Nhưng Tông Thiệu vấn rất bình tĩnh, ngồi xuống cạnh giường chăm chú nhìn cô.

Chỗ của anh cũng có ảnh chụp của Lâm Vy, thỉnh thoảng cũng sẽ giở ra xem, nhưng ảnh chụp và người thật cũng có điểm không giống nhau, hơn nữa mấy năm nay cô cũng đã thay đổi rất nhiều.

Hai năm trước, cô luôn kết tóc hai bên, trên mặt vẫn còn chút mũm mĩm như trẻ con, nhìn qua không giống như mẹ của hai đứa bé, mà trông giống như một cô gái nhỏ. Bởi vì không thường xuyên chụp ảnh, cho nên cô cũng có chút ngại ngùng khi nhìn vào ống kính, nụ cười cũng có chút gượng gạo, mỗi lần anh giở ra xem đều không nhịn được cười.

Bây giờ sự mũm mĩm trên mặt cô cũng đã hoàn toàn biến mất rồi, cũng không còn kết tóc hai bên như trước nữa, cách nói năng và làm việc cũng sắc sảo hơn xưa, mặc dù nhìn qua vẫn rất trẻ nhưng khi cùng người khác nói cô là mẹ của hai đứa trẻ rồi thì cũng không khiến người ta cảm thấy quá kinh ngạc.

Nhưng cô vẫn rất xinh đẹp, còn xinh hơn nhiều so với người được chụp trong bức ảnh.

Thực ra ánh mắt của Tông Thiệu cũng không nóng bỏng đến mức vậy, nhưng mà bây giờ trong phòng chỉ có hai người họ, ánh mắt chăm chú đó của anh khiến cô khó có thể coi như không thấy, Lâm Vy không khỏi quay đầu hỏi: “Sao anh lại nhìn em chằm chằm thế?”

“Rất xinh.”

Ánh mắt Tông Thiệu bằng phẳng, lời nói cũng rất thẳng thắn, khiến cho Lâm Vy lúc đầu không thấy ngượng đều xấu hổ đỏ bừng mặt, cô cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Ừm.”

Nhìn đến vẻ mặt ửng hồng của Lâm Vy, ánh mắt của Tông Thiệu cũng không còn bình tĩnh như trước nữa, bầu không khí trong phòng cũng có chút thay đổi, căn phòng vốn đang yên tĩnh nay càng trở nên yên tĩnh hơn.

Cho đến khi Tông Thiệu lên tiếng: “Cũng muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”

Lâm Vy ngẩng đầu nhìn đồng hồ đặt trên bàn trang điểm, đây là cái đồng hồ cô mang theo từ quê đến đây, bởi vì nó thiết thực lại dễ mang theo nên cô không bán lại cho người khác.



Bây giờ đã là 9h37’, đúng là đã muộn rồi.

Lâm Vy đứng lên khỏi bàn trang điểm, nhưng cũng không động đậy, mà hỏi: “Anh ngủ ở bên nào?”

Tông Thiệu nói: “Thế nào cũng được.”

Lâm Vy lại trả lời ‘ừm’ một tiếng, sau đó nhấc chân đi đến phía bên kia của chiếc giường, rồi nằm xuống.

Ngay khi cô mới nằm xuống, Tông Thiệu cũng nằm xuống bên cạnh cô, vươn tay ôm cô vào trong lòng, anh cũng không làm gì, chỉ là nghiêm túc nằm nói chuyện với cô, hỏi cô có thấy nóng không.

Mặc dù cơ thể của Lâm Vy có chút cứng đờ theo phản xạ khi mới bị Tông Thiệu ôm vào lòng, nhưng hai người cũng thực sự không phải bạn bè bình thường, hơn nữa chủ đề này của Tông Thiệu thật sự có chút chẳng ra gì, cô nhanh chóng thả lỏng, ngẩng đầu nhìn anh, ý tứ rất rõ ràng.

Tháng sáu trên đảo Nhai Châu làm sao có thể không nóng được.

Thực ra nếu mở cửa sổ ra thì cũng không sao, gió biển thổi vào vẫn khá mát mẻ. Nhưng trong tình huống trước mắt này, làm sao có thể mở cửa sổ được.

Tông Thiệu cũng không biết câu hỏi của mình có hơi thừa nên ngại ngùng ho nhẹ một tiếng nói: “Ngày mai anh sẽ đi mượn bạn một ít phiếu công nghiệp, chúng ta mua một cái quạt điện.”

Thực ra anh cũng định mua rồi, nhưng đầu tiên là chuyển sửa nhà vệ sinh, sau đó lại sửa lại nhà, lại thêm những đồ đạc linh tinh vụn vặt trong nhà, số phiếu công nghiệp mà anh dành dụm được cũng dùng hết rồi, nên không mua được.

Mùa hè trên đảo Nhai Châu rất dài, khí hậu cũng nóng hơn trên đất liền rất nhiều, chắc chắn là phải mua một chiếc quạt điện, nếu không đến ngày nóng nhất trong mùa thì khó mà sống được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương