Kết quả chương này bình luận bùng nổ, độc giả đồng loạt tố cáo Lâm Tập Tập vô nhân tính, lại viết chết nam chính, nhiều người kêu bỏ văn, thậm chí có người nói: Tác giả giỏi vậy, sao không xuyên qua đó đi!
Lâm Tập Tập trong lúc mơ hồ nghĩ: Thì ra cô bị oán niệm đầy tràn của độc giả gửi qua đây!
Không biết đã ngủ bao lâu, Lâm Tập Tập tỉnh dậy trong tiếng nói chuyện xì xào.

Dù giọng nói đã cố hạ thấp nhưng cô vẫn nghe rõ ràng.

“Đêm nay nửa đêm đến Quảng Châu, chiều mai sẽ đến Thượng Hải, nghe nói mấy ngày nay có bão, tàu phải tăng tốc.

” Đây là giọng của một người đàn ông, có chút quen thuộc, hình như là người đã báo sáng nay tàu sắp đến Hồng Kông.

Thúy Liễu tỏ ra vô cùng kích động, nghẹn ngào nói: “Cuối cùng cũng chịu đựng đến lúc này, ở trên tàu mấy tháng trời, em sắp điên mất.



Thời kỳ này, từ châu u đến Trung Quốc mất khoảng ba, bốn tháng trên tàu thủy.

Thực ra, kênh đào Suez đã mở cửa, nếu đi qua Địa Trung Hải rồi kênh đào Suez, hành trình sẽ rút ngắn gần một nửa thời gian, nhưng đi qua đó chi phí rất đắt đỏ, hơn nữa chủ yếu quân đội sử dụng, tàu buôn thông thường đi qua phải trả phí rất lớn, còn có thể gặp cướp biển, vì vậy tàu thủy thời đó thường đi qua Mũi Hảo Vọng nhiều hơn.

Người đàn ông lại nói: “Em ấy thế nào rồi? Vẫn còn nôn nhiều lắm không? Hôm nay tôi đi dạo Hồng Kông mua ít thuốc say tàu, nếu em ấy vẫn còn khó chịu thì cho em ấy uống.


“Tiểu thư hôm nay khá hơn nhiều rồi, rất có tinh thần, còn đứng trên boong tàu rất lâu, hai ngày trước suýt làm em sợ chết khiếp, tưởng là cô ấy…” Nói đến đây, Thúy Liễu lại nghẹn ngào.

Người đàn ông an ủi: “Em ấy sinh ra đã có phúc khí, mạng lớn, không cần lo lắng.


Thúy Liễu đáp một tiếng, rồi nói: “Nhưng sáng nay tiểu thư thức dậy, có chút kỳ lạ.


Người đàn ông hỏi: “Kỳ lạ thế nào?”
Thúy Liễu nói: “Sáng nay tiểu thư thức dậy không mắng em câu nào, giọng nói nghe cũng hơi lạ.


Lâm Tập Tập ngẩn người, hóa ra chủ nhân của cơ thể này là người có tính tình rất tệ? Động chút là mắng nha hoàn, một ngày không mắng người ta là thấy không bình thường!
Không trách Thúy Liễu trông có vẻ ấm ức, hóa ra là bị mắng quen rồi.


Nhưng cô nói giọng phổ thông chuẩn, thực sự khác với giọng Thúy Liễu một chút, giọng Thúy Liễu có âm sắc mềm mại của phương Nam, cô tuy bất ngờ có thể hiểu, nhưng tạm thời chưa thể nói được.

Người đàn ông cũng ngạc nhiên: “Không mắng cô, thật là lạ đấy.


Hai người tuy thấy kỳ lạ, nhưng chắc chắn không nghĩ Lâm Tập Tập là người xuyên không đến, nói xong, người đàn ông mở cửa đi ra, Thúy Liễu thu dọn chút đồ đạc, rồi cũng leo lên giường.

Lâm Tập Tập lật người nằm thẳng, mắt nhìn lên trần giường, lặng lẽ ngẩn ngơ.

Thật tiếc, ngủ một giấc cô vẫn không thể xuyên trở về, vẫn ở trong không gian chật hẹp đến tuyệt vọng này, cơ thể vẫn còn choáng váng và buồn nôn.

Lâm Tập Tập nghĩ, rốt cuộc cô đã xuyên thành nhân vật gì đây? Đang yên đang lành là tiểu thư, lại chạy xa đi du học! Thật muốn gọi Thúy Liễu dậy hỏi cho rõ ràng.

Có lẽ vì nghe thấy động tĩnh bên dưới, Thúy Liễu thò đầu ra nhìn Lâm Tập Tập, thấy cô đã tỉnh liền hỏi: “Tiểu thư muốn ăn chút gì không? Em đi mua.



“Muốn uống cháo.

” Lâm Tập Tập nói, cô cảm thấy dạ dày lúc này không thể chịu được thứ gì ngoài cháo trắng.

Thúy Liễu lại khó xử: “Trên tàu không có cháo trắng, chỉ có bánh mì, hôm nay đến Hồng Kông, chắc còn có sữa.


“Thì tùy vậy.

” Chiều mai có thể xuống tàu, cô đành nhịn thêm chút nữa, biết đâu ngày mai cô sẽ xuyên trở về.

Cuối cùng Thúy Liễu làm cho cô một bát cháo sữa yến mạch, dạ dày Lâm Tập Tập mới tạm chấp nhận được, ăn vào không nôn ngay, Lâm Tập Tập nghĩ, chủ nhân thường xuyên mắng nha hoàn liệu có phải vì say tàu, nôn mãi mà tự nôn mình đi mất không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương