Tiếp sau lễ đính hôn là một yến tiệc sang trọng.
Trong sảnh của lâu đài nguy nga là tiệc tối được bày theo phong cách tự chọn.
Các khách mời trong yến tiệc hôm nay đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới hào môn, những người này cũng không phải đến đây đơn giản là ăn một bữa tối, mọi người đều tụ tập tốp năm tốp ba cùng nâng ly rượu trò chuyện vui vẻ, xã giao.
Trần Hòa Nhan và Tần Tuyển đi quanh sảnh này một vòng, cùng anh trò chuyện với một vài người bạn của anh.
Mấy nam nhân này đều là nói chuyện về công việc, Trần Hòa Nhan cũng không có quan tâm đến công việc của Tần Tuyển, ban đầu còn trao đổi được một vài câu, nhưng sau đó ngồi nghe mấy người nói chuyện công việc cô lại có hơi nhàm chán.
Tầm mắt không có mục tiêu mà nhìn xung quanh, không có bất ngờ gì xảy ra thì cô thấy một người phụ nữ tóc màu hồng đang ngồi trên sofa ở phía tây đại sảnh đang nháy mắt với mình.
Trần Hòa Nhan nhìn người tóc hồng chớp chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông đang nói về tình hình kinh tế quốc tế năm nay, cô khẽ đưa ngón tay ra gãi gãi vào eo anh.
Tần Tuyển nhìn sang cô.
Trần Hòa Nhan chớp chớp mắt nhìn về phía Diệp Lai.
Tần Tuyển nhìn theo tầm mắt cô, nhìn qua đã thấy một người đầu tóc màu hồng nổi bật nhất trong đám người.
Cũng không cần Trần Hòa Nhan lên tiếng, Tần Tuyển đã hiểu ý cô, cúi người lại gần nhỏ giọng dặn dò một câu.
“Đi theo Diệp Lai đừng uống rượu mạnh.
”Trần Hòa Nhan mỉm cười, sau cùng vài người khách nói câu xin lỗi, nhấc váy rồi đi về phía cô gái tóc hồng.
Diệp Lai tự mình cầm theo một ly Brandy, thấy Trần Hòa Nhan đi về phía mình, vốn dĩ cô ấy cũng định thuận tay lấy một ly giống như vậy đưa cho Trần Hòa Nhan, chỉ là tay vừa mới đưa tay ra lấy rượu cô ấy đã cảm nhận được từ phía sau Trần Hòa Nhan một ánh mặt lạnh lùng lướt qua.
Diệp Lai dừng lại, tay lệch sang một hướng, chọn một ly rượu vang nồng độ thấp đưa cho Trần Hòa Nhan, sau đó cái ánh mặt lạnh lùng cũng biến mất.
Diệp Lai :…Thật là còn quản nghiêm hơn cả cha ruột cô ấy, ít nhất cha cô ấy cũng không bao giờ quản cô ây uống loại rượu gì.
Trần Hòa Nhan nhận ly rượu trên tay Diệp Lai, lắc lắc, rũ mắt ngửa đầu nhấp một ngụm nhỏ.
Giương mắt lên đã thấy được cô gái tóc hồng vẻ mặt xấu xa mà nhìn cô cười, “Tôi muốn phỏng vấn đại thiếu phu nhân Tần gia, hiện tại có suy nghĩ gì muốn bày tỏ không?”Trần Hòa Nhan liếc cô gái tóc hồng một cái, cũng không nói gì.
Diệp Lai cũng không để ý, cô ấy ngồi xuống bên cạnh Trần Hòa Nhan, cúi người gần hơn hạ giọng nói, “Tớ hỏi cậu đó, mối quan hệ của cậu với em dâu mới này như thế nào? Chậc, Khương Hân này bị sủng đến thành dạng gì rồi, chắc là đôi mắt kia treo ở đỉnh đầu, đi đường đều là nhìn trời chứ không nhìn đất.
”Nhà Diệp Lai kinh doanh về nước giải khát, tuy không thể so sáng với Tần gia nhưng cũng là một cô công chúa nhỏ nổi danh lẫy lừng trong giới này.
Cô ấy quen Trần Hòa Nhan khi còn học cao trung, hai người ngưu tầm ngưu mã tầm mã nên mối quan hệ của họ trong trường đặc biệt bền chặt.
Sau này Trần Hòa Nhan cùng Tần Tuyển kết hôn, gả vào cái vòng này, hai người tình bạn ngày càng khăng khít bền chặt hơn.
Diệp gia cùng Khương gia cũng có ít quan hệ thông gia, cô và Khương Hân cũng biết nhau từ nhỏ, nhưng nhìn nhau vẫn không thuận mắt, Diệp Lai không quen nhìn loại người trước mắt trưởng bối luôn giả trang thuần lương tốt bụng, sau lưng Khương Hân lại nói Diệp Lai là nữ thần kinh.
Đối với đánh giá của Diệp Lai về Khương Hân, Trần Hòa Nhan cũng không nói gì chỉ nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Diệp Lai cũng không để ý Trần Hòa Nhan im lặng, vẫn thao thao bất tuyệt trò chuyện, “Người xưa cũng nói con trai và cháu trai út là huyết mạch của người già, cậu nhìn xem, ở trong mắt mẹ chồng cậu, cậu là con chim sẻ gả vào hào môn làm con dâu lớn cũng không bằng con dâu út, lão gia tử cũng danh gia vọng tộc, phải cảm khái là đại thiếu gia và cậu phải nỗ lực thật nhiều, sinh ra cháu đích tôn cho Tần gia, coi như đè Khương Hân kia một cách uy phong!”Diệp Lai không nói chính là lúc cô ấy đang đi dạo xung quang đại sảnh, bên tai cô ấy tràn đầy so sánh giữa hai cô con dâu Tần gia, nói nhiều nhất chính là “Vòng tay gia truyền” kia…Nói đến con, Trần Hòa Nhan có hơi thất thần.
Cô và Tần Tuyển kết hôn cũng gần năm năm.
Nhưng kể từ chuyện xảy ra ba năm trước, mỗi lần thân mật, Tần Tuyển nhất định phải nghiêm ngặt làm bảo hộ, mặc dù vào thời điểm ý loạn tình mê anh cũng duy trì một tia cuối cùng để đeo bảo hộ…Mấy năm gần đây Tống Nghi Lam vì muốn có một đứa cháu trai kháu khỉnh mà đi bốc một đống thuốc Đông y, Tây y ép Trần Hòa Nhan uống, nhưng Tần Tuyển không cho cô uống, mỗi lần mang về nhà đều bị anh ném hết đi.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook