Sau khi kiểm tra tài khoản trước đó, Chu Lâm thực sự có chút bất mãn.
Nhưng không ngờ lần này Chu Lâm lại đến kiểm tra sổ sách và phát hiện doanh thu của các cửa hàng do quản lý Trương quản lý đã giảm đi rất nhiều.
Chu Lâm cũng trực tiếp hỏi quản lý Trương trước mặt ba người quản lý còn lại là sao lại như thế này?
Phải biết rằng các địa điểm cửa hàng dưới sự quản lý của quản lý Trương đều là những địa điểm tốt nhất.
Bởi vì khi Chu Lâm bắt đầu làm việc trong lĩnh vực may mặc, chính anh là người đã thuê quản lý Trương, anh ta là một trong những người đầu tiên được Chu Lâm thuê làm việc trong lĩnh vực may mặc.
Kết quả càng ngày càng thụt lùi, làm cho sắc mặt của Chu Lâm trở nên rất khó coi.
Khi làm việc ở đây, bạn có thể ngốc nghếch hoặc ngu ngốc một chút, nhưng tuyệt đối không bao giờ được chậm trễ trong công việc!
Trước đây đã làm rất tốt, nhưng bây giờ triển vọng của thị trường quần áo rất tốt, các cửa hàng do ba quản lý còn lại quản lý đều tăng lên, nhưng ngược lại, quản lý Trương là người chiếm giữ cửa hàng cũ tốt nhất, kết quả là không những không tăng mà nó còn giảm xuống một ít?
“Tôi trả cho anh một trăm hai mươi đồng mỗi tháng để anh quản lý cửa hàng của tôi, nhưng đây là cách mà anh kinh doanh cho tôi sao?” Chu Lâm nhìn anh ta, nói.
Bây giờ là năm 1985, lương bình quân đầu người vào khoảng năm mươi, sáu mươi đồng, nhưng bạn có hiểu lương bình quân đầu người là cái gì không?
Có rất nhiều công việc chỉ được trả ba mươi hoặc bốn mươi đồng một tháng.
Tuy nhiên làm quản lý cửa hàng của Chu Lâm đều được trả một trăm hai mươi đồng, đây chắc chắn là một công việc lương cao.
Mặc dù quản lý nhiều cửa hàng như vậy quả thực có chút bận rộn, nhưng như vậy thì sao? Lương một tháng một trăm hai mươi đồng, ngày nghỉ lễ còn có trợ cấp lương, lương gấp đôi các loại, việc này do bà chủ quyết định.
Cho nên dù bận rộn đến đâu họ cũng sẵn sàng làm việc chăm chỉ cho ông bà chủ.
Nghe được lời nói của Chu Lâm, sắc mặt của quản lý Đồng và ba người quản lý khác cũng không thay đổi.
Chỉ có quản lý Trương là tái mặt khi nhìn thấy thái độ của Chu Lâm: “Anh Chu, tôi biết đó là vấn đề của tôi, nhưng xin hãy cho tôi một cơ hội khác.”
“Lần trước hiệu suất làm việc sa sút, tôi không nói nhiều vì anh là nhân viên cũ, tôi cũng thông cảm vì nhà anh có nhiều chuyện cần phải giải quyết, nhưng lần này anh lại như vậy nữa, anh cảm thấy tôi cho phép anh làm như vậy có phải không?”
Hiển nhiên Chu Lâm đã nghĩ tới việc sa thải quản lý Trương.
Nhìn dáng vẻ của Trương Thuận, anh cảm thấy mình có chút xui xẻo, nên tránh xa những người như vậy một chút.
Hơn nữa bên dưới vẫn có những nhân viên bán hàng xuất sắc có thể thăng chức nên không cần giữ chân những người như vậy.
“Giám đốc Chu, cho tôi một cơ hội nữa thôi, sau này tôi sẽ làm việc chăm chỉ, sẽ không bao giờ làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cửa hàng!” Tất nhiên Trương Thuận không quá ngu ngốc, anh ta cảm giác được tính nghiêm trọng của chuyện này, liền lau mồ hôi, nhanh chóng nói.
Chu Lâm liếc nhìn anh ta rồi nói: “Việc làm dưới quyền của tôi đều dành cho người có năng lực, nếu không làm được thì đương nhiên phải nhường chỗ cho người khác. Nhưng cậu đã ở bên tôi được một khoảng thời gian rồi, cho nên cũng đừng nói là tôi không màng đến tình cảm, quá tam ba bận, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, lần sau nếu việc kinh doanh của hơn chục cửa hàng gần như sắp chết, thì hãy thu dọn đồ đạc và đi khỏi đây!”
“Cảm ơn giám đốc Chu.” Trương Thuận thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đồng ý.
Chu Lâm nói với quản lý Đồng và ba người quản lý còn lại vài câu, sau đó nói: “Trừ quản lý Đồng, còn lại cả ba người bận việc thì đi đi.”
“Vâng, giám đốc Chu.” Ba người cũng không ở lại lâu.
Đương nhiên Chu Lâm giữ quản lý Đồng lại là để hỏi thăm tình hình gia đình của Trương Thuận là như thế nào?
Hiệu suất của Trương Thuận sa sút nghiêm trọng như vậy, đây nhất định là do ảnh hưởng của gia đình anh ta, ngoại trừ lý do này thì không có lý do nào khác, làm ông chủ, anh sẽ không quan tâm đến chuyện gia đình của nhân viên, nhưng tìm hiểu để biết thì cũng không có gì cả.
Quản lý Đồng là người đầu tiên biết đến Chu Lâm, đồng thời cũng là người quen thuộc nhất với Chu Lâm.
Anh ấy biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra trong gia đình Trương Thuận: “Sau khi vợ anh ta có thai thì đã bị mẹ anh ta đẩy dẫn tới việc sảy thai, chính vì chuyện này làm cho trong nhà náo loạn đến túi bụi, không có ngày nào là sống yên ổn cả.”
Chu Lâm nghe vậy thì ngây ngẩn cả người: “Cái gì? Mẹ anh ta đã đẩy khiến cho vợ anh ta sảy thai sao?”
Nơi quản lý Đồng ở cách nhà của Trương Thuận không xa, chỉ mất năm phút đi bộ, nhưng vì mọi người đều làm việc dưới trướng Chu Lâm nên có thể coi là đồng nghiệp.
Cho nên ngày thường cũng có một ít liên lạc, bởi vì điều này mà quản lý Đồng biết rất rõ ràng gia đình Trương Thuận xảy ra chuyện gì, thật sự là rất nhiều chuyện.
Vợ của Trương Thuận và anh ta đã kết hôn vào năm trước, tức là vào năm 1983.
Sau khi kết hôn, có rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Bởi vì tiền lương của Trương Thuận đều đưa cho mẹ anh ta để mẹ anh ta nuôi gia đình, vợ anh ta đã biết chuyện này từ trước khi họ kết hôn, nhưng trước khi họ kết hôn, cô ấy không thể kiểm soát được, sau khi kết hôn, tất nhiên tiền lương của anh ta sẽ được dành cho gia đình.
Làm gì có lý nào mà đi hỗ trợ cho toàn gia đình như vậy? Chỉ cần đưa một ít tiền thôi cũng đã đủ hiếu thảo rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-317.html.]
Vì thế sau khi kết hôn, vợ Trương Thuận muốn quản lý tiền nhưng không thể vì bố mẹ chồng không đồng ý.
Biết chị dâu này sẽ trở thành kẻ gây rối nên khi cô ấy mang thai đứa con đầu lòng thì đã bị em chồng và vợ của em chồng đẩy ra ngoài.
Điều này sau đó cũng bị phủ nhận rồi bác bỏ nói là không cố ý.
Đây là lần thứ hai trong năm nay nhưng cô ấy vẫn không thể giữ được, chỉ vì bà Trương nghe nói có lẽ đứa con trong bụng cô con dâu này không phải là con trai.
Nếu không phải con trai thì đừng sinh nữa!
Trong lúc cãi nhau mẹ anh ta đã trực tiếp đẩy cô xuống, đứa nhỏ cũng vì bị đẩy mà đã không còn nữa.
Lần này con dâu không nhịn được nữa liền gọi gia đình mẹ đẻ đến đập nát nhà chồng!
Thậm chí có một số thứ đều bị đập nát thành từng mảnh, mẹ của nhà gái còn dẫn người tới tát vào mặt mẹ Trương đến mức sưng tấy, thậm chí còn đánh gãy một chân của bà ta!
Có thể thấy được chuyện náo loạn lớn đến mức nào không?
Nhưng cho dù điều này xảy ra, thì nhà gái cũng không sẵn lòng ly hôn, đừng nghĩ đến việc cô ấy sẽ ly hôn, cô ấy còn muốn ở lại với gia đình này đến hết cuộc đời, bọn họ đều đừng nghĩ đến việc được sống tốt!
Trước đây cô ấy còn khuyên nhủ Trương Thuận, nhưng bây giờ cô ấy đã hết hy vọng rồi, dù sao cô ấy cũng muốn lật đổ nhà họ Trương, ai cũng đừng nghĩ được sống tốt!
Gia đình ổn định, thì đương nhiên đàn ông sẽ thích đi làm bên ngoài, còn có chỗ để phát triển, nhưng gia đình lại như thế này, thì làm gì còn tâm trí mà làm gì khác nữa?
Cho nên có khi cửa hàng hết hàng, thậm chí Trương Thuận còn không đi vào kiểm tra.
Khi đến lúc cần, anh ta phải họp với nhân viên cửa hàng để động viên, còn mời khách đi ăn tối, cuối tháng sẽ hoàn trả.
Chỉ cần chiêu đãi một vài người quản lý của họ và anh ta có thể hoàn trả trực tiếp cho họ bằng biên lai tiêu dùng.
Nhưng anh ta đã không quản lý được điều này và còn cả những khía cạnh khác.
Dù sao đi nữa, nếu người quản lý không làm tốt những việc này thì đương nhiên việc kinh doanh của cửa hàng sẽ sa sút.
Quản lý Trương cũng phàn nàn với quản lý Đồng, anh ta không hiểu trước khi kết hôn mọi chuyện vẫn ổn, tại sao sau khi kết hôn mọi chuyện lại trở nên như vậy?
Quản lý Đồng không nói gì, nhưng thật ra trong lòng lại rất khinh thường.
Anh cảm thấy người như Trương Thuận không nên kết hôn, còn việc làm trâu ngựa cho gia đình mình cả đời thì cứ nên làm cho tốt đi.
Kết hôn làm cái gì? Cứ sống và lo cho cái gia đình của anh ta đến hết đời mới là điều thích hợp nhất.
Bởi vì quản lý Đồng sống ở gần đó nên đương nhiên biết gia đình nhà họ Trương gồm những người nào.
Tính cả Trương Thuận thì trong nhà có tám người.
Cha Trương và mẹ Trương có sáu người con, Trương Thuận là con cả.
Cả nhà đều là người khỏe mạnh, vậy mà không chỉ có cha mẹ dưới năm mươi tuổi dựa dẫm vào anh ta mà còn có cả các em trai, em gái của anh ta nữa.
Trong xã hội ngày nay, cho dù bạn có mở quán ven đường và bán những thứ linh tinh thì bạn cũng có thể kiếm được một ít tiền để nuôi sống gia đình, cho dù bạn đi bán bánh bao các loại cũng có thể sống tốt hơn.
Mặc dù sẽ hơi xấu hổ một chút nhưng vẫn là kiếm tiền dựa trên khả năng của mình.
Chẳng hạn như vợ anh, vì xã hội ngày càng tốt đẹp nên nhất quyết mời mẹ vợ về trông con hộ, còn cô thì ngày nào cũng làm hai nồi bánh bao để bán, hai nồi bánh bao đó chưa đến một tiếng là có thể bán hết sạch rồi.
Bởi vì họ đã sinh được bốn người con, tuy lương của anh khá cao và anh chắc chắn có thể nuôi cô nhưng vợ anh lại không đồng ý đặt mọi áp lực lên một mình anh, cô có thể kiếm được không ít tiền mỗi tháng để nuôi gia đình.
Quản lý Đồng đặc biệt ủng hộ vợ mình làm việc này vì sau khi làm việc này, quan điểm và tinh thần của cô đã thay đổi.
Vợ anh có thể làm được việc này, vậy còn gia đình kia thì sao? Không ai chịu làm, bọn họ đều dựa vào trên người Trương Thuận rồi chờ anh ta nuôi sống.
Trước khi cô gái kia về đây thì không so đo, nhưng sau khi lấy chồng về đây thì làm sao có thể chấp nhận được?
Họ đã biến cô ấy từ một cô gái tốt lành trở nên như thế này, thì làm sao cô ấy có thể để cho nhà họ Trương được yên ổn?
Vẫn là câu nói đó, cho dù có c.h.ế.t thì cô ấy cũng muốn c.h.ế.t ở nhà họ Trương này!
Ly hôn gì đó, nghĩ cũng đừng nghĩ đến!
Khi Chu Lâm nghe được chuyện này, anh đã sớm đuổi Trương Thuận ra khỏi tâm trí, người như vậy không thể nào biến gia đình mình thành người tốt, xử lý tốt sự nghiệp của mình được.
Nhưng không ngờ lần này Chu Lâm lại đến kiểm tra sổ sách và phát hiện doanh thu của các cửa hàng do quản lý Trương quản lý đã giảm đi rất nhiều.
Chu Lâm cũng trực tiếp hỏi quản lý Trương trước mặt ba người quản lý còn lại là sao lại như thế này?
Phải biết rằng các địa điểm cửa hàng dưới sự quản lý của quản lý Trương đều là những địa điểm tốt nhất.
Bởi vì khi Chu Lâm bắt đầu làm việc trong lĩnh vực may mặc, chính anh là người đã thuê quản lý Trương, anh ta là một trong những người đầu tiên được Chu Lâm thuê làm việc trong lĩnh vực may mặc.
Kết quả càng ngày càng thụt lùi, làm cho sắc mặt của Chu Lâm trở nên rất khó coi.
Khi làm việc ở đây, bạn có thể ngốc nghếch hoặc ngu ngốc một chút, nhưng tuyệt đối không bao giờ được chậm trễ trong công việc!
Trước đây đã làm rất tốt, nhưng bây giờ triển vọng của thị trường quần áo rất tốt, các cửa hàng do ba quản lý còn lại quản lý đều tăng lên, nhưng ngược lại, quản lý Trương là người chiếm giữ cửa hàng cũ tốt nhất, kết quả là không những không tăng mà nó còn giảm xuống một ít?
“Tôi trả cho anh một trăm hai mươi đồng mỗi tháng để anh quản lý cửa hàng của tôi, nhưng đây là cách mà anh kinh doanh cho tôi sao?” Chu Lâm nhìn anh ta, nói.
Bây giờ là năm 1985, lương bình quân đầu người vào khoảng năm mươi, sáu mươi đồng, nhưng bạn có hiểu lương bình quân đầu người là cái gì không?
Có rất nhiều công việc chỉ được trả ba mươi hoặc bốn mươi đồng một tháng.
Tuy nhiên làm quản lý cửa hàng của Chu Lâm đều được trả một trăm hai mươi đồng, đây chắc chắn là một công việc lương cao.
Mặc dù quản lý nhiều cửa hàng như vậy quả thực có chút bận rộn, nhưng như vậy thì sao? Lương một tháng một trăm hai mươi đồng, ngày nghỉ lễ còn có trợ cấp lương, lương gấp đôi các loại, việc này do bà chủ quyết định.
Cho nên dù bận rộn đến đâu họ cũng sẵn sàng làm việc chăm chỉ cho ông bà chủ.
Nghe được lời nói của Chu Lâm, sắc mặt của quản lý Đồng và ba người quản lý khác cũng không thay đổi.
Chỉ có quản lý Trương là tái mặt khi nhìn thấy thái độ của Chu Lâm: “Anh Chu, tôi biết đó là vấn đề của tôi, nhưng xin hãy cho tôi một cơ hội khác.”
“Lần trước hiệu suất làm việc sa sút, tôi không nói nhiều vì anh là nhân viên cũ, tôi cũng thông cảm vì nhà anh có nhiều chuyện cần phải giải quyết, nhưng lần này anh lại như vậy nữa, anh cảm thấy tôi cho phép anh làm như vậy có phải không?”
Hiển nhiên Chu Lâm đã nghĩ tới việc sa thải quản lý Trương.
Nhìn dáng vẻ của Trương Thuận, anh cảm thấy mình có chút xui xẻo, nên tránh xa những người như vậy một chút.
Hơn nữa bên dưới vẫn có những nhân viên bán hàng xuất sắc có thể thăng chức nên không cần giữ chân những người như vậy.
“Giám đốc Chu, cho tôi một cơ hội nữa thôi, sau này tôi sẽ làm việc chăm chỉ, sẽ không bao giờ làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cửa hàng!” Tất nhiên Trương Thuận không quá ngu ngốc, anh ta cảm giác được tính nghiêm trọng của chuyện này, liền lau mồ hôi, nhanh chóng nói.
Chu Lâm liếc nhìn anh ta rồi nói: “Việc làm dưới quyền của tôi đều dành cho người có năng lực, nếu không làm được thì đương nhiên phải nhường chỗ cho người khác. Nhưng cậu đã ở bên tôi được một khoảng thời gian rồi, cho nên cũng đừng nói là tôi không màng đến tình cảm, quá tam ba bận, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, lần sau nếu việc kinh doanh của hơn chục cửa hàng gần như sắp chết, thì hãy thu dọn đồ đạc và đi khỏi đây!”
“Cảm ơn giám đốc Chu.” Trương Thuận thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đồng ý.
Chu Lâm nói với quản lý Đồng và ba người quản lý còn lại vài câu, sau đó nói: “Trừ quản lý Đồng, còn lại cả ba người bận việc thì đi đi.”
“Vâng, giám đốc Chu.” Ba người cũng không ở lại lâu.
Đương nhiên Chu Lâm giữ quản lý Đồng lại là để hỏi thăm tình hình gia đình của Trương Thuận là như thế nào?
Hiệu suất của Trương Thuận sa sút nghiêm trọng như vậy, đây nhất định là do ảnh hưởng của gia đình anh ta, ngoại trừ lý do này thì không có lý do nào khác, làm ông chủ, anh sẽ không quan tâm đến chuyện gia đình của nhân viên, nhưng tìm hiểu để biết thì cũng không có gì cả.
Quản lý Đồng là người đầu tiên biết đến Chu Lâm, đồng thời cũng là người quen thuộc nhất với Chu Lâm.
Anh ấy biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra trong gia đình Trương Thuận: “Sau khi vợ anh ta có thai thì đã bị mẹ anh ta đẩy dẫn tới việc sảy thai, chính vì chuyện này làm cho trong nhà náo loạn đến túi bụi, không có ngày nào là sống yên ổn cả.”
Chu Lâm nghe vậy thì ngây ngẩn cả người: “Cái gì? Mẹ anh ta đã đẩy khiến cho vợ anh ta sảy thai sao?”
Nơi quản lý Đồng ở cách nhà của Trương Thuận không xa, chỉ mất năm phút đi bộ, nhưng vì mọi người đều làm việc dưới trướng Chu Lâm nên có thể coi là đồng nghiệp.
Cho nên ngày thường cũng có một ít liên lạc, bởi vì điều này mà quản lý Đồng biết rất rõ ràng gia đình Trương Thuận xảy ra chuyện gì, thật sự là rất nhiều chuyện.
Vợ của Trương Thuận và anh ta đã kết hôn vào năm trước, tức là vào năm 1983.
Sau khi kết hôn, có rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Bởi vì tiền lương của Trương Thuận đều đưa cho mẹ anh ta để mẹ anh ta nuôi gia đình, vợ anh ta đã biết chuyện này từ trước khi họ kết hôn, nhưng trước khi họ kết hôn, cô ấy không thể kiểm soát được, sau khi kết hôn, tất nhiên tiền lương của anh ta sẽ được dành cho gia đình.
Làm gì có lý nào mà đi hỗ trợ cho toàn gia đình như vậy? Chỉ cần đưa một ít tiền thôi cũng đã đủ hiếu thảo rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-317.html.]
Vì thế sau khi kết hôn, vợ Trương Thuận muốn quản lý tiền nhưng không thể vì bố mẹ chồng không đồng ý.
Biết chị dâu này sẽ trở thành kẻ gây rối nên khi cô ấy mang thai đứa con đầu lòng thì đã bị em chồng và vợ của em chồng đẩy ra ngoài.
Điều này sau đó cũng bị phủ nhận rồi bác bỏ nói là không cố ý.
Đây là lần thứ hai trong năm nay nhưng cô ấy vẫn không thể giữ được, chỉ vì bà Trương nghe nói có lẽ đứa con trong bụng cô con dâu này không phải là con trai.
Nếu không phải con trai thì đừng sinh nữa!
Trong lúc cãi nhau mẹ anh ta đã trực tiếp đẩy cô xuống, đứa nhỏ cũng vì bị đẩy mà đã không còn nữa.
Lần này con dâu không nhịn được nữa liền gọi gia đình mẹ đẻ đến đập nát nhà chồng!
Thậm chí có một số thứ đều bị đập nát thành từng mảnh, mẹ của nhà gái còn dẫn người tới tát vào mặt mẹ Trương đến mức sưng tấy, thậm chí còn đánh gãy một chân của bà ta!
Có thể thấy được chuyện náo loạn lớn đến mức nào không?
Nhưng cho dù điều này xảy ra, thì nhà gái cũng không sẵn lòng ly hôn, đừng nghĩ đến việc cô ấy sẽ ly hôn, cô ấy còn muốn ở lại với gia đình này đến hết cuộc đời, bọn họ đều đừng nghĩ đến việc được sống tốt!
Trước đây cô ấy còn khuyên nhủ Trương Thuận, nhưng bây giờ cô ấy đã hết hy vọng rồi, dù sao cô ấy cũng muốn lật đổ nhà họ Trương, ai cũng đừng nghĩ được sống tốt!
Gia đình ổn định, thì đương nhiên đàn ông sẽ thích đi làm bên ngoài, còn có chỗ để phát triển, nhưng gia đình lại như thế này, thì làm gì còn tâm trí mà làm gì khác nữa?
Cho nên có khi cửa hàng hết hàng, thậm chí Trương Thuận còn không đi vào kiểm tra.
Khi đến lúc cần, anh ta phải họp với nhân viên cửa hàng để động viên, còn mời khách đi ăn tối, cuối tháng sẽ hoàn trả.
Chỉ cần chiêu đãi một vài người quản lý của họ và anh ta có thể hoàn trả trực tiếp cho họ bằng biên lai tiêu dùng.
Nhưng anh ta đã không quản lý được điều này và còn cả những khía cạnh khác.
Dù sao đi nữa, nếu người quản lý không làm tốt những việc này thì đương nhiên việc kinh doanh của cửa hàng sẽ sa sút.
Quản lý Trương cũng phàn nàn với quản lý Đồng, anh ta không hiểu trước khi kết hôn mọi chuyện vẫn ổn, tại sao sau khi kết hôn mọi chuyện lại trở nên như vậy?
Quản lý Đồng không nói gì, nhưng thật ra trong lòng lại rất khinh thường.
Anh cảm thấy người như Trương Thuận không nên kết hôn, còn việc làm trâu ngựa cho gia đình mình cả đời thì cứ nên làm cho tốt đi.
Kết hôn làm cái gì? Cứ sống và lo cho cái gia đình của anh ta đến hết đời mới là điều thích hợp nhất.
Bởi vì quản lý Đồng sống ở gần đó nên đương nhiên biết gia đình nhà họ Trương gồm những người nào.
Tính cả Trương Thuận thì trong nhà có tám người.
Cha Trương và mẹ Trương có sáu người con, Trương Thuận là con cả.
Cả nhà đều là người khỏe mạnh, vậy mà không chỉ có cha mẹ dưới năm mươi tuổi dựa dẫm vào anh ta mà còn có cả các em trai, em gái của anh ta nữa.
Trong xã hội ngày nay, cho dù bạn có mở quán ven đường và bán những thứ linh tinh thì bạn cũng có thể kiếm được một ít tiền để nuôi sống gia đình, cho dù bạn đi bán bánh bao các loại cũng có thể sống tốt hơn.
Mặc dù sẽ hơi xấu hổ một chút nhưng vẫn là kiếm tiền dựa trên khả năng của mình.
Chẳng hạn như vợ anh, vì xã hội ngày càng tốt đẹp nên nhất quyết mời mẹ vợ về trông con hộ, còn cô thì ngày nào cũng làm hai nồi bánh bao để bán, hai nồi bánh bao đó chưa đến một tiếng là có thể bán hết sạch rồi.
Bởi vì họ đã sinh được bốn người con, tuy lương của anh khá cao và anh chắc chắn có thể nuôi cô nhưng vợ anh lại không đồng ý đặt mọi áp lực lên một mình anh, cô có thể kiếm được không ít tiền mỗi tháng để nuôi gia đình.
Quản lý Đồng đặc biệt ủng hộ vợ mình làm việc này vì sau khi làm việc này, quan điểm và tinh thần của cô đã thay đổi.
Vợ anh có thể làm được việc này, vậy còn gia đình kia thì sao? Không ai chịu làm, bọn họ đều dựa vào trên người Trương Thuận rồi chờ anh ta nuôi sống.
Trước khi cô gái kia về đây thì không so đo, nhưng sau khi lấy chồng về đây thì làm sao có thể chấp nhận được?
Họ đã biến cô ấy từ một cô gái tốt lành trở nên như thế này, thì làm sao cô ấy có thể để cho nhà họ Trương được yên ổn?
Vẫn là câu nói đó, cho dù có c.h.ế.t thì cô ấy cũng muốn c.h.ế.t ở nhà họ Trương này!
Ly hôn gì đó, nghĩ cũng đừng nghĩ đến!
Khi Chu Lâm nghe được chuyện này, anh đã sớm đuổi Trương Thuận ra khỏi tâm trí, người như vậy không thể nào biến gia đình mình thành người tốt, xử lý tốt sự nghiệp của mình được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook