Cộng thêm số tiền kiếm được sau khi kết hôn, tiền lương trước khi kết hôn của cô ấy đều đưa cho nhà mẹ đẻ. Nhưng sau khi kết hôn, cô ấy không cần phải đưa cho nhà mẹ đẻ nữa, tự mình giữ lại, thím cũng trả cho cô ấy mức lương khá cao.

Vì vậy, cô ấy có đủ số tiền.

“Nếu đã không có vấn đề gì lớn thì mua luôn đi, sau này con và Dương Quân ở thủ đô cũng có nhà riêng rồi!” Mẹ Đại Ni nói.

Lý Đại Ni gật đầu: “Đợi đến lúc Dương Quân về rồi con sẽ bàn bạc với anh ấy.”

Mẹ Đại Ni cũng không nói gì thêm, chuyện lớn như vậy chắc chắn phải bàn bạc với con rể, nhưng vấn đề không lớn, chỉ có kẻ ngốc mới không muốn mua căn nhà tốt như vậy.

Bạch Minh Châu tắm rửa trong nhà, cả người nhẹ nhõm và thoải mái.

Đây là một trong những tiện lợi của căn nhà mới. Khi sửa nhà cô cũng cho xây dựng một phòng tắm riêng, chỉ tiếc hiện tại không có máy nước nóng, nếu không thì lắp đặt thêm một cái sẽ tiện lợi hơn nữa.

Tắm xong, cô đến phòng sách viết bản thảo, tiện thể dạy phụ đạo cho các con, đến chín giờ thì cho các con về phòng ngủ.

Ngay cả khi chúng đã lớn thì việc này vẫn được thực hiện nghiêm ngặt, chúng đều phải ngủ vào khoảng chín giờ.

Bây giờ đã chuyển đến nhà mới là một ngôi nhà ba gian, mỗi người một phòng cũng dư sức, nhưng bé tư nhút nhát, không muốn ngủ một mình nên ngủ cùng các anh của mình.

Hôm nay ngủ ở phòng anh cả, ngày mai ngủ ở phòng anh hai, ngày kia ngủ ở phòng anh ba, còn ban ngày thì có thể ngủ trưa ở phòng riêng của mình.

Chuyện của các con thì để các con tự sắp xếp vậy.

Chỉ cần đến giờ chịu đi ngủ là được.

Bạch Minh Châu cũng gần như vậy, viết bản thảo đến 9 giờ 40 phút thì dừng bút.

Là người chú trọng dưỡng nhan, sao cô có thể thức khuya được? Chuyện này không thể xảy ra, chắc chắn cô sẽ lên giường ngủ trước mười giờ.

Thêm vào đó, cô có chất lượng giấc ngủ tốt, luôn ngủ một mạch đến sáng, ngày hôm sau vẫn tràn đầy năng lượng.

Nhưng đó là khoảng thời gian trước khi người nào đó trở về, người nào đó đã về rồi thì làm sao có thể ngủ được?

“Vợ ơi, chuyện bên kia anh đã giải quyết xong xuôi rồi. Thật ra anh cũng đã sớm lên kế hoạch, vốn dĩ không cần Quảng Thu gọi điện thoại về dặn em canh chừng anh.” Chu Lâm nói.

Bạch Minh Châu liếc nhìn anh, nói: “Anh không cần giải thích thêm nữa, em biết anh có thể xử lý tốt.”

Chu Lâm không hề vui vẻ: “Nếu là người phụ nữ bình thường, khi nghe được chuyện này, ít nhất cũng phải gọi điện thoại qua cảnh cáo một chút, còn người trực tiếp hơn thì đích thân qua đó cũng không quá đáng. Nhưng sao một chút động tĩnh em cũng không có vậy?”

“Phải, không có.” Bạch Minh Châu rất bình tĩnh.

“Là vì không yêu sao?”

“...”

“Là vì không đủ yêu sao?”

“...”

“Nếu không phải vì không yêu hoặc không đủ yêu, thì sao em lại có phản ứng như vậy?”

Bạch Minh Châu không chịu nổi, nói: “Em chỉ là tin tưởng anh…” Sao lại có nhiều lời nói lung tung như vậy?

Cô đúng là vì tin tưởng anh, cho nên hoàn toàn không suy nghĩ nhiều về chuyện này.

Mặc dù cô cũng đầy tự tin, không sợ hãi rằng anh sẽ ngoại tình hay làm điều gì có lỗi với cô, nhưng nếu điều đó thực sự xảy ra, cô nghĩ rằng mình cũng sẽ buồn và thất vọng.

Cô không phải làm bằng sắt thép, làm sao có thể không hề tổn thương? Điều đó là không thể.

Chỉ là cô có thể xử lý tốt tâm trạng và tình huống đó mà thôi.

“Vợ à, em chưa bao giờ dùng tiền của anh, một xu cũng chưa dùng.” Người đàn ông này nói tiếp.

Bạch Minh Châu không hiểu ra sao, nói: “Em tự có tiền, tại sao phải tiêu tiền của anh?”

“Em xem, em không hề dựa dẫm vào anh.”

“Không tiêu tiền của anh là không dựa dẫm vào anh à?”

Người đàn ông ủ rũ: “Phụ nữ tiêu tiền của đàn ông không phải là chuyện đương nhiên sao? Đàn ông kiếm tiền không phải là để cho phụ nữ tiêu sao? Vậy mà em lại có thể nói tại sao phải tiêu tiền của anh?”

“Không phải tất cả phụ nữ đều thích tiêu tiền của đàn ông, cũng giống như không phải tất cả đàn ông đều vui lòng khi phụ nữ tiêu tiền của mình.” Bạch Minh Châu nói: “Em chỉ tình cờ gặp được người đàn ông như anh, nhưng em không phải là kiểu phụ nữ thích tiêu tiền của đàn ông. Em tự kiếm tiền tự tiêu, em rất thoải mái. Hơn nữa cũng không phải là em không kiếm được tiền, em kiếm tiền cũng khá dễ dàng, tiền của mình còn tiêu không hết, cần gì phải tiêu tiền của anh?”

Nhiều năm qua, không kể ngôi nhà ba gian này, cô đã mua tổng cộng sáu căn nhà hai gian, mười ba căn nhà nhỏ độc lập, tất cả đều là tiền của cô, vốn dĩ có một căn nhà hai gian mà Chu Lâm mua cho cô, là căn bên cạnh căn nhà của Ngô nhị gia.

Nhưng căn nhà hai gian đó cũng không được Bạch Minh Châu tính vào danh nghĩa của mình, nó đứng dưới tên Chu Lâm.

Nhưng dù vậy, số tiền trong sổ tiết kiệm của cô vẫn còn khá nhiều, thực sự tiêu không hết, vì ngoài việc mua nhà thì chỉ có chi tiêu hàng ngày, ngoài ra không có khoản chi tiêu nào khác.

“Em xem, với chồng mình mà còn nói chuyện tiêu tiền của anh, tiêu tiền của em, những đồng tiền này không phải đều là của em sao? Trong lòng em chưa từng coi trọng anh.”

Sáng mai Bạch Minh Châu còn phải đi làm, không có thời gian chơi trò tình sâu đậm mưa mịt mùng với anh, chỉ nói: “Em thấy anh có tâm trạng không tốt, hay anh sang phòng bé tư ngủ một đêm để bình tĩnh lại?”

“Bây giờ em không còn kiên nhẫn với anh chút nào. Em nói xem em có phải là chán anh, muốn tìm người mới hay không!”

Bạch Minh Châu: “…”

Lại làm nũng, lại giận dỗi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-315.html.]

Đây là đánh giá của Bạch Minh Châu dành cho Chu Lâm tối nay.

Nhưng người đàn ông này vẫn chưa chịu dừng lại, thấy cô im lặng, anh lại bắt đầu cáo buộc cô, đây là đang dùng bạo lực lạnh với anh!

“Gặp chuyện gì em cũng luôn tỏ thái độ này, lạnh lùng với anh, không bao giờ muốn tìm cách giải quyết, càng không bao giờ thành tâm nhận lỗi!”

Bạch Minh Châu: “...” Rốt cuộc là người đàn ông này tức giận cái gì vậy?

“Chỉ vì em không ghen tuông, không om sòm với anh mà anh giận dỗi lớn như vậy sao? Vợ chồng mười mấy năm rồi, em là người như thế nào anh còn không biết sao? Anh có thể tưởng tượng được em sẽ ăn vạ, gào thét với anh không? Em đã cho anh tự do và tin tưởng anh nhiều như vậy, vậy mà anh lại quay sang trách móc em?”

Bạch Minh Châu quyết định giảng đạo lý với anh.

Chu Lâm vốn dĩ không thể nói lý hơn cô: “Nhà là nơi để nói về tình thân, không phải nơi để nói lý!”

“...”

“Em không cần nói nhiều, thật ra em đã không còn yêu anh, chán anh rồi.”

“...”

Bạch Minh Châu trực tiếp đắp chăn ngủ, nói: “Ngủ sớm đi, muộn rồi.”

“Nhìn đi, em lại bắt đầu mất kiên nhẫn rồi. Em thực sự không còn kiên nhẫn với anh chút nào. Chẳng lẽ em không thể cho anh chút cảm giác an toàn sao?”

Bạch Minh Châu thật sự không nhịn được nữa, hỏi: “Rốt cuộc anh học những lời thoại sến súa này từ quyển tiểu thuyết ngôn tình nào vậy? Anh có biết không, với gia sản hàng triệu của anh mà nói ra những lời này, em thực sự nghi ngờ anh có bị tráo đổi với người khác hay không đấy!”

Ánh mắt Chu Lâm lấp lóe, anh nói: “Lời thoại gì chứ, đều là xuất phát từ trái tim. Không yêu chính là như vậy, thờ ơ, hờ hững, em đừng tìm nhiều cớ như vậy.”

Bạch Minh Châu tùy tiện đáp lời: “Anh nói không sai, vậy anh muốn thế nào?”

Chu Lâm trực tiếp lật người đè lên, đổi sang một bộ mặt khác, tức giận nói: “Em quả nhiên có ý đồ khác rồi phải không?”

Bạch Minh Châu ôm lấy cổ anh: “Ra ngoài một thời gian rồi, em nhớ anh. Mệt không, muốn làm không?”

Chu Lâm lập tức bị khuất phục, cúi đầu trực tiếp ngậm lấy môi vợ.

Còn lại những lời sau đó không cần nói nữa.

Chỉ cần dùng hành động để chứng minh là được.

Sáng hôm sau, Bạch Minh Châu suýt đi làm trễ. Lý do không gì khác ngoài việc tối qua dây dưa không dứt.

Lấy lý do nói cho cô biết rằng người đàn ông như anh không dễ tìm bên ngoài chỉ là lấy cớ, thỏa mãn thú tính của anh mới là thật!

Tên đàn ông khốn kiếp này, tưởng rằng cô không nhìn ra ý đồ của anh sao?

Nhưng mà người đàn ông thối này cũng có chút may mắn. Đêm qua mới “lấy dương bổ âm“, hôm nay Bạch Minh Châu đã được thăng chức.

Chức vụ cụ thể không tiện nói ra, nhưng tóm lại là cô sẽ rảnh rỗi hơn, có thể giao mọi việc cho trợ lý xử lý.

Chỉ cần đi họp hành, nhưng đó đều là chuyện nhỏ.

Bạch Minh Châu thích vị trí này hơn, vì vậy cô dự định sẽ làm việc cho đến khi nghỉ hưu, tuyệt đối không từ chức.

Chu Lâm ở nhà không cần đi làm, ngủ một giấc đến trưa mới dậy ăn sáng.

“Sao không ngủ thêm một lát?” Mợ út đang ở trong phòng khách xem TV và trò chuyện với mẹ Thái Sơn, thấy cháu trai ngủ dậy liền hỏi.

Biết anh ra ngoài bận rộn, bây giờ về nhà rồi, đương nhiên phải để ngủ thêm một lát.

“Cháu ngủ cũng đủ rồi, hôm nay bên ngoài còn có việc.” Chu Lâm đi lấy kem đánh răng, hỏi: “Mợ và thím định khi nào chuyển sang nhà bên cạnh? Đã xem ngày chưa?”

Mẹ Thái Sơn cười, đáp: “Cháu hỏi đúng lúc đấy, thím đang nói chuyện này với mợ út của cháu đây. Thím nghĩ Thái Sơn cũng biết chỗ này, ngày kia là ngày đẹp nên định chuyển sang. Gọi điện thoại cho Thái Sơn là được, không cần nó về rồi mới chuyển.”

“Có vấn đề gì đâu, chọn được ngày đẹp rồi thì chuyển thôi. Môi trường ở bên này tốt hơn một chút.” Chu Lâm nói, lại hỏi mợ út: “Chú Trương, thím Trương và chị dâu hai cũng chuyển sang ạ?”

“Chuyển chứ, cũng chuyển vào ngày kia.” Mợ út gật đầu.

“Chính là muốn cùng nhau chuyển đi đấy. Không thì mọi người đều chuyển đi, chỉ còn nhà thím ở bên kia.” Mẹ Thái Sơn nói.

“Đúng vậy, chuyển tới mới náo nhiệt.” Chu Lâm cười, đáp.

“Nói đến chuyện chuyển nhà, sau khi chuyển đi, ngôi nhà sẽ bị trống. Hiện giờ Đại Ni vẫn chưa có nhà, Tiểu Linh có cân nhắc bán lại cho Đại Ni không?” Mợ út hỏi.

“Có chứ, con bé nói nếu Đại Ni muốn mua thì giá mua từ Chu Lâm lúc trước là bốn nghìn một trăm đồng. Bây giờ cũng bán cho Đại Ni với giá bốn nghìn một trăm đồng, không tăng giá.”

“Đó là cô ấy thật sự quan tâm đến Đại Ni, căn nhà đó là tốt nhất rồi.”

Mẹ Thái Sơn nói: “Gì mà tốt nhất, mấy căn nhà đó có căn nào không tốt? Ai ở bên đó cũng đều phát triển.”

Câu nói này khiến mợ út bật cười.

Phải, đúng là vậy. Không nói đến cháu trai, anh đã là ông chủ lớn rồi, số nhân viên dưới trướng cộng lại còn không biết bao nhiêu.

Cũng không cần nói đến vợ chồng thằng hai.

Ngay căn nhà độc lập bên cạnh, chính là căn được vợ cháu trai giới thiệu mua cách đây nửa năm, tốn một số tiền lớn.

Kết quả hai vợ chồng xem xong rất hài lòng, liền nhắm mắt mua luôn, đây là dựa trên điều kiện không cần bán căn nhà trong ngõ, có thể thấy được họ có tiền tiết kiệm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương