Đương nhiên Chu Lâm và Bạch Minh Châu cũng biết việc bé ba có nhiều tiền lì xì như vậy.
Ngô nhị gia vốn dĩ là dẫn bé ba đi nhận lì xì. Anh ta sống cả đời, số tiền lì xì mà anh ta cho đi không biết là bao nhiêu. Bây giờ anh ta có con trai nuôi rồi, đương nhiên phải thu lại, không phải sao?
Số tiền không ít, hơn cả nghìn đồng.
Nhưng Bạch Minh Châu và Chu Lâm cũng không can thiệp nhiều mà để bé ba tự quản lý tiền của mình.
Dù sao, những thứ cậu bé muốn chơi đều tốn kém, dù là mua đồ cổ hay mua đá thô gì đó, xài tiền như nước là một cách miêu tả hoàn toàn chính xác.
Nhưng không chỉ bé ba, hai vợ chồng luôn không can thiệp nhiều đến việc quản lý tài chính của các con trai.
Để chúng tự học cách quản lý tài chính.
Đêm giao thừa, sau khi hai vợ chồng bận rộn cả ngày, họ ôm nhau trò chuyện.
Bạch Minh Châu có hơi cảm thán thời gian trôi nhanh.
Ở đời trước, cô cũng tầm tuổi này nhưng vẫn còn độc thân, kết quả đời này, ở độ tuổi này, cô đã có bốn đứa con.
Đặc biệt là hai đứa lớn, qua năm đều đã bảy tuổi.
Bạch Minh Châu bắt đầu tính toán, đợi đến khi bốn đứa con có thể tự lập, lúc đó cô cũng xấp xỉ bốn mươi tuổi. Nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác vẫn khá tốt.
Bản thân mình còn chưa già mà con cái đã có thể tự chủ, tự lập, đây đại khái cũng là ưu điểm của việc kết hôn sớm? Nhìn theo một khía cạnh khác, đây cũng là điều rất tốt, không phải sao?
Đến lúc đó, con cái đều trưởng thành, cô và Chu Lâm cũng có thể sớm hưởng thụ cuộc sống về hưu.
Nhưng Chu Lâm lại không có suy nghĩ “cá muối” như cô. Mặc dù sau Tết năm nay, Chu Lâm đã chính thức bước vào tuổi ba mươi nhưng anh hoàn toàn không cảm thấy mình già.
“Anh mới ba mươi. Em càng không cần phải nói, cho dù đi ra ngoài nói em là cô gái hai mươi tuổi cũng chẳng ai nghi ngờ đâu. Thanh xuân của chúng ta mới vừa bắt đầu thôi.” Anh nói.
Bạch Minh Châu nhịn không được bật cười, hỏi: “Ba mươi tuổi mà còn thanh xuân ư?”
“Đúng vậy.” Chu Lâm cười, hôn lên má người vợ yêu kiều của mình, nói: “Trong mắt anh, cho dù em đến tám mươi tuổi cũng vẫn là cô gái mười tám tuổi thanh xuân.”
“Đến lúc đó anh sẽ không nói như vậy đâu.”
“Sẽ nói, dáng vẻ của em mãi mãi như một ở trong lòng anh, chính là xinh đẹp.”
Miệng anh ngọt như bôi mật, Bạch Minh Châu nhịn không được cười nhẹ, nhưng cũng thoải mái và lười biếng dựa vào lòng anh, hít hà hương vị thanh mát trên người anh.
Lúc ở quê, hai vợ chồng sinh bốn đứa con trai. Cho dù anh em chúng có hiểu chuyện đến đâu nhưng con cái ở độ tuổi đó có thể hiểu chuyện đến đâu chứ? Đều rất nghịch ngợm.
Nhưng lúc đó Chu Lâm đã mời mợ út đến giúp đỡ, thật sự là giúp Bạch Minh Châu nhàn rỗi đi rất nhiều.
Tin rằng khi lựa chọn giữa việc chăm sóc con cái và công việc, có rất nhiều người đều sẽ chọn công việc.
Làm việc thực sự thoải mái hơn rất nhiều so với việc chăm sóc con cái.
Thật sự, ai chăm sóc con cái mới biết.
Cuối cùng cũng đã vượt qua được.
Nhưng mà bây giờ vẫn là không ngừng nghỉ, chỉ nói ngày 30 Tết hôm qua, đứa út còn làm một trận với "con lừa con" nhà họ Thẩm bên cạnh nữa kìa, kỳ thật chính là đứa út đánh "con lừa con".
Chỉ vì "con lừa con" ăn thêm một miếng mứt vỏ hồng mà đứa út mua về để đãi khách, vốn đã được quy định mỗi người ăn bao nhiêu, kết quả là "con lừa con" ăn vạ nên bị đứa út đánh cho một trận.
Nhưng bên nhà họ Thẩm cũng chẳng quan tâm, bên này cũng chẳng quản. Bởi vì chỉ mới cách một ngày, hôm nay hai đứa lại chơi cùng nhau, thân thiết như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau một trận đòn tình cảm còn tốt hơn cả trước đây.
Mặc dù hiện giờ đứa thứ nhất và đứa thứ hai đã rất hiểu chuyện nhưng ở cái tuổi này cũng có không ít đứa trẻ ở nông thôn đánh nhau với người ta.
Mọi người trong thôn ít khi quan tâm đến những chuyện này, nhà nào mà chẳng có con đánh nhau? Gần như không có đứa trẻ con nào không đánh nhau.
Cha mẹ thường chỉ có một yêu cầu, đó là đừng đánh thua.
Chu Lâm vuốt ve tay vợ, thỉnh thoảng lại đưa lên miệng hôn, hỏi: “Vợ ơi, sao em đột nhiên cảm thán nhiều thế?”
“Em thấy anh đã ba mươi rồi, nghe nói đàn ông sau ba mươi tuổi thì mọi thứ đều đi xuống.” Bạch Minh Châu thuận miệng nói.
Kết quả là chỉ vì câu nói này, Bạch Minh Châu mới hiểu thế nào là không nên vuốt râu hùm.
Cô đã phải trả giá đắt cho câu nói này.
Dù cô ôm anh nói một đống lời ngon tiếng ngọt, ví dụ như phong độ vẫn như xưa, bảo đao chưa cũ gì gì đó nhưng cũng chẳng ích gì.
Chu Lâm bắt được cái cớ liền thỏa mãn thú tính của bản thân một phen.
Cuối cùng, giống như trong tiểu thuyết viết, cả hai kiệt sức đến mức không thể cử động ngón tay, chìm vào giấc ngủ sâu.
Mặc dù đã là thập niên 80 nhưng đây mới chỉ là đầu thập niên. Nhiều nơi giải trí chưa được xây dựng nên vào dịp Tết cũng không có nhiều hoạt động giải trí nào khác.
Chỉ có đi thăm hỏi, chúc Tết và trò chuyện. Nhưng mà bởi vì họ không có nhiều họ hàng ở thủ đô nên mọi chuyện cũng nhanh chóng trở nên nhàn nhã.
Mùng 5 Tết lại có tuyết rơi, tuyết rơi dày đặc, vì vậy mọi người đều ở trong nhà.
Chu Lâm mang về nhà rất nhiều thịt, thịt lợn, thịt bò, thịt dê,... nên thức ăn trong nhà đầy đủ khỏi phải nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-279.html.]
Đám trẻ ăn đến nỗi miệng chảy cả mỡ, Chu Lâm cũng bồi bổ bản thân.
Chu Lâm bồi bổ thì Bạch Minh Châu lại phải chịu khổ.
Có thể nói là đêm đêm sênh ca, anh nhất quyết phải cho cô biết rằng, cho dù chồng cô đã hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn có thể khiến vợ hài lòng.
Bạch Minh Châu rất hài lòng, hài lòng đến sợ rồi.
Tết qua nhanh chóng, ngày rằm tháng giêng, hai gia đình quây quần bên nhau ăn một bữa cơm chung.
Sáng hôm sau, Chu Lâm và Cố Quảng Thu thu dọn hành lý lên đường về phương nam.
Cùng ngày hôm đó, Bạch Minh Châu ngủ thẳng đến mười hai giờ trưa.
Lý do không có gì khác ngoài việc bị con trâu già không biết mệt mỏi nhà cô dày vò.
Trong khi đó, Trương Kiều Mai lại bắt đầu công việc bán đậu phụ và trứng trà của mình.
Khi Cố Quảng Thu ở nhà, cô ấy luôn chăm sóc anh ấy rất chu đáo, không ngại chi tiền mua nhiều gà vịt cá thịt trứng về bồi bổ cho anh ấy.
Cũng vì vậy mà Cố Quảng Thu ăn uống đầy đủ, da dẻ hồng hào.
Tình cảm vợ chồng họ rất tốt, không thua kém gì vợ chồng em họ.
Vì vậy, mợ út dặn dò Trương Kiều Mai phải chú ý một số điều.
Chú ý điều gì? Tất nhiên là chú ý đừng làm việc quá mệt nhọc, còn phải chú ý an toàn khi trời băng giá tuyết phủ. Cũng không biết cô ấy đã có thai hay chưa?
Trương Kiều Mai biết mẹ chồng có ý tốt nên đã nói thẳng với mẹ chồng rằng cô ấy và Cố Quảng Thu đã không còn ý định sinh con nữa.
Họ đã có hai con trai và một con gái rồi.
Hai con đầu lòng Niên Sinh và Lâm Lâm đều theo họ Cố. Con trai út Kế Kế theo họ Trương, tên đầy đủ là Trương Kế.
Như vậy là vừa đủ, vì vậy Trương Kiều Mai muốn tập trung sức lực vào việc kiếm tiền.
Cô ấy cũng đã chia sẻ suy nghĩ này với Cố Quảng Thu, anh ấy cũng không có ý kiến ì.
Khi nghe hai vợ chồng không định sinh thêm con, mợ út cũng không nói gì.
Bà ấy cũng chưa từng nói gì về việc vợ của con trai cả chỉ sinh một trai một gái, cho nên càng sẽ không nói gì đối với người vợ của con trai thứ hai mà bà ấy luôn hài lòng.
Dù sao trong nhà cũng đã có hai con trai và một con gái rồi.
Nhưng mà, bà ấy vẫn dặn dò Trương Kiều Mai phải cẩn thận khi đi ra ngoài, tuyết ở Bắc Kinh còn to hơn ở nhà.
Trời lạnh đến mức đóng băng, rất dễ bị ngã.
Nhưng không cần quá lo lắng, bởi vì trong dịp Tết này, Cố Quảng Thu đã tìm kiếm rất nhiều vật liệu rồi cùng với cậu út Cố làm cho cô ấy một chiếc xe kéo.
Có xe kéo, việc bán đậu phụ còn tiện lợi hơn trước đây.
Trương Kiều Mai bắt đầu quay trở lại công việc bán đậu phụ và trứng trà của mình. Còn Bạch Minh Châu cũng quay lại với cuộc sống sinh viên bình thường.
Lịch trình vẫn như cũ, buổi sáng đi học, buổi chiều về nhà.
Còn bọn trẻ chưa khai giảng nhưng cũng không cần lo lắng nhiều, mợ út và cậu út sẽ đưa mấy anh em Niên Sinh sang nhà chơi.
Nhưng chỉ vài ngày sau khi trường đại học bắt đầu, một chuyện lớn đã xảy ra.
Đúng vậy, chính là do ký túc xá bên cạnh gây ra.
Dương Nhược Tình, tiểu thư nhà giàu, cô gái nhà nghèo, còn có Lý Phượng Thúy đã liên tục phá thai vì gã đàn ông tồi tệ và Vương Lỵ trước đây đã bị người khác giả mạo để vào đại học rồi bị vạch trần. Cả năm người họ đều có câu chuyện riêng, chỉ có một nữ sinh viên tên Đỗ Vân là không có chuyện gì xảy ra.
Kết quả là chuyện lần này chính là do Đỗ Vân gây ra.
Bởi vì từ trước đến nay, cô ta luôn tự nhận mình là độc thân chưa kết hôn, còn đang yêu đương với một nam sinh viên khác.
Trong hai năm qua hai người đã là cặp đôi được công nhận của trường.
Nhưng mà họ đều là người trưởng thành, cũng đã nếm trải chuyện quan hệ nam nữ, chỉ vì có bài học kinh nghiệm của Lý Phượng Thúy trong ký túc xá liên tục phá thai vì gã đàn ông tồi tệ nên nữ sinh viên tên Đỗ Vân này mới cẩn thận.
Vì vậy chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng hai người quả thực đã ở bên nhau, mọi người đều không mù, không thể không nhìn ra.
Tình cảm hai người vẫn luôn rất tốt, thuộc kiểu cùng nhau phấn đấu.
Kết quả thì sao?
Mới khai giảng chưa lâu, một người đàn ông đã dẫn theo hai đứa trẻ đến trường tìm người.
Người được tìm kiếm chính là Đỗ Vân, đây là vợ anh ta, là mẹ của hai đứa trẻ!
Nhưng từ khi lên đại học, cô ta bặt vô âm tín. Đại đội của bọn họ là đại đội số một của công xã, rất gần công xã, cô ta cũng biết số điện thoại của công xã, trước khi đi đã viết cho cô ta rồi.
Nhưng cô ta không gọi một cuộc điện thoại nào về. Không gọi điện thoại cũng đành, ngay cả thư cũng không có lấy một bức, sao có thể không khiến người ta lo lắng chứ?
Ngô nhị gia vốn dĩ là dẫn bé ba đi nhận lì xì. Anh ta sống cả đời, số tiền lì xì mà anh ta cho đi không biết là bao nhiêu. Bây giờ anh ta có con trai nuôi rồi, đương nhiên phải thu lại, không phải sao?
Số tiền không ít, hơn cả nghìn đồng.
Nhưng Bạch Minh Châu và Chu Lâm cũng không can thiệp nhiều mà để bé ba tự quản lý tiền của mình.
Dù sao, những thứ cậu bé muốn chơi đều tốn kém, dù là mua đồ cổ hay mua đá thô gì đó, xài tiền như nước là một cách miêu tả hoàn toàn chính xác.
Nhưng không chỉ bé ba, hai vợ chồng luôn không can thiệp nhiều đến việc quản lý tài chính của các con trai.
Để chúng tự học cách quản lý tài chính.
Đêm giao thừa, sau khi hai vợ chồng bận rộn cả ngày, họ ôm nhau trò chuyện.
Bạch Minh Châu có hơi cảm thán thời gian trôi nhanh.
Ở đời trước, cô cũng tầm tuổi này nhưng vẫn còn độc thân, kết quả đời này, ở độ tuổi này, cô đã có bốn đứa con.
Đặc biệt là hai đứa lớn, qua năm đều đã bảy tuổi.
Bạch Minh Châu bắt đầu tính toán, đợi đến khi bốn đứa con có thể tự lập, lúc đó cô cũng xấp xỉ bốn mươi tuổi. Nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác vẫn khá tốt.
Bản thân mình còn chưa già mà con cái đã có thể tự chủ, tự lập, đây đại khái cũng là ưu điểm của việc kết hôn sớm? Nhìn theo một khía cạnh khác, đây cũng là điều rất tốt, không phải sao?
Đến lúc đó, con cái đều trưởng thành, cô và Chu Lâm cũng có thể sớm hưởng thụ cuộc sống về hưu.
Nhưng Chu Lâm lại không có suy nghĩ “cá muối” như cô. Mặc dù sau Tết năm nay, Chu Lâm đã chính thức bước vào tuổi ba mươi nhưng anh hoàn toàn không cảm thấy mình già.
“Anh mới ba mươi. Em càng không cần phải nói, cho dù đi ra ngoài nói em là cô gái hai mươi tuổi cũng chẳng ai nghi ngờ đâu. Thanh xuân của chúng ta mới vừa bắt đầu thôi.” Anh nói.
Bạch Minh Châu nhịn không được bật cười, hỏi: “Ba mươi tuổi mà còn thanh xuân ư?”
“Đúng vậy.” Chu Lâm cười, hôn lên má người vợ yêu kiều của mình, nói: “Trong mắt anh, cho dù em đến tám mươi tuổi cũng vẫn là cô gái mười tám tuổi thanh xuân.”
“Đến lúc đó anh sẽ không nói như vậy đâu.”
“Sẽ nói, dáng vẻ của em mãi mãi như một ở trong lòng anh, chính là xinh đẹp.”
Miệng anh ngọt như bôi mật, Bạch Minh Châu nhịn không được cười nhẹ, nhưng cũng thoải mái và lười biếng dựa vào lòng anh, hít hà hương vị thanh mát trên người anh.
Lúc ở quê, hai vợ chồng sinh bốn đứa con trai. Cho dù anh em chúng có hiểu chuyện đến đâu nhưng con cái ở độ tuổi đó có thể hiểu chuyện đến đâu chứ? Đều rất nghịch ngợm.
Nhưng lúc đó Chu Lâm đã mời mợ út đến giúp đỡ, thật sự là giúp Bạch Minh Châu nhàn rỗi đi rất nhiều.
Tin rằng khi lựa chọn giữa việc chăm sóc con cái và công việc, có rất nhiều người đều sẽ chọn công việc.
Làm việc thực sự thoải mái hơn rất nhiều so với việc chăm sóc con cái.
Thật sự, ai chăm sóc con cái mới biết.
Cuối cùng cũng đã vượt qua được.
Nhưng mà bây giờ vẫn là không ngừng nghỉ, chỉ nói ngày 30 Tết hôm qua, đứa út còn làm một trận với "con lừa con" nhà họ Thẩm bên cạnh nữa kìa, kỳ thật chính là đứa út đánh "con lừa con".
Chỉ vì "con lừa con" ăn thêm một miếng mứt vỏ hồng mà đứa út mua về để đãi khách, vốn đã được quy định mỗi người ăn bao nhiêu, kết quả là "con lừa con" ăn vạ nên bị đứa út đánh cho một trận.
Nhưng bên nhà họ Thẩm cũng chẳng quan tâm, bên này cũng chẳng quản. Bởi vì chỉ mới cách một ngày, hôm nay hai đứa lại chơi cùng nhau, thân thiết như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau một trận đòn tình cảm còn tốt hơn cả trước đây.
Mặc dù hiện giờ đứa thứ nhất và đứa thứ hai đã rất hiểu chuyện nhưng ở cái tuổi này cũng có không ít đứa trẻ ở nông thôn đánh nhau với người ta.
Mọi người trong thôn ít khi quan tâm đến những chuyện này, nhà nào mà chẳng có con đánh nhau? Gần như không có đứa trẻ con nào không đánh nhau.
Cha mẹ thường chỉ có một yêu cầu, đó là đừng đánh thua.
Chu Lâm vuốt ve tay vợ, thỉnh thoảng lại đưa lên miệng hôn, hỏi: “Vợ ơi, sao em đột nhiên cảm thán nhiều thế?”
“Em thấy anh đã ba mươi rồi, nghe nói đàn ông sau ba mươi tuổi thì mọi thứ đều đi xuống.” Bạch Minh Châu thuận miệng nói.
Kết quả là chỉ vì câu nói này, Bạch Minh Châu mới hiểu thế nào là không nên vuốt râu hùm.
Cô đã phải trả giá đắt cho câu nói này.
Dù cô ôm anh nói một đống lời ngon tiếng ngọt, ví dụ như phong độ vẫn như xưa, bảo đao chưa cũ gì gì đó nhưng cũng chẳng ích gì.
Chu Lâm bắt được cái cớ liền thỏa mãn thú tính của bản thân một phen.
Cuối cùng, giống như trong tiểu thuyết viết, cả hai kiệt sức đến mức không thể cử động ngón tay, chìm vào giấc ngủ sâu.
Mặc dù đã là thập niên 80 nhưng đây mới chỉ là đầu thập niên. Nhiều nơi giải trí chưa được xây dựng nên vào dịp Tết cũng không có nhiều hoạt động giải trí nào khác.
Chỉ có đi thăm hỏi, chúc Tết và trò chuyện. Nhưng mà bởi vì họ không có nhiều họ hàng ở thủ đô nên mọi chuyện cũng nhanh chóng trở nên nhàn nhã.
Mùng 5 Tết lại có tuyết rơi, tuyết rơi dày đặc, vì vậy mọi người đều ở trong nhà.
Chu Lâm mang về nhà rất nhiều thịt, thịt lợn, thịt bò, thịt dê,... nên thức ăn trong nhà đầy đủ khỏi phải nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-279.html.]
Đám trẻ ăn đến nỗi miệng chảy cả mỡ, Chu Lâm cũng bồi bổ bản thân.
Chu Lâm bồi bổ thì Bạch Minh Châu lại phải chịu khổ.
Có thể nói là đêm đêm sênh ca, anh nhất quyết phải cho cô biết rằng, cho dù chồng cô đã hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn có thể khiến vợ hài lòng.
Bạch Minh Châu rất hài lòng, hài lòng đến sợ rồi.
Tết qua nhanh chóng, ngày rằm tháng giêng, hai gia đình quây quần bên nhau ăn một bữa cơm chung.
Sáng hôm sau, Chu Lâm và Cố Quảng Thu thu dọn hành lý lên đường về phương nam.
Cùng ngày hôm đó, Bạch Minh Châu ngủ thẳng đến mười hai giờ trưa.
Lý do không có gì khác ngoài việc bị con trâu già không biết mệt mỏi nhà cô dày vò.
Trong khi đó, Trương Kiều Mai lại bắt đầu công việc bán đậu phụ và trứng trà của mình.
Khi Cố Quảng Thu ở nhà, cô ấy luôn chăm sóc anh ấy rất chu đáo, không ngại chi tiền mua nhiều gà vịt cá thịt trứng về bồi bổ cho anh ấy.
Cũng vì vậy mà Cố Quảng Thu ăn uống đầy đủ, da dẻ hồng hào.
Tình cảm vợ chồng họ rất tốt, không thua kém gì vợ chồng em họ.
Vì vậy, mợ út dặn dò Trương Kiều Mai phải chú ý một số điều.
Chú ý điều gì? Tất nhiên là chú ý đừng làm việc quá mệt nhọc, còn phải chú ý an toàn khi trời băng giá tuyết phủ. Cũng không biết cô ấy đã có thai hay chưa?
Trương Kiều Mai biết mẹ chồng có ý tốt nên đã nói thẳng với mẹ chồng rằng cô ấy và Cố Quảng Thu đã không còn ý định sinh con nữa.
Họ đã có hai con trai và một con gái rồi.
Hai con đầu lòng Niên Sinh và Lâm Lâm đều theo họ Cố. Con trai út Kế Kế theo họ Trương, tên đầy đủ là Trương Kế.
Như vậy là vừa đủ, vì vậy Trương Kiều Mai muốn tập trung sức lực vào việc kiếm tiền.
Cô ấy cũng đã chia sẻ suy nghĩ này với Cố Quảng Thu, anh ấy cũng không có ý kiến ì.
Khi nghe hai vợ chồng không định sinh thêm con, mợ út cũng không nói gì.
Bà ấy cũng chưa từng nói gì về việc vợ của con trai cả chỉ sinh một trai một gái, cho nên càng sẽ không nói gì đối với người vợ của con trai thứ hai mà bà ấy luôn hài lòng.
Dù sao trong nhà cũng đã có hai con trai và một con gái rồi.
Nhưng mà, bà ấy vẫn dặn dò Trương Kiều Mai phải cẩn thận khi đi ra ngoài, tuyết ở Bắc Kinh còn to hơn ở nhà.
Trời lạnh đến mức đóng băng, rất dễ bị ngã.
Nhưng không cần quá lo lắng, bởi vì trong dịp Tết này, Cố Quảng Thu đã tìm kiếm rất nhiều vật liệu rồi cùng với cậu út Cố làm cho cô ấy một chiếc xe kéo.
Có xe kéo, việc bán đậu phụ còn tiện lợi hơn trước đây.
Trương Kiều Mai bắt đầu quay trở lại công việc bán đậu phụ và trứng trà của mình. Còn Bạch Minh Châu cũng quay lại với cuộc sống sinh viên bình thường.
Lịch trình vẫn như cũ, buổi sáng đi học, buổi chiều về nhà.
Còn bọn trẻ chưa khai giảng nhưng cũng không cần lo lắng nhiều, mợ út và cậu út sẽ đưa mấy anh em Niên Sinh sang nhà chơi.
Nhưng chỉ vài ngày sau khi trường đại học bắt đầu, một chuyện lớn đã xảy ra.
Đúng vậy, chính là do ký túc xá bên cạnh gây ra.
Dương Nhược Tình, tiểu thư nhà giàu, cô gái nhà nghèo, còn có Lý Phượng Thúy đã liên tục phá thai vì gã đàn ông tồi tệ và Vương Lỵ trước đây đã bị người khác giả mạo để vào đại học rồi bị vạch trần. Cả năm người họ đều có câu chuyện riêng, chỉ có một nữ sinh viên tên Đỗ Vân là không có chuyện gì xảy ra.
Kết quả là chuyện lần này chính là do Đỗ Vân gây ra.
Bởi vì từ trước đến nay, cô ta luôn tự nhận mình là độc thân chưa kết hôn, còn đang yêu đương với một nam sinh viên khác.
Trong hai năm qua hai người đã là cặp đôi được công nhận của trường.
Nhưng mà họ đều là người trưởng thành, cũng đã nếm trải chuyện quan hệ nam nữ, chỉ vì có bài học kinh nghiệm của Lý Phượng Thúy trong ký túc xá liên tục phá thai vì gã đàn ông tồi tệ nên nữ sinh viên tên Đỗ Vân này mới cẩn thận.
Vì vậy chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng hai người quả thực đã ở bên nhau, mọi người đều không mù, không thể không nhìn ra.
Tình cảm hai người vẫn luôn rất tốt, thuộc kiểu cùng nhau phấn đấu.
Kết quả thì sao?
Mới khai giảng chưa lâu, một người đàn ông đã dẫn theo hai đứa trẻ đến trường tìm người.
Người được tìm kiếm chính là Đỗ Vân, đây là vợ anh ta, là mẹ của hai đứa trẻ!
Nhưng từ khi lên đại học, cô ta bặt vô âm tín. Đại đội của bọn họ là đại đội số một của công xã, rất gần công xã, cô ta cũng biết số điện thoại của công xã, trước khi đi đã viết cho cô ta rồi.
Nhưng cô ta không gọi một cuộc điện thoại nào về. Không gọi điện thoại cũng đành, ngay cả thư cũng không có lấy một bức, sao có thể không khiến người ta lo lắng chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook