Xuyên Qua Yêu Soái Vương Gia
-
Chương 4
“Uyển a ~~~ “
“Còn gọi? Nàng không thấy mệt mỏi sao ?” Ảnh Hiên bất đắc dĩ cúi đầu nhìn ta nãy giờ vẫn đang hô hào không ngừng.
“. . . .” Dừng một chút, lấy hơi . .
“Uyển a ~~ “
“Ai. . Biết rồi! Biết rồi! Hôm nào rảnh ta sẽ giải thích rõ ràng với Thần Trạch ca, nói ngươi là con gái, là tri kỉ của nương nương, có được chưa?”
“Thật không” Thanh âm rốt cục cũng có chút tinh thần .
“Thật!”
“Chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn”
“Vậy bây giờ mau đi thôi?” Ánh mắt ta lóe sáng .
” Sắp về đến vương phủ rồi, hay là để mai đi”
“Được rồi. .” Ta bĩu môi, có chút ủ rũ.
“Nàng còn như vậy nữa là ta ghen đó!” Hắn tự dưng ghé sát tai ta thì thầm làm ta sởn cả gai ốc.
“? ? ?” Ta nhất thời không hiểu hắn đang định nói cái gì, nên ngẩng đầu lên dò hỏi.
“Đồ ngốc!” Ảnh Hiên cười nói, xoa xoa đầu của ta.
“A! Tóc của ta Ngươi chưa từng nghe câu ‘Đầu khả đoạn, huyết khả lưu. Kiểu tóc không thể loạn’ à ?”
“Lại còn ngụy biện?” Ảnh Hiên mỉm cười nhìn ta.
“Chỉnh tề hơn so với ngươi là được rồi!”
“Miệng càng ngày càng lợi hại !”
“Không được sao? Ngồi thẳng lên.”
“Làm gì?” Ảnh Hiên bị ta làm cho đầu óc mơ mơ hồ hồ.
“Ngủ rồi!” Ta ở trong lòng hắn tìm tư thế thoải mái nhất rồi yên lặng chìm vào giấc ngủ. Tay hắn ôm ta thật chặt, lặng lẽ nở nụ cười.
Đến khi ta mở mắt lần nữa thì đã nằm ở trong phòng của mình, vò vò tóc, mơ mơ màng màng lăn qua lộn lại trên giường.
” Mẹ ơi ~~ ta đói bụng .” Ta mơ hồ lên tiếng.
“Sao thế ? Đói bụng à?”
“Ừm ~~ “
“Muốn ăn cái gì?”
“Muốn ăn. . .” Mở mắt ra thì lại thấy Ảnh Hiên đang đứng gần bên cạnh.
” Là ngươi à . . .”
” Sao không thể là ta?” Nghe giọng điệu của ta có chút thất vọng, hắn cũng sốt sắng hỏi.
“Không có gì. .Vừa nãy tự dưng quên mất, nghĩ rằng mình vẫn còn đang ở nhà. .” Thanh âm càng lúc càng nhỏ, rồi sau đó lại chẳng thể phát ra tiếng nào nữa.
” Nhớ cha mẹ sao ?”
“Có một chút thôi. . Tuy ta lớn ngần này rồi nhưng mà chưa bao giờ xa hai người họ lâu đến vậy .”
“. . Muốn trở về sao ?” Thanh âm của Ảnh Hiên trở nên quái dị lạ thường,chỉ là lúc đó ta đang chìm đắm trong sự nhung nhớ nên không để ý mấy.
“ Không có. . . Chỉ là cảm thấy nhớ mà thôi”
“. . .” Chúng ta cứ lẳng lặng ngồi như vậy một khoảng thời gian khá dài, hai người chẳng ai nói gì.
“Ảnh Hiên. . .” Ta bất chợt lên tiếng.
“Hả?”
“Ta. . .”
” Sao thế ?”
“Đói bụng! Hì hì. . .”
“Ta biết rồi, ta sẽ lập tức cho người mang thức ăn lên ngay!” Ảnh Hiên ôn nhu cười, dịu dàng sờ sờ đầu của ta. Ta chợt nghĩ, chỉ cần có nụ cười này của hắn thì ta cái gì cũng không sợ, cái gì cũng không cần . . .
“Nhược Khả. . .” Cơm nước no nê xong ta lại kéo Ảnh Hiên ra hoa viên tản bộ.
“Hả?”
“Nếu như . . . Nếu như có một ngày ta thích người khác thì nàng sẽ cảm thấy thế nào ?” Ảnh Hiên suy tư nói.
“? ? ?”
“Còn gọi? Nàng không thấy mệt mỏi sao ?” Ảnh Hiên bất đắc dĩ cúi đầu nhìn ta nãy giờ vẫn đang hô hào không ngừng.
“. . . .” Dừng một chút, lấy hơi . .
“Uyển a ~~ “
“Ai. . Biết rồi! Biết rồi! Hôm nào rảnh ta sẽ giải thích rõ ràng với Thần Trạch ca, nói ngươi là con gái, là tri kỉ của nương nương, có được chưa?”
“Thật không” Thanh âm rốt cục cũng có chút tinh thần .
“Thật!”
“Chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn”
“Vậy bây giờ mau đi thôi?” Ánh mắt ta lóe sáng .
” Sắp về đến vương phủ rồi, hay là để mai đi”
“Được rồi. .” Ta bĩu môi, có chút ủ rũ.
“Nàng còn như vậy nữa là ta ghen đó!” Hắn tự dưng ghé sát tai ta thì thầm làm ta sởn cả gai ốc.
“? ? ?” Ta nhất thời không hiểu hắn đang định nói cái gì, nên ngẩng đầu lên dò hỏi.
“Đồ ngốc!” Ảnh Hiên cười nói, xoa xoa đầu của ta.
“A! Tóc của ta Ngươi chưa từng nghe câu ‘Đầu khả đoạn, huyết khả lưu. Kiểu tóc không thể loạn’ à ?”
“Lại còn ngụy biện?” Ảnh Hiên mỉm cười nhìn ta.
“Chỉnh tề hơn so với ngươi là được rồi!”
“Miệng càng ngày càng lợi hại !”
“Không được sao? Ngồi thẳng lên.”
“Làm gì?” Ảnh Hiên bị ta làm cho đầu óc mơ mơ hồ hồ.
“Ngủ rồi!” Ta ở trong lòng hắn tìm tư thế thoải mái nhất rồi yên lặng chìm vào giấc ngủ. Tay hắn ôm ta thật chặt, lặng lẽ nở nụ cười.
Đến khi ta mở mắt lần nữa thì đã nằm ở trong phòng của mình, vò vò tóc, mơ mơ màng màng lăn qua lộn lại trên giường.
” Mẹ ơi ~~ ta đói bụng .” Ta mơ hồ lên tiếng.
“Sao thế ? Đói bụng à?”
“Ừm ~~ “
“Muốn ăn cái gì?”
“Muốn ăn. . .” Mở mắt ra thì lại thấy Ảnh Hiên đang đứng gần bên cạnh.
” Là ngươi à . . .”
” Sao không thể là ta?” Nghe giọng điệu của ta có chút thất vọng, hắn cũng sốt sắng hỏi.
“Không có gì. .Vừa nãy tự dưng quên mất, nghĩ rằng mình vẫn còn đang ở nhà. .” Thanh âm càng lúc càng nhỏ, rồi sau đó lại chẳng thể phát ra tiếng nào nữa.
” Nhớ cha mẹ sao ?”
“Có một chút thôi. . Tuy ta lớn ngần này rồi nhưng mà chưa bao giờ xa hai người họ lâu đến vậy .”
“. . Muốn trở về sao ?” Thanh âm của Ảnh Hiên trở nên quái dị lạ thường,chỉ là lúc đó ta đang chìm đắm trong sự nhung nhớ nên không để ý mấy.
“ Không có. . . Chỉ là cảm thấy nhớ mà thôi”
“. . .” Chúng ta cứ lẳng lặng ngồi như vậy một khoảng thời gian khá dài, hai người chẳng ai nói gì.
“Ảnh Hiên. . .” Ta bất chợt lên tiếng.
“Hả?”
“Ta. . .”
” Sao thế ?”
“Đói bụng! Hì hì. . .”
“Ta biết rồi, ta sẽ lập tức cho người mang thức ăn lên ngay!” Ảnh Hiên ôn nhu cười, dịu dàng sờ sờ đầu của ta. Ta chợt nghĩ, chỉ cần có nụ cười này của hắn thì ta cái gì cũng không sợ, cái gì cũng không cần . . .
“Nhược Khả. . .” Cơm nước no nê xong ta lại kéo Ảnh Hiên ra hoa viên tản bộ.
“Hả?”
“Nếu như . . . Nếu như có một ngày ta thích người khác thì nàng sẽ cảm thấy thế nào ?” Ảnh Hiên suy tư nói.
“? ? ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook