúc này cũng không có người ngoài, Tô Lăng khẽ vuốt bụng DIỆC NHIÊN, thấp giọng nói: “Ta không sờ thấy…”
Trình Diệc Nhiên bắt lấy tay cậu, khẽ nói: “Đừng nháo, đây chỉ mới vừa mang thai, nếu chàng sờ thấy được, chẳng phải có quỷ sao.”
Mu bàn tay Tô Lăng hơi đau, cười ngốc nghếch: “DIỆC NHIÊN, nàng nói xem con của chúng ta nên lấy tên là gì đây?”
“…” Trình Diệc Nhiên trầm mặc rồi chớp mắt, “Vẫn chưa biết là nam hay là nữ, chàng đã nghĩ đến chuyện đặt tên rồi à?”
“Lo trước khỏi họa, nên sớm chuẩn bị trước.” Vẻ mặt Tô Lăng đầy vẻ đương nhiên.
“…” Trình Diệc Nhiên liếc cậu một cái, “Vậy chàng từ từ nghĩ đi.”
Trước đây có người thúc giục bọn họ sinh hài tử, Tô Lăng thể hiện dáng vẻ không vội.
Nhưng đến hôm nay Trình Diệc Nhiên mới biết được, có lẽ chàng thật sự muốn có hài tử.
Từ lúc mới vừa biết tin đến nay, Tô Lăng vẫn luôn ở trong trạng thái hưng phấn.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Tô Lăng thật cẩn thận, động cũng không dám động.
Nàng chỉ cần cử động nhẹ, cậu liền hỏi một câu: “Sao vậy? Đói bụng? Khát nước…”
Trình Diệc Nhiên liếc Tô Lăng một cái, khẽ thở dài: “Không có, chàng khẩn trương như vậy, làm ta cũng không ngủ được.”
“Ta…” Tô Lăng có chút bất an, thấp giọng nói, “Thật sự làm ảnh hưởng đến nàng sao?”
Trình Diệc Nhiên vừa có chút tức giận lại có chút buồn cười: “Tô Lăng, chàng còn như vậy, thật sự sẽ ảnh hưởng đến ta đấy.
Chàng không ngủ, nhưng ta lại muốn ngủ.”
Nàng nhẹ nhàng sờ gương mặt cậu, trong giọng nói mơ hồ mang chút tủi thân: “Chàng như vậy sẽ làm ta cảm thấy, ta ở trong lòng chàng không quan trọng bằng con.”
Tô Lăng ngẩn người, mới hiểu được ý nàng.
Cậu nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Không phải, DIỆC NHIÊN.
Ta thật sự rất vui, có chút không kiểm soát được.
Hài tử của chúng ta, của chúng ta.”
“Ta biết.” Trình Diệc Nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y cậu, “Thật ra, ta cũng rất vui.”
Tô Lăng đến gần, khẽ hôn lên trán nàng: “Ta sẽ làm một người cha tốt.”
Nàng ôm chặt lấy hắn: “Vâng.”
Thân thể mềm mại bỗng nhiên dán sát vào, hương thơm quen thuộc ngay chóp mũi.
Thân thể Tô Lăng nóng lên, khẽ cứng đờ, nhủ thầm không thể hành phòng*, không thể hành phòng.
Khi ngủ chung giường mà không thể hành phòng, thật là một loại tra tấn.
*Hành phòng: Chuyện quan hệ vợ chồng
Trong đêm tối Tô Lăng cắn chặt răng, đột nhiên hỏi một câu: “DIỆC NHIÊN, nàng học thuộc Thanh tâm chú à?”
“Hả?” Trình Diệc Nhiên bỗng nhiên ý thức được sự khác thường của cơ thể cậu, liền nhích ra xa, nhỏ giọng nói, “Chàng đừng quên Trương thái y đã nói gì.”
“Ta không quên.” Nghe giọng Tô Lăng có chút rầu rĩ.
Trình Diệc Nhiên trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng.
—
Lúc thượng triều, đại thần trong triều rõ ràng đều cảm giác được tâm tình Hoàng đế không tồi.
Nhưng nguyên nhân cụ thể là gì, mọi người không ai biết được.
Mọi người phân tích một phen, đa phần đều nghĩ là bởi vì đã sắp đến kỳ thi đình.
Hoàng thượng sắp có thêm người trọng dụng, như thế nào lại không vui?
Đây là khoa cử đầu tiên sau khi Hoàng đế đăng cơ, tuy rằng giữa chừng đã từng xuất hiện nữ tử tham gia khoa khảo nhưng đại bộ phận mọi người đều dồn lực chú ý ở mấy nơi lớn hơn.
Mười năm học tập gian khổ, chỉ nhìn đến lúc này.
Bản thân Trình Thụy đối với thi đình cũng không đặt nặng lắm, nhưng vẫn muốn nghiêm túc chuẩn bị.
Khi biết trong danh sách đứng đầu, ngoại trừ hắn chưa cập quan, còn có hai vị, một người 39, một người 41, hắn liền cảm thấy có lẽ mình chính là Thám Hoa.
Xưa nay dường như đều có một quy luật mặc định, trong ba người bọn họ, Thám Hoa luôn là người trẻ tuổi tuấn tú.
Hắn âm thầm đánh giá diện mạo ba người bọn họ, trong lòng cơ bản đã hiểu rõ.
Quả thực, khi người báo tin vui khua chiêng gõ trống đến Trình gia, lúc thông báo “người xếp hạng thứ ba và ban cấp bậc tiến sĩ”, Trình Thụy không hề ngạc nhiên.
Hắn rất thản nhiên, phân phó cho nô tài Đoan Khê ban thưởng.
Trình nhị gia Trình Hạo cười ha ha, liên thanh khen thưởng.
Sau khi người báo tin vui rời đi, ông ta nói với Trình Thụy: “Không tồi, trong lứa các con, chỉ có con là được ban cấp bậc tiến sĩ.
Đại ca con xuất thân tiến sĩ, nhị ca con lại không tham gia thi hội…”
Trong lòng ông ta vui mừng, người con trai thứ ba này là người được ông dạy dỗ xuất sắc nhất.
Trình Thụy thần thái kính cẩn, yên lặng lắng nghe.
“Ta để mẫu thân con đi đến Triệu gia thương lượng lại một lần nữa, sớm ngày hoàn thành chuyện hôn sự.” Trình Hạo cười nói, “Phải song hỷ lâm môn mới náo nhiệt.”
“Vâng.” Trình Thụy thấp giọng nói.
Dù sao cũng phải kết hôn.
Cưới sớm hay trễ cũng không khác nhau lắm.
Đang nói thì Ôn gia bên kia có người đến báo tin, nói là thiếu nãi nãi đã sinh hạ một tiểu công tử, mẫu tử đều bình an.
Trình Hạo ngẩn người, vỗ tay cười to: “Ha ha ha, đây mới chính là song hỷ lâm môn.”
Trình Thụy cũng cười: “Vâng.” Đoan Nương thuận lợi sinh hạ hài tử, nói như vậy ngày tháng ở Ôn gia có thể thoải mái hơn một chút.
- -
Thi đình có kết quả, trong ngoài triều đình, quán trà quán rượu đều không thể tránh khỏi nghị luận một thời gian, thư viện Sùng Đức cũng không ngoại lệ.
So với bảng nhãn Trạng nguyên tuổi gấp đôi bọn họ thì họ càng cảm thấy hứng thú với Thám Hoa lang trẻ tuổi anh tuấn hơn.
“Vị Trình Thám Hoa này hình như có quan hệ với thư viện của chúng ta đấy…”
“Đúng vậy, hiệu trưởng đầu tiên của thư viện Sùng Đức là ông cố của ngài ấy.”
“Vậy chẳng phải là người cùng họ với hiệu trưởng của chúng ta sao?”
“Xem ra huynh thật không biết, đâu chỉ cùng họ.
Ngài ấy là nhi tử được nhận nuôi của hiệu trưởng! Biết Trình Hoàng hậu không? Trình Thám Hoa là ca ca ruột của nàng.
Ai nha, Trình Hoàng hậu học tập cũng lợi hại.
Năng lực học tập lợi hại như vậy, đều đến nhà bọn họ hết rồi…”
… Chu Lệnh Nguyệt nghe học trò cùng trường nghị luận sôi nổi, trong lòng kích động không thôi.
Nàng suy nghĩ, về sau nàng nhất định phải chăm chỉ khắc khổ hơn, lần sau cũng phải tham gia khoa cử.
Nàng nhất định phải tạo ra tên tuổi.
Mà lúc này, bạn tốt cùng phòng Mộc Phù Dung của nàng còn đang ở Mộc gia giữ đạo hiếu.
Cha kế Mộc lão gia cuối cùng đã rời xa nhân thế, trước lúc lâm chung, ông muốn tỷ đệ hai người bọn họ hòa thuận sống với nhau, chiếu cố giúp đỡ nhau.
Cuối cùng, lại nói với một mình nàng: “Phù Dung… đừng trách ta… Trường Thanh là nhi tử của ta… Cũng là đệ đệ của con…”
Mộc Phù Dung khóc không thành tiếng, cha kế này của nàng tuy rằng bỏ mặc một số chuyện Mộc Trường Thanh làm với nàng, nhưng dù sao ông cũng làm cha kế mười mấy năm, cũng chăm sóc cho nàng.
Cha kế qua đời, Mộc Phù Dung vì giữ đạo hiếu, không thể về thư viện học tập được.
Bất quá, có lẽ cha kế không còn nữa, nên Mộc Trường Thanh thoạt nhìn không còn nổi điên, đối với nàng cũng xem như quy củ.
Nhưng tương lai thế nào đây? Nàng không thể nói gì cả.
Sau ba năm mãn hiếu, nàng cũng gần hai mươi tuổi.
Chẳng lẽ cả đời này đều phải như vậy sao?
Mộc Phù Dung nhìn lên khoảng không mênh mang, thầm nghĩ, nàng cần làm gì đó, không thể cứ như vậy mãi được.
—
Trình Thụy đã thành tiến sĩ, tâm trạng Triệu thị cũng trở nên tốt hơn, thân thể so với trước đây cũng khỏe hơn rất nhiều.
Bà chọn ngày tốt về nhà mẹ đẻ thương lượng hôn kỳ với tẩu tẩu, cuối cùng định vào tháng năm.
Chẳng qua hôn sự hai nhà Trình Triệu rốt cuộc vẫn không thể cử hành đúng hạn.
Đầu tháng 5, thời tiết khá nóng, Trình Diệc Nhiên phe phẩy quạt tròn nói chuyện với Tô Lăng: “Lại sắp đến sinh nhật của chàng rồi.”
“Hửm?” Tô Lăng nhướng mày.
“Năm nay ta không nghĩ tặng chàng…” Trình Diệc Nhiên còn chưa nói xong đã thấy nội giám vội vàng tiến vào, hành lễ với họ, vẻ mặt tràn đầy hoảng hốt.
“Chuyện gì?” Tô Lăng nhíu mày.
Nội giám vội bẩm báo: “Thái thượng hoàng có vẻ không được tốt lắm…”
“Hả?” Mí mắt Tô Lăng khẽ nhúc nhích.
Câu nói “Thái thượng hoàng không được tốt lắm” này, mùa đông năm trước cậu đã nghe không ít lần.
Tô Lăng hít sâu một hơi, nói với DIỆC NHIÊN: “Ta đi xem, nàng đợi ở đây, không cần lo lắng.”
Trình Diệc Nhiên chỉ gật gật đầu.
—
Lần này Thái thượng hoàng thật sự không được tốt.
Một nam nhân tướng mạo tuấn tú khi còn trẻ, lúc này nằm trên giường, không nhúc nhích.
Tô Lăng đứng trước giường, hiếm khi nghiêm túc nhìn phụ thân mình.
Khi còn nhỏ, cậu còn ở Bắc Hòa cung rất ơi hãi đối với phụ hoàng chưa bao giờ gặp mặt, còn có chút mong chờ.
Nhưng năm Tô Lăng mười lăm tuổi ấy, lần đầu tiên phụ hoàng giơ kiếm về phía cậu.
Rồi đến sau này, vì Diêu thị, phụ hoàng từng có đoạn thời gian hoà nhã với cậu.
Phụ hoàng nhận cậu, lập cậu làm Thái tử, những chuyện cậu muốn làm, phụ hoàng hầu như không phản đối.
Khi đó, thái độ của phụ hoàng đối với cậu gần như dung túng.
Tô Lăng còn ngu ngốc cho rằng đây chính là tình phụ tử, có lẽ phụ hoàng không chỉ vì Diêu thị mà cũng mang theo tâm tư bù đắp cho cậu… Đáng tiếc, lúc Diêu thị rời đi, hết thảy mọi thứ đều là ảo ảnh.
Trong ba năm này, Tô Lăng rất ít khi đặt chân đến Tây Uyển, sâu trong nội tâm chỉ cảm thấy nếu phụ hoàng c.h.ế.t trước Diêu thị thì tốt biết bao nhiêu…
Tô Lăng nhẹ giọng hỏi: “Thái thượng hoàng trước đây có nói lại chuyện gì không?”
Nội giám thầm nói: “Thái thượng hoàng mỗi ngày chỉ gọi khuê danh của Diêu Thái hậu.”
“Không có gì khác?” Tô Lăng truy vấn.
Nội giám chần chờ một chút rồi lắc đầu: “Không có gì khác.”
Không phải nội giám muốn lừa gạt Hoàng thượng, là Thái thượng hoàng có những lúc mắng chửi thật sự không thể nói với Hoàng thượng được.
Chẳng lẽ lại nói những lúc Thái thượng hoàng tinh thần phấn chấn, chửi bậy muốn g.i.ế.c Hoàng đế sao?
Thái thượng hoàng hồ đồ nhưng bọn họ một chút cũng không dám hồ đồ.
Những lời nói như này, bọn họ nói không được!
Tô Lăng không tiếp tục truy vấn nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, tỏ vẻ đã biết.
Thái y đứng bên cạnh nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, Thái thượng hoàng băng hà rồi…”
Tô Lăng khẽ nheo mắt, dáng vẻ có chút không thể tin được: “Băng hà?” Vươn ngón tay ra, đặt trên chóp mũi Thái thượng hoàng.
Tô Lăng rút tay, chậm rãi khép mắt.
Thái thượng hoàng thật sự đã băng hà.
Trong lòng cậu trống rỗng, đến tột cùng không thể nói là cảm giác gì, chỉ nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi lắc đầu.
- -
Thái thượng hoàng thoái vị gần ba năm đã băng thệ, chuyện này cũng không gây xôn xao quá lớn.
Dù sao thì thân thể Thái thượng hoàng không tốt, không phải chuyện ngày một ngày hai, mọi người cũng đều biết.
Trong mắt mọi người, Thái thượng hoàng đã lâu chưa từng xuất hiện.
Thì ra ông còn kéo dài mấy năm mới ly thế sao?
Thái thượng hoàng băng hà đối với triều thần mà nói, phiền toái nhất chính là túc trực bên linh cữu.
Thời tiết tháng năm, khóc tang cũng không phải là một nhiệm vụ nhẹ nhàng.
Trình Diệc Nhiên thân làm Hoàng hậu, dựa theo lễ tiết cũng phải mang theo nữ quyến khóc tang trong cung.
Hiện giờ nàng đang mang thai, Tô Lăng suy nghĩ không muốn để nàng mệt mỏi quá mức, liền nói: “Nàng dứt khoát cáo ốm đi, đừng để mệt.”
Trình Diệc Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu: “Muốn cáo ốm, vậy cũng không thể mới bắt đầu đã bệnh.
Chuyện lớn như vậy, ta không thể không lộ mặt.”
Tô Lăng nhíu mày: “Quan trọng là thân thể nàng…”
Trình Diệc Nhiên khẽ mỉm cười: “Chàng yên tâm, ta tự hiểu rõ, sẽ không để mình quá mệt mỏi.”
Trình Diệc Nhiên cũng không phải người cậy mạnh, nàng cũng rất yêu đứa con trong bụng mình.
Tô Lăng thấy nàng như thế, chỉ biết nói: “Vậy nàng chú ý một chút, phải biết đúng mực.”
“Ta biết.”
- -
Linh cữu Thái thượng hoàng tạm thời để trong cung, Trình Diệc Nhiên mang theo mệnh phụ khóc tang trong cung.
Vậy mà không bao lâu, Mậu Dương công chúa đứng bên cạnh nàng khẽ nói: “Mấy ngày trước, bất chợt nghe nói nương nương mang thai?”
“Vâng.” Trình Diệc Nhiên thấp giọng nói, “Thái y bắt mạch, nói là có thai.”
Cho nên nàng không thể quỳ lâu, nên tìm cớ tránh đi.
“Xỉu đi.” Mậu Dương Trưởng công chúa bỗng nhiên nói.
“Cái gì?” Trình Diệc Nhiên nghe không rõ.
Mậu Dương Trưởng công chúa cẩn thận nói bên tai nàng: “Ngài xỉu đi.”
Trình Diệc Nhiên mở to hai mắt.
Mậu Dương Trưởng công chúa mặt không đổi sắc: “Trời nóng, ngài lại mang thai, trong bụng có hài tử quan trọng, không thể quỳ lâu.
Ngài xỉu đi, ta đỡ ngài.”
Loại chuyện giả vờ bất tỉnh này, Trình Diệc Nhiên không có kinh nghiệm gì, nàng ấp ủ tình cảm ngay thẳng, Mậu Dương Trưởng công chúa có lẽ là đợi không được, trực tiếp khẽ kéo nàng, để nàng ngất xỉu trong lòng mình.
Trình Diệc Nhiên cũng không ngu ngốc, vội vàng nhắm chặt hai mắt.
Nàng nhanh chóng nghe được Trưởng công chúa nói: “Người đâu, mau đưa nương nương đến Thiên điện đi.
Nhanh chóng gọi thái y, xem tiểu thái tử trong bụng nương nương có làm sao không!”
Từ lúc Kim thượng kế vị đến nay, chuyện bên trong còn chưa rõ, nay Hoàng hậu mang thai, chính là chuyện đại sự quan trọng nhất, nửa điểm cũng không được qua loa.
Mậu Dương Trưởng công chúa và cung nữ cùng nhau vừa ôm Trình Diệc Nhiên vừa dìu đến Thiên điện nghỉ ngơi.
Bà còn phân phó cung nhân: “Còn không mau đi mời thái y?” “Đi nấu nước ấm.” “Ngươi đến Ngự Thiện phòng nhìn xem, có cháo tổ yến hay không”…
Sau khi tất cả cung nhân rời đi, Mậu Dương Trưởng công chúa mới nói với Trình Diệc Nhiên: “Các người còn trẻ, chưa trải qua những chuyện như này.
Nên biết rằng, người sống quan trọng hơn người c.h.ế.t nhiều.
Khóc tang, loại chuyện này, đều là cho người xem.
Thái thượng hoàng dù có biết cũng không muốn tôn tử ông ấy có chút sơ xuất.”
Trình Diệc Nhiên có hơi kinh ngạc, lại cũng chỉ biết gật đầu, không lên tiếng.
Mậu Dương Trưởng công chúa là trưởng bối, trưởng bối cũng sẽ để cho bọn họ hành sự như vậy sao?
“Hiện tại mấy tháng rồi?” Mậu Dương Trưởng công chúa khẽ hỏi.
“Hơn hai tháng.” Trình Diệc Nhiên thành thật trả lời, “Sắp ba tháng rồi.”
“Ba tháng đầu là quan trọng nhất.” Dáng vẻ Mậu Dương Trưởng công chúa rất có kinh nghiệm: “Khóc tang, khóc tang cảm xúc d.a.o động nhiều, lại mệt, không thích hợp với thai phụ.
Trong cung có thành lệ, ngài chỉ cần làm sơ là được.” Bà nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Trình Diệc Nhiên: “Ngài yên tâm, phụ hoàng của ngài sẽ không trách tội.”
Bà và tiên đế cùng mẹ, chẳng qua tình cảm không tốt cũng không xấu.
Nói thực ra, bà thật có chút chướng mắt với cách hành xử của hoàng huynh.
So với Thái thượng hoàng, bà vẫn là mong chờ cháu trai.
Hoàng huynh ly thế, trong lòng bà tất nhiên khổ sở nhưng đa phần cũng chỉ là tâm lý “A, thật sự đã mất rồi”.
Ba năm trước bà chứng kiến dáng vẻ bệnh tật của Thái thượng hoàng, có đôi khi bà nghĩ sống như vậy thật sự không có ý nghĩa gì…
Cho nên lúc này, tuy là đang khóc tang, nhưng trong lòng Mậu Dương Trưởng công chúa hoài niệm người lúc sống nhiều hơn.
Khi lần đầu tiên gặp, trong lòng bà liền nhận đứa cháu trai này.
Bà không có nhi tử, mặc dù trong lòng nói là cháu trai nhưng cũng không khác con trai là mấy.
Bà biết mình coi trọng điều gì.
Vì thế, Mậu Dương Trưởng công chúa tiếp tục trấn an Trình Diệc Nhiên: “Thân thể quan trọng nhất, chuyện này có lòng là tốt rồi.
Nếu vì đau thương quá độ gây ảnh hưởng đến thân thể, vậy mới là bất hiếu.
Huống chi, trong bụng của ngài còn một sinh mệnh nữa…”
Trình Diệc Nhiên gật gật đầu, dáng vẻ rất tán đồng.
“Đúng rồi, trong bụng ngài là một đứa à?” Mậu Dương Trưởng công chúa như đang nhớ đến chuyện gì, hai mắt bỗng nhiên tỏa sáng, “Thái y có nói không, có lẽ sẽ là song thai?”
Bà vẫn có chút chấp niệm với long phượng thai.
Đại khái vẫn là cái duyên, có ý không nạp phi tần, như vậy thì tốt nhất Trình thị nên sinh mấy đứa đi.
Con nối dõi hoàng gia quá ít, chung quy không ổn.
Trình Diệc Nhiên nhìn chằm chằm bà, yên lặng lắc đầu, sau một lúc lâu mới nói: “Chưa nói đến… Cô cô, hiện tại mới mang thai chưa đến ba tháng đâu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook