Xuyên Sách Nam Chính! Đã Đến Lúc Anh Nên Yêu Tôi Rồi!
-
24: Vô Tình Giúp Đỡ
Những tình tiết của nguyên tác đã bắt đầu diễn ra một cách có quy luật.
Sau khi bữa tiệc kết thúc có một thương nhân họ Dương tìm tới chỗ Tịch Nhiên và Ngân Thương Duệ, ngỏ lời mời tới dự buổi đấu giá từ thiện do anh ta mở.
Bọn họ khi ấy không có gì thay đổi đã ngay lập tức đồng ý.
Cuối tuần cô cùng Ngân Thương Duệ đã định sẽ tới hội đấu giá đá quý từ thiện.
Cô dĩ nhiên rất mong chờ sự kiện lần này nên đi từ rất sớm, Ngân Thương Duệ phải đi đón Lục Cẩm Du nên sẽ đến sau.
Cuộc đấu giá đó trong cuốn sách được miêu tả rất thực, có nhiều món đồ mà cô cách một trang giấy khi đọc cũng mong muốn có được.
Nên cô rất háo hức, chuẩn bị sẵn tâm thế săn bảo vật.
Nghĩ tới đây Tịch Nhiên không khỏi nôn nao, dẫu cho cô đã biết hết những thứ có thể xuất hiện ở đó.
Tịch Nhiên đi trong đám người mặc đồ vest sang trọng, bọn họ đều đang nhìn những món đồ ngọc thạch trân quý được chạm khắc điêu luyện.
Tuy chỉ là một cuộc đấu giá từ thiện, nhưng quy mô lại không hề nhỏ, mọi nơi đều là những món bảo vật đắt đỏ, bình sứ thanh hoa, ngọc lục bảo,...v.v
Một đám người tụm lại hò hét, Tịch Nhiên tò mò tới gần, ra là những cục đá mới khai mỏ, hình như bên trong có hoặc không chứa đá quý.
Cô liếc mắt qua một lượt, đã biết cục đá nào có giá trị hay vô giá trị rồi.
Nhưng cô giữ kín cho riêng mình, không định nói cho ai biết.
“Khang Kim, ông với tôi cá cược không?”
“Cá gì?”
“Chúng ta bây giờ cùng mua mấy cục đá này, ai kiếm được ngọc tốt hơn thì thắng.”
“Ông có hiểu gì về đá không? Tôi với ông đã chơi bộ môn này bao giờ đâu?”
“Đã nói là cá cược thì chỉ chờ vận hên xui thôi.
Ai thua gọi người còn lại là gia gia nhé.”
Cuộc đối thoại này vừa hay lọt vào tai Chu Nhiên, người này vậy mà lại tên Khang Kim.
Cô vì cái tên này, liền muốn giúp ông ta một lần.
Bởi tên ông ta là cái tên mà cô đặt cho con chó cưng của cô, nhưng nó đã chết từ lâu rồi…
Tịch Nhiên đến gần người tên Khang Kim kia, thấy ông ta đeo kính lão nhìn từng cục đá một, phân vân không biết chọn cục nào khiến cô cảm thấy hơi buồn cười.
Đợi ông ta chọn xong định lấy cục đá vô giá trị, cô liền cố ý chọn trước.
Khang Kim nhìn cô, ông ta rõ ràng rất bất mãn nhưng lại vì cô còn trẻ mà ông bỏ qua chọn viên đá khác.
Tịch Nhiên ngang ngược lại tiếp tục tranh:
“Cục này tôi cũng muốn lấy.”
Khang Kim dừng lại, nhăn thành mặt khỉ nhìn cô đầy khó chịu, giọng điệu già nua nói:
“Cô gái, cô đang cố tình làm khó ông già này à?”
Tịch Nhiên không vì thế mà sợ, cô kiêu căng hếch mũi đến tận trời.
“Cục nào ông cũng không được lấy, tôi đều muốn.
Nếu ông muốn lấy thì chọn cục đá xấu xí tạp nham trong góc kia đi.”
“Cô không nhỏ tuổi, sao lại vô đạo lý như thế? Có phải thấy lão một thân một mình tới đây mà muốn bắt nạt không?”
“Tôi chọn đá trước ông, sao có thể nói là vô đạo lý chứ~”
“Cô-cô…!”
“Lão Kim ông xong chưa vậy? Sắp hết giờ chọn rồi đó.”
Bị lão bạn già thúc giục, Khang Kim cuối cùng đành chịu thua Tịch Nhiên, chọn bừa viên đá trong góc, dẫu sao cũng là chọn bừa, ông không quá khó chịu về việc bị Tịch Nhiên làm khó nữa.
“Hehe lão Kim, ông nhìn thấy không? Đá của tôi cắt nhát thứ thấy màu ngọc trắng xanh rồi này.
Ông chuẩn bị gọi tôi là gia gia đi.”
Khang Kim thật sự có chút lo, ông ta không muốn gọi ông bạn này là gia gia chút nào.
Vì thế ông âm thầm cầu nguyện, mong rằng cục đá của mình không phải đồ bỏ đi.
Nhưng hiện thực đã vả thẳng vào mặt ông, nhát cắt đầu tiên không thấy chút đá quý nào hiện ra, vậy thì những nhát kế tiếp càng không thể có.
“Haha lão Kim, mau gọi gia gia đi!”
Người cắt đá cũng đã dừng tay, thật sự ông đã thua rồi.
“Chậm đã.” Tịch Nhiên đi tới trước Khang Kim, đến chỗ người cắt đá nói: “Ông lại cắt thêm một nhát đi.”
“Nhưng…”
“Cắt đi, đá mới chỉ cắt được một phần tư thôi mà.”
Người cắt đá bị Tịch Nhiên ép cho phải cắt tiếp, những lần cắt này lại khiến tất cả mọi người phải trố mắt ra nhìn.
Lại nhìn Khang Kim, bọn họ vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.
Cục đá chút nữa đã vứt đi ấy lại là ngọc phỉ thúy băng thượng hạng.
Nếu nhìn về độ sáng bóng của nó, e là còn đáng tiền hơn so với bất kì loại ngọc phỉ thúy nào có mặt ở đây.
Ấy là một món hời không hề nhỏ.
Tịch Nhiên đắc ý cười cười, mắt nhìn của cô quả không hề sai.
Khang Kim chiến thắng bất ngờ, lại quay sang khuôn mặt cứng đơ của lão bạn.
“Chà, gia gia đang nghe đây.”
“Ông ông… lần này không tính, kết quả rõ ràng đã định, tự nhiên cô nhóc kia ra phá đám.
Không tính không tính!”
Tịch Nhiên bị kéo tới, cô cũng không kiệm lời nói một hai câu:
“Sao có thể, cá cược thắng thua thì phải sòng phẳng chứ.”
Khang Kim ông vui vẻ, cô nhóc vô đạo lý trong miệng ông lại trở thành người thấu tình đạt lý.
“Chậc, lão lớn tuổi lại không thấu tình đạt lý bằng một cô nhóc.
Có phải đáng cười không?”
Ông ta cười một tràng, mọi người xung quanh cũng ra vào nói cười, khuyên ông bạn của Khang Kim nhanh chóng thực hiện giao kèo.
Ông ta quá mất mặt, đã bùng kèo mà rời đi.
Ông ta có quay lại nhìn Tịch Nhiên, dường như đã ghim cô nhóc phá đám này rồi.
Tuy không được nghe lão bạn gọi mình là gia gia, nhưng chuyện lần này khiến Khang Kim rất vui vẻ, ông ta từ khi biết mình thắng vẫn mãi cười ngốc.
Khang Kim đang lúc vui vẻ đã nói với Tịch Nhiên:
“Cô gái, có phải khi nãy cô cố tình giúp tôi có phải không?”
“Ông vui được rồi.”
“Haha, cô đúng là một cô bé thú vị.” Sau đó ông đưa cho cô một dòng chữ số, “Đây là số điện thoại của tôi, khi nào cô cần hãy gọi tới, tôi nhất định sẽ giúp đỡ cô hết sức.”
Tịch Nhiên vốn không nghĩ nhiều đến thế, tùy tiện nhận lấy.
Dù sao ông chủ họ Khang này cũng là người có máu mặt trong giới kinh doanh.
Làm thân với ông ta không chừng sẽ có ngày có thể lợi dụng.
“Cảm ơn ông, tôi sẽ cố sử dụng nó trong khoảng thời gian gần nhất.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook