Ngoài việc mang những thứ trên về, thì tiền vốn ban đầu anh cầm đi khoảng hai mươi mấy đồng cũng nhiều gấp đôi.

Nhưng mà Bạch Minh Châu biết. Nếu không phải do anh mang về nhiều đồ như vậy thì chắc chắn số tiền đó còn nhiều hơn rất nhiều. Bởi vì tất cả những thứ anh mang về từ bên ngoài đó thực sự không hề rẻ.

Thời buổi này vật tư khan hiếm, dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.

Hoàn toàn có thể nói rằng A Lâm nhà cô chính là người đàn ông có bản lĩnh.

Cho nên mấy ngày nay Bạch Minh Châu không chỉ được ăn đến mức hồng hào hơn mà tính tình cũng trở nên dịu dàng như nước.

Đôi mắt nhỏ kia long lanh chuyển động, khiến trong lòng người đàn ông Chu Lâm sục sôi không ngừng.

Đàn ông ư? Còn không phải là chăm sóc tốt cho vợ và con ư? Nếu không sao có thể được gọi là đàn ông được?

“Vợ à. Em yên tâm. Anh nhất định sẽ nuôi em với con chúng ta trắng trẻo mập mạp. Hiện tại em cứ chờ đợi, những điều tốt đẹp vẫn còn ở phía sau. Anh đã đặt thịt khô với người ta, lần sau sẽ mang về cho em!” Chu Lâm ôm lấy eo của vợ anh, nói.

“Tất nhiên là em tin anh có bản lĩnh.” Trong mắt Bạch Minh Châu ẩn hiện ý cười, cũng nắm lấy tay anh.

Hôm nay cô hầm chân giò lợn với đậu nành, Chu Lâm không nỡ ăn. Anh chỉ ăn đậu nành hầm, còn chân giò lợn đều để cho Bạch Minh Châu.

Nhưng mà Bạch Minh Châu cũng biết tiết kiệm, cô ăn một cái, còn một cái cất đến ngày mai. Miếng thịt nạc đó cô cũng chưa ăn nên cô lấy đá để đông lạnh, để hôm nay không bị hỏng.

Hơn nữa cô thấy sắp đến ngày đông chí, nên cất đi để đến lúc đó làm vằn thắn ăn.

“Anh Lâm ơi.”

Hai người Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh đang ở bên ngoài rào tre gọi.

Bạch Minh Châu lập tức đi vào nhà trước, Chu Lâm đi ra ngoài và hỏi hai người họ: “Sao hai người các cậu lại đến đây, tuyết rơi như thế này.”

Lý Thái Sơn cười nói: “Anh Lâm, anh như thế này là thật sự trở thành người đàn ông tốt ư?”

“Phí lời, Chu Lâm, có khi nào tôi không phải là người đàn ông tốt không?” Chu Lâm nói.

“Anh Lâm, đêm nay có một ván bài, ván bài lớn, anh có đi hay không?” Vương Nhị Anh hỏi.

“Dù là ván bài lớn đến đâu thì cũng đừng gọi tôi, tôi không đi được. Nếu không vợ tôi sẽ không để tôi yên.” Chu Lâm lắc đầu.

Lý Thái Sơn nhịn không được chậc một tiếng: “Hiện tại không phải chị dâu đang mang thai con của anh sao? Chẳng lẽ chị ấy còn có thể chạy trốn được sao? Anh Lâm anh bị quản chặt đến thế sao? Đây hình như không giống phong cách của anh!”

“Đúng vậy. Đàn ông sao có thể bị một người đàn bà quản được, nếu nói ra thì sẽ bị người ta chê cười!” Vương Nhị Anh cũng nói.

Vừa rồi hai người bọn họ đều nhìn thấy, đặc biệt là Vương Nhị Anh. Anh ta nhìn thấy Chu Lâm đang ôm eo Bạch Minh Châu. Hai vợ chồng họ cùng nhau ngắm tuyết ở ngoài cửa, nhìn có vẻ như tình cảm rất tốt.

Anh ta không nhịn được mà có chút hâm mộ và ghen ghét. Phải biết rằng, hiện tại anh ta với thanh niên trí thức Mã còn chưa nói được tám câu đâu.

Anh ta đưa khoai lang và khoai tây cho thanh niên trí thức Mã cũng đều vô dụng!

Chu Lâm trực tiếp cho Vương Nhị Anh một cú đá: “Cậu muốn bị đánh có phải không?”

Vương Nhị Anh suýt chút nữa bị đá ngã, lảo đảo một chút, vội vàng nói: “Không phải, không phải. Anh Lâm anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-18.html.]

“Tôi không đi, các cậu tự đi đi.” Chu Lâm xua tay.

Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh đi rồi.

Trên đường đi Vương Nhị Anh không nhịn được mà bực tức phàn nàn rất nhiều: “Chu Lâm làm sao vậy? Anh ấy không coi chúng ta là anh em sao? Tôi đã hỏi anh ấy vài lần nhưng anh ấy đều không đi!”

Thật ra Lý Thái Sơn hiểu rõ: “Cũng khó trách. Vốn dĩ anh ấy đã mê muội thanh niên trí thức Bạch rồi. Hiện giờ thanh niên trí thức Bạch còn bằng lòng nghĩ lại và muốn sống tốt với anh ấy, đương nhiên anh ấy phải đề phòng không dám làm cô ấy tức giận rồi.”

Nói xong anh ta lại nhìn Vương Nhị Anh: “Anh thì sao rồi? Đã làm thanh niên trí thức Mã đó cảm động được chưa?”

“Đừng nói nữa, người phụ nữ đó không dễ làm quen, nhưng mà tôi cũng không có nhiều kiên nhẫn. Nếu thật sự muốn ép khiến tôi mất kiên nhẫn, hừ hừ!” Vương Nhị Anh hừ một tiếng.

Lý Thái Sơn nói: “Vậy anh đừng có thân thiết với tôi quá. Tôi lo sợ đến lúc đó sẽ bị anh liên lụy. Anh có nghe nói về chuyện của mấy người năm ngoái không?”

Vương Nhị Anh lập tức hơi ủ rũ: “Tôi chỉ nói đùa thôi.”

Không nói đến hai người này nữa, Chu Lâm quay vào nhà, anh định đi ngủ với vợ.

Không biết có phải vì mấy ngày nay Bạch Minh Châu được ăn uống đầy đủ hay không mà sau khi cô rửa sạch chân nằm xuống thì cảm thấy có chút xao động. Đặc biệt là bên cạnh có một người đàn ông ngon lành sống động.

Người đàn ông này là chồng của cô. Mấy ngày nay cùng chung sống, cô phát hiện ra bất kể là diện mạo hay tính tình hoặc các phương diện khác thì anh đều hợp với khẩu vị của cô.

Đây là người chồng hợp pháp của cô. Bạch Minh Châu lập tức không muốn chịu đựng, cô giơ tay khẽ sờ bụng Chu Lâm và sờ vào bên trong quần áo của anh.

Chu Lâm hơi ngạc nhiên: “Vợ à. Em không ngủ được à?”

“Không ngủ được.” Giọng nói của Bạch Minh Châu mềm mại quyến rũ giống như con mèo nhỏ lười biếng.

Chu Lâm cũng không phải là kẻ ngốc. Anh lập tức hiểu ra, thử tiến lại gần hơn.

Xong việc cả người Bạch Minh Châu thoải mái, giống như âm khí quá nặng nên được dương khí trung hoà, từ trong ra ngoài đều thoải mái.

Mà riêng Chu Lâm, anh còn vui vẻ hơn so với đêm tân hôn. Anh ôm vợ mình giống như đang ôm báu vật trần gian.

“Vợ à. Em mau ngủ đi. Hiện giờ cũng không còn sớm nữa.” Chu Lâm nói.

Bạch Minh Châu cũng thật sự có chút mệt mỏi. Mấy ngày nay, cô đều ngủ sớm dậy sớm nên thực sự đã trở thành thói quen.

Nhìn thấy vợ nhanh chóng đi vào giấc ngủ, Chu Lâm cảm thấy dù nhìn thế nào cũng không thấy đủ. Cũng không biết qua bao lâu, anh nắm tay vợ cũng chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm hôm nay ngoài trời tuyết rơi rất nhiều, nhưng ở bên trong phòng thì lại cực kỳ ấm áp.

Buổi sáng ngày hôm sau, Chu Lâm hầm chân giò lợn, hấp khoai lang và trứng gà, Bạch Minh Châu vẫn còn chưa thức dậy, thì Lý Thái Sơn lập tức chạy đến nói với anh rằng tối hôm qua bọn họ đi đánh bạc suýt chút nữa bị bắt!

“Mẹ chúng nó. Anh Lâm, anh không đi là đúng. Tối hôm qua suýt chút nữa thì tôi với Vương Nhị Anh sẽ không trở về được. Thật sự quá nguy hiểm!”

Chu Lâm ngây ra một lúc: “Có chuyện gì sao?”

“Còn không phải do cháu trai của ông Dương kia gian lận sao. Anh ta thắng rất nhiều tiền của mọi người, không biết ai đã tức giận nên lập tức chạy đi báo cáo. Tối hôm qua chúng tôi mới chơi được một nửa thì lập tức có người bao vây. Anh tư Trần không chạy trốn, nên tối hôm qua đã bị bắt đi rồi!” Lý Thái Sơn nói.

Chu Lâm cười nói: “Vậy các cậu chạy rất nhanh đấy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương