“Coi anh kìa, đều quên mất, chỉ mải nghe mợ nói thật lòng.” Chu Lâm nói.
Anh nói đùa đến mức khiến mợ út bật cười, trong mắt Cố Quảng Thu cũng hiện nụ cười, tâm trạng căng thẳng cũng thoải mái hơn nhiều.
Bạch Minh Châu liếc nhìn người đàn ông không biết xấu hổ của mình, sau đó dẫn mợ út và Cố Quảng Thu vào nhà.
Mợ út cũng là lần đầu tiên đến đây. Sau khi đặt giỏ xuống, bà bắt đầu tham quan căn nhà, đi xung quanh một vòng, hài lòng nói: “Ngôi nhà này xây quả thật không tệ, hai đứa ở đây rất rộng rãi.”
“Thật không ạ?” Chu Lâm cười.
“Nếu trước cửa sau vườn được dọn dẹp sẽ có chỗ trống.” Mợ út nói: “Trồng những thứ đều là đồ ăn ấy.”
“Cháu biết, năm tới sau khi tuyết tan cháu sẽ bắt tay vào dọn dẹp.” Chu Lâm nói.
Mợ út đi tham quan đến nhà bếp, nhìn thấy những chú gà con, bà ấy liền hỏi: “Nuôi gà con rồi à?”
“Chờ năm sau vợ cháu sinh xong, những con gà con này đúng lúc lớn, đến lúc đó cháu sẽ cho vợ cháu ăn trong thời gian ở cữ.” Chu Lâm gật đầu.
“Như vậy mới không phí công vợ cháu lấy cháu chứ.” Mợ út nghe vậy thì rất hài lòng.
Chu Lâm cười tươi dẫn mợ út và Cố Quảng Thu vào nhà. Bạch Minh Châu đã rót sẵn nước đường, nhà không có trà gì nên chỉ có thể dùng nước đường để tiếp khách.
“Không phải người ngoài, không cần pha nước đường.” Mợ út nói.
Bạch Minh Châu cười, mời mợ út uống một ngụm cho ấm người. Mợ út cũng uống một ngụm rồi mới hỏi về triệu chứng mang thai của cô.
“Hiện giờ cháu chỉ rất buồn ngủ, một ngày hai mươi bốn tiếng thì cháu đã ngủ hết mười hai tiếng rồi.” Bạch Minh Châu nói: “Cũng hay thèm ăn, cảm giác ăn xong không bao lâu thì lại đói rồi.”
“Mang thai đều như vậy, một người ngủ nhưng nuôi hai người, một người ăn chính là hai người ăn.” Mợ út gật đầu, nhìn về phía Chu Lâm, nói: “Vì vậy năm sau cháu phải cố gắng đi làm kiếm công điểm, được người ta gọi một tiếng cha không phải là chuyện dễ dàng.”
Chu Lâm đáp: “Cháu biết, mợ út cứ yên tâm.”
Sau khi hàn huyên một lúc, mợ út mới đi vào chủ đề, hỏi: “Nhà cô gái đó ở đâu vậy?”
“Ở ngay phía sau, cách chỗ chúng ta cũng không xa, để cháu đi tìm chị Lý.” Chu Lâm nói.
Anh lập tức đến thông báo cho chị Lý. Chị Lý gật đầu rồi đến tìm thím Trương và Trương Kiều Mai.
“Chúng tôi đã chuẩn bị xong, bây giờ đi chưa?” Thím Trương cười nói.
“Chuẩn bị xong rồi thì đi thôi.” Chị Lý gật đầu, chị ấy nhìn về phía Trương Kiều Mai. Hôm nay cô ấy đã chỉnh trang lại, là một cô gái rất gọn gàng.
Trương Kiều Mai thì khá bình tĩnh, bởi vì cô ấy đã trải qua rất nhiều lần xem mắt như vậy rồi.
Thím Trương đeo một chiếc giỏ, bên trong đựng đậu phụ, nói: “Những miếng đậu phụ này mang qua cho thanh niên trí thức Bạch ăn.”
Chú Trương chống gậy đứng ở cửa, nói: “Mang nhiều một chút đưa cho họ.”
“Cái giỏ này đã không thể nhét được nữa rồi.” Thím Trương nói.
Chị Lý liền dẫn thím Trương và Trương Kiều Mai đến nhà Chu Lâm. Họ đều ở cuối thôn, trời tuyết rơi lớn nên không có mấy người đi lại.
Tuy nhiên, khi đến nhà Chu Lâm, thím Trương vẫn cười nói: “Chu Lâm à, hôm qua thật là cảm ơn cháu đã cõng chú Trương về, nếu không thì không biết phải làm sao.”
Chu Lâm đã đợi sẵn ở cửa, nói: “Thím khách sáo quá, ai nhìn thấy cũng sẽ cõng chú Trương về thôi. Thím đừng mang đồ cho cháu mà, hôm qua cháu đã không nhận trứng, hôm nay lại mang cho cháu cái gì nữa vậy?”
“Trứng thì cháu không nhận nên thím và Kiều Mai đã làm đậu phụ, mang một ít đậu phụ qua cho cháu. Đậu phụ cũng rất bổ dưỡng, vợ cháu đang mang thai ăn cái này vừa đúng lúc.” Thím Trương cười nói.
“Ôi, đậu phụ là thứ tốt, vậy cháu không khách sáo với thím nữa.”
Hai người nói chuyện với nhau không ngừng. Trong lúc đó, Chu Lâm đã dẫn họ vào nhà.
“Có khách tới à?” Chị Lý biết rõ còn cố tình hỏi.
“Tôi là mợ út của Tiểu Lâm, đây là con trai thứ hai nhà tôi, Cố Quảng Thu. Chúng ta đều không phải người ngoài, mau vào ngồi đi.” Mợ út tươi cười chào hỏi.
Thím Trương cũng nhìn thấy Cố Quảng Thu, chính là người bà đã gặp lúc trước, trong lòng bà lập tức phấn khởi, trên mặt cũng lộ ra vài phần ý cười, nói: “Tôi có biết cậu con trai thứ hai nhà bà. Lúc trước khi Chu Lâm xây ngôi nhà này, cậu ấy và anh cậu ấy đã tới đây giúp Chu Lâm đào đất đắp gạch.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-35.html.]
“Chỉ là một đứa không có tiền đồ, cũng chỉ biết làm việc nặng mà thôi.” Mợ út cười nói, sau đó nhìn về phía chị Lý và Trương Kiều Mai.
Bà còn chưa hỏi, Bạch Minh Châu đã giới thiệu: “Đây là chị Lý, thường xuyên sang nhà cháu chơi. Chị ấy còn thường xuyên nói cho cháu biết những điều cần chú ý khi mang thai. Cô gái này là con gái của thím Trương, làm việc rất giỏi, làm được cả những công việc kiếm công điểm của đàn ông.”
“Đúng là rất giỏi. Nhưng thể lực của phụ nữ chúng ta trời sinh vốn dĩ đã yếu hơn đàn ông. Lúc trẻ thì không sao, nhưng sau này nếu cứ làm việc nặng như vậy thì sẽ dễ mắc nhiều bệnh đấy.” Mợ út nhìn Trương Kiều Mai rồi nói với thím Trương.
“Không còn cách nào khác, nhà không có anh em trai giúp đỡ nên chúng tôi đều phải dựa vào con bé. Đôi khi tôi cũng cảm thấy mệt mỏi thay cho con bé, nói cho cùng thì vẫn là do tôi và cha nó đã liên lụy nó.” Thím Trương nói.
“Chuyện này thì có gì mà liên lụy chứ? Nuôi cha mẹ là điều nên làm. Tôi với chị vừa gặp mà như đã quen, chúng ta qua gian nhà bên cạnh ngồi chơi nhé?”
“Được, chúng ta qua gian nhà bên cạnh ngồi chơi.” Thím Trương cũng là người từng trải.
“Cháu cũng đi, cháu thích nghe những người lớn tuổi nói chuyện, được mở mang hiểu biết.” Chị Lý cười, đi theo họ.
Tất nhiên Bạch Minh Châu và Chu Lâm cũng không ở lại.
Chỉ trong chốc lát, gian nhà phía đông chỉ còn lại Cố Quảng Thu và Trương Kiều Mai.
Mặt Cố Quảng Thu đỏ bừng nhưng vì da anh ấy đen nên không nhìn thấy rõ, thế nhưng anh ấy không biết phải làm gì.
Trương Kiều Mai nhìn anh ấy và nói: “Tôi biết hoàn cảnh của anh. Tôi nghĩ anh cũng đã nghe Chu Lâm nói về hoàn cảnh của tôi rồi phải không?”
Cố Quảng Thu không dám nhìn thẳng vào cô ấy, chỉ dám gật đầu.
“Tôi muốn xác nhận lại với anh một lần nữa, anh có muốn đến nhà tôi ở không? Sau này có con thì một đứa sẽ theo họ tôi, hơn nữa có thể cùng tôi chăm sóc cha mẹ già không?” Trương Kiều Mai nhìn anh ấy.
Cố Quảng Thu lại gật đầu lần nữa.
Trương Kiều Mai cũng nở nụ cười hài lòng, nói: “Vậy tôi cũng không để ý việc anh không thể nói chuyện, tôi đồng ý lấy anh. Cưới tôi cũng không cần sính lễ, anh xem ngày nào tốt, định xong thì đến đón tôi về nhà. Nhớ báo cho đội viên trong đại đội của anh biết là tôi lấy anh, chỉ là đến nhà tôi ở chứ không phải là ở rể, như vậy cũng sẽ không bị người ta nói ra nói vào.”
“Đồ ngốc.” Trương Kiều Mai nói xong cũng không thấy anh nói tiếng nào mà chỉ cười ngây ngốc.
Nhưng Cố Quảng Thu cũng không ngốc thật, sau khi tỉnh táo lại, anh hơi kích động nhưng cũng rất nghiêm túc nhìn cô, vỗ vỗ tay vào n.g.ự.c mình, tỏ vẻ rằng anh sẽ gánh vác gia đình và nuôi dưỡng cha mẹ cô lúc tuổi già!
“Tôi đi về trước.” Có lẽ Trương Kiều Mai hiểu được ý của anh nên mỉm cười nhìn anh một cái.
Không thể không nói, Cố Quảng Thu thật sự rất hợp với cô, tuy không biết nói nhưng anh lại cao lớn, thẳng thắn chính trực, chắc chắn không phải cùng một loại người với Lý Thái Sơn.
Nhìn thoáng qua từ đôi bàn chân to và đôi bàn tay dày của anh là có thể biết anh không phải là người biết dùng thủ đoạn gian dối.
Cô rất hài lòng, đương nhiên cô cũng bằng lòng nể mặt anh và nhà họ Cố, tiến hành cả quá trình cưới xin rồi sau đó đến sống ở nhà cô.
“Mẹ, trong nhà còn có việc, nên về rồi.” Trương Kiều Mai vừa ra khỏi cửa liền nhanh nhẹn nói.
Cô Trương và chị Lý cùng nhau ra khỏi phòng phía tây, đương nhiên còn có cả Chu Lâm, Bạch Minh Châu và bà mợ.
“Phải đi rồi à, sao không ngồi thêm một lát?” Bạch Minh Châu cười nói.
“Đúng vậy, ngồi thêm một lát rồi hãy về.” Bà mợ cũng giữ cô ở lại, đồng thời cũng nghiên cứu vẻ mặt của Trương Kiều Mai.
Tuy nhiên trên khuôn mặt Trương Kiều Mai không có biểu hiện gì cả, cô chỉ khéo léo từ chối rồi trở về cùng thím Trương và chị Lý.
Mợ út, Chu Lâm và Bạch Minh Châu đều tiễn bọn họ, sau khi bọn họ rời đi, Chu Lâm mới hỏi: “Mợ à, mợ có thích cô ấy không?”
Bà mợ nói: “Cô gái này gọn gàng ngăn nắp, rất giống mợ hồi còn trẻ, bề ngoài nhìn cũng được. Chỉ là không biết cô gái này có hài lòng với Quảng Thu hay không?”
“Chỉ cần vào nhà hỏi là sẽ biết.” Bạch Minh Châu cười cười, cô thấy gần đây trông Trương Kiều Mai đã nhẹ nhàng và thanh tú hơn so với lúc cô mới đến đây, nên cô đoán là việc này đã thành công rồi.
Bà mợ liền vào nhà hỏi Cố Quảng Thu, Cố Quảng Thu đỏ bừng cả mặt, nhưng cũng khẳng định rằng cô gái kia không chê anh là người câm không biết nói chuyện, bằng lòng lấy một người quê mùa như anh.
Bà mợ vui mừng ra mặt, “Được được, trở về mẹ sẽ chọn một ngày lành rồi làm tiệc cưới cho các con!”
Lúc này, chị Lý vừa đi đã quay lại, vẻ mặt tươi cười đến thông báo tính toán của nhà gái, “Kiều Mai nói, nếu ông bà Cố chọn được ngày lành thì hãy đến đón cô ấy, có muốn bày tiệc cưới hay không thì cũng do ông bà Cố quyết định.”
Bà mợ rất là vui mừng, “Vậy mợ sẽ về bàn bạc với ông nhà?”
“Đây hẳn là việc nên làm.” Chị Lý cười gật đầu.
“Cô em à, thật sự là phải cảm ơn em, đến lúc đó nhất định phải biếu em một phong bao lì xì!” Bà mợ kéo tay chị Lý, nói.
Anh nói đùa đến mức khiến mợ út bật cười, trong mắt Cố Quảng Thu cũng hiện nụ cười, tâm trạng căng thẳng cũng thoải mái hơn nhiều.
Bạch Minh Châu liếc nhìn người đàn ông không biết xấu hổ của mình, sau đó dẫn mợ út và Cố Quảng Thu vào nhà.
Mợ út cũng là lần đầu tiên đến đây. Sau khi đặt giỏ xuống, bà bắt đầu tham quan căn nhà, đi xung quanh một vòng, hài lòng nói: “Ngôi nhà này xây quả thật không tệ, hai đứa ở đây rất rộng rãi.”
“Thật không ạ?” Chu Lâm cười.
“Nếu trước cửa sau vườn được dọn dẹp sẽ có chỗ trống.” Mợ út nói: “Trồng những thứ đều là đồ ăn ấy.”
“Cháu biết, năm tới sau khi tuyết tan cháu sẽ bắt tay vào dọn dẹp.” Chu Lâm nói.
Mợ út đi tham quan đến nhà bếp, nhìn thấy những chú gà con, bà ấy liền hỏi: “Nuôi gà con rồi à?”
“Chờ năm sau vợ cháu sinh xong, những con gà con này đúng lúc lớn, đến lúc đó cháu sẽ cho vợ cháu ăn trong thời gian ở cữ.” Chu Lâm gật đầu.
“Như vậy mới không phí công vợ cháu lấy cháu chứ.” Mợ út nghe vậy thì rất hài lòng.
Chu Lâm cười tươi dẫn mợ út và Cố Quảng Thu vào nhà. Bạch Minh Châu đã rót sẵn nước đường, nhà không có trà gì nên chỉ có thể dùng nước đường để tiếp khách.
“Không phải người ngoài, không cần pha nước đường.” Mợ út nói.
Bạch Minh Châu cười, mời mợ út uống một ngụm cho ấm người. Mợ út cũng uống một ngụm rồi mới hỏi về triệu chứng mang thai của cô.
“Hiện giờ cháu chỉ rất buồn ngủ, một ngày hai mươi bốn tiếng thì cháu đã ngủ hết mười hai tiếng rồi.” Bạch Minh Châu nói: “Cũng hay thèm ăn, cảm giác ăn xong không bao lâu thì lại đói rồi.”
“Mang thai đều như vậy, một người ngủ nhưng nuôi hai người, một người ăn chính là hai người ăn.” Mợ út gật đầu, nhìn về phía Chu Lâm, nói: “Vì vậy năm sau cháu phải cố gắng đi làm kiếm công điểm, được người ta gọi một tiếng cha không phải là chuyện dễ dàng.”
Chu Lâm đáp: “Cháu biết, mợ út cứ yên tâm.”
Sau khi hàn huyên một lúc, mợ út mới đi vào chủ đề, hỏi: “Nhà cô gái đó ở đâu vậy?”
“Ở ngay phía sau, cách chỗ chúng ta cũng không xa, để cháu đi tìm chị Lý.” Chu Lâm nói.
Anh lập tức đến thông báo cho chị Lý. Chị Lý gật đầu rồi đến tìm thím Trương và Trương Kiều Mai.
“Chúng tôi đã chuẩn bị xong, bây giờ đi chưa?” Thím Trương cười nói.
“Chuẩn bị xong rồi thì đi thôi.” Chị Lý gật đầu, chị ấy nhìn về phía Trương Kiều Mai. Hôm nay cô ấy đã chỉnh trang lại, là một cô gái rất gọn gàng.
Trương Kiều Mai thì khá bình tĩnh, bởi vì cô ấy đã trải qua rất nhiều lần xem mắt như vậy rồi.
Thím Trương đeo một chiếc giỏ, bên trong đựng đậu phụ, nói: “Những miếng đậu phụ này mang qua cho thanh niên trí thức Bạch ăn.”
Chú Trương chống gậy đứng ở cửa, nói: “Mang nhiều một chút đưa cho họ.”
“Cái giỏ này đã không thể nhét được nữa rồi.” Thím Trương nói.
Chị Lý liền dẫn thím Trương và Trương Kiều Mai đến nhà Chu Lâm. Họ đều ở cuối thôn, trời tuyết rơi lớn nên không có mấy người đi lại.
Tuy nhiên, khi đến nhà Chu Lâm, thím Trương vẫn cười nói: “Chu Lâm à, hôm qua thật là cảm ơn cháu đã cõng chú Trương về, nếu không thì không biết phải làm sao.”
Chu Lâm đã đợi sẵn ở cửa, nói: “Thím khách sáo quá, ai nhìn thấy cũng sẽ cõng chú Trương về thôi. Thím đừng mang đồ cho cháu mà, hôm qua cháu đã không nhận trứng, hôm nay lại mang cho cháu cái gì nữa vậy?”
“Trứng thì cháu không nhận nên thím và Kiều Mai đã làm đậu phụ, mang một ít đậu phụ qua cho cháu. Đậu phụ cũng rất bổ dưỡng, vợ cháu đang mang thai ăn cái này vừa đúng lúc.” Thím Trương cười nói.
“Ôi, đậu phụ là thứ tốt, vậy cháu không khách sáo với thím nữa.”
Hai người nói chuyện với nhau không ngừng. Trong lúc đó, Chu Lâm đã dẫn họ vào nhà.
“Có khách tới à?” Chị Lý biết rõ còn cố tình hỏi.
“Tôi là mợ út của Tiểu Lâm, đây là con trai thứ hai nhà tôi, Cố Quảng Thu. Chúng ta đều không phải người ngoài, mau vào ngồi đi.” Mợ út tươi cười chào hỏi.
Thím Trương cũng nhìn thấy Cố Quảng Thu, chính là người bà đã gặp lúc trước, trong lòng bà lập tức phấn khởi, trên mặt cũng lộ ra vài phần ý cười, nói: “Tôi có biết cậu con trai thứ hai nhà bà. Lúc trước khi Chu Lâm xây ngôi nhà này, cậu ấy và anh cậu ấy đã tới đây giúp Chu Lâm đào đất đắp gạch.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-35.html.]
“Chỉ là một đứa không có tiền đồ, cũng chỉ biết làm việc nặng mà thôi.” Mợ út cười nói, sau đó nhìn về phía chị Lý và Trương Kiều Mai.
Bà còn chưa hỏi, Bạch Minh Châu đã giới thiệu: “Đây là chị Lý, thường xuyên sang nhà cháu chơi. Chị ấy còn thường xuyên nói cho cháu biết những điều cần chú ý khi mang thai. Cô gái này là con gái của thím Trương, làm việc rất giỏi, làm được cả những công việc kiếm công điểm của đàn ông.”
“Đúng là rất giỏi. Nhưng thể lực của phụ nữ chúng ta trời sinh vốn dĩ đã yếu hơn đàn ông. Lúc trẻ thì không sao, nhưng sau này nếu cứ làm việc nặng như vậy thì sẽ dễ mắc nhiều bệnh đấy.” Mợ út nhìn Trương Kiều Mai rồi nói với thím Trương.
“Không còn cách nào khác, nhà không có anh em trai giúp đỡ nên chúng tôi đều phải dựa vào con bé. Đôi khi tôi cũng cảm thấy mệt mỏi thay cho con bé, nói cho cùng thì vẫn là do tôi và cha nó đã liên lụy nó.” Thím Trương nói.
“Chuyện này thì có gì mà liên lụy chứ? Nuôi cha mẹ là điều nên làm. Tôi với chị vừa gặp mà như đã quen, chúng ta qua gian nhà bên cạnh ngồi chơi nhé?”
“Được, chúng ta qua gian nhà bên cạnh ngồi chơi.” Thím Trương cũng là người từng trải.
“Cháu cũng đi, cháu thích nghe những người lớn tuổi nói chuyện, được mở mang hiểu biết.” Chị Lý cười, đi theo họ.
Tất nhiên Bạch Minh Châu và Chu Lâm cũng không ở lại.
Chỉ trong chốc lát, gian nhà phía đông chỉ còn lại Cố Quảng Thu và Trương Kiều Mai.
Mặt Cố Quảng Thu đỏ bừng nhưng vì da anh ấy đen nên không nhìn thấy rõ, thế nhưng anh ấy không biết phải làm gì.
Trương Kiều Mai nhìn anh ấy và nói: “Tôi biết hoàn cảnh của anh. Tôi nghĩ anh cũng đã nghe Chu Lâm nói về hoàn cảnh của tôi rồi phải không?”
Cố Quảng Thu không dám nhìn thẳng vào cô ấy, chỉ dám gật đầu.
“Tôi muốn xác nhận lại với anh một lần nữa, anh có muốn đến nhà tôi ở không? Sau này có con thì một đứa sẽ theo họ tôi, hơn nữa có thể cùng tôi chăm sóc cha mẹ già không?” Trương Kiều Mai nhìn anh ấy.
Cố Quảng Thu lại gật đầu lần nữa.
Trương Kiều Mai cũng nở nụ cười hài lòng, nói: “Vậy tôi cũng không để ý việc anh không thể nói chuyện, tôi đồng ý lấy anh. Cưới tôi cũng không cần sính lễ, anh xem ngày nào tốt, định xong thì đến đón tôi về nhà. Nhớ báo cho đội viên trong đại đội của anh biết là tôi lấy anh, chỉ là đến nhà tôi ở chứ không phải là ở rể, như vậy cũng sẽ không bị người ta nói ra nói vào.”
“Đồ ngốc.” Trương Kiều Mai nói xong cũng không thấy anh nói tiếng nào mà chỉ cười ngây ngốc.
Nhưng Cố Quảng Thu cũng không ngốc thật, sau khi tỉnh táo lại, anh hơi kích động nhưng cũng rất nghiêm túc nhìn cô, vỗ vỗ tay vào n.g.ự.c mình, tỏ vẻ rằng anh sẽ gánh vác gia đình và nuôi dưỡng cha mẹ cô lúc tuổi già!
“Tôi đi về trước.” Có lẽ Trương Kiều Mai hiểu được ý của anh nên mỉm cười nhìn anh một cái.
Không thể không nói, Cố Quảng Thu thật sự rất hợp với cô, tuy không biết nói nhưng anh lại cao lớn, thẳng thắn chính trực, chắc chắn không phải cùng một loại người với Lý Thái Sơn.
Nhìn thoáng qua từ đôi bàn chân to và đôi bàn tay dày của anh là có thể biết anh không phải là người biết dùng thủ đoạn gian dối.
Cô rất hài lòng, đương nhiên cô cũng bằng lòng nể mặt anh và nhà họ Cố, tiến hành cả quá trình cưới xin rồi sau đó đến sống ở nhà cô.
“Mẹ, trong nhà còn có việc, nên về rồi.” Trương Kiều Mai vừa ra khỏi cửa liền nhanh nhẹn nói.
Cô Trương và chị Lý cùng nhau ra khỏi phòng phía tây, đương nhiên còn có cả Chu Lâm, Bạch Minh Châu và bà mợ.
“Phải đi rồi à, sao không ngồi thêm một lát?” Bạch Minh Châu cười nói.
“Đúng vậy, ngồi thêm một lát rồi hãy về.” Bà mợ cũng giữ cô ở lại, đồng thời cũng nghiên cứu vẻ mặt của Trương Kiều Mai.
Tuy nhiên trên khuôn mặt Trương Kiều Mai không có biểu hiện gì cả, cô chỉ khéo léo từ chối rồi trở về cùng thím Trương và chị Lý.
Mợ út, Chu Lâm và Bạch Minh Châu đều tiễn bọn họ, sau khi bọn họ rời đi, Chu Lâm mới hỏi: “Mợ à, mợ có thích cô ấy không?”
Bà mợ nói: “Cô gái này gọn gàng ngăn nắp, rất giống mợ hồi còn trẻ, bề ngoài nhìn cũng được. Chỉ là không biết cô gái này có hài lòng với Quảng Thu hay không?”
“Chỉ cần vào nhà hỏi là sẽ biết.” Bạch Minh Châu cười cười, cô thấy gần đây trông Trương Kiều Mai đã nhẹ nhàng và thanh tú hơn so với lúc cô mới đến đây, nên cô đoán là việc này đã thành công rồi.
Bà mợ liền vào nhà hỏi Cố Quảng Thu, Cố Quảng Thu đỏ bừng cả mặt, nhưng cũng khẳng định rằng cô gái kia không chê anh là người câm không biết nói chuyện, bằng lòng lấy một người quê mùa như anh.
Bà mợ vui mừng ra mặt, “Được được, trở về mẹ sẽ chọn một ngày lành rồi làm tiệc cưới cho các con!”
Lúc này, chị Lý vừa đi đã quay lại, vẻ mặt tươi cười đến thông báo tính toán của nhà gái, “Kiều Mai nói, nếu ông bà Cố chọn được ngày lành thì hãy đến đón cô ấy, có muốn bày tiệc cưới hay không thì cũng do ông bà Cố quyết định.”
Bà mợ rất là vui mừng, “Vậy mợ sẽ về bàn bạc với ông nhà?”
“Đây hẳn là việc nên làm.” Chị Lý cười gật đầu.
“Cô em à, thật sự là phải cảm ơn em, đến lúc đó nhất định phải biếu em một phong bao lì xì!” Bà mợ kéo tay chị Lý, nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook