Bảy tờ mười tệ, năm tờ năm tệ, ngay cả tờ hai tệ cũng có sáu tờ, tờ một tệ là nhiều nhất, có hơn mười tờ, còn lại chính là mấy đồng xu lẻ, mệnh giá lớn nhất cũng mới được năm hào.

Trừ bỏ tiền xu thì tổng cộng có một trăm hai mươi tệ.

Thời buổi này, quạt điện cũng không rẻ, một chiếc quạt đứng có chất lượng tốt cũng phải hết 156 tệ, nếu là các thương hiệu lớn sẽ đắt hơn một chút, ví dụ như quạt đứng nhãn hiệu Watson, giá thấp nhất cũng phải mất 178 tệ.

Số tiền này của Tông Thiệu nhiều nhất cũng chỉ mua được một cái quạt bàn, lại còn không phải là loại có chất lượng tốt lắm, trừ khi là cô bỏ thêm một chút tiền nữa.

“Anh cảm thấy chúng ta nên mua quạt để bàn hay quạt cây đứng thì tốt hơn?” Lâm Vy ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đang gần ngay trước mắt của Tông Thiệu.

Đẹp trai trai thì có đẹp trai đấy, nhưng mà ở gần quá, cô dường như còn có thể nhìn thấy cả lông tơ trên mặt anh, khuôn mặt Lâm Vy lại đỏ lên, cô cúi đầu đẩy anh ra nói: “Anh ngồi thẳng dậy đi.”

Tông Thiệu ngồi thẳng dậy, nhưng tay phải vẫn chống sau lưng Lâm Vy, tay trái ném tất cả tiền và phiếu mà cô vừa lấy ra vào trong lon sắt, sau khi đậy nắp xong thì vươn qua người cô, đặt cái lon sắt xuống dưới gối nói: “Chuyện quạt điện thì để ngày mai hãy nói.”

Nói xong anh ngả người về phía trước, khi đến trước mặt Lâm Vy thì ngừng lại, giơ cái tay đang chống phía sau cô lên, đè lại gáy của cô, cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng anh đã khóa khát từ lâu lại.

Hai mắt Lâm Vy khẽ mở, nhìn vào đôi mắt đang gần trong gang tấc trước mắt mình.

Đôi mắt của anh rất đẹp, là mắt hai mí, đuôi mắt khẽ hếch lên, nhưng lại khiến người ta có cảm giác rất xa cách, lúc anh nghiêm túc lên cũng rất dọa người.



Lần đầu tiên hai người gặp nhau, Lâm Vy cũng cảm thấy có chút sợ anh, mẹ Tông thấy cô ngại ngùng như vậy thì nói với con trai mấy câu, để anh cười một cái. Nhưng cuối cùng Tông Thiệu cũng không cười được, mẹ Tông đành phải gượng gạo để sôi động không khí, nói rằng anh từ nhỏ đã như vậy rồi, bảo cô đừng để ý.

Bởi vì chuyện này, nên lúc hai người họ chuẩn bị đi công viên, mẹ Tông luôn cảm thấy lo lắng, lôi con trai sang một góc dặn dò rất nhiều chuyện. Còn đưa cho anh mười tệ.

Tông Thiệu nói không cần, lúc đó anh cũng đã được thăng chức Trung úy rồi, lương cao hơn cả mẹ mình, sao có thể cầm tiền của bà được.

Nhưng mẹ Tông vẫn cứng rắn nhét tiền cho anh, cũng nói rằng khi nào anh về bà ấy sẽ kiểm tra, nếu như chưa tiêu hết tiền thì anh cũng không cần về nhà nữa, ngủ ngoài đường luôn đi.

Tông Thiệu đành phải cầm lấy, sau khi đi dạo được một lúc thì quay sang hỏi Lâm Vy có đói không, muốn mời cô đến nhà hàng Quốc doanh ăn tối, nhà hàng mà hai người họ ăn cũng là nhà hàng Quốc doanh đắt nhất ở Thạch Thành.

Lúc đầu Lâm Vy cũng không chịu đi, bởi vì chỗ đó quá đắt, cô ngồi ăn cũng cảm thấy không ngon miệng.

Tông Thiệu thấy vậy thì lấy mẹ mình làm lý do, còn đưa tờ 10 tệ kia cho Lâm Vy nhìn, nhờ cô giúp đỡ mình, còn nói rằng buổi tối anh cũng không muốn ra ngoài đường ngủ.

Lâm Vy có chút không biết nên khóc hay cười, đành phải gật đầu đồng ý.

Sau khi ăn cơm xong, cô bảo Tông Thiệu đi cùng cô đến Cung tiêu xã, chuẩn bị mua một ít hoa quả để anh mang về, coi như là có qua có lại. Nhưng lúc trả tiền, cô lại không nói được anh, tiền hoa quả cũng do anh trả, còn nhất quyết không chịu cầm về, khiến cô lại phải xách về.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương