Đổng Kiến lại đưa ra một kiến nghị đã được anh ta suy nghĩ kỹ lưỡng: “Năm nay đội Ngưu Mông bắt đầu nuôi lợn. Tôi nghĩ thế này, nếu năm nay nuôi tốt, khiến các xã viên đều có niềm tin thì có thể đi tìm đội trưởng nói một tiếng. Để đội ra mặt đi thương lượng với công xã, có thể để các xã viên tự nuôi lợn ở nhà. Đợi lợn lớn lên rồi giao cho đội, giao cho nhà nước, đổi thành công điểm. Làm như vậy thì một là số người nuôi lợn sẽ nhiều hơn, hai là có thể nuôi lợn một cách kinh tế hơn.”
Lời kiến nghị này vừa được đưa ra, Đặng Tường Kiệt liền nhìn anh ta, nói: “Anh Kiến nói rất đúng, có thời gian thì có thể đi tìm lãnh đạo công xã đề xuất thử.”
“Lời tôi nói không có trọng lượng. Tường Kiệt, cậu đi nói đi.” Đổng Kiến cười, nói.
Đặng Tường Kiệt đồng ý, họ tụ tập lại nói chuyện một lúc rồi cũng giải tán.
Trần Tùng không đi, anh ta cười nói: “Tường Kiệt, lần này cậu đi ra ngoài thu hoạch được không ít nhỉ? Tôi nghe nói, cậu đã mê hoặc những cô gái và phụ nữ trẻ đến mức thần hồn điên đảo, chỉ cần nghe nói thanh niên trí thức Đặng của đại đội Ngưu Mông sắp đến diễn thuyết, những cô gái và phụ nữ trẻ nhất định sẽ ngồi kín chỗ. Họ còn vì tranh nhau chỗ ngồi phía trước để có thể nhìn cậu diễn thuyết gần hơn mà đánh nhau!”
Đặng Tường Kiệt cười nhạt một tiếng: “Cậu nghe được ở đâu vậy? Không có chuyện đó đâu.” Ánh mắt anh ta lại lộ ra vẻ tự hào.
Lúc này, Trần Tùng lên tiếng, anh ta nheo mắt lại, hỏi: “Tường Kiệt, anh nói thật cho tôi biết. Đứa trẻ trong bụng Bạch Minh Châu có phải của anh không?”
Đặng Tường Kiệt sững sờ: “Hả?”
“Còn giả vờ nữa sao?” Trần Tùng nhìn anh ta: “Anh thế này là không coi tôi là anh em à, giấu kín đến mức như vậy? Ngay cả tôi cũng không nói một tiếng?”
Đặng Tường Kiệt đã kịp phản ứng lại, nhìn anh ta, nói: “Cậu vừa nói gì, Bạch Minh Châu có thai rồi?”
Trần Tùng gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói đã được ba tháng rồi.”
Ban đầu anh ta cũng nghĩ là của tên lưu manh quê mùa kia, nhưng sau khi trở về suy nghĩ kỹ lại, anh ta thấy điều này không thể xảy ra.
Tính tình của Bạch Minh Châu như thế nào anh ta có thể không biết sao? Anh ta là một thanh niên trí thức ba tốt mà cô ta còn không coi ra gì, sao lại coi trọng tên lưu manh quê mùa Chu Lâm đó được?
Anh ta suy đi nghĩ lại, có khả năng đứa con trong bụng Bạch Minh Châu là của Đặng Tường Kiệt!
Anh ta từng lén nghe thấy Bạch Minh Châu khóc lóc nói với Đặng Tường Kiệt: “Em đã cho anh tất cả những gì em có thể cho, nhưng anh vẫn không muốn cưới em ư? Anh tàn nhẫn vậy sao? Anh đối xử với em như vậy, anh sẽ hối hận!”
Rồi chỉ vài ngày sau, Bạch Minh Châu đã kết hôn chớp nhoáng với gã lưu manh quê mùa Chu Lâm. Bây giờ Bạch Minh Châu đã mang thai, tính toán thời gian, anh ta cảm thấy, đứa trẻ này chắc chắn là của Đặng Tường Kiệt.
Trên mặt Đặng Tường Kiệt không nhịn được lộ ra một tia đau xót. Anh ta không ngờ Bạch Minh Châu đã thật sự trao thân cho tên lưu manh Chu Lâm kia. Không phải cô luôn miệng nói yêu anh ta, nói trong lòng chỉ có anh ta sao?
Cô lấy Chu Lâm không phải chỉ đơn giản là vì muốn kích thích anh ta và khiến anh ta mất kiểm soát sao?
Bộ dạng của anh ta khiến Trần Tùng ngạc nhiên.
“Bạch Minh Châu thực sự mang thai con của anh, kết hôn với gã lưu manh quê mùa đó à?”
Đặng Tường Kiệt không giải thích, chỉ nói: “Tôi còn có việc, cậu về trước đi.”
Trần Tùng càng tin chắc hơn. Anh ta nghĩ đến vẻ mặt đắc ý, hách dịch, kiêu ngạo khi cưới được người đẹp như Bạch Minh Châu của Chu Lâm, trong lòng tràn đầy khinh bỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-22.html.]
Anh ta tưởng rằng gã nông dân thô lỗ này thực sự kiếm được món hời, nhưng hóa ra lại là kẻ đổ vỏ, nhìn bề ngoài thì cảm thấy rất hoàn mỹ.
Cũng đúng thôi, nếu không như vậy, anh ta lấy đâu ra cơ hội ôm người đẹp về?
Tuy nhiên, cô gái Bạch Minh Châu này cũng thật tàn nhẫn. Vì muốn trả thù Đặng Tường Kiệt không cưới cô, thậm chí cô còn mang theo con của Đặng Tường Kiệt đi kết hôn với người khác, muốn khiến Đặng Tường Kiệt hối hận cả đời!
Trần Tùng nói chuyện cho Mã Quyên, sau khi cô ta nghe xong sợ ngây người: “Sao có thể thế được? Anh nghe ai nói?”
“Tôi còn cần phải nghe người khác nói sao, chính tai tôi nghe thấy, trước khi Bạch Minh Châu lấy gã lưu manh kia đã đe dọa Đặng Tường Kiệt, tôi vừa mới hỏi Đặng Tường Kiệt, anh ta cũng không phủ nhận!”
Mã Quyên khiếp sợ, cô ta nhớ lại: “Trước đó tôi từng hỏi cô ta, cô ta nói không cho Chu Diệp chạm vào, bọn họ là vợ chồng giả, kết quả đột nhiên cô ta nói cô ta mang thai, kêu cô ta lên núi phá thai, cuối cùng cô ta lại nắm tay Chu Lâm đi xuống dưới……”
“Nếu đứa bé đó là của Chu Lâm, chắc chắn bị cô ta phá lâu rồi, làm gì có chuyện tiếc nuối? Chắc chắn là của Đặng Tường Kiệt!” Trần Tùng nói chắc chắn.
Mã Quyên mím chặt môi: “Nhưng hai người họ làm khi nào mà……”
“Cô ta luôn đi tìm Đặng Tường Kiệt, Đặng Tường Kiệt là một người đàn ông trẻ tuổi, khí huyết phun trào, không kiềm chế nổi không phải là chuyện rất bình thường sao, chẳng qua gặp dịp thì chơi, ai ngờ cô ta muốn kết hôn, Đặng Tường Kiệt không thích, nên mới làm ra việc đó.” Trần Tùng cảm thấy đây chính là chân tướng.
Mã Quyên vẫn hơi nghi ngờ, cô ta cảm thấy có gì đó không ổn.
Ngay sau đó, Đặng Tường Kiệt tìm cô ta, hy vọng cô ta giúp đỡ hẹn gặp Bạch Minh Châu một lần, giờ thì còn nghi ngờ gì nữa?
Không thấy Đặng Tường Kiệt biết Bạch Minh Châu có thai con của anh ta, sốt ruột thành thế nào sao?
Mã Quyên đi tìm Bạch Minh Châu.
Lúc cô ta tới, Bạch Minh Châu vừa dừng bút, cô viết một hơi, tự đọc lại một lần nữa, sửa đổi hai chỗ, trau chuốt thêm một lần, cảm thấy khá tốt.
Nhưng mà cô đang viết một cuốn sách, không phải một bài báo bình thường, nên đương nhiên không nhanh thế được.
Cô nghe thấy tiếng Mã Quyên gọi cô từ bên ngoài, bước ra.
“Chu Lâm ở nhà không?” Mã Quyên nhìn phía sau cô, nhòm ngó vào trong.
“Có việc gì sao?” Bạch Minh Châu không có ý định cho cô ta bước vào cửa, lạnh nhạt nói.
Mã Quyên nói nhỏ: “Đặng Tường Kiệt đã quay về, anh ấy muốn gặp cô, đang chờ cô ở rừng trúc phía cổng thôn.”
Vẻ mặt Bạch Minh Châu bình tĩnh: “Cô đi nói cho Đặng Tường Kiệt, tôi và anh ta đã đường ai nấy đi từ lâu rồi, hiện tại tôi đã là vợ của người khác, nên giữ khoảng cách, về sau cô cũng đừng truyền lời của anh ta cho tôi nữa.”
Mã Quyên thực sự không ngờ Bạch Minh Châu lại nói như vậy, nhưng Bạch Minh Châu nói xong, xoay người vào nhà, đóng cửa lại, Mã Quyên không có cách nào khác, chỉ có thể thuật lại lời này cho Đặng Tường Kiệt.
“Tính cách Minh Châu khá bốc đồng, chỉ là lời nói trong lúc tức giận, cha mẹ cô ấy chỉ có một đứa con gái duy nhất, trước kia cô ấy có thể sẵn sàng vì anh mà bất chấp tất cả đi xuống nông thôn, tình cảm này đâu thể nói hết là hết được. Chỉ là hiện giờ cô ấy đang tức giận, nếu không anh đi về trước đi.” Mã Quyên nói.
Lời kiến nghị này vừa được đưa ra, Đặng Tường Kiệt liền nhìn anh ta, nói: “Anh Kiến nói rất đúng, có thời gian thì có thể đi tìm lãnh đạo công xã đề xuất thử.”
“Lời tôi nói không có trọng lượng. Tường Kiệt, cậu đi nói đi.” Đổng Kiến cười, nói.
Đặng Tường Kiệt đồng ý, họ tụ tập lại nói chuyện một lúc rồi cũng giải tán.
Trần Tùng không đi, anh ta cười nói: “Tường Kiệt, lần này cậu đi ra ngoài thu hoạch được không ít nhỉ? Tôi nghe nói, cậu đã mê hoặc những cô gái và phụ nữ trẻ đến mức thần hồn điên đảo, chỉ cần nghe nói thanh niên trí thức Đặng của đại đội Ngưu Mông sắp đến diễn thuyết, những cô gái và phụ nữ trẻ nhất định sẽ ngồi kín chỗ. Họ còn vì tranh nhau chỗ ngồi phía trước để có thể nhìn cậu diễn thuyết gần hơn mà đánh nhau!”
Đặng Tường Kiệt cười nhạt một tiếng: “Cậu nghe được ở đâu vậy? Không có chuyện đó đâu.” Ánh mắt anh ta lại lộ ra vẻ tự hào.
Lúc này, Trần Tùng lên tiếng, anh ta nheo mắt lại, hỏi: “Tường Kiệt, anh nói thật cho tôi biết. Đứa trẻ trong bụng Bạch Minh Châu có phải của anh không?”
Đặng Tường Kiệt sững sờ: “Hả?”
“Còn giả vờ nữa sao?” Trần Tùng nhìn anh ta: “Anh thế này là không coi tôi là anh em à, giấu kín đến mức như vậy? Ngay cả tôi cũng không nói một tiếng?”
Đặng Tường Kiệt đã kịp phản ứng lại, nhìn anh ta, nói: “Cậu vừa nói gì, Bạch Minh Châu có thai rồi?”
Trần Tùng gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói đã được ba tháng rồi.”
Ban đầu anh ta cũng nghĩ là của tên lưu manh quê mùa kia, nhưng sau khi trở về suy nghĩ kỹ lại, anh ta thấy điều này không thể xảy ra.
Tính tình của Bạch Minh Châu như thế nào anh ta có thể không biết sao? Anh ta là một thanh niên trí thức ba tốt mà cô ta còn không coi ra gì, sao lại coi trọng tên lưu manh quê mùa Chu Lâm đó được?
Anh ta suy đi nghĩ lại, có khả năng đứa con trong bụng Bạch Minh Châu là của Đặng Tường Kiệt!
Anh ta từng lén nghe thấy Bạch Minh Châu khóc lóc nói với Đặng Tường Kiệt: “Em đã cho anh tất cả những gì em có thể cho, nhưng anh vẫn không muốn cưới em ư? Anh tàn nhẫn vậy sao? Anh đối xử với em như vậy, anh sẽ hối hận!”
Rồi chỉ vài ngày sau, Bạch Minh Châu đã kết hôn chớp nhoáng với gã lưu manh quê mùa Chu Lâm. Bây giờ Bạch Minh Châu đã mang thai, tính toán thời gian, anh ta cảm thấy, đứa trẻ này chắc chắn là của Đặng Tường Kiệt.
Trên mặt Đặng Tường Kiệt không nhịn được lộ ra một tia đau xót. Anh ta không ngờ Bạch Minh Châu đã thật sự trao thân cho tên lưu manh Chu Lâm kia. Không phải cô luôn miệng nói yêu anh ta, nói trong lòng chỉ có anh ta sao?
Cô lấy Chu Lâm không phải chỉ đơn giản là vì muốn kích thích anh ta và khiến anh ta mất kiểm soát sao?
Bộ dạng của anh ta khiến Trần Tùng ngạc nhiên.
“Bạch Minh Châu thực sự mang thai con của anh, kết hôn với gã lưu manh quê mùa đó à?”
Đặng Tường Kiệt không giải thích, chỉ nói: “Tôi còn có việc, cậu về trước đi.”
Trần Tùng càng tin chắc hơn. Anh ta nghĩ đến vẻ mặt đắc ý, hách dịch, kiêu ngạo khi cưới được người đẹp như Bạch Minh Châu của Chu Lâm, trong lòng tràn đầy khinh bỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-22.html.]
Anh ta tưởng rằng gã nông dân thô lỗ này thực sự kiếm được món hời, nhưng hóa ra lại là kẻ đổ vỏ, nhìn bề ngoài thì cảm thấy rất hoàn mỹ.
Cũng đúng thôi, nếu không như vậy, anh ta lấy đâu ra cơ hội ôm người đẹp về?
Tuy nhiên, cô gái Bạch Minh Châu này cũng thật tàn nhẫn. Vì muốn trả thù Đặng Tường Kiệt không cưới cô, thậm chí cô còn mang theo con của Đặng Tường Kiệt đi kết hôn với người khác, muốn khiến Đặng Tường Kiệt hối hận cả đời!
Trần Tùng nói chuyện cho Mã Quyên, sau khi cô ta nghe xong sợ ngây người: “Sao có thể thế được? Anh nghe ai nói?”
“Tôi còn cần phải nghe người khác nói sao, chính tai tôi nghe thấy, trước khi Bạch Minh Châu lấy gã lưu manh kia đã đe dọa Đặng Tường Kiệt, tôi vừa mới hỏi Đặng Tường Kiệt, anh ta cũng không phủ nhận!”
Mã Quyên khiếp sợ, cô ta nhớ lại: “Trước đó tôi từng hỏi cô ta, cô ta nói không cho Chu Diệp chạm vào, bọn họ là vợ chồng giả, kết quả đột nhiên cô ta nói cô ta mang thai, kêu cô ta lên núi phá thai, cuối cùng cô ta lại nắm tay Chu Lâm đi xuống dưới……”
“Nếu đứa bé đó là của Chu Lâm, chắc chắn bị cô ta phá lâu rồi, làm gì có chuyện tiếc nuối? Chắc chắn là của Đặng Tường Kiệt!” Trần Tùng nói chắc chắn.
Mã Quyên mím chặt môi: “Nhưng hai người họ làm khi nào mà……”
“Cô ta luôn đi tìm Đặng Tường Kiệt, Đặng Tường Kiệt là một người đàn ông trẻ tuổi, khí huyết phun trào, không kiềm chế nổi không phải là chuyện rất bình thường sao, chẳng qua gặp dịp thì chơi, ai ngờ cô ta muốn kết hôn, Đặng Tường Kiệt không thích, nên mới làm ra việc đó.” Trần Tùng cảm thấy đây chính là chân tướng.
Mã Quyên vẫn hơi nghi ngờ, cô ta cảm thấy có gì đó không ổn.
Ngay sau đó, Đặng Tường Kiệt tìm cô ta, hy vọng cô ta giúp đỡ hẹn gặp Bạch Minh Châu một lần, giờ thì còn nghi ngờ gì nữa?
Không thấy Đặng Tường Kiệt biết Bạch Minh Châu có thai con của anh ta, sốt ruột thành thế nào sao?
Mã Quyên đi tìm Bạch Minh Châu.
Lúc cô ta tới, Bạch Minh Châu vừa dừng bút, cô viết một hơi, tự đọc lại một lần nữa, sửa đổi hai chỗ, trau chuốt thêm một lần, cảm thấy khá tốt.
Nhưng mà cô đang viết một cuốn sách, không phải một bài báo bình thường, nên đương nhiên không nhanh thế được.
Cô nghe thấy tiếng Mã Quyên gọi cô từ bên ngoài, bước ra.
“Chu Lâm ở nhà không?” Mã Quyên nhìn phía sau cô, nhòm ngó vào trong.
“Có việc gì sao?” Bạch Minh Châu không có ý định cho cô ta bước vào cửa, lạnh nhạt nói.
Mã Quyên nói nhỏ: “Đặng Tường Kiệt đã quay về, anh ấy muốn gặp cô, đang chờ cô ở rừng trúc phía cổng thôn.”
Vẻ mặt Bạch Minh Châu bình tĩnh: “Cô đi nói cho Đặng Tường Kiệt, tôi và anh ta đã đường ai nấy đi từ lâu rồi, hiện tại tôi đã là vợ của người khác, nên giữ khoảng cách, về sau cô cũng đừng truyền lời của anh ta cho tôi nữa.”
Mã Quyên thực sự không ngờ Bạch Minh Châu lại nói như vậy, nhưng Bạch Minh Châu nói xong, xoay người vào nhà, đóng cửa lại, Mã Quyên không có cách nào khác, chỉ có thể thuật lại lời này cho Đặng Tường Kiệt.
“Tính cách Minh Châu khá bốc đồng, chỉ là lời nói trong lúc tức giận, cha mẹ cô ấy chỉ có một đứa con gái duy nhất, trước kia cô ấy có thể sẵn sàng vì anh mà bất chấp tất cả đi xuống nông thôn, tình cảm này đâu thể nói hết là hết được. Chỉ là hiện giờ cô ấy đang tức giận, nếu không anh đi về trước đi.” Mã Quyên nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook