Xuyên Sách Cuộc Sống Vợ Chồng Nuôi Con Hằng Ngày Ở 70
-
Chương 18: Có Khách Tới
Nghĩ đến chuyện khâu rèm sẽ phải mất một khoảng thời gian mới khâu xong, Lâm Vy lại đổi ý nói: “Anh cứ tháo rèm xuống và đem giặt trước cũng được, đợi sau khi làm xong rèm mới lại thay.”
Ôi chao, nếu là không bán máy may thì lấy tốc độ của cô, chưa đầy một buổi trưa là có thể may xong được ba tấm rèm rồi.
Nhưng cô cũng biết, cho dù không bán máy may thì bây giờ cô cũng không dùng được, bởi vì đường xá quá xa, mà máy may quá nặng, thật sự không dễ đem theo, thôi thì đành phải may bằng tay vậy.
“Được, vậy bây giờ anh sẽ tháo nó xuống.” Tông Thiệu nói xong thì đi đến bên cạnh cửa sổ, bắt đầu tháo rèm xuống.
Lâm Vy không ngờ anh lại hành động nhanh như vậy, cô hơi sửng sốt chút sau đó bước đến nói: “Để em giúp anh.”
"Không cần đâu, rèm cửa bẩn lắm, để mình anh làm là được rồi."
Tông Thiệu giơ tay chặn Lâm Vy lại, dễ dàng tháo rèm ra ném đến bên ngoài phòng, sau đó lại đi vào phòng ngủ chính tháo rèm trong đó xuống. Mặc dù Lâm Vy không giúp được gì nhưng cũng ngại khi để anh làm việc một mình, vì vậy cô đi theo phía sau anh.
Chỉ là cô vừa mới bước vào trong phòng ngủ chính liền nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ truyền đến từ bên ngoài: “Có ai ở nhà không?”
“Có!”
Lâm Vy đáp lại rồi đi đến bên cửa sổ, khi cô cúi xuống thì nhìn thấy ba người phụ nữ đang đứng trong sân, họ có lẽ cũng nghe thấy giọng nói của cô, cả ba đều ngẩng đầu nhìn lên.
Sau khi nhìn thấy Lâm Vy thì đôi mắt của người phụ nữ mặc áo sơmi hoa lập tức sáng lên, cô ta cười nói: “Cô có phải là vợ của phó doanh trưởng Tông không? Vừa rồi chúng tôi đang nói chuyện ở nhà bên cạnh, nghe thấy tiếng xe liền đoán được mọi người đã đến rồi, nên đến đây hỏi thăm.”
Mặc dù không quen ba người phụ nữ ở dưới tầng, nhưng đây là khu nhà của bộ đội trong căn cứ, thân phận của ba người dưới tầng cũng đều rõ ràng.
Nếu như sau này đều là hàng xóm, thì cũng không nến để họ đứng dưới nhà một mình được, Lâm Vy quay sang nói với Tông Thiệu một câu “ Em đi xuống tiếp đãi khách.” rồi đi xuống tầng 1.
Ôi chao, nếu là không bán máy may thì lấy tốc độ của cô, chưa đầy một buổi trưa là có thể may xong được ba tấm rèm rồi.
Nhưng cô cũng biết, cho dù không bán máy may thì bây giờ cô cũng không dùng được, bởi vì đường xá quá xa, mà máy may quá nặng, thật sự không dễ đem theo, thôi thì đành phải may bằng tay vậy.
“Được, vậy bây giờ anh sẽ tháo nó xuống.” Tông Thiệu nói xong thì đi đến bên cạnh cửa sổ, bắt đầu tháo rèm xuống.
Lâm Vy không ngờ anh lại hành động nhanh như vậy, cô hơi sửng sốt chút sau đó bước đến nói: “Để em giúp anh.”
"Không cần đâu, rèm cửa bẩn lắm, để mình anh làm là được rồi."
Tông Thiệu giơ tay chặn Lâm Vy lại, dễ dàng tháo rèm ra ném đến bên ngoài phòng, sau đó lại đi vào phòng ngủ chính tháo rèm trong đó xuống. Mặc dù Lâm Vy không giúp được gì nhưng cũng ngại khi để anh làm việc một mình, vì vậy cô đi theo phía sau anh.
Chỉ là cô vừa mới bước vào trong phòng ngủ chính liền nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ truyền đến từ bên ngoài: “Có ai ở nhà không?”
“Có!”
Lâm Vy đáp lại rồi đi đến bên cửa sổ, khi cô cúi xuống thì nhìn thấy ba người phụ nữ đang đứng trong sân, họ có lẽ cũng nghe thấy giọng nói của cô, cả ba đều ngẩng đầu nhìn lên.
Sau khi nhìn thấy Lâm Vy thì đôi mắt của người phụ nữ mặc áo sơmi hoa lập tức sáng lên, cô ta cười nói: “Cô có phải là vợ của phó doanh trưởng Tông không? Vừa rồi chúng tôi đang nói chuyện ở nhà bên cạnh, nghe thấy tiếng xe liền đoán được mọi người đã đến rồi, nên đến đây hỏi thăm.”
Mặc dù không quen ba người phụ nữ ở dưới tầng, nhưng đây là khu nhà của bộ đội trong căn cứ, thân phận của ba người dưới tầng cũng đều rõ ràng.
Nếu như sau này đều là hàng xóm, thì cũng không nến để họ đứng dưới nhà một mình được, Lâm Vy quay sang nói với Tông Thiệu một câu “ Em đi xuống tiếp đãi khách.” rồi đi xuống tầng 1.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook