Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện FULL
-
Chương 166
Thư viện chịu thu nhận nàng thì nàng sẽ nỗ lực học tập, không phụ công những phu tử đã dạy dỗ nàng.
—
Thư viện Sùng Đức có hai nữ học trò, tin tức lan truyền, những ai thời gian trước giữ thái độ quan sát giờ đã có người âm thầm d.a.o động.
Nhưng một hai tháng trôi qua, thư viện cũng chưa xuất hiện nữ học trò thứ ba.
Nghe nói hai nữ học trò này xếp thứ hạng rất cao trong bài kiểm tra hàng tháng của thư viện, không thua kém gì nam tử nơi đó.
Còn có người nói, trong đó có một nữ học trò vì gia cảnh bần hàn nên được miễn học phí.
Thư viện cung cấp ăn ở miễn phí – Điều này khiến cho bách tính nghèo khổ rất cảm động.
Về vấn đề địa vị của nữ giới vẫn còn đang tiếp tục.
Cuối tháng mười một, Phủ Kinh Triệu đã tiếp nhận một vụ án mới.
Một nữ tử có tên gọi Ngưu Tố Mẫn đã cáo trạng thúc thúc mình tội cướp đoạt tài sản.
Phụ thân nàng chỉ có một nữ nhi duy nhất là nàng, khi Ngưu phụ còn trên đời từng nói sẽ kén rể cho nàng, kế thừa gia nghiệp Ngưu gia.
Nhưng đáng tiếc còn chưa thực hiện được, Ngưu phụ đã sinh bệnh qua đời.
Ngưu Tố Mẫn mới vừa lo xong tang sự cho phụ thân, thúc thúc Ngưu Nhị Trung của nàng liền đến cửa, chiến gia sản làm của riêng.
Còn nói thúc thúc thay cha, sẽ làm mai mối cho chất nữ, hứa gả cho Lão tam Trịnh gia.
Khi phụ thân nàng còn trên đời đã không còn lui tới gì với Ngưu Nhị Trung.
Trên thực tế, phụ thân rất chướng mắt Ngưu Nhị Trung chơi bời lêu lổng.
Hiện tại Ngưu phụ vừa mất, hắn liền tới cửa.
Về phần lão tam Trịnh gia kia cũng là một tên khốn kiếp, rượu chè, gái gú, cờ bạc, hội tụ đủ tứ đổ tường.
Ngưu Tố Mẫn sao có thể nguyện ý? Nhưng nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, trưởng bối trong tộc mặc dù đồng tình với cảnh ngộ của nàng nhưng không ra mặt bênh vực chỉ vì một người là nàng.
Ngưu Tố Mẫn nghiến răng, rút trâm cài, nhờ người viết đơn kiện cáo, muốn cáo trạng Ngưu Nhị Trung.
Người khác khuyên nàng không nên làm việc không cần thiết, Ngưu Nhị Trung tuy rằng vô lại nhưng đệ đệ thay huynh trưởng quản lý gia nghiệp cũng không có gì không đúng, hứa gả nàng cũng là chuyện bình thường.
Chỉ duy nhất một điều bất ổn đó chính là, người được hứa hôn quá tệ hại.
Ngưu Tố Mẫn không màng khuyên can, gõ trống bất bình bên ngoài phủ Kinh Triệu.
Nàng là một nữ tử yếu đuối xuất đầu lộ diện bất chấp sự khinh bỉ, bất chấp xấu hổ, muốn tố cáo thúc thúc mình, thu hút không ít người xung quanh.
Đại Chu rất coi trọng luân lí làm người, thấy có vãn bối cáo trạng trưởng bối, còn là thúc thúc của mình, lập tức có không ít người đến chỉ chỉ trỏ trỏ.
Vừa khéo hôm nay Trình Diệc Nhiên và Tô Lăng cùng nhau đi qua chỗ này, trông thấy náo nhiệt, vốn muốn vào xem nhưng bất tri bất giác bị dòng người đông đúc đẩy về phía trước.
Hôn lễ của Vân Úy và Dương cô nương đã đến gần, Trình Diệc Nhiên đã chuẩn bị xong lễ vật, nhưng lại nghĩ đến mình và Vân Úy cũng đã quen biết nhau sảu bảy năm, cũng nên tặng lễ cho Vân Úy mới phải.
Khoảng thời gian này nàng rất bận, ít có thời gian bên cạnh Tô Lăng.
Nhân cơ hội này, có thể cùng nhau đi dạo phố.
Tô Lăng vui vẻ đáp ứng, hai người thay đổi thường phục, thoải mái đi ra ngoài, không nghĩ đến gặp phải chuyện này.
Ở đây đông người, Tô Lăng e sợ DIỆC NHIÊN sẽ xảy ra chuyện, cậu nhíu mày, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, không để cho đoàn người tách họ ra.
Kinh Triệu Doãn gõ một phách đầy giận giữ: “Ngươi có biết vãn bối cáo trạng trưởng bối được xem là tội bất hiếu không?”
Ngưu Tố Mẫn một thân y phục trắng, thẳng lưng: “Nếu không có trưởng bối bất nhân thì làm sao vãn bối bối bất hiếu?”
Kinh Triệu Doãn trầm mặt: “Ngưu thị, bản quan thấy ngươi tuổi vẫn còn trẻ, lại mới mất đi phụ thân, ta cho ngươi thêm một cơ hội.
Nếu ngươi rút lại đơn kiện, bản quan có thể bỏ qua chuyện cũ.”
Ngưu Tố Mẫn lắc đầu: “Đa tạ ý tốt của đại nhân, cầu xin đại nhân làm chủ.”
Đám người phát ra tiếng thở dài.
Đại Chu xem trọng đạo hiếu, vãn bối cáo trạng trưởng bối, không cần biết là chuyện gì đều phải chịu trước mười côn.
Vị Ngưu cô nương yếu ớt mảnh mai lại mặc một thân đồ tang, chịu mười côn khẳng định trầy da tróc thịt, nghiêm trọng hơn có thể mất nửa cái mạng.
Trình Diệc Nhiên nghe lời nghị luận trong đám đông đã biết được sự thật từ đầu đến cuối, tức giận đến nghiến răng: “Làm sao có thể như vậy? Cô nương này cũng đã mười mấy tuổi, sao lại không thể tự quản lý gia sản? Thúc thúc kia của nàng hứa hôn cho nàng trong lúc nàng đang để tang phụ thân, chẳng lẽ lại hợp lễ nghĩa sao?”
Tô Lăng vỗ về Trình Diệc Nhiên, ý bảo nàng đừng bực tức.
Nam tử cao gầy bên cạnh có lẽ là một người biết rõ tình tiết sự việc: “Này, chuyện này ngươi có điều không biết, Ngưu Nhị Trung kia đương nhiên sẽ không ngốc đến mức nói thây cốt ca ca chưa lạnh mà đã định thân cho chất nữ, hắn chỉ nói là hôn nhân đã được định từ bé, nói khi Ngưu cô nương còn chưa nhớ thì việc đã được định rồi.
Trịnh Lão Tam kia còn có tín vật cơ.”
“Làm thế nào biết có tín vật?” Một người khác hỏi.
“Này, sao ngươi lại ngốc như vậy?” Nam tử cao gầy lại nói tiếp, “Gia nghiệp Ngưu gia đều bị Ngưu Nhị Trung chiếm lấy, ông ta còn có thể không tìm ra một tín vật sao?” Hắn lắc đầu, thở dài: “Đáng tiếc, Ngưu lão gia không sinh con trai, cũng không nhận nuôi ai.
Dù thế nào cũng nên chọn trước cho nữ nhi mình một người con rể.
Ra đi đột ngột như vậy, nữ nhi ông ấy thật đáng thương.”
“Còn không phải sao…” Một người khác cũng thở dài theo.
Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Lăng, thấy chàng nhíu mày, nàng thấp giọng nói: “Tô Lăng…” Nàng còn chưa nói xong, thấy phía trước một trận hỗn loạn, có người kêu: “Chết người, c.h.ế.t người rồi.”
Trong lòng Trình Diệc Nhiên căng thẳng, vội vàng nắm tay Tô Lăng: “Tô Lăng, Tô Lăng…”
Tô Lăng nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, trầm giọng nói: “Đừng sợ.”
Lúc này phía trước lại có người kêu: “Chưa c.h.ế.t người, chưa c.h.ế.t người…”
—
Chuyện này xem như một trận hú vía.
Thì ra còn chưa đánh xong mười côn, Ngưu Tố Mẫn đã đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, chật vật không chịu nổi.
Rốt cuộc Kinh Triệu Doãn vẫn không đành lòng, lệnh cho người dừng lại: “Ngưu thị, còn ba côn nữa, ngươi thật sự muốn cáo trạng?”
Ngưu thị cắn răng: “Cáo.”
“Chỉ sợ ba côn này đánh xuống, mạng ngươi cũng không còn.” Kinh Triệu Doãn phân phó cho nha dịch của bộ hành hình, “Trước thiếu lại ba côn.
Đợi ngươi bình phục thương tích rồi lại thi hành án.
Ngươi vừa nói, ngươi cáo trạng Ngưu Nhị Trung chiếm đoạt tài sản, bất kính với huynh trưởng, nhưng có chứng cứ gì không?”
Ngưu Tố Mẫn đương nhiên lấy không ra chứng cứ, theo pháp lệnh của Đại Chu, nếu nàng muốn thừa kế gia sản chỉ có ba cách.
Một là kén rể, địa vị đứng đầu Ngưu gia.
Hai là phụ thân dùng hình thức của hồi môn, đem gia sản cho nàng.
Ba là sớm ngày thành hôn, sinh hạ con nối dõi, đem gia sản của phụ thân giao cho nhi tử của nàng.
Nhưng phụ thân đã qua đời, Ngưu Nhị Trung bắt ép nàng hứa gả cho lão tam Trịnh gia, bá chiếm sản nghiệp Ngưu gia, khiến cho nàng không có đường để đi.
Nàng thầm nghĩ, bản thân không có gia sản cũng không sao nhưng nàng không thể để gia sản rơi vào tay Ngưu Nhị Trung.
“Ngươi nói chuyện hôn ước kia là giả, phụ thân ngươi còn muốn kén rể cho ngươi, nhưng ngươi có chứng cứ gì không?” Kinh Triệu Doãn hỏi, “Tín vật trên tay lão tam Trịnh gia, rốt cuộc là thật hay giả?”
Ngưu Tố Mẫn toàn thân đau đớn, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, từ đầu đến cuối vẫn không thể đưa ra bất kỳ chứng cứ mạnh mẽ nào.
Ngưu Nhị Trung đinh ninh, nói rằng mình chưa từng chiếm đoạt gia sản của huynh trưởng, chỉ là không muốn tâm huyết cả đời của huynh trưởng rơi vào tay người khác.
Huống chi lão tam Trịnh gia kia là người không ra gì.
Giao gia sản cho hắn, chẳng phải là ném đá trên sông sao.
Ngưu Tố Mẫn thở gấp, bất ngờ cầm cây trâm hướng đến cổ mình, đã bị ngăn lại.
Nhưng rốt cuộc vẫn bị đ.â.m xuyên qua làn da mỏng manh ở cổ, m.á.u văng tại chỗ.
—
Chuyện Ngưu Tố Mẫn cáo trạng thúc thúc nhanh chóng được truyền đi khắp Kinh thành, trong lúc mọi người thở dài thương xót thì chuyện này đã làm kinh động đến Hoàng đế.
Hoàng đế đối với chuyện lần này đặc biệt quan tâm, lệnh cho Đại Lý Tự thẩm tra xử lý vụ án này.
Sau khi Đại Lý Tự tiếp nhận, chân tướng sự thật rất nhanh đã tra ra manh mối.
Ngưu Nhị Trung ý đồ thâm độc, vì gia sản của huynh trưởng nên đã giả danh huynh trưởng định ra chuyện hôn ước giả, lại còn giả tạo chứng cứ…
Sau khi Ngưu Tố Mẫn bình phục vết thương liền giữ đạo hiếu ba năm.
Đợi đến khi mãn ba năm báo hiếu, các bà mối sẽ giúp nàng tuyển chọn một người chồng ở rể sống với nhau – Đây cũng là nguyện vọng của phụ thân nàng.
Nhưng chuyện mọi người nghị luận đã không còn là nội dung của bản án.
Bắt đầu có không ít người thảo luận, con gái duy nhất có thể kế thừa gia nghiệp hay không? Ngoại trừ ba phương pháp trong luật pháp, có còn phương pháp nào hay không? Lẽ nào phụ mẫu qua đời, để lại đứa con gái duy nhất chưa xuất giá thì chỉ có thể để người khác khi dễ sao?
Nữ giới cũng cần phải có quyền thừa kế được nhắc đến trong văn án của Bạch đại nhân trước đây lại một lần nữa dẫn đến cuộc thảo luận sôi nổi.
—
Diệp phu tử dạy luật pháp của thư viện Sùng Đức cũng cùng các học trò thảo luận về vấn đề này trong học đường.
Chúng học trò tinh thần tăng vọt, mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình.
Hầu hết đám thiếu niên này đều đã nghe qua câu chuyện của Ngưu Tố Mẫn, bọn họ càng cho rằng, nữ giới có thể có quyền thừa kế.
Ví như, có thể thừa kế của hồi môn của mẫu thân...
Chu Lệnh Nguyệt nghe được cũng sững sờ một phen, rất kích động.
Nàng mặc sức tưởng tượng một hồi, đột nhiên bị cuốn hút theo.
—
Vụ kiện của Ngưu Tố Mẫn, Trình Diệc Nhiên vẫn luôn quan tâm, cuối cùng khi biết được kết quả, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đây cũng xem như là một kết quả tốt.
Nếu nữ giới có thể trực tiếp được quyền thừa kế thì tốt rồi.
Có lẽ trong một thời gian ngắn không thể yêu cầu quyền lực giống như nam giới – Suy cho cùng giữa đích trưởng tử và các nhi tử khác vẫn có những điểm khác biệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook