Bạch Minh Châu để anh cởi giày và vớ cho cô ngâm chân, nhìn anh nói: "Chuyện này thực ra chỉ là tốt bề ngoài. Nếu đàn ông muốn lừa gạt phụ nữ, kiểu đối xử tốt như vậy có thể dễ dàng thể hiện được. Nhưng người đàn ông có phẩm chất tốt có thể thực sự làm rung động trái tim phụ nữ thì anh có biết là người như thế nào không?"
Chu Lâm nghĩ trong lòng không lẽ là giống như Đặng Tường Kiệt? Nhưng đó là một kẻ đạo đức giả.
Bạch Minh Châu thì thầm: "Có bảy điều."
Chu Lâm liền chăm chú lắng nghe: "Vợ à, em nói thử xem. Dù bây giờ anh không có, sau này anh cũng sẽ cố gắng làm được."
"Điều thứ nhất, có trách nhiệm. Đàn ông biết lo cho gia đình không nhất định có trách nhiệm, nhưng đàn ông có trách nhiệm nhất định rất biết lo cho gia đình."
"Điều thứ hai, tâm trạng ổn định. Không phải nói đàn ông không bao giờ được tức giận mà là người đàn ông này sẽ không bao giờ tức giận lung tung. Không phải vì một chuyện nhỏ trong lúc vô tình mà nổi giận đùng đùng."
"Điều thứ ba, có lòng dạ."
"Điều thứ tư, nhân phẩm tốt."
"Điều thứ năm, tâm thái tốt."
"Điều thứ sáu, có chủ kiến của riêng mình."
"Điều thứ bảy, biết tôn trọng. Giữa người với người, tôn trọng là điều kiện tiên quyết."
Khi nghe vậy, Chu Lâm lập tức cảm thấy hơi ghen tuông. Người mà cô đang nói đến có phải là Đặng Tường Kiệt không? Kẻ ngụy quân tử đó có vẻ rất biết diễn kịch trước mặt mọi người, nhưng sau lưng thì không phải là thứ tốt đẹp gì.
"Không cần nghĩ nhiều. Nếu em đã nói chuyện cũ đã qua thì nó đã qua rồi. Em với Đặng Tường Kiệt cũng không còn khả năng nào nữa. Với lại thực ra anh ta cũng tầm thường thôi, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, còn không quang minh chính đại bằng anh." Bạch Minh Châu nói.
Chu Lâm lập tức vui mừng, nhìn vợ mình, hỏi: "Thật à?"
"Thật." Bạch Minh Châu gật đầu, đáp: "Không có được chính là tốt nhất, cho nên em đã tô vẽ anh ta lên. Giờ nghĩ lại thì quả nhiên không phải là loại người tốt lành gì. Nhưng lúc còn trẻ, cô gái nào mà chả mù quáng chứ."
Chu Lâm muốn cười to, anh quá vui mừng, những lời chê bai Đặng Tường Kiệt của vợ anh còn khiến anh vui hơn bất cứ thứ gì.
Nhưng anh vẫn cố gắng kìm lại, nhìn vợ mình nói: "Vợ à, những tiêu chuẩn về người đàn ông tốt mà em nói rất có lý. Anh cũng thấy anh rất phù hợp!"
Bạch Minh Châu nhướng mày nhìn anh, ngước cằm lên ra hiệu anh tiếp tục nói.
Chu Lâm thấy vẻ kiêu ngạo của vợ mình rất quyến rũ: "Thứ nhất là trách nhiệm, anh là người rất có trách nhiệm. Hai mẹ con em cứ yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để hai mẹ con em bị lạnh hay đói ngày nào!"
"Cảm xúc của anh rất ổn định, chỉ cần em và con được khỏe mạnh thì anh vô cùng dễ nói chuyện."
"Lòng dạ. Anh là người có tấm lòng bao dung, lòng mang thiên hạ!"
"Nhân phẩm của anh cũng tốt. Lần trước lúc anh vào thành phố thấy một đứa trẻ sắp c.h.ế.t đói, anh còn cho nó một cái bánh bao."
"Tâm thái của anh cũng tốt, thật đó, tâm thái cực kỳ tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-9.html.]
"Chủ kiến, từ nhỏ anh đã là người rất có chủ kiến."
"Tôn trọng thì chắc chắn là không cần phải nói rồi. Anh rất biết tôn trọng người khác, đặc biệt là đối với em. Em nói gì cũng được, anh đều nghe theo ý kiến của em."
Nói xong những lời này, kẻ cực kỳ vô liêm sỉ này còn nói một câu: "Tóm lại, anh là người được đo ni đóng giày để dành cho em. Em nhất định phải lấy anh."
"Bà Vương bán dưa, tự bán tự khen ngon. Chưa thấy ai mặt dày như thế." Bạch Minh Châu chê bai nhưng trong mắt lại có ý cười, trong giọng nói mềm mại cũng mang theo ý trách móc.
Chu Lâm nhếch miệng cười.
Bạch Minh Châu nói: "Đi đánh răng đi. Mỗi ngày đều phải đánh răng hai lần, sáng một lần, tối một lần, pha chút nước ấm."
"Sáng đánh một lần là được rồi chứ?" Chu Lâm ngạc nhiên. Thời đại này có nhiều người còn không đánh răng, mỗi ngày anh đánh răng một lần đã tự cho là rất sạch sẽ rồi, hàm răng của anh vẫn trắng đều.
"Buổi tối cũng phải đánh. Còn nữa, sau này nếu không tắm thì cũng phải rửa chân, không thì đừng ngủ với em."
Sau khi lau chân cho vợ, Chu Lâm đưa cô lên giường, rồi vội vã đổ nước rửa chân đi đánh răng. Sau đó anh mới quay lại.
"Vợ ơi, anh đã đánh răng rồi. Những thói quen này đều là những thói quen tốt của người thích sạch sẽ. Anh sẽ tiếp tục duy trì theo lời em." Chu Lâm vừa nói vừa lên giường trong bóng tối.
Bạch Minh Châu cảm nhận được hơi thở của anh đang tiến lại gần, liền nói: "Nhà chúng ta sắp hết củi rồi. Em thấy nhà người ta đều bắt đầu đi gom củi rồi mà chúng ta vẫn chưa gom."
Anh nắm tay cô ở dưới chăn, nói: "Anh cũng định đi gom củi, ngày mai sẽ đi."
Bạch Minh Châu để anh nắm tay mình: "Ngày mai em đi cùng anh."
Chu Lâm đang nghịch ngợm bàn tay của vợ dưới tấm chăn: "Không cần, anh tự đi được. Anh sẽ kéo chiếc xe đầu kéo của nhà mình đi. Hai chúng ta dùng thì cứ gom được ba xe gỗ chắc là đủ rồi."
Bạch Minh Châu nói: "Dù sao cũng rảnh rỗi, gom nhiều một chút. Đây là đồ tiêu hao, bao nhiêu cũng dùng hết." Mùa đông năm nay sẽ rất lạnh.
Chu Lâm nghe vậy liền nói: "Được, anh nghe lời vợ." Nói xong, anh còn đặt tay cô lên môi hôn một cái.
Bạch Minh Châu bị anh chọc cười: "Cái anh này, hôn tay em làm gì?"
"Anh thích." Chu Lâm nói, anh lại tiến sát lại một chút, trong lòng vui sướng đến mức muốn bay lên.
Bây giờ vợ đã cho phép anh đến gần như vậy, hôn tay cô mà cô cũng không chê.
"Bây giờ cứ tạm thời như vậy. Đợi đến mùa xuân, lúc đó cả trước và sau sân vườn đều phải sử dụng, trồng một ít rau củ quả để ăn, anh thấy thế nào?" Bạch Minh Châu hỏi anh.
"Được, đầu xuân sang năm anh sẽ xới đất."
"Mỗi nhà được phép nuôi ba con gà, chúng ta cũng không thể lãng phí chỉ tiêu này. Rào một khu đất nhỏ để nuôi. Lúc rảnh rỗi em sẽ hỏi chị Lý, nếu có gà con thì mua ba con về nuôi." Bạch Minh Châu nói về kế hoạch của mình.
Chu Lâm nói: "Nhà Lý Thái Sơn có gà trống gà mái, lần trước anh qua đó nghe nói chúng đang ấp trứng, anh sẽ đi đổi."
"Được." Bạch Minh Châu nghĩ đến ba con gà con mua về không chắc có thể nuôi sống được: "Nhìn xem nếu có thể đổi thêm một hai con cũng không sao."
Chu Lâm nghĩ trong lòng không lẽ là giống như Đặng Tường Kiệt? Nhưng đó là một kẻ đạo đức giả.
Bạch Minh Châu thì thầm: "Có bảy điều."
Chu Lâm liền chăm chú lắng nghe: "Vợ à, em nói thử xem. Dù bây giờ anh không có, sau này anh cũng sẽ cố gắng làm được."
"Điều thứ nhất, có trách nhiệm. Đàn ông biết lo cho gia đình không nhất định có trách nhiệm, nhưng đàn ông có trách nhiệm nhất định rất biết lo cho gia đình."
"Điều thứ hai, tâm trạng ổn định. Không phải nói đàn ông không bao giờ được tức giận mà là người đàn ông này sẽ không bao giờ tức giận lung tung. Không phải vì một chuyện nhỏ trong lúc vô tình mà nổi giận đùng đùng."
"Điều thứ ba, có lòng dạ."
"Điều thứ tư, nhân phẩm tốt."
"Điều thứ năm, tâm thái tốt."
"Điều thứ sáu, có chủ kiến của riêng mình."
"Điều thứ bảy, biết tôn trọng. Giữa người với người, tôn trọng là điều kiện tiên quyết."
Khi nghe vậy, Chu Lâm lập tức cảm thấy hơi ghen tuông. Người mà cô đang nói đến có phải là Đặng Tường Kiệt không? Kẻ ngụy quân tử đó có vẻ rất biết diễn kịch trước mặt mọi người, nhưng sau lưng thì không phải là thứ tốt đẹp gì.
"Không cần nghĩ nhiều. Nếu em đã nói chuyện cũ đã qua thì nó đã qua rồi. Em với Đặng Tường Kiệt cũng không còn khả năng nào nữa. Với lại thực ra anh ta cũng tầm thường thôi, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, còn không quang minh chính đại bằng anh." Bạch Minh Châu nói.
Chu Lâm lập tức vui mừng, nhìn vợ mình, hỏi: "Thật à?"
"Thật." Bạch Minh Châu gật đầu, đáp: "Không có được chính là tốt nhất, cho nên em đã tô vẽ anh ta lên. Giờ nghĩ lại thì quả nhiên không phải là loại người tốt lành gì. Nhưng lúc còn trẻ, cô gái nào mà chả mù quáng chứ."
Chu Lâm muốn cười to, anh quá vui mừng, những lời chê bai Đặng Tường Kiệt của vợ anh còn khiến anh vui hơn bất cứ thứ gì.
Nhưng anh vẫn cố gắng kìm lại, nhìn vợ mình nói: "Vợ à, những tiêu chuẩn về người đàn ông tốt mà em nói rất có lý. Anh cũng thấy anh rất phù hợp!"
Bạch Minh Châu nhướng mày nhìn anh, ngước cằm lên ra hiệu anh tiếp tục nói.
Chu Lâm thấy vẻ kiêu ngạo của vợ mình rất quyến rũ: "Thứ nhất là trách nhiệm, anh là người rất có trách nhiệm. Hai mẹ con em cứ yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để hai mẹ con em bị lạnh hay đói ngày nào!"
"Cảm xúc của anh rất ổn định, chỉ cần em và con được khỏe mạnh thì anh vô cùng dễ nói chuyện."
"Lòng dạ. Anh là người có tấm lòng bao dung, lòng mang thiên hạ!"
"Nhân phẩm của anh cũng tốt. Lần trước lúc anh vào thành phố thấy một đứa trẻ sắp c.h.ế.t đói, anh còn cho nó một cái bánh bao."
"Tâm thái của anh cũng tốt, thật đó, tâm thái cực kỳ tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-9.html.]
"Chủ kiến, từ nhỏ anh đã là người rất có chủ kiến."
"Tôn trọng thì chắc chắn là không cần phải nói rồi. Anh rất biết tôn trọng người khác, đặc biệt là đối với em. Em nói gì cũng được, anh đều nghe theo ý kiến của em."
Nói xong những lời này, kẻ cực kỳ vô liêm sỉ này còn nói một câu: "Tóm lại, anh là người được đo ni đóng giày để dành cho em. Em nhất định phải lấy anh."
"Bà Vương bán dưa, tự bán tự khen ngon. Chưa thấy ai mặt dày như thế." Bạch Minh Châu chê bai nhưng trong mắt lại có ý cười, trong giọng nói mềm mại cũng mang theo ý trách móc.
Chu Lâm nhếch miệng cười.
Bạch Minh Châu nói: "Đi đánh răng đi. Mỗi ngày đều phải đánh răng hai lần, sáng một lần, tối một lần, pha chút nước ấm."
"Sáng đánh một lần là được rồi chứ?" Chu Lâm ngạc nhiên. Thời đại này có nhiều người còn không đánh răng, mỗi ngày anh đánh răng một lần đã tự cho là rất sạch sẽ rồi, hàm răng của anh vẫn trắng đều.
"Buổi tối cũng phải đánh. Còn nữa, sau này nếu không tắm thì cũng phải rửa chân, không thì đừng ngủ với em."
Sau khi lau chân cho vợ, Chu Lâm đưa cô lên giường, rồi vội vã đổ nước rửa chân đi đánh răng. Sau đó anh mới quay lại.
"Vợ ơi, anh đã đánh răng rồi. Những thói quen này đều là những thói quen tốt của người thích sạch sẽ. Anh sẽ tiếp tục duy trì theo lời em." Chu Lâm vừa nói vừa lên giường trong bóng tối.
Bạch Minh Châu cảm nhận được hơi thở của anh đang tiến lại gần, liền nói: "Nhà chúng ta sắp hết củi rồi. Em thấy nhà người ta đều bắt đầu đi gom củi rồi mà chúng ta vẫn chưa gom."
Anh nắm tay cô ở dưới chăn, nói: "Anh cũng định đi gom củi, ngày mai sẽ đi."
Bạch Minh Châu để anh nắm tay mình: "Ngày mai em đi cùng anh."
Chu Lâm đang nghịch ngợm bàn tay của vợ dưới tấm chăn: "Không cần, anh tự đi được. Anh sẽ kéo chiếc xe đầu kéo của nhà mình đi. Hai chúng ta dùng thì cứ gom được ba xe gỗ chắc là đủ rồi."
Bạch Minh Châu nói: "Dù sao cũng rảnh rỗi, gom nhiều một chút. Đây là đồ tiêu hao, bao nhiêu cũng dùng hết." Mùa đông năm nay sẽ rất lạnh.
Chu Lâm nghe vậy liền nói: "Được, anh nghe lời vợ." Nói xong, anh còn đặt tay cô lên môi hôn một cái.
Bạch Minh Châu bị anh chọc cười: "Cái anh này, hôn tay em làm gì?"
"Anh thích." Chu Lâm nói, anh lại tiến sát lại một chút, trong lòng vui sướng đến mức muốn bay lên.
Bây giờ vợ đã cho phép anh đến gần như vậy, hôn tay cô mà cô cũng không chê.
"Bây giờ cứ tạm thời như vậy. Đợi đến mùa xuân, lúc đó cả trước và sau sân vườn đều phải sử dụng, trồng một ít rau củ quả để ăn, anh thấy thế nào?" Bạch Minh Châu hỏi anh.
"Được, đầu xuân sang năm anh sẽ xới đất."
"Mỗi nhà được phép nuôi ba con gà, chúng ta cũng không thể lãng phí chỉ tiêu này. Rào một khu đất nhỏ để nuôi. Lúc rảnh rỗi em sẽ hỏi chị Lý, nếu có gà con thì mua ba con về nuôi." Bạch Minh Châu nói về kế hoạch của mình.
Chu Lâm nói: "Nhà Lý Thái Sơn có gà trống gà mái, lần trước anh qua đó nghe nói chúng đang ấp trứng, anh sẽ đi đổi."
"Được." Bạch Minh Châu nghĩ đến ba con gà con mua về không chắc có thể nuôi sống được: "Nhìn xem nếu có thể đổi thêm một hai con cũng không sao."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook